Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 129: Cấp cứu đuối nước(1)

Chương 129: Cấp cứu đuối nước(1)Chương 129: Cấp cứu đuối nước(1)
Dọc đường đi, Diệp Diệu Đông vừa đi vừa dụ dỗ vợ, gương mặt Lâm Tú Thanh đã trở nên ửng hồng, chỉ cảm thấy anh càng ngày càng không biết xấu hổ, ở bên ngoài lại còn dỗ người ta, tuy rằng... Tuy rằng đã mấy năm rồi cô chưa được nghe...
"Anh im miệng lại, về nhà rồi nói!"
Diệp Diệu Đông: Nghĩ một đằng nói một nẻo!
"Được, đến tối anh sẽ nói tiếp!"
Lâm Tú Thanh: Thật là, tức cũng không được được, mắng cũng không xong.
Sau khi hai vợ chồng về đến nhà, đợi cả buổi cũng không thấy mọi người trở về, hai đứa con trai cũng vẫn còn ở bờ biển, hai người không yên lòng, vừa chuẩn bị cùng ra ngoài tìm, nhân tiện gánh một thùng nước biển về để nuôi sò.
Ban đầu Diệp Diệu Đông định dùng nước sạch hòa chút muối rồi nuôi cùng được, cũng chỉ là một chút muối thôi, Lâm Tú Thanh bèn nói anh phí phạm, cô nói mẹ Diệp bảo họ sẽ đưa nước biển về.
Anh không thể làm gì khác hơn là nghe lời cô.
Tiết kiệm quá mức rồi, nói chung cũng chỉ vì không có tiền!
Hai người vội vã đi đến chỗ bờ biển, mới vừa đến bờ đã thấy một đám người rất đông đứng trước bờ biển, trên biển còn có người đang bơi.
"Có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Có người rơi xuống biển à?"
Hai vợ chồng nhìn nhau, chân mày nhíu chặt lại, trong lòng không khỏi bắt đầu lo lắng, không hẹn mà cùng chạy nhanh, có thể vạn nhất đó chính là con của họ.
Diệp Diệu Đông vừa chạy vừa nhớ lại, cháu trai của bí thư thôn bọn họ bị chết đuối, đưa đến viện quá xa, chậm chạp, thời gian cấp cứu quá muộn, hơn nữa hình như chính là hai năm trước ở chính chỗ này. Bời vì không liên quan đến nhà mình nên lúc đó anh chỉ nghe tin thôi, cũng không để trong lòng nhưng trong đầu vẫn có ấn tượng về chuyện này.
Nghĩ đến đây, trong lòng cũng bớt một chút lo lắng, chỉ có điều chưa tận mắt nhìn thấy thì vẫn hơi không yên lòng.
Đợi sau khi anh hổn hển chạy đến thì đã nghe thấy tiếng ai đó kêu to: "Tìm thấy rồi, tìm thấy rồi..."
Chỉ một lúc sau, mấy thanh niên trai tráng trong thôn đã cùng nhau nâng một đứa bé nơi từ dưới biển lên bờ.
Người bên bờ biển cũng nóng ruột đón lấy, nhất thời vang lên hàng loạt tiếng gào khóc: "A Bân ơi... A Bân... con tỉnh lại đi..."
"Con trai... Con tỉnh lại đi..."
"A Bân... A Bân..."
"Không thở nữa rồi sao? A... Con trai tôi... A..."
Khung cảnh trở nên náo loạn...
"Đừng vội, đừng vội... Trước tiên ấn vào bụng nó, xem có thể đẩy hết nước từ bụng nó nhổ ra hay không, thì nó sẽ tỉnh lại..."
"Không thì treo ngược nó lên..."
Các thôn dân đều rất nhiệt tình, nghĩ hết tất cả mọi cách.
Người vùng biển cơ bản vẫn biết cách sơ cứu người bị đuối nước nhưng đứa bé này đã ngừng thở, tim cũng đã ngừng đập, lúc này việc nên làm nhất không phải là thoát nước ra mà là hồi sức tim phổi, cái này quan trọng nhất là ép tim và hô hấp nhân tạo.
Kỹ thuật hồi sức tim phổi ngày trước chưa được phổ cập rộng rãi, lúc này nông dân bọn họ làm sao biết được, thảo nào đời trước đứa bé này không đợi được đến lúc đến bệnh viện mà mất.
Diệp Diệu Đông thấy nếu chỉ lo lắng suông không thì bọn họ sẽ dễ dàng làm lỡ mất cơ hội cấp cứu, dù sao cũng là một sinh mạng, đứa bé nhìn qua cũng chỉ trạc tuổi đứa lớn nhà anh. Anh trực tiếp đi lên đẩy hết mọi người đang xúm lại ra: "Mọi người làm vậy không được gì đâu, thằng bé đã không còn thở nữa, mọi người làm vậy chỉ làm lỡ bước cấp cứu, trước tiên phải hồi sức tim phổi cho nó mới được."
"Hồi sức tim phổi là gì? Đông Tử con có biết không?" Cha Diệp cảm thấy hơi lo lắng, mặc dù người trong thôn làng đều biết rõ tình hình, không đến mức sẽ bị bắt vạ nhưng gia đình mất con không tránh khỏi chuyện sẽ mất đi lý trí.
"Con từng học rồi." Diệp Diệu Đông cũng sợ nếu không cứu được sẽ bị ăn vạ, anh nhìn về phía người nhà đứa nhỏ: "Có muốn để tôi làm thử không? Thằng bé đã không còn thở nữa rồi! Phải nhanh lên một chút, còn nữa mấy người nhanh chạy lên công an xã gọi xe cứu trên thị trấn đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận