Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 185: Đây là sở thích duy nhất của nông dân bọn họ(1)

Chương 185: Đây là sở thích duy nhất của nông dân bọn họ(1)Chương 185: Đây là sở thích duy nhất của nông dân bọn họ(1)
Hôm sau, rạng sáng mẹ Diệp thức dậy nấu ăn thì nhìn thấy bao tải trên đống củi. Sau khi nhìn thấy ve sầu khỉ, bà nhỏ giọng mắng: "Rảnh rỗi quá đây mà, đã hai mươi lăm tuổi mà vẫn chưa trưởng thành, làm việc chưa đủ mệt đúng không?"
Mắng hai câu cho sướng miệng thế thôi, sau khi trời sáng tỏ, bà vẫn tranh thủ thời gian rửa sạch số ve sầu khỉ và xử lý sơ, định chờ đến giữa trưa sẽ chiên một bát cho mấy đứa cháu trong nhà ăn với cơm.
Vài đứa trẻ dậy sớm trong nhà cũng hét lên phấn khích khi nhìn thấy ve sầu khỉ, còn lẩm bẩm bảo tối cũng muốn đi bắt.
"Rảnh rỗi đau trứng rồi đúng không? Đi đến đó không bị muỗi cắn đầy người mới sợ đó."
"Không sao, bọn cháu không sợi Chú ba, tối nay dẫn bọn cháu đi đi mà..."
"Rảnh quá hả?"
"Con cũng rảnh rỗi thế mà, nếu không thì sao có thể đêm hôm khuya khoắt mặc kệ muỗi cắn mà đi bắt thứ này được chứ? Không sợ tốn dầu chiên à?" Mẹ Diệp ở bên cạnh tức giận nói.
Thật sự rất phí dầu, Diệp Diệu Đông sờ mũi, cũng không dám cãi nhau với mẹ, anh cầm theo hai cái thùng lớn và một cái đòn gánh rồi đi ra ngoài.
"Con đi đâu đó? Sáng sớm cầm thùng với đòn gánh định đi đâu đó? Lại muốn làm gì nữa? Lát nữa còn việc phải làm, mới thành thật được mấy ngày là bắt đầu bày trò nữa rồi..."
"Hôm qua con mang lồng ra thả trong sông, hôm nay đến sớm lấy hàng, thuận tiện cũng cầm lồng về."
"Mỗi ngày đều thích quậy phá lung tung..."
Mặc dù đã đi ra khỏi nhà nhưng vẫn nghe thấy tiếng lầm bầm của mẹ, Diệp Diệu Đông móc lỗ tai đi về phía đường lớn, trên đường không ngừng gặp người quen. Nông dân đều dậy sớm, người ta chào anh thì anh cũng phải mỉm cười chào lại. Sau đó mọi người đều khen anh siêng năng, hỏi anh mới sáng sớm mà đã cầm đòn gánh đi đâu.
Anh chỉ nói một câu là có việc rồi bỏ đi.
Mặc dù đã đi xa nhưng vẫn có thể nghe thấy bọn họ ở đó nói anh đã trưởng thành, biết phụ giúp công việc trong nhà...
Còn đứa nhỏ ở nhà kia thì...
Ở nông thôn, mọi người đều biết rõ về nhau, nhà ai vừa có chuyện gì, không cần đến vài ngày đã truyên khắp toàn bộ thôn làng, không ai có thể tránh khỏi việc bị chú ý.
Đi được nửa đường thì nhìn thấy A Quang.
A Quang hơi tiếc nuối nhìn thoáng qua con đường sau lưng Diệp Diệu Đông, giống như đang đo khoảng cách: "Sao cậu lại dậy sớm thế?"
"Lời này nên để tôi hỏi cậu mới đúng, có phải gần đây cậu quá siêng năng rồi không?"
Người không biết còn tưởng là A Quang cũng sống lại, thay đổi suy nghĩ và bắt đầu cuộc sống mới!
A Quang giả vờ vô tội nói: 'Không có, chẳng phải tôi xem cậu là anh em tốt hay không? Cho nên mới muốn giúp đỡ cậu nhiều hơn, với lại chuyện thả lồng cũng không phải là chuyện của riêng cậu, tôi cũng không thể không làm gì rồi để cậu làm hết được."
Diệp Diệu Đông cười toe toét, ôm bả vai A Quang nói: "Vẫn là cậu có lương tâm, đi thôi, lấy hàng rồi cất ở nhà cậu như mọi ngày."
"Tôi mượn cái xe ba gác, cầm theo hai cái thùng, vừa mới đẩy sang bên đường. Cậu có muốn xách xô với đòn gánh của mình về nhà không?" Lúc nói lời này, ánh mắt anh ta lóe sáng.
"Không cần, đã đi đến đây rồi, nếu quay về thì tốn thời gian lắm. Nếu đã có xe ba gác thì cứ đặt trên xe thôi, cũng không chiếm diện tích lắm."
"Ô" A Quang: Mang về nhà cũng không xa mà.
"Đi thôi, còn đang nhìn gì đó? Có vàng cho cậu nhặt à?”
A Quang bồi hồi nói: "Cho cậu đẩy xe ba gác, tôi không đẩy! Tôi chỉ phụ trách mượn thôi!"
Nếu biết sớm hơn thì đã không dậy sớm vậy rồi!
"Anh em tốt, không phải chúng ta nên cùng nhau đẩy hả?"
"Không muốn, tự cậu đẩy đi, đừng có lôi kéo như thế, hai người đàn ông trưởng thành làm như thế thì coi sao được hả?"
"Má, nói trở mặt là trở mặt liền luôn? Vừa rồi còn nói chúng ta là anh em tốt!"
Diệp Diệu Đông cảm thấy mình có hơi choáng đầu, A Quang trở mặt còn nhanh hơn vợ anh nữa! Chẳng phải vừa rồi vẫn còn rất tốt hả?
A Quang trợn mắt nói: "Đi nhanh lên, nếu đi chậm sẽ bị người khác lấy mất đấy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận