Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 296: Đề nghị(1)

Chương 296: Đề nghị(1)Chương 296: Đề nghị(1)
Vừa nghe nói đi đảo hoang tìm hải sản, Tiểu Tiểu lập tức hớn hở: "Anh em ơi, tính tao vào nữa, A Chính chắc chắn cũng đi."
"Được thôi." Xung quanh có nhiều đảo nhỏ, sản vật phong phú, một mình anh cũng không thể lấy hết, cùng đi đông vui, khỏi buồn, cũng có người trò chuyện.
Mập vuốt cằm, suy nghĩ một lát: 'Lần này tao cũng đi với, kiếm chút đồ ăn về."
Ba người nghe vậy quay đầu nhìn anh ta khinh bỉ.
"Mày chắc chắn không ngủ đấy chứ?"
"Mệt thì nghỉ một chút bình thường mà, vậy quyết định vui vẻ như thế đi!"
"Cứ thế đi, tự mang công cụ, đừng trách tao không nhắc sớm."
Thêm một người cũng được, bớt một người cũng vậy thôi.
Mập hào hứng: "Hay mang thêm cái nồi nhỉ? Mang đồ ăn, còn có thể nấu nướng, chứ từ sáng đến tối đói meo cả bụng, chỉ ăn tôm sống thôi à."
A Quang nhìn anh ta: “Sao mày không mang gạo gia vị nữa đi?"
"Cũng được." Hai mắt của Mập sáng lên: "Chúng ta nấu cơm tại chỗ luôn."
"Chỉ nghĩ đến ăn, tưởng đi dã ngoại à, còn mang cơm nước gia vị nữa? Không sợ rắc rối à?"
Nhưng Diệp Diệu Đông thì thích ý tưởng đó, sắp tới lễ Trùng Dương, có thể sắp xếp cắm trại nướng khoai, anh cười khì: "Tao thấy cũng được đấy, mày mang gạo nồi bát đũa đi, rồi lo nấu ăn, còn chúng tao lo ăn nhé?"
"Hả? Ý hay đấy!"
"Tao cũng thấy được!"
Tiểu Tiểu và A Quang liền phản ứng, gật đầu đồng ý.
"Cái gì... coi tao như lính hậu cần à?" Mập trợn mắt nhìn bọn họ. Diệp Diệu Đông cười tươi nói: "Mày đề xuất mà, tụi tao đâu biết nấu ăn!"
"Hừm... đợi đấy, thôi về nhà ngủ đây, tao buồn ngủ rồi."
"Ừ, trễ rồi, về nhà đi, cho tao mượn tạm cái chậu đựng hàng, mai trả lại."
"Dùng thùng đi, xách thùng tiện hơn, dù sao cũng không phải thùng nhà mày, cứ mang luôn cái này về, khỏi trả, kệ nó." Mập nói rồi đưa anh cái thùng trống dưới đất, bảo đổ hàng vào.
"Cũng được."
Mọi người thu xếp xong hàng hóa rồi tạm biệt vê nhà.
Diệp Diệu Đông ngước lên nhìn mặt trăng, cảm thấy gân nửa đêm rồi, hôm nay thực sự kéo dài quá, anh liền đi nhanh hơn, cắt ngang qua đường tắt.
Đêm khuya trong làng thật yên tĩnh, nhưng chỉ cần có chút động tĩnh là rất rõ, anh vừa đi tới gân nhà, đã nghe tiếng bước chân lẫn tiếng nói khẽ phía sau.
Anh dừng lại trước cửa, nhìn thấy vài bóng người trên đường, cụ thể mấy người thì quá xa không nhìn rõ.
Đứng đó quan sát một lúc, thấy họ đi thẳng ra phía bến cảng, không biết có phải nhóm người Lâm Tập Thượng không, họ thỉnh thoảng cũng ra biển ban đêm, gần đây là mùa cá khoai nhiều, nhiều thuyền đi bắt cá khoai rồi vào bờ đêm.
Anh lắc đầu, không dính vào chuyện không liên quan, rồi lặng lẽ đẩy cửa vào nhà.
Trước tiên để những con cua xanh vào giỏ tre, rồi đậy bằng cái bát, kẻo bị muỗi đốt chết, cua xanh rất sợ muỗi cắn, một cắn là chết, còn các thứ khác không cần lo, không có tủ lạnh thì sáng mai làm thịt luôn.
Khi quay người lại, anh nghe tiếng cửa mở, chắc chắn là vợ anh nghe tiếng động thức dậy.
"Sao dậy rồi?"
"Cả đêm không ngủ, sao anh về muộn thế?"
"Bắt được tên trộm nên trễ giờ, cá trong thùng để sáng mai anh làm sạch." Lâm Tú Thanh tò mò hỏi: "Là tên trộm lưới à? Ai vậy? Trong làng mình à?"
"Ừ, là Hứa Lai Phú, em họ của A Uy, vừa giao cho Bí thư Trần xử lý rồi, không cần lo, vào ngủ thôi." Nói rồi anh vòng tay ôm eo vợ, định dẫn vào phòng.
Lâm Tú Thanh đẩy anh ra: 'Ê, mùi anh hôi quá, mùi thuốc lá rượu nữa."
Anh ngửi áo, quả thật hôi thật.
"Được rồi, vậy anh tắm trước đã, em vào ngủ trước đi."
"Bình thủy có nước nóng đấy, trời lạnh rồi, đừng tiết kiệm công sức mà đi tắm nước lạnh ở cửa sau nữa, vào nhà tắm bằng nước nóng đi."
Anh đang định đi ra cửa sau thì dừng bước, cười nói: "Được, anh biết rồi."
Nhìn anh múc nước nóng vào chậu, Lâm Tú Thanh mới yên tâm đi vào phòng trước.
Sau khi tắm xong, ôm vợ nằm xuống, Diệp Diệu Đông mới thấy thoải mái.
Nhưng Lâm Tú Thanh lại khó chịu: "Đêm nay anh ngủ phía bên kia đi, hoặc là đừng áp sát em."
"Sao phải ngủ phía bên kia, con lớn đã ngủ sang giường sắt nhỏ bên cạnh rồi mà? Giường rộng thế này, anh đã tắm rồi, vợ mình mà còn không được ôm nữa à?"
"Nhưng tóc anh vẫn còn mùi khói thuốc rượu, em ngửi khó chịu lắm."
"Phiền chết, giữa đêm khuya bảo anh gội đầu làm gì?" Anh sờ lên bụng phẳng của cô: "Đứa này chắc chắn là con gái rồi, khó tính quá."
Bạn cần đăng nhập để bình luận