Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 829: Cá heo vây quanh cá đối đầu dẹt

Chương 829: Cá heo vây quanh cá đối đầu dẹtChương 829: Cá heo vây quanh cá đối đầu dẹt
Diệp Diệu Đông vẫn đang bận thu lưới, cũng không để ý kỹ, nghe cha nói mới ngẩng đầu nhìn, phát hiện con thuyền kia có vẻ đúng là lâu rồi không nhúc nhích.
Theo lẽ thường, dù kéo lưới hay thu lưới, thuyên đều di chuyển đều đặn, chỉ khi thu xong lưới mà chưa thả lưới mới thì mới dừng một lúc.
"Hay là thuyền người ta bị hỏng? Nhưng cũng không thấy người ta cầu cứu, chúng ta ở ngay bên này, nếu có vấn đề cần cầu cứu thì người ta nhất định đã vẫy cờ đỏ rồi chứ."
"Cũng đúng, vậy chắc là vừa kéo xong lưới đang sắp xếp lại? Đang phân loại cá?"
"Ừm, thu xong lưới chắc chắn sẽ sắp xếp ngay lập tức rồi thả lưới xuống lại, sau đó một người lái thuyền, một người thả lưới sắp xếp là đủ rồi. Thôi, đừng quan tâm người khác nữa, dù sao không ảnh hưởng đến chúng ta là được, mặc kệ họ trôi nổi trên biển bao lâu, dừng bao lâu."
"Chỉ sợ gặp phải chuyện gì, mỗi năm trên biển cũng chết không ít người. Mấy hôm trước, nghe nói lần lượt có hai cái xác trôi dạt vào bến cảng, người sống gần bến cảng thấy, mấy nhà họ hợp lại kéo xác lên, đưa lên núi chôn."
Diệp Diệu Đông ở nhà cũng nghe Lâm Tú Thanh nói, là chị hàng xóm kể lại.
"Thôi đi, ít chuyện thì tốt hơn, ai biết trên thuyền đối diện là người thế nào?"
Đừng là người khó chịu, sau này lại tự rước phiền phức vào thân, cha anh vẫn quá chất phác.
"Vậy thôi, chúng ta cứ kéo lưới của mình, lát nữa nếu có đi ngang qua gần thì lúc đó nhìn một cái."
"Ừ, thả lưới đi."
Hai cha con nói vài câu rồi lại bắt đầu bận rộn, chỉ là sự chú ý vẫn luôn hướng về con thuyền xa kia.
Con thuyền kia khi họ thả xong lưới, di chuyển đều đặn làm việc, vẫn không nhúc nhích —
Diệp Diệu Đông cũng không khỏi hơi tò mò, người ta dừng ở đó không động là sao?
Mọi người trên biển đều cố gắng kéo được càng nhiều hàng càng tốt, kéo được bao nhiêu thì kéo, sao lại lãng phí thời gian dừng ở đó?
Đi vệ sinh, chỉ cần mông vẫn ở ngoài thì thuyền vẫn làm việc.
Chạy một vòng quanh vùng biển, anh cũng không nhịn được tiến gần con thuyền kia một chút, dù sao anh đang làm việc bình thường, trong quá trình kéo lưới mà đến gần một chút cũng là chuyện thường.
Vì anh nghĩ có khi gặp đàn cá, thuyền nhà họ cũng dừng ở đó, chuyên tâm đánh bắt, chỉ là không dừng lâu như họ, vì đàn cá di chuyển, họ chỉ kéo một hai mẻ lưới là phải lái thuyên đuổi theo.
Từng có lần, mặt biển đột nhiên nổi lênh bềnh đầy những con cá vàng nhỏ, họ mới dừng lại tương đối lâu để đánh bắt.
Liên tưởng đến đây, anh cũng hơi kích động, đừng thật sự lại gặp đàn cá nào đó, con thuyền kia mới đánh bắt ở đó, nên mới dừng thuyền lâu như vậy.
"Cha, con thuyền kia vẫn không động đậy, chúng ta qua đó nhìn một cái được không?"
"Ừ, vậy thì qua xem thử, lúc nãy đã nói rồi, bảo con qua xem mà."
"Chẳng phải sợ gây phiền phức không cần thiết sao? Nhưng quả thật có cảm giác hơi bất thường, chúng ta cứ kéo lưới bình thường đi qua, tiện thể liếc mắt nhìn xem."
Nếu thật sự gặp đàn cá, họ cũng có thể hưởng lây được chút.
"Ừ"
Diệp Diệu Đông điều chỉnh hướng đi một chút, thuyền vẫn di chuyển đều đặn với tốc độ ba bốn hải lý một giờ, không đột ngột tăng tốc, tránh để đối phương nghĩ họ định làm gì.
Khi khoảng cách thu hẹp dần, con thuyền kia vẫn không nhúc nhích, chỉ có trôi theo sóng, lắc lư theo gió. Dần dần, họ cũng nhìn thấy người trên thuyền, có vẻ như hai người cứ nhoài người ra mạn thuyền.
Hơn nữa, trên mặt biển có vẻ như có thứ gì đó cứ liên tục nhô lên?
Lúc này Diệp Diệu Đông không khỏi hơi nghi ngờ, họ thật sự gặp đàn cá rồi à? Đang đánh bắt à?
Cha Diệp cũng vươn cổ nhìn sang, lẩm bẩm: "Không phải gặp đàn cá đấy chứ? Nếu không sao lại cứ đứng yên một chỗ? Cái đen đen kia là gì vậy? Là cá hả, to vậy cơ à? Họ dừng ở đó để bắt mấy con cá lớn kia à?"
"Chắc là có cá lớn, nếu không đâu có đứng yên ở đó."
Cha con nói chuyện mà trong lòng cũng nóng ran lên.
"Lại gân chút nữa là biết."
"Vừa lái vừa kéo lưới lên, nếu không lát nữa không dừng lại được đâu."
Trong quá trình kéo lưới lên, lưới không thể dừng lại, vừa dừng là lưới sẽ chìm xuống đáy.
May mà cái lưới này thả xuống cũng không lâu lắm, bên trong chắc không có nhiều, máy kéo lưới kéo lên cũng khá nhanh.
Hai cha con vẫn cứ dán mắt về phía trước, không hề rời mắt.
Đến khi đến gần hơn một chút, họ cũng phát hiện ra, hóa ra là thuyền của người quen.
"Ø? Cái biểu tượng trên thuyền kia hình như là của chú Lâm?"
Diệp Diệu Đông cũng thấy quen quen: "Đúng là vậy?! Trùng hợp thế?"
Là người quen, vậy thì họ tiến lại gần cũng không ngại gì nữa.
Khi khoảng cách càng lúc càng gần, họ cũng xác nhận, thứ thỉnh thoảng nhô lên mặt biển chính là cá lớn.
"Ôi chao, nhìn từ xa cũng thấy con này to phết đấy, chú Lâm gặp vận may rồi, biết thế lúc nãy đến sớm hơn, bảo con lái qua xem mà con còn không tin?" Cha Diệp nhìn rõ rồi, hơi tiếc là đến muộn.
Diệp Diệu Đông thầm phản bác.
"Ai mà biết được chứ? Con không phải sợ gây phiền phức sao? Năm ngoái mình vớt được long Diên hương cha quên rồi à?"
"Đừng nhắc mấy chuyện đó nữa, mau tiếp tục tiến lên phía trước xem thử đi."
"Ai mà chẳng biết tiến lên phía trước? Lái thuyền cũng cần thời gian chứ, chẳng lẽ bay được à?”
Diệp Diệu Đông miệng thì cãi lại, nhưng trong lòng cũng muốn mau chóng đến gần, lâu như vậy rồi, không ăn được thịt thì húp chút canh cũng tốt.
Cha con đều mong chờ đến gần sẽ thấy đàn cá lớn, chỉ là không ngờ, khi họ sắp tới nơi thì thuyên chú Lâm đột nhiên cũng bắt đầu di chuyển.
"Đánh bắt xong rồi, hay là đàn cá bắt đầu di chuyển?"
Diệp Diệu Đông không lên tiếng, chỉ tiếp tục lái thuyền tiến lên, lưới vẫn đang kéo lên, nếu đàn cá bắt đầu di chuyển cũng tốt, đỡ phải dừng lại.
Cha Diệp cũng không trông mong anh trả lời được, hai người ở cùng nhau, anh xác định được tình hình mới lạ.
Chỉ là để chuẩn bị sớm, ông vội chạy vào khoang thuyền lấy lưới ném tay ra, chuẩn bị sẵn sàng, tránh lúc đó lại loay hoay.
Cho đến khi lưới của họ chỉ còn một chút nữa là kéo lên hết, họ cũng nhìn thấy phía trước mặt biển có một mảng đen nhỏ.
Còn thuyền chú Lâm thì vừa đuổi theo vừa ném lưới kéo lưới.
"Còn nữa, còn nữa..."
Cha Diệp tay cầm lưới ném tay vừa chuẩn bị xong, hưng phấn nói.
Diệp Diệu Đông cũng tăng tốc một chút, đuổi theo, đến bên cạnh đàn cá mới giảm tốc độ, cha Diệp nhắm chuẩn đàn cá vội ném lưới ra.
Lúc này họ cũng chẳng màng chào hỏi, định bụng đánh bắt trước rồi tính. Hai con thuyền một trước một sau, ở giữa cách nhau một đàn cá nhỏ, mỗi bên tự ném lưới thu lưới.
Cha Diệp ném lưới ra chưa bao lâu đã vội vàng thu lưới, rồi treo lưới lên ròng rọc, nhờ ròng rọc kéo lưới lên.
Diệp Diệu Đông vừa lái thuyền vừa để ý lưới kéo ở phía sau, xem đã kéo lên chưa.
Khi lưới ném tay của cha Diệp dần dần khép lại, kéo đến mạn thuyền, họ cũng nhìn rõ đàn cá đen sì kia là đàn cá đối đầu dẹt.
"Là cá đối đầu dẹt cơ à, khó trách cả mảng đen thui này, còn cái thứ thỉnh thoảng nhô lên phía trước kia là cá lớn gì vậy? Trông hơi giống cá heo?"
"Lát nữa nhắm chuẩn, vớt lên ít con xem thử", Diệp Diệu Đông luôn để ý phía trước sau trái phải: "Thu xong lưới này, chúng ta kéo lưới kéo ở đuôi thuyền lên khỏi đường trượt đuôi trước đã."
"Được."
Thuyền đánh cá đối diện thu xong một mẻ lưới, chú Lâm liền hét lớn với họ: "Hóa ra con thuyền ở xa lúc nãy là các anh à? Tôi còn tưởng là ai, các anh đến muộn một bước rồi."
Cha Diệp vừa thu lưới vừa hô: "Chúng tôi cũng đâu biết là anh, nếu không đã lại gần từ sớm rồi, may quá, vẫn còn kịp vớt được ít."
"Sắp hết rồi..."
Đúng là sắp hết rồi, chỉ còn một mảng nhỏ.
Lúc cha Diệp ném lưới, Diệp Diệu Đông cũng nhìn thấy trên thuyền chú Lâm từng rổ từng rổ cá đối đầu dẹt, số lượng cũng thật không ít, theo anh ước tính, phải đến cả ngàn cân, không biết lúc nãy trong chốc lát đó họ đã vớt được bao nhiêu mẻ lưới.
Haiz- Cá đều bị họ vớt hết rồi! Tiền cũng đều bị họ kiếm hết, chỉ còn nước húp canh thôi.
Cá đối đầu dẹt trong mùa đẻ trứng rất nhạy cảm với nhiệt độ và độ mặn của nước biển, khi mùa đông đến, theo nhiệt độ không khí và nước biển hạ xuống, đàn cá đối đầu dẹt ở Tây Bắc Thái Bình Dương sẽ kéo đàn xuôi nam, tìm vùng biển thích hợp để đẻ trứng.
Vì vậy khi tháng 12 trời chuyển lạnh, cá đối đầu dẹt thường di cư xuôi nam dọc ven biển phía tây vịnh, và đẻ trứng ở các vùng biển lân cận.
Không chỉ cá đối đầu dẹt, trên thuyền chú Lâm còn có ba con cá lớn trông giống như cá heo.
Anh cũng hét lớn với chú Lâm: "Chú ơi, mấy con trên thuyền chú là cá heo à?"
"Ừ, nên mới bảo các cháu đến muộn, lúc nãy cả đàn cá heo dẫn theo đàn cá đối đầu dẹt cứ ở chỗ đó, đen kịt cả một vùng, vừa hay chú kéo lưới đến đó gặp phải, nên vội vàng giăng lưới đánh bắt xung quanh."
"May mắn thật!"
"Các cháu cũng kéo lưới đến gần đó đúng không?"
"Chúng cháu vẫn cố định kéo lưới quanh khu vực này, chỉ là không ngờ hôm nay lại gặp được chú."
"Chú cũng tình cờ kéo lưới đến đây thôi, cứ cảm thấy nửa cuối năm nay thuyền kéo lưới nhiều hơn mấy chiếc, trước khi gặp cháu chúng chú cũng gặp một chiếc rồi, nên mới chạy đến đây."
Thuyền đánh cá ngày càng nhiều, đó là điều tất yếu.
Diệp Diệu Đông thấy cha để lưới ném tay đã thu lên sang một bên, rồi vội chạy ra đuôi thuyền thu lưới kéo, anh cũng vội vàng dừng thuyền lại chạy ra đuôi thuyền phụ giúp.
Cái lưới đó vốn dĩ đã rất nặng, một người khó mà kéo lên được.
Chỉ là khi anh vừa chạy đến đuôi thuyền, cha anh đã hét lớn: "Đông tử, mau đến giúp một tay, bên trong có hai con cá heo!"
"Hả? Đến đây, đến đây..."
Anh tăng tốc chạy tới, cha anh đang vất vả kéo lưới, anh xắn tay áo vội vàng ra tay. Hai người hợp sức kéo lưới kéo lên thuyền, hai con cá heo to nhất bên trong vẫn còn giãy giụa mấy cái.
"Không ngờ còn có của rơi từ trên trời xuống, một phát mà lên hai con."
Cha Diệp cũng vui mừng tột độ: "May quá may quá, vẫn còn kịp, vẫn kéo lên được hai con, bán được không ít tiền đấy."
"Để đó đã, con đi lái thuyền, xem có đuổi kịp đàn cá đối đầu dẹt không, cha đi đổ cá trong lưới ném tay ra, rồi ném thêm một hai mẻ nữa."
"Ừ,."
Bạn cần đăng nhập để bình luận