Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 319: Xử lý cá bom

Chương 319: Xử lý cá bomChương 319: Xử lý cá bom
"À, đàn cá lù đù vàng à?"
"Cá lù đù phát sáng à?"
"Là đàn cá lù đù vàng..."
"Hóa ra cá lù đù vàng khi bơi thành đàn trong biển thật sự phát sáng!"
"Đệch, gặp đàn cá lù đù vàng rồi..."
Không chỉ đám thanh nien, ngay cả Mập và mọi người đều vui mừng, mắt sáng quắc lên, quay lại hỏi: "Có lưới không? Trên thuyền có lưới không?"
"Đúng đúng, có lưới trên thuyền không?"
Câu hỏi khiến đám thanh niên choáng váng.
"Lưới đánh cá hả?"
"Không cóiI"
"Chúng tôi mang lưới làm gì?"
"À không có lưới à?" Giọng đầy thất vọng, ai cũng nghe ra.
Diệp Diệu Đông cũng rất tiếc nhưng nghĩ lại, đây là du thuyền, họ ra câu cá chứ không mang theo lưới, cũng không mời họ ra đánh bắt cá, nhưng trong lòng vẫn tiếc nuối.
Hồng Văn Nhạc cũng cảm thấy tiếc, nhưng không quá thất vọng, anh ta chỉ cảm thấy rất tò mò, lần đầu nhìn thấy cá lù đù vàng phát sáng dưới biển.
"Không có lưới thì bỏ lỡ có hơi tiếc, nhưng được chiêm ngưỡng cũng đáng rồi, không nhất thiết phải bắt."
Mọi người lặng lẽ lắc đầu, chỉ những người giàu mới nói như thế.
Họ nhìn chằm chặp đàn cá lớn, đau ruột như bị mèo cào, tiền rơi trước mắt mà không thể với tay ra nhặt, quá đau khổ. Đám thanh niên thì phản ứng khác, hồ hởi bàn tán, thuần túy chiêm ngưỡng, cho dù mồi câu bị cắn cũng chỉ kéo lên xem rồi thả xuống, không tiếp tục câu lên.
Nhưng khi Tôn Trí Minh thu dây câu, anh ta kinh ngạc phát hiện mình câu được một con cá cá lù đù vàng.
"Hả? Cá lù đù vàng! Tôi may mắn thật, câu được cá lù đù vàng rồi! Tôi còn không có ý định câu nó..."
"Gì? Cậu câu được cá lù đù vàng à? Tôi cũng muốn câu!"
"To thật..."
"Con đó vài cân nhỉ? Tôi cũng muốn câu!"
"Tôi cũng muốn!"
Lúc này mọi người không bình tĩnh nữa, vội mắc mồi thả vào đàn cá lớn.
Nếu trong nhóm không ai câu được, họ sẽ chiêm ngưỡng rồi để cá bơi đi, nhưng đã có người câu được rồi thì không ai bỏ qua cơ hội cả.
Diệp Diệu Đông và mọi người không có dụng cụ gì, đứng như phông nền, chỉ biết chống nằm, nhìn và thở dài.
"Còn không thì đừng cho chúng ta thấy, đau khổ thật."
"Đúng rồi..."
“Trong lòng tao như mèo cào Vậy...
Anh cũng đau khổ: "Nhìn đi! Đêm còn dài, mới chỉ bắt đầu thôi, chắc chắn sẽ còn cá hiếm thấy nữa, lúc đó càng đau khổ hơn."
"Kiếm tiền cũng khó thật..."
Đợi đàn cá lù đù vàng bơi đi, mọi người mới rời mắt đi.
Trong nhóm sáu người trẻ chỉ có ba người câu được cá lù đù vàng.
Con của Tôn Trí Minh lớn nhất, ước chừng bảy cân, của hai người kia chỉ ba cân rưỡi, anh ta vui mừng khôn xiết. Nhưng chưa kịp vui thì tiếng hô hoán lại vang lên...
Sự chú ý của Diệp Diệu Đông và mọi người cũng chuyển từ cá lù đù vàng sang Hồng Văn Nhạc đang kéo cá lên, thấy anh ta hớn hở kéo thả dây, cần câu cong một vòng lớn.
Họ vừa đưa cổ ra xem, vừa thảo luận nhỏ:
"Cá gì thế nhỉ? Có vẻ rất lớn!"
"Cảm giác cần câu cong hơn cả con cá cam lúc nãy!"
"Có vẻ câu cá lớn cũng không dễ."
"Không biết lại là món ngon gì nữa!"
Sau một hồi kéo thả dây, con cá khổng lồ mất hết sức chiến đấu, khi Hồng Văn Nhạc kéo nó lên mặt nước thì mọi người mở to mắt nhìn.
"Là cá bom"
"Trời ạ, cá boml"
"Wow, to thế, đã gần 1 mét rồi đấy, chắc phải vài chục cân, thảo nào cần câu cong đến thế, tôi còn sợ nó gãy nữa."
"Chết tiệt, tao cũng muốn câu cá!"
Diệp Diệu Đông vừa phấn khởi lẫn ganh tị, nhưng chỉ có thể mơ ước thôi.
Bên này họ thì thâm bàn tán, bên kia nhóm người kia thì hò hét vui sướng.
"Ước gì tao cũng được cảm nhận sức mạnh dữ dội khi cá bom cắn câu, trải nghiệm cảm giác nguy hiểm khi đấu với nhau giữa biển khơi..."
"Sao chúng ta không may mắn thế nhỉ?"
"Mới chỉ câu có một lúc thôi mà?"
"Có thể làm sashimi với con cá này không?"
Cách tốt nhất để thưởng thức cá bom là làm sashimi. Tên khoa học của nó là cá ngừ thu. Con này dài khoảng 1 mét, thân hình hẹp dài, màu xanh, thân dày, da trơn bóng, vây đuôi rất phát triển.
Hồng Văn Nhạc cười nói với Diệp Diệu Đông: "Đồng chí, lại phải nhờ cậu làm rỉ máu giúp, cảm ơn nhiều nha."
"Không sao, lấy tiền của người ta mà làm việc, là bổn phận mà."
"Quay về tôi bảo Vương Mậu Toàn trả thêm phụ công cho cậu."
"ổn đấy, cảm ơn trước nhé."
Anh không từ chối khách khí đâu, anh làm việc chân tay để kiếm tiền, xứng đáng thì phải lấy.
Con cá bom này lớn hơn con cá cam ban nãy nhiều. Anh cắt bỏ mang rồi rạch đuôi, ném vào thùng để rỉ máu nhanh.
Lúc này anh lấy con cá cam ra, cắt bỏ nội tạng luôn, thứ này cũng dễ sinh vi khuẩn như máu.
Ban đầu không cắt ngay vì sau khi rỉ máu mới làm những thao tác này, tránh bẩn cả con cá.
Sau khi con cá bom rỉ máu xong, anh cũng xử lý sạch nội tạng.
Đã nhận việc của người ta, phải làm tốt chứ.
Sau này một cá ngừ không rỉ máu chỉ 10 nhân dân tệ một cân, còn rỉ máu có thể đến 100 nhân dân tệ một cân, giá trị chênh lệch mười lần.
Anh không rõ giá hiện tại, nhưng chắc chắn cũng chênh lệch lớn.
Vì cá ngừ không rỉ máu không thể làm sashimi được, cá làm sashimi cần thịt rất sạch, nếu không rỉ máu sẽ có tia máu, chắc ít người dám ăn.
Tuy nhiên, không phải cá nào cũng rỉ máu.
Mục đích rỉ máu là nâng cao chất lượng thịt và giá trị thương mại. Những cá nhỏ, giá trị thấp hiếm khi rỉ máu vì không đáng công.
Trong lúc anh làm việc, họ câu thêm nhiều cá nữa, có cá hồng, cá bớp vàng, cá bớp đen, nhiều nhất vẫn là cá gà vàng.
Thật sự gặp đàn cá gà vàng rồi, nghe nói cá gà vàng không có lãnh địa cố định, mỗi lần đến một vùng biển chỉ ở lại dưới 2 tiếng.
Chắc không lâu nữa sẽ bơi đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận