Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 689: Lên đường đến thành phố

Chương 689: Lên đường đến thành phốChương 689: Lên đường đến thành phố
Mấy nhà hàng xóm đều ở gần nhà Diệp Diệu Đông, chỉ cách một bức tường và hai mảnh vườn rau.
Trước cửa nhà họ cũng lấy đá vụn và bùn còn dư lấp bằng thành một khoảng sân rộng. Ngày mưa, ít ra cũng không phải lội bùn lầy, bước vào nhà cũng không để lại dấu chân bùn khắp nơi.
Chu Đại vẫn đang ăn cơm, Diệp Diệu Đông ngồi ở ghế dài gỗ trước cửa chờ.
Anh vừa ngồi xuống, mấy người khác cũng đến, Chu Đại cũng ra ngoài. Họ ngồi trước cửa tán gẫu.
Trời nóng, ngồi trước cửa hóng gió biển cũng mát mẻ. Hơn nữa sau khi bão đi qua, đêm trở nên mát mẻ, gió biển mặn mòi cũng là hương vị riêng của vùng biển.
"Các anh tính sao? Có muốn lên thành phố xem thử không?" Chu Đại vừa bước ra khỏi nhà đã hỏi.
Diệp Diệu Đông nhìn mọi người, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, vẫn còn do dự. Anh nói: "Ai định đi thì giơ tay nhé. Ai chưa định đi hoặc chưa nghĩ ra thì cứ im lặng trước đã."
Chu Đại giơ tay: "Được, tôi muốn đi. Nhưng nếu ít người quá thì thôi."
Diệp Diệu Đông cũng giơ tay: "Tôi cũng vậy, coi như đi ra ngoài mở mang tầm mắt. Dù sao lớn đến giờ cũng chưa ra khỏi huyện bao giờ."
Những người khác cũng lần lượt giơ tay, có 3 người giơ tay. Chỉ có hai người còn đang phân vân, là hai anh em nhà họ Lan.
Bên cạnh nhà anh có sáu hộ, hai anh em nhà họ Lan, bốn anh em nhà họ Chu.
"Nếu hai người không định đi, chúng tôi cũng đủ năm người rồi. Chúng tôi sẽ trực tiếp đến nhà bí thư xin giấy giới thiệu, rồi xin mượn máy kéo luôn."
Làng xóm láng giềng cũng chẳng có gì không tin tưởng nhau. Chỉ là họ thấy phiền phức quá, lại xa quá, để cho bến tàu thu vào thì tiện hơn.
"Đàn ông con trai đừng lưỡng lự nữa. Chắc các anh cũng giống tôi, cả đời chưa ra khỏi huyện phải không? Chúng ta ra ngoài nhìn ngó một chút chứ, bây giờ đã cải cách mở cửa rồi, khắp nơi đều đang thay đổi tốt lên. Nghe nói trong thành phố mỗi ngày một khác, thành phố chắc chắn còn tốt hơn nữa. Các anh chắc chắn không muốn ra ngoài mở mang tâm mắt à?"
Không biết có phải do câu nói của Diệp Diệu Đông đã động viên được họ hay không, hai người nhìn nhau, Lan Đại gật đầu, Lan Nhị cũng nghiến răng nói: "Được, vậy mọi người cùng đi, coi như ra ngoài mở rộng tâm mắt."
Lan Đại cũng nói: "Hàng của chúng ta cũng không ít, giá ở thành phố chắc chắn cao hơn ở bến tàu, có thể bán được nhiều tiền hơn."
"Được, chúng ta bảy người đi, tôi sẽ đến gặp bí thư xin giấy giới thiệu. Ai cần chuẩn bị gì thì chuẩn bị đi, ai muốn ngủ thì đi ngủ."
"Tôi đi cùng anh”, Diệp Diệu Đông cũng đứng dậy: "Cha, sao cha không hỏi xem anh cả anh hai có muốn đi cùng không?"
Mấy người bạn thì thôi, họ đến muộn, tìm hiểu trước thì số lượng không nhiều lắm, chênh lệch không đáng kể nên đừng phiền phức nữa.
"Đúng rồi, gọi hai anh em nhà anh đi luôn đi, dù sao cũng đi một chuyến mà."
Cha Diệp do dự một chút: "Trước đó có nhắc với họ một câu, bảo họ suy nghĩ xem có muốn mang hàng lên thành phố không, không biết họ có muốn không? Tôi đi hỏi xem."
Diệp Diệu Đông gật đầu: "Cũng được, vậy cha đi hỏi đi, chúng con đi trước một bước, lát nữa cha hỏi xong thì đến nhà bí thư Trần."
"Được."
Nói xong, mọi người về nhà chuẩn bị. Diệp Diệu Đông và anh cả nhà họ Chu cầm đèn pin vừa đi vừa trò chuyện, hướng về nhà bí thư Trần.
Trời đã tối, đêm nay làng xóm trông khá náo nhiệt, nhà nào cũng sáng đèn. Trước kia ai cũng tiết kiệm tiền điện, trời tối là tắt đèn, hóng mát một lúc rồi đi ngủ.
Hôm nay nhà nào cũng còn đang xếp hàng ở bến tàu, các bà các chị hiếm khi mở đèn, vừa đan lưới vừa chờ đợi, lũ trẻ cũng chạy nhảy trước cửa nhà.
Những nhà bán được hàng sớm cũng không nỡ đi ngủ, đang hưng phấn.
"Những người bán được hàng sớm, tính ra là kiếm được rồi, gặp được giá tốt. Ồ, đúng rồi, lô hàng sáng nay của anh bán được giá lớn ba tệ bảy, nhỏ ba tệ phải không?"
Diệp Diệu Đông gật đầu: "Đúng vậy, lúc đó không có ai, tôi mang đi sớm, chọn lựa rất kỹ. Con mẹ nó, hại tôi sau đó cũng phải phân loại cẩn thận như vậy, không pha tạp chút nào. Nếu không cũng đâu đến nỗi không cam tâm mang đi bến tàu như vậy. Nếu tôi pha lẫn vào một hai phần trăm thì cũng chẳng phiền phức, trực tiếp đi xếp hàng rồi."
"Anh chọn kỹ như vậy cũng tốt, ai cũng không phải kẻ mù, người mua hàng chắc chắn cũng sẽ kiểm tra sơ qua, chắc chắn có thể bán được giá tốt."
"Hy vọng vậy!"
Chọn lựa đã kỹ rồi, cũng buộc lại cẩn thận rồi, giờ pha trộn vào sẽ rất rắc rối, dù sao cứ vậy đi.
Họ vừa đi vừa nói chuyện, trên đường không có mấy người qua lại, hầu hết đều ngồi trước cửa nhà mình. Nhưng tầm mắt của người hai bên đường đều đổ dồn vào họ, đợi họ đi qua, có người lại bắt đầu bàn tán.
Nông thôn đâu đâu cũng có chuyện bát quái, khắp nơi đều là đề tài.
Đám Diệp Diệu Đông vừa đến nhà bí thư Trần, nói rõ ý đồ đến, bí thư Trần tuy ngạc nhiên nhưng vẫn cấp giấy giới thiệu.
Chỉ là dùng máy kéo vào ban đêm, quá muộn không tiện nói, duyệt thì có thể duyệt, nhưng họ phải tự đi thương lượng với mấy người trong làng biết lái máy kéo xem ai đi, tiên công bao nhiêu, cái này họ phải tự bàn bạc.
Hai người đều nói không vấn đề gì.
Khi họ ra ngoài, định đi tìm người biết lái máy kéo, vừa hay gặp cha Diệp đến.
"Anh cả anh hai của con nói họ đã xếp hàng khá lâu rồi, không muốn phiền phức nữa, bây giờ hàng cũng đang di chuyển, không bị kẹt lại, họ sẽ kiên nhẫn đứng đó xếp từ từ."
"Được, vậy thì đừng ép."
"ừ"
Cha Diệp thực sự rất muốn ba anh em cùng đi cùng về, làm mọi thứ cùng nhau, bàn bạc cùng kiếm tiền. Nhưng từng đứa đều đã có chủ kiến riêng, chỉ có thể mỗi người một phận.
Khi họ sắp xếp ổn thỏa, thống nhất 10 giờ xuất phát, ai nấy về nhà đi ngủ.
Bốn tiếng tính ra là đủ rồi, trước kia xe buýt chạy chậm rì rì dừng lại nhiều, qua huyện bên cạnh còn phải dừng mười lăm phút đợi khách, cũng chỉ mất hơn 3 tiếng. Ban đêm máy kéo chạy chậm một chút, đi thẳng chắc ba tiếng cũng tới.
Diệp Diệu Đông sợ ngủ sớm quá không ngủ được, còn cố ý uống hai ly rượu trắng với cha mới nằm xuống.
Gần mười giờ, Lâm Tú Thanh gọi anh, anh mới tỉnh dậy.
"Em luộc cho anh hai quả trứng, lấy thêm một hộp thịt hộp và bánh trà, để cùng vào túi đeo. Lúc nào đói bụng, nhớ lấy ra ăn."
"Được."
"Mang theo túi đeo cũng tiện, đeo trước bụng không dễ rơi. Anh nhớ đeo cho cẩn thận, đừng để bị người ta giật mất."
Lâm Tú Thanh tay cầm một cái quần đùi, lại nói tiếp: "Với cả, em vừa khâu thêm một cái túi bí mật có nút bấm trong cái quần đùi này. Bán xong hàng, anh để tiền vào trong đó, như vậy sẽ không bị rơi. Anh dậy thay ngay đi."
Diệp Diệu Đông không nhận lấy quần, ngược lại ôm lấy mặt cô, hôn mạnh lên: "Vợ à, em nghĩ chu đáo thật, thật tỉnh tế."
Lâm Tú Thanh cười đẩy anh ra: "Ra ngoài dĩ nhiên phải cẩn thận một chút, huống chi anh còn đi xa. Nhớ về sớm, bán xong hàng là về ngay, đừng đi lung tung, chỗ đông người càng hỗn loạn."
"Yên tâm đi, anh biết chừng mực mà..." "Anh biết chừng mực gì chứ? Em không dặn dò kỹ, không chừng anh đi rong chơi khắp nơi. Lúc nãy cha còn bảo em dặn anh mấy câu, đừng chạy lung tung, muốn mở mang kiến thức thì sau này cơ hội nhiều lắm."
"Biết rồi."
Dù sao cũng phải nói cho nghe hay một chút. Diệp Diệu Đông cầm lấy cái quần đùi, xuống giường liền cởi ngay quần trên người, thay cái quần mà Lâm Tú Thanh vừa khâu xong.
Anh còn sờ thử cái túi bí mật bên trong, cảm thấy không sờ thì nó cũng chẳng tồn tại, dù sao quần đùi cũng rộng rãi lắm.
Mặc xong áo dài quần dài, anh đi ra ngoài. Lâm Tú Thanh cũng theo sau, định tiễn anh. Đây là lần đầu tiên anh đi xa, cô cũng hơi lo, trước kia anh chẳng đáng tin tí nào...
Diệp Diệu Đông vừa mở cửa nhà, liền nhìn về phía bến tàu xa xa, đèn vẫn sáng trưng, bờ biển còn có nhiều đèn pin đang chiếu loạn xạ, nhìn người vẫn còn khá đông.
Đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua, không ngờ người vẫn còn nhiều như vậy, không biết anh cả anh hai đã bán xong hàng chưa.
Anh nhìn mấy lượt, nghe tiếng trò chuyện vọng sang từ nhà bên, liền bước ra khỏi sân, đi về phía cửa nhà họ Chu. Những người khác cũng đã dậy, đang đứng tán gẫu ở đó.
"Chào buổi sáng!"
"Ha ha ha, giờ vẫn là ban đêm mà."
"À đúng, vẫn là ban đêm."
Diệp Diệu Đông mỉm cười, vẫn còn ngái ngủ, chưa tới sáng sớm mà chào buổi sáng gì.
Chưa kịp nói chuyện phiếm được mấy câu, tiếng máy kéo lộc cộc cũng đã đến gần. Anh nhìn đồng hồ, rất đúng giờ.
Mọi người giúp đỡ lẫn nhau, bốc hàng của mình lên máy kéo xếp gọn gàng, không sợ lẫn lộn hàng của nhau, trên bao tải đều có ký hiệu riêng. Diệp Diệu Đông cũng vậy, ký hiệu trên bao tải nhà anh là Diệp Tam, bao tải cũng phải bỏ tiền mua, tất nhiên không thể không đánh dấu.
Khi đồ đạc chuyển lên hết, họ trèo lên máy kéo. Diệp Diệu Đông vẫy tay với Lâm Tú Thanh đang đứng ở cổng: "Em vào nhà đi, ngủ sớm, ngày mai anh về."
"Cẩn thận một chút, nhớ đừng chạy lung tung nhé?"
"Biết rồi."
Những người khác cũng vẫy tay chào người nhà đứng ở cửa.
Tay lái máy kéo từ từ xoay vài vòng, hoạt động bình thường rồi tăng tốc. Xe lại phát ra tiếng động cơ lộc cộc, đạt tốc độ nhất định thì nhả hơi, nổ máy, tay lái tự động nhả ra, rất mượt mà. Thanh niên lái xe cũng trèo lên máy kéo.
"Tiểu Chu à, chạy chậm cũng không sao, an toàn là trên hết."
"Đúng đúng, bão vừa đi qua, đường núi khó đi, khắp nơi ổ gà lồi lõm, phải cẩn thận, chạy chậm cũng không sao."
"Vâng, tôi bật đèn đội đầu rồi."
"Chúng tôi cũng mang theo rồi."
Ai nấy cũng mang theo đèn pin, đều tự giác bật đèn pin chiếu sáng phía trước, an toàn là trên hết.
Máy kéo chạy trên đường núi, khắp nơi là ổ gà xóc nảy, xung quanh tối om, may là họ đông người cũng không cô đơn.
Còn cố ý để hai bao sò xuống, mọi người ngồi lên trên.
Dọc đường vừa trò chuyện, tâm trạng vừa lo lắng vừa hơi hồi hộp, còn pha lẫn chút mơ hồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận