Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1200: Nghe ngóng (length: 26834)

Lúc đầu đường khá nhỏ, người xem lại đông, bên cạnh con đường kia đã bị vây kín mít. Thực ra chỉ là một chiếc xe máy, một người và một đám chó, nhưng người ta lại cứ hiếu kỳ.
Hắn đứng đợi ở trước cửa bưu điện chưa được bao lâu thì bất ngờ gặp Hồng Văn Nhạc đi ngang qua.
Hồng Văn Nhạc cũng thấy nơi này tụ tập đông người, tưởng rằng đang bán món gì đó hoặc đang xem thứ gì lạ nên cũng chen vào xem thử.
"Ơ? Lá... Diệu Đông đồng chí?"
Diệp Diệu Đông ngạc nhiên quay đầu nhìn hắn: "Hồng đại thiếu?"
"Trùng hợp vậy, không ngờ lại gặp ngươi ở đây, còn chưa kịp chúc mừng ngươi đây, dạo trước còn được nhận thưởng, thành ngư dân tiêu biểu."
Hắn bước xuống xe, đứng thẳng người, cười nói: "Chuyện này mà ngươi cũng biết?"
"Báo chí đăng rầm rầm, ai mà chẳng hay? Ngươi nổi tiếng khắp nước rồi, còn làm rạng danh cho trấn chúng ta nữa, giờ đúng là người nổi tiếng."
"Ha ha, thực ra đều do may mắn thôi, lâu rồi không gặp."
"Lâu rồi không gặp, gặp lại ngươi không còn là cậu ngư dân bé nhỏ ngày trước nữa rồi."
"Đâu có, vẫn là ngư dân thôi. Dù ta làm gì thì bản chất vẫn là ngư dân mà."
"Nghe nói thành phố bây giờ đang làm hiệp hội ngư nghiệp, ngươi có nghe qua chưa? Ngươi mới lên thành phố nhận thưởng xong, có biết chuyện này không?"
Diệp Diệu Đông ngạc nhiên, hắn còn chẳng biết thành phố định làm, sao người này biết được?
"Sao ngươi biết?"
"Vậy là ngươi biết?"
"Biết, ta đề xuất đấy chứ, sau đó cục trưởng Trần thấy có thể thực hiện. Cũng được hai tháng rồi, thỉnh thoảng ta vẫn góp vài ý về hướng phát triển, bọn họ cũng từng bước mở hội thảo luận, chắc bây giờ cũng sắp chốt rồi chứ?"
Hắn nghĩ chắc là nhanh thôi, đã hai tháng rồi, hiệu suất vậy là chậm, có thể là do cục trưởng Trần mới đến nên tiếng nói không được trọng lượng, thành ra cứ dây dưa mãi.
Đến lượt Hồng Văn Nhạc ngạc nhiên: "Ngươi đề xuất? Cái hiệp hội ngư nghiệp này là do ngươi đề xuất ra?"
"Đúng vậy, vì mấy tháng trước ta đi Chiết tỉnh, làm phó hội trưởng hiệp hội ngư nghiệp ở Ôn thị, nên cũng hiểu biết một chút về cái hiệp hội này, cảm thấy nó có lợi cho việc quản lý và phát triển thuyền đánh cá ven biển."
"Phó hội trưởng! Ngươi là cái ông Biên hội phó ở Ôn thị?" Giọng hắn cất cao, vẻ mặt không tin nổi.
Diệp Diệu Đông nhìn vẻ mặt của hắn, trong lòng sung sướng khôn tả, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra rất bình thản, như thể đó không phải chuyện gì lớn.
Pha này đúng là đánh trúng tim đen, sảng khoái.
Lại còn được làm bộ trước mặt Hồng đại thiếu, chuyện này hắn không hề nghĩ đến.
"Đúng vậy, cũng được vài tháng rồi, chỉ là ta cứ đi đi lại lại cũng bận, không có quản gì bên đó, đều giao cho người khác hết, ta thỉnh thoảng đi làm thủ tục điểm danh thôi."
Hắn lại thêm vào một câu, thoải mái.
Thế này còn thoải mái hơn làm bộ trước mặt người trong thôn nhiều.
Người với người là không giống nhau.
Làm bộ trước mặt những người khác nhau mang lại mức độ sung sướng khác nhau.
Hôm nay không đi uổng công, độ sung sướng đạt đỉnh.
"Giờ ngươi thường xuyên đi về hai nơi à?"
"Ừ, ngày càng bận rộn, chỉ có thể chạy tới chạy lui thôi. Không thể chỉ treo cái danh hão, không đến báo cáo công tác được, cũng là lãnh đạo địa phương nhìn trúng ta, ta cũng phải cảm ơn người ta chút chứ, không thể để lãnh đạo thất vọng, cũng phải thường xuyên đến cho có mặt." Diệp Diệu Đông mỉm cười nói.
Hắn tiêu hóa thông tin này, lại nhìn Diệp Diệu Đông một lần nữa, rồi mới nói.
"Ngươi thật là giỏi, đi đâu cũng quen biết lãnh đạo hết vậy? Cái hiệp hội ngư nghiệp ở thành phố này cũng là do ngươi đề xuất à?"
"Cũng do may mắn thôi, sao ngươi biết thành phố muốn làm hiệp hội ngư nghiệp vậy, chuyện này giờ vẫn còn chưa chắc mà?"
Hồng Văn Nhạc cười đáp: "Ngươi quên rồi à, cảng của trấn ta từ đầu đã thuộc vào năm cảng cá lớn nhất đấy, trong thành phố, ban đầu chỉ có cảng cá chỗ trấn ta là lớn nhất thôi."
"Nếu không phải hai năm nay thành phố mở thêm một chợ đầu mối, nơi mà thuyền đánh cá đến bán hàng nhiều hơn thì chỗ đó đã nổi tiếng hơn chỗ chúng ta rồi."
"Nhưng nơi này của chúng ta là cảng nước không sâu, một số thuyền đánh cá ghé vào để trung chuyển, nghỉ ngơi tiếp tế cũng không ít. Việc thành lập hiệp hội ngư nghiệp đâu phải chuyện nhỏ, nó liên quan đến sự phát triển ngành ngư nghiệp của địa phương, nên đương nhiên sẽ biết chút tin tức."
Diệp Diệu Đông nghe xong cũng thấy có lý, dù sao thì họ cũng là người có vai vế ở địa phương, trấn này dù nhỏ nhưng vì có cảng cá nên còn nổi tiếng hơn cả huyện thành.
Thuyền đánh cá lui tới nhiều, biết thêm chút tin mật cũng là bình thường.
"Hóa ra là vậy, ta còn tưởng là chưa công bố, sao mà ngươi biết được."
Hồng Văn Nhạc giơ ngón cái về phía hắn.
"Ban đầu cũng chỉ nghĩ mấy hôm trước ngươi lên thành phố nhận khen thưởng, chắc là cũng biết được chút tin tức, ai ngờ đâu lại đúng là do ngươi đề xuất! Ngươi làm ta bất ngờ thật đấy."
"Đâu có gì, cũng chỉ là nghĩ không thể để quê mình thua kém so với tỉnh thành khác, tham khảo một chút cũng đâu có gì sai, lấy cái tốt của người ta bù cho cái thiếu của mình, như thế mới có thể phát triển nhanh hơn."
"Nói đúng đó, ta cũng nghĩ thế, chắc năm sau sẽ có tin. Mà nếu là do ngươi đề xuất thì liệu có được cho một chân không?"
Nụ cười trên mặt Diệp Diệu Đông càng sâu hơn: "Ta nào dám nghĩ xa vậy, chuyện này đều do lãnh đạo sắp xếp an bài hết, ta hiểu biết có được bao nhiêu đâu."
Hồng Văn Nhạc vỗ vai hắn: "Giỏi thật đấy, lại là Diệp hội trưởng, mới có bao lâu không gặp mà ngươi làm ta ngạc nhiên quá, nào là lên báo, được khen ngợi, bắt cá không chỉ giỏi mà còn gặt hái thành công, còn làm đến hội trưởng hiệp hội ngư nghiệp ở chỗ khác nữa."
"Cũng toàn là do may mắn thôi."
"May mắn cũng là một phần của thực lực mà, dân đi biển lúc đầu cũng phải dựa vào vận may đấy."
Hắn lại liếc nhìn chiếc xe máy sau lưng Diệp Diệu Đông, rồi sờ vào chỗ để tay:
"Lãnh đạo mà đã bố trí cho ngươi xe máy thế này, xem ra họ coi trọng ngươi lắm đấy, cái hiệp hội ngư nghiệp này cũng do ngươi đề xuất, chắc chắn là sẽ có chỗ cho ngươi thôi, sau này không chừng lại còn phải nhờ Diệp hội trưởng nâng đỡ đấy."
"Đừng đừng đừng, chuyện còn chưa có gì, ta biết cái gì đâu, không dám nói lung tung với ngươi."
"Ha ha, lãnh đạo coi trọng thế thì chắc cũng sắp chốt thôi. Mà ngươi ở đây làm gì thế? Lên chỗ ta uống trà đi?"
"Đến bưu điện đổi tiền, quanh năm suốt tháng toàn bận, có mỗi hôm nay là rảnh, mang mấy cái bình tiền lẻ đến đổi chút."
"Nghe nói ngân hàng gần đây có tiền mới để đổi, không biết bưu điện có không, các ngươi cứ hỏi xem."
"Đúng là đi đổi tiền mới đó mà."
"Vậy lên chỗ ta uống trà đi, hàn huyên chút?"
Diệp Diệu Đông có chút do dự.
"Ngươi mang theo ai đi đổi tiền cùng thế?"
"Vợ ta ở trong đó."
"Vậy cứ để vợ ngươi ở trong xem cũng được, bảo cô ấy lúc kiểm xong tiền thì đổi sang tiền mới luôn là được, có cần hai người trông đâu, giờ không phải ngươi đang ở ngoài trông xe à?"
"Ừ, cũng được, ta vào bảo nàng một tiếng."
Diệp Diệu Đông vào nói với Lâm Tú Thanh, bảo nàng đổi tiền xong thì cứ ở lại đợi hắn, hắn đi với Hồng Văn Nhạc uống trà, hai tiếng sau sẽ đến đón.
Lâm Tú Thanh tính, hai tiếng chắc cũng chưa đếm xong tiền, nên gật đầu đồng ý, bảo hắn cứ đi đi, có cô ở lại trông là được.
Dù sao đây cũng là bưu điện nhà nước, đâu đến nỗi vì cô là phụ nữ mà lại giấu tiền xuống đâu.
Diệp Diệu Đông leo lên xe máy, rồ ga vài tiếng, đám đông tự động tránh ra một lối đi, hắn chở theo một xe đầy chó con, đi chậm bên cạnh chiếc xe đạp của Hồng Văn Nhạc.
Hai chiếc xe một trước một sau, xe máy chạy nhanh quá, thỉnh thoảng lại vọt lên trước một đoạn, Diệp Diệu Đông cảm thấy cái lòng hư vinh chết tiệt lại trỗi dậy.
Nghĩ đến lúc trước Hồng đại thiếu còn đi sau hắn trên chiếc xe đạp, mà hồi đó hắn chỉ có hai cái chân để đi, còn giờ thì đã cưỡi xe máy rồi.
Diệp Diệu Đông trong lòng nở hoa.
Cần gì phải để ý chuyện về nhà uống trà làm gì, dù sao thì đi một quãng đường này, hai sự so sánh đó thôi đã đủ làm hắn vui rồi.
Hắn chỉ là một nhân vật nhỏ thôi, nên niềm vui cũng rất đơn giản.
Hắn thỉnh thoảng dừng lại chờ đợi, gần đến khách sạn Hoành Thăng, thì vượt lên trước và dừng xe lại.
"Ông chủ khỏe..."
Diệp Diệu Đông cười như không cười nhìn Vương Mậu Toàn đẩy cửa bước ra chào đón mình.
Vương Mậu Toàn cúi đầu khom lưng, mặt tươi rói, một lúc mà không nhận ra hắn, mãi đến khi hắn cười nhìn mình mà không nói gì thì Vương Mậu Toàn mới thấy có chút quen mắt.
"Anh...anh là..."
"Ông chủ mau quên thế à, không gặp một hai năm thôi, nhìn xem càng thêm phúc hậu, có thể thấy được Hồng đại thiếu không đối xử tệ với ai."
Vương Mậu Toàn ngạc nhiên mở to mắt nhìn hắn, cảm thấy mình có vẻ nhận ra, nhưng lại không chắc chắn, rồi liếc nhìn sang chiếc xe máy đang đậu bên cạnh.
"Ngươi là cái người bán cá trước kia?"
"Chính là ta."
"Ngươi phát tài rồi? !"
"Phát tài thì không có, cũng chỉ sống tạm thôi, ai chẳng muốn tiến về phía trước, sao không hơn được hồi trước một chút."
Hồng Văn Nhạc đạp xe vừa hay dừng bên cạnh, nghe vậy thì cười nói: "Đâu chỉ là hơn trước một chút, tôi phải gọi cậu ấy là Diệp hội trưởng đấy."
"Sau này phải lanh lợi hơn đấy, thấy đồng chí Diệp Diệu Đông đến phải gọi là Diệp hội trưởng đấy nhé, cậu ấy là anh em tốt của tôi đấy, phải để mắt mà chào hỏi tử tế vào."
Vương Mậu Toàn kinh ngạc há hốc mồm, nhìn Diệp Diệu Đông mấp máy môi mấy lần, lại không phát ra tiếng.
Quá sức tưởng tượng của hắn, mới có vẻ như hai năm không gặp, đã thành Diệp hội trưởng?
Diệp hội trưởng là cái quái gì vậy?
Bất quá thiếu đông gia nói là Diệp hội trưởng, vậy chắc chắn không sai được!
Tốt thằng nhóc, mấy năm không thấy vậy mà phất lên? Đều thành đại lão bản, còn là cái gì Diệp hội trưởng, đều thành anh em với thiếu đông gia bọn họ rồi?
Diệp Diệu Đông có chút xấu hổ, bản thân có bao nhiêu cân lượng hắn vẫn biết, thỉnh thoảng ra vẻ một chút thì được, nhưng thật sự bị người gọi một câu Diệp hội trưởng, lại một câu Diệp hội trưởng, vẫn có chút chột dạ.
Có tiếng mà không có miếng đây mà.
Cái tên Diệp hội trưởng này đúng là có thể dọa người...
"Hồng đại thiếu khách khí quá, gọi người ngại quá." Diệp Diệu Đông ha ha cười, sờ mũi, thực sự cầu thị nói.
"Ngại gì chứ? Chẳng phải sự thật sao? Chờ ngươi nghe quen thì sẽ tốt thôi."
Cũng đúng, có thể là do hắn chưa quen nghe.
"Vậy ta về gọi người gọi nhiều lên, cho ta quen một chút."
"Ha ha ha..."
Hồng Văn Nhạc cười ôm lấy vai hắn đi vào trong, "Đi thôi, vào trong uống trà, sáng sớm cũng không tiện uống rượu..."
"Uống chút trà tán gẫu là được, ai mà lại uống rượu vào sáng sớm."
"Đúng, chúng ta là người tốt, không thể vừa sáng đã uống rượu mất nết được."
Diệp Diệu Đông theo hắn vào phòng khách lầu hai, đây là lần đầu tiên hắn lên lầu hai, kiểu phong cách tây cũ, không ngờ chỗ hẻo lánh này còn bày một bộ đồ dùng bằng gỗ lim, còn có bộ bàn trà, trên tường treo một bức tranh vẽ thác nước từ trên núi chảy xuống.
Dân bản địa thích uống trà cũng là truyền thống rồi.
Trên tường treo tranh thác nước cũng là lệ cũ.
Diệp Diệu Đông dù sao cũng rảnh rỗi, liền ngồi xuống uống trà nói chuyện phiếm, chém gió, giết thời gian.
Hiệp hội ngư nghiệp có thể ngưng tụ sức mạnh của ngành nghề, giúp ngư nghiệp phát triển chất lượng cao, Hồng Văn Nhạc chú ý chuyện này cũng bình thường, dù sao cũng là nhờ cảng mà phất, còn có cả bối cảnh Hoa kiều hải ngoại nữa.
Trong lúc uống trà, hai người cũng trò chuyện về chuyện này.
Diệp Diệu Đông biết gì nói nấy, nói một tràng đem những tin tức mình biết cho hắn nghe một lượt, coi như kín đáo lại xếp vào cái bẫy.
Các kiểu ăn ngon uống ngon, gần đến giữa trưa 11 giờ, hắn mới đứng dậy cáo từ.
"Lúc nào làm hội trưởng thì báo cho ta một tiếng, ta mở mấy bàn chúc mừng cho cậu."
"A, không cần không cần, đáng gì đâu? Hư danh thôi mà."
"Có người muốn cái hư danh cũng không được, bây giờ cậu đã là người có tiếng tăm ở đây, cả vùng, chỉ cần là chủ thuyền thì không ai không biết cái tên Diệp Diệu Đông của cậu. Cậu chắc cũng chưa ý thức được mình bây giờ nổi tiếng đến mức nào đâu."
Diệp Diệu Đông ngẩn người, hắn thực sự không ý thức được mình nổi tiếng đến thế.
Trong nhận thức của hắn, hắn vẫn chỉ là một người có mấy con thuyền, một tiểu lão bản tích cóp được chút tiền thôi.
Đây đã là thành công không tưởng tượng nổi đối với hắn rồi, hắn cũng không suy nghĩ nhiều đến chuyện người xung quanh tâng bốc, chỉ cười đùa cho qua chuyện.
Dù sao phần lớn những người xung quanh hắn đều là người quen, mọi người đối với thái độ của hắn, nhiều lắm thì vì hắn có tiền, nịnh bợ thêm một chút, còn lại vẫn là trêu chọc là chính, ngày thường như thế nào vẫn như thế.
"Ta nổi tiếng vậy sao? Còn truyền đến tận trấn? Ta cứ tưởng chỉ nổi tiếng trong mấy thôn quanh đây, dăm ba vùng quê thôi chứ."
"Đâu chỉ có thế, dạo gần đây ai cũng biết cậu Diệp Diệu Đông, chỗ nào cũng đang bàn tán về chuyện Diệp Diệu Đông cậu mò được thiết bị không người lái dưới nước, được thành phố thưởng lớn, làm rạng danh cả đám ngư dân chúng ta. Ai nấy cũng muốn lấy cậu làm gương, vớt được một cái thiết bị gián điệp ngoại cảnh thì vẻ vang biết mấy."
"Thì ra là thế..."
Hắn nói làm sao Hồng Văn Nhạc thấy hắn nhiệt tình như vậy, còn muốn kéo hắn qua uống trà, thì ra không chỉ vì danh tiếng hội trưởng, mà còn vì dạo gần đây hắn lên báo nổi danh nữa.
"Có người còn nghe được tin đồn, nói muốn thành lập hiệp hội ngư nghiệp, đều nghĩ xem có bỏ phiếu được không, nếu bỏ phiếu thì đều muốn ném phiếu cho cậu, cậu là tấm gương cho ngư dân cả trấn, cả huyện ta."
"À ~ hiểu rồi, thì ra ta cũng có lòng dân nhỉ?"
"Ha ha, không sai."
Diệp Diệu Đông không ngờ còn có thu hoạch như vậy, hắn đã nhận thức rõ hơn về địa vị của mình.
"Cảm ơn, tiếc là mặt ta da mỏng quá, nếu không ta phải bảo lão bà thêu tên Diệp Diệu Đông gắn trước ngực đi ngoài đường, để mọi người biết ta mới được."
"Ha ha ha..."
"Cảm ơn đã chiêu đãi, ta phải đi đón lão bà ta, chắc bên đó cũng gần xong rồi."
"Ừ, cậu có việc cứ bận, rảnh thì lại qua uống trà."
"Được thôi."
"Tôi cho cậu hai gói trà mang về..."
"Không cần không cần, phí của tôi, tôi chỉ uống trà thường cho mát thôi, có cái bàn nào để pha trà đâu, để lại chỗ cậu, lần sau tôi lại đến uống."
"Ừ."
Diệp Diệu Đông cùng Hồng Văn Nhạc nói chuyện vui vẻ, vừa cười vừa xuống lầu.
Vương Mậu Toàn thấy bọn họ xuống dưới thì cũng vội chạy ra hỏi, "Diệp hội trưởng muốn đi rồi ạ?"
"Còn có việc, đi trước, Vương quản lý cứ gọi tôi A Đông là được rồi, gọi Diệp hội trưởng nghe khách sáo quá."
"Ai da, Diệp hội trưởng là Diệp hội trưởng, gọi A Đông sao được."
"Anh làm được quản lý đều có lý do cả, tôi đi trước đây."
Diệp Diệu Đông vừa ra đến cửa, mấy con chó đang ngồi xổm liền đứng dậy, vây quanh hắn vẫy đuôi.
"Tôi vừa nãy định hỏi, mấy con chó này đều là cậu nuôi à? Sao mà nhiều thế?"
"Cứ đẻ một lứa lại ra thêm, không cho chúng nó đi theo không được, nhất định cứ phải đi theo, tôi chỉ sợ chúng nó ra đường bị người bắt ăn thịt chó, tết thêm món ăn."
"Ha ha..."
"Tạm biệt."
Diệp Diệu Đông lên xe máy, vẫy tay, cuối cùng chào một tiếng rồi đi.
Lâm Tú Thanh ngồi ở bưu điện đến tê chân, hai nhân viên kia vẫn còn chưa đếm xong.
Nghe tiếng xe máy ở cửa thì biết Diệp Diệu Đông đã về, vội vàng đứng ra cửa.
"Về đúng giờ đấy nhỉ."
"Đếm xong chưa?"
"Chưa xong, sắp rồi, chắc thêm mười mấy hai mươi phút nữa."
"Vậy là có thể vừa lúc để bọn họ giải tán."
Lâm Tú Thanh cười, ra hiệu hắn nói nhỏ thôi.
Nhiều tiền xu thế này, kiểm đếm lên cũng là một công trình lớn.
Diệp Diệu Đông sau khi vào trong lại ngồi một hồi, hai nhân viên kia mới thở phào, ưỡn thẳng lưng, cuối cùng nhớ xong số lượng rồi đỡ nhau đứng lên.
"Đếm xong rồi à? Vất vả rồi."
"Đếm xong rồi, cuối cùng tính tổng số thôi."
Hai người cuối cùng tính tổng, "Cái này một xu một thùng, một thùng có 1667 cái, 1683 cái, hai xu 1556 cái, 1605 cái, 5 xu 1702 cái, ... còn có mấy xấp tiền giấy, tổng cộng của chị là 2645 tệ 3 hào 3 xu."
"Được, vậy làm phiền đồng chí đổi cho tôi tiền mới, tôi cần 260 tờ đại đoàn kết, còn tiền lẻ 45 tệ, đổi cho tôi toàn tờ mới nhé? Có tiền mới mà đúng không? Tôi nghe nói ngân hàng nào cũng có."
Hai người đều gật đầu, đã đếm đến nước này rồi, nhanh chóng đổi theo yêu cầu, tiễn vị tổ tông này đi thôi.
Hi vọng đừng có lần sau, đừng có thấy nữa.
Diệp Diệu Đông đổi được toàn tiền mới xong, lại sờ túi tiền lẻ trên người, cũng móc hết ra, bảo họ đổi thành tiền giấy mới.
Lâm Tú Thanh cũng tranh thủ sờ túi, có cái gì đổi cái đó.
Tiền cũ trong nhà phần lớn là, hiếm khi có tiền mới.
Chờ mấy ngày nữa cho các con lì xì thì toàn tiền mới, chắc là có thể vui cả mấy ngày, khoe khoang nguyên cả tuần mất.
Diệp Diệu Đông đem tiền mới đổi được tiếp tục cho vào bình sữa mạch nha, lại bỏ vào bao tải.
Cái này mang về nhà rồi tái sử dụng tiếp, không thể lãng phí, sau này tiền lẻ vẫn còn nhiều mà.
Lâm Tú Thanh cầm trong tay một đống tiền mới thì vui hết lớn.
"Đều là số liền nhau này, A Đông, anh xem này, các con số đều liền nhau hết..."
"Mới ra từ ngân hàng thì tất nhiên là số liền nhau rồi."
"Mấy tờ tiền mới này mình không được tiêu, để dành."
"Được thôi, lúc nào mọi người về nhà lấy thêm ra xem thử, tờ nào không có số liền thì dùng, có số liền thì cất."
Cô gật gật đầu như gà mổ thóc, vô cùng vui vẻ.
"Ngày mai mình lại đến nhé? Trong nhà mình cũng có nhiều tiền một hai tệ, mình đem qua đổi thành tiền mới hết nhé?"
"Đổi thành tiền mới xong rồi không tiêu à?"
"Đổi thành tiền mới rồi cất đi thôi, không nỡ tiêu."
"Đổi cho hai thằng con còn được, để tụi nó đem tiền riêng của mình ra đổi tiền mới, như thế thì không sợ tụi nó tiêu xài bậy bạ."
"Về mình đổi cho chúng nó. Vậy mình ngày mai lại đến nhé?"
"Hôm nay đổi hơn 2000 tệ rồi, ngày mai đổi mấy ngàn nữa thì nhiều quá, đổi một ít cất làm kỷ niệm thì được, không thì mặt hai nhân viên kia tái mét mất."
Cũng không cần thiết phải toàn tiền mới để trong nhà, sau này cũng phải tiêu hết, hoặc cũng phải gửi ngân hàng thôi, tiện thì đổi một ít để dành là được rồi, tốt nhất là mỗi năm đổi một ít.
Như thế là hắn năm nào cũng có tiền mới.
Không cần phải nhất quyết đổi trong một năm làm gì.
"Cũng được, mai mình mỗi loại mệnh giá lấy ra 100 tệ đổi, coi như để kỷ niệm."
"Ừ, hàng năm đều đến đổi khác mệnh giá, thu thập từng tờ tiền mới."
"Cái này tốt."
"Lên xe về nhà."
"Về nhà lại kiếm tiền."
Lâm Tú Thanh cầm trong tay bao tải, cười đến không thấy cả mắt.
Sắp đến Tết, trên trấn đặc biệt có không khí Tết, trên đường phố cũng bắt đầu dựng thang giăng đèn kết hoa, hương vị của năm mới mười phần.
Hàng rong cũng nhiều hơn rất nhiều, đến gần giữa trưa, lượng người qua lại cơ bản không giảm bớt.
Từng quầy hàng, từng gánh hàng rong đi khắp hang cùng ngõ hẻm đều có thể thấy các loại màu đỏ, câu đối, giấy cắt hoa, tất, đệm giày, khăn mặt, lớn nhỏ đủ loại, đều là màu đỏ Trung Quốc.
Không còn gì có thể so với năm ngoái nhìn thấy nhiều màu đỏ hơn, đầy đường, nhìn một cảnh vui vẻ hớn hở, càng gần ngày, hương vị năm mới càng nồng đậm.
Diệp Diệu Đông trở về không giống lúc đến, thời gian không gấp, đi đường nhỏ, hắn chậm rãi đạp xe, nhìn mọi người qua lại vui mừng mua đồ Tết, cảm nhận không khí Tết nồng nàn.
Đây là không khí Tết mà sau này có nhiều tiền hơn nữa cũng không thể đổi được.
Mặc dù đường vẫn giăng đèn kết hoa, nhưng hương vị Tết sẽ theo thời gian càng lúc càng nhạt.
"Quá náo nhiệt, có muốn ta đi mua vé xem phim không, ngày mai đưa mọi người qua đó xem phim?"
"Thôi đi, chỗ đó còn có thể mua được vé ngày mai sao, bây giờ ngươi mua, ít nhất mười ngày sau mới xem được."
"Cũng đúng, vậy trước tiên mang tiền về nhà, bây giờ trên đường hơi đông."
"Đi đường nhỏ đi, không cần ra đường lớn, nửa ngày đều không nhúc nhích được, ta còn lo bao tải trong ngực."
"Tốt."
Diệp Diệu Đông rẽ vào ngõ nhỏ, dù đường hẹp không dễ đi, nhưng ít nhất đi nhanh hơn đường lớn.
Đến khi ra đường lớn, người thưa đi chút.
Bất quá, hai bên đường cơ bản cũng là gánh hàng rong, có người bán hết hàng về nhà, có người mua một đống đồ Tết, vui vẻ hớn hở chạy về ăn cơm.
Cũng có vài đứa trẻ theo chân đi chợ, lanh lợi và rất vui.
Diệp Diệu Đông lái xe máy vùn vụt qua, vẫn có thể nghe tiếng bọn trẻ vỗ tay reo hò.
Về đến thôn, mấy đứa nhỏ nhà hắn liền vây quanh, tưởng hắn đi mua đồ Tết về.
Lâm Tú Thanh tùy tiện lấy ra một xấp tiền mới đổi tạm trong túi, không cần nàng nói, một đám mắt như sói đói nhìn vào, đòi đổi tiền mới.
Nàng giao bao tải cho Diệp Diệu Đông xử lý, ngồi trước cửa cho bọn nhỏ đổi tiền.
Từng đứa vội về nhà lấy tiền riêng, cả mấy đứa trẻ hàng xóm gần đó cũng chạy tới hỏi nàng có đổi không.
Nàng đều cười gật đầu.
Hai chị dâu thấy thế cũng rất thích, Lâm Tú Thanh nói với họ có thể đến ngân hàng đổi, họ nói hôm nay cũng muốn mang mấy đồng tiền lẻ trong nhà đi đổi.
"Vậy chiều chúng ta cũng đi, tiện thể mua ít đồ ăn Tết, năm nay ăn Tết sung túc."
"Đúng vậy, năm nay là năm tốt, có thể mua thêm đồ Tết."
Chuyện nàng đi ngân hàng đổi tiền mới nhanh chóng lan ra khắp hơn nửa thôn, rất nhiều người đều thích thú, đợi đến chiều, từng nhóm rủ nhau kéo đến ngân hàng.
Lâm Tú Thanh trong chớp mắt hơi hối hận vì mình lỡ lời.
Vào nhà, nàng nói với Diệp Diệu Đông đầy hối hận, "Biết vậy không nói, nhỡ bọn họ đổi hết thì mình không có tiền mới đổi."
"Sợ gì, ngươi muốn đổi thì ta chở ngươi đi huyện đổi cũng được."
"Vậy thì xa quá, hơi phiền phức."
"Ai bảo ngươi lỡ lời."
"Tưởng đâu chuyện không có gì to tát, tiền thì lại khác sao?"
"Phần lớn đều là số seri liền nhau, chỉ có mấy tờ không liền, chọn ra rồi. Qua hai ngày ngươi xem đó mà làm, lấy tiền mới phát lì xì Tết cho những người lái đò và công nhân viên xưởng, như vậy mới có không khí vui Tết."
"Được."
Lâm Tú Thanh nhìn một xấp tiền mới xếp gọn trên giường, cảm thấy không thể cứ nhét vào tủ quần áo như vậy được.
Thấy trên bàn có một xấp báo cũ, nàng cầm một tờ lớn ra, vuốt qua, rồi gấp lại, cắt thành miếng nhỏ.
Dùng báo cũ cắt được bọc từng bó tiền mới lại, rồi dùng bút viết số lượng lên trên, đánh dấu là bao nhiêu tiền.
Diệp Diệu Đông cười nhìn hành động của nàng, "Có cần thiết vậy không? Còn dùng báo bọc lại."
"Sao lại không, như vậy lấy ra cầm lên sẽ không bị cong góc."
"Vậy ngươi viết luôn năm đó, sang năm đổi tiền mới lại viết sang năm đó, một bó một bó xếp ngay ngắn."
"Có lý."
Nàng lại nhớ ra.
"Ngươi giúp ta cắt báo đi."
"Được."
Diệp Diệu Đông cảm thấy đây là chuyện có chút ý nghĩa, nên giúp làm cùng.
Sau đó lại nói: "Ta nghĩ ngày mai lại đi thành phố một chuyến."
"Sao lại đi nữa? Mấy ngày nay ngươi cứ chạy tới chạy lui, khó có hôm nay được nghỉ ngơi, ngày mai còn chạy ra thành phố làm gì? Lo nhà kho không ai trông à? Đại ca và nhị ca đều ở bên đó, còn chưa về đâu, sẽ giúp chúng ta trông coi, ngươi hoặc gọi điện thoại qua hỏi thử?"
"Không phải, có đại ca và nhị ca của ngươi ở đó thì ta cũng không lo, ta là muốn đến nhà Trần cục trưởng chúc Tết."
Hắn kể lại chuyện vừa đi cùng Hồng Văn Nhạc uống trà ở nhà ông ấy, cũng nhắc tới chuyện hội nghề cá, muốn hỏi thử xem sao.
Dù sao cũng mang danh Diệp hội trưởng ở tỉnh ngoài, nhưng đương nhiên không bằng ở địa phương mình, nghe cũng hơi ngại tai, coi như nói đùa thì còn được.
Thêm nữa, sau khi cá voi xám bị bắt đi mấy ngày rồi, cũng không liên lạc hỏi thăm, cũng muốn nhân tiện hỏi xem nó còn sống không.
Ba hắn vẫn mong lần này có tiền thưởng, những người lái đò cũng vậy.
Bất quá, được một lần thưởng lớn rồi, cũng không giống như ba hắn quá để ý.
Hắn đối với ba mình cũng hết cách.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý)
Bạn cần đăng nhập để bình luận