Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 899: Tối đi làm chuyện tốt

Chương 899: Tối đi làm chuyện tốtChương 899: Tối đi làm chuyện tốt
Nói xong anh ta lại suy nghĩ: "Cũng không cần 150,130 là đủ rồi, anh còn có 20 đồng tiết kiệm được dạo này."
Diệp Diệu Đông quay sang nhìn A Thanh, ý bảo cô đi lấy tiền.
Nếu là anh thì đời nào cho tiền cho đám người đó?
Người lương thiện sợ kẻ ngang ngược, kẻ ngang ngược sợ kẻ liều mạng, cô chân trần, tôi cũng chân trần, ai sợ ai chứ? Tôi không cưới, không lấy nữa, cô còn ép tôi cưới vê được à?
Ngủ rồi thì đành chịu, phải đưa tiền thì cứ phải đưa, nhưng giờ chưa ngửi thấy mùi gì, đã đòi 200 đồng, sao không đi cướp luôn đi?
Nói cho cùng là do bác hai quá nhát gan, chỉ biết ức hiếp người nhà, người nhà cũng không đoàn kết, người ta dọa dẫm vài câu thì mình đã chịu thua rồi.
Quả nhiên, người hiền bị người ức hiếp, ở hiền gặp phiền, ngựa hiền bị người ta cưỡi, làm kẻ xấu vẫn tốt hơn!
Nhưng mà, chuyện này không liên quan đến anh, anh Sinh cũng tự nguyện chịu đựng để giải quyết chuyện này, anh cũng không có lập trường để nói gì, chỉ có thể giúp một tay khi anh ta lên tiếng thôi.
Anh họ này cũng không tệ, vốn cũng định cho anh ta mượn chút tiền, để anh ta từ từ mua một chiếc thuyền nhỏ, giờ có thể giải quyết được đám người kéo chân anh ta lại cũng tốt.
Đến lúc đó, khi anh có được con thuyền lớn, còn phải mời người ta, hoặc đến lúc đó cha anh tuổi cao rồi, không định chạy thuyền nữa, nếu cho thuê, người như anh Sinh trông coi là yên tâm nhất.
Nhưng mà, cần phải nói thì vẫn phải nói.
"Em bảo A Thanh đi lấy tiền cho anh, nhưng anh phải nghĩ cho kỹ, thật sự định chịu thiệt thòi này à? Dù chủ động hủy hôn, phải bồi thường, nhưng cũng không nên đưa tới 200 đồng nhiều vậy. Ở quê mình, 200 đồng cũng không ít, thêm chút tiền là đủ cưới vợ rồi, anh còn chưa hề đụng vào, mà phải tốn nhiều vậy, chẳng phải thành kẻ ngốc sao?"
"Thôi, anh chỉ muốn chuyện này nhanh chóng qua đi thôi, mấy hôm trước nhà anh đột nhiên bị tạt phân, hôm qua lại bị tạt máu chó, sáng nay trước cửa nhà lại có thêm mấy con chuột chết, không có đầu, xếp ngay ngắn, cha mẹ anh đều sợ hãi, vừa rồi anh cũng không dám nói ra, không thì bà cụ cũng bị dọa chết mất..."
Diệp Diệu Đông lập tức trợn tròn mắt nhảy dựng lên: "Đậu má, họ muốn chết phải không? Kinh tởm vậy?"
Khó trách trông anh ta tiều tụy như vậy, hủy hôn đàng hoàng, lại do chính anh ta chủ động, đối phương có làm ầm ï cũng không đến nỗi khiến anh ta héo hắt cả một vòng lớn như vậy.
"Nói ra cũng không ai nhận đâu, cha mẹ anh cũng sợ, chỉ muốn chuyện này nhanh chóng qua đi, nhà người ta như vậy, chúng ta cũng không gánh nổi, bây giờ chỉ muốn bỏ ra chút tiền để thoát khỏi, vậy thì khổ một thời gian là xong."
"Không được, nhà họ Vương này quá ngang ngược, anh phải lấy ác trị ác, lấy bạo lực chế ngự bạo lực, cho nhà họ nếm mùi tàn nhẫn một chút, nếu không sau này biết đâu lại không cam tâm, muốn vòi vĩnh thêm tiền?"
"Chắc không đến nỗi đâu, đã thỏa thuận xong rồi, lại có người làng làm chứng, coi như đã giải quyết xong, sau này họ cũng không có lý do gì để đến nhà nữa."
Người bình thường thì như vậy, nhưng nhà đó cũng không ít lần ăn cắp vặt, ngay cả cát xây miếu Mẹ Tổ cũng ăn cắp, trong lòng chẳng có chút tín ngưỡng nào, làm sao còn trông mong họ có giới hạn gì nữa?
"Em nghĩ này, anh có thể bỏ tiền thuê vài người, đánh cho cả nhà họ nằm liệt giường một thời gian, để họ tỉnh táo lại đã, rồi hãy đến nói chuyện thì có vẻ sẽ tốt hơn."
Diệp Diệu Sinh cười gượng: "Anh cũng không quen ai như vậy, với lại đã đồng ý trước mặt cán bộ thôn rồi, đưa 200 đồng là xong, sau này họ không có lý do gì đến nữa, thật sự có chuyện gì thì tìm dân làng cũng sẽ giúp đỡ."
Khóe miệng Diệp Diệu Đông co giật, thật sự có chuyện gì, tìm dân làng có ích gì? Những gì phải chịu đựng đều đã chịu đựng rồi.
Thôi, cũng không nói nữa, chuyện của từng người, đều là người lớn cả rồi, muốn giải quyết thế nào thì giải quyết.
Khó trách anh còn thấy lạ, mẹ anh cũng là hội phụ nữ mà, sao còn để anh ta chịu thiệt thòi này? Hóa ra là cả nhà họ tự nhận thua, cam tâm chịu đựng.
Một bên muốn đánh một bên cam chịu, người ngoài cũng đành bó tay.
"Vậy anh tự xem đi, chuyện nhà anh, người khác cũng không thể quyết định thay anh được, nếu anh muốn tìm người đánh họ một trận cho hả giận trước, em có thể hỏi bạn bè xem có quen ai không?”
"Cái này... không hay lắm, nghe nói ở ngoài đánh nhau ẩu đả, chỉ cần bị bắt là phải ngồi tù, ăn cắp cái lốp xe cũng phải ngồi mười năm."
Diệp Diệu Đông: "..."
Không bị bắt không phải được rồi sao?
Ở quê lén đánh người ai mà bắt được chứ?
"Được rồi, vậy anh tự xem đi."
Anh đã nói giúp gọi người đánh như vậy rồi, anh Sinh vẫn cứng đầu như vậy, vậy thì tự anh ta giải quyết đi.
Người lương thiện cũng chẳng trông mong gì, khó trách toàn người lương thiện bị ăn hiếp.
Cũng khó trách người lương thiện lại được ưa chuộng đến vậy!
"Ừ, cảm ơn nhiều, có thể giải quyết chuyện một cách hòa bình là tốt rồi, cả nhà cũng yên tâm hơn một chút."
"Được rồi giải quyết sớm cũng tốt. Anh mới hơn 30 tuổi đầu, cũng không già lắm, tìm một người trẻ hơn một chút, vẫn có thể sinh được cả ổ, mẹ em đi khắp phố... khục... bà ấy quen thuộc với mười dặm tám huyện xung quanh, đến lúc đó..."
"Chuyện này để sau này nói, anh lại mang nợ nần, làm sao cưới nổi vợ? Đợi hai năm nữa hãng hay."
"Chăm chỉ làm ăn, nhất định sẽ phát tài, cố gắng vượt qua hai năm này là được."
Diệp Diệu Sinh gật đầu.
Lâm Tú Thanh từ trong nhà lấy ra một xấp tiền đại đoàn kết nhỏ, đưa cho anh ta: "Anh đếm đi, đây là 130, khi anh đưa tiền nhớ gọi một cán bộ thôn làm chứng, tránh người ta chối nợ, không thừa nhận."
"Anh biết rồi", Diệp Diệu Sinh cầm lấy tiền cảm kích nói: 'Cảm ơn nhiều, sau này các em có việc gì cứ tìm anh, ra biển thì gọi anh, anh cũng sẽ cố gắng trả tiền này sớm."
"Không sao, cũng không gấp, anh giải quyết chuyện nhà trước đi."
"Được, vậy anh đi trước, anh đi tìm hai cán bộ thôn cùng đi, tiện thể nhờ người viết giúp anh một tờ giấy nợ, ấn dấu tay vào, anh sẽ mang đến đưa em."
"Không sao, không sợ anh chối nợ đâu."
"Cần chứ, đương nhiên là cần giấy nợ rồi, nhiều tiên như vậy mà."
"Được."
Tiên người đi rồi, Diệp Diệu Đông bực bội nói với A Thanh.
A Thanh vừa rồi vào trong phòng, không nghe thấy lời Diệp Diệu Sinh nói, lúc này nghe anh kể lại cũng không nhịn được cau mày.
"Cũng quá đáng lắm rồi đấy chứ?"
"Đã bảo anh ta đánh lại rồi, vậy mà còn nghĩ đến chuyện đưa tiền cho xong. Nếu là anh, thà bỏ ra 200 đồng thuê một đám người đánh cho cả nhà họ nằm liệt giường, chuyện này chắc cũng giải quyết xong, hoặc là thuê người bắt một ổ rắn hoa cải thả vào nhà họ, dọa cho họ chết khiếp! Ăn miếng trả miếng!"
Diệp Diệu Đông vừa nói vừa sáng mắt lên: "Đúng rồi! Làm vậy đi, bảo A Quang lên núi bắt mấy con rắn về, ném sang nhà họ Vương, dọa cho họ chết khiếp."
Nói là làm, anh cũng không ăn cơm nữa, buông đũa là đi ra ngoài.
"Ø? Anh ăn xong hãng đi chứ." "Không ăn nữa, may mắn thì tối nay còn có canh long phượng để uống."
"Vậy các anh cẩn thận một chút, đừng đụng phải rắn độc đấy."
"Biết rồi, A Quang là chuyên gia bắt rắn mà."
Nghĩ đến cảnh tượng sắp tới, anh đẩy xe đạp đi nhanh hơn, tiền của ông đây không phải lấy không, cho dù A Sinh mượn cũng không thể để đám người kia được hời.
A Quang lúc này vừa ăn xong mì, đang ngồi trước cửa nhà ôm con phơi nắng.
Diệp Diệu Đông vừa đạp xe đến, đã nghe thấy anh ta ôm con gái mình kêu ba ơi ba...
Anh nhìn anh ta một cái đầy khinh bỉ, trước đây còn nói anh cứ bảo con gọi là ba, bản thân không phải cũng vậy sao?
Còn cười như thằng ngốc ấy, còn cầu xin nữa.
"ÊI Cha nè!" Anh đáp lại một tiếng, rồi trèo xuống xe đạp, chống chân chống rồi đi qua.
"Mày đến đây làm gì?"
"Không được đến thăm cháu gái à?"
"Đến thăm cháu gái mà hai tay không à?”"
"Được rồi, ngày mai mua hai cái bánh quang về bù nhé! Bánh quang lớn, bánh quang nhỏ, bánh quang nhỏ ăn bánh quang mặn..."
"Xéo đi!"
Bánh quang lớn ý chỉ A Quang!
"Dạo này trên núi nhiều rắn không?”
A Quang nghỉ ngờ nhìn anh: "Muốn ăn à? Tao cứ bảo mày có chuyện mới đến, chắc dạo này mấy con rắn cũng phải hoạt động rồi nhỉ?"
"Mình đi bắt rắn, bắt nhiều một chút, bắt rắn hoa cải ấy."
"Mày làm gì, còn bắt nhiêu một chút? Rắn hoa cải có thể lớn lắm, con to thì một con là đủ ăn rồi."
"Không, tao muốn lấy đi dọa người, nhiều một chút mới rùng rợn chứ."
"Ai chọc giận mày vậy?"
"Là làm tao phát ớn..." Anh lại kể cho A Quang nghe chuyện của anh Sinh lúc nấy, A Quang cũng thấy bực mình.
"Nhà bác hai yếu đuối vậy sao?"
"Chỉ biết ức hiếp người nhà thôi, gặp người ngoài hơi mạnh một chút là đã chùn chân rồi, nghe mà tức điên, vừa hay tiền bồi thường của anh Sinh cho họ mua thuốc uống đi."
"Mua thuốc uống thì phải dùng rắn độc."
Diệp Diệu Đông lắc đầu: "Có loại rắn độc có thể lấy mạng người, chúng ta chỉ dọa họ một chút thôi, nếu không may dọa đến mức họ bệnh thì không liên quan gì đến chúng ta."
"Được, nhà họ cam tâm bồi thường, nhưng mình cũng không thể để họ bỏ tiền quá dễ dàng được, có nên đánh đám kia một trận không?"
"Đánh người thì quá cố ý rồi, ném rắn vào thì còn có thể nói là rắn tự bò vào."
"Được, tao bế con vào trong, mày đi gọi A Chính với Tiểu Tiểu đến giúp, tranh thủ trước khi trời tối bắt thêm mấy con, đến đêm ném vào, dọa chết bọn họ."
"Được thôi!"
Có mấy thằng bạn cùng sở thích thì tốt, có chuyện gì cứ lên tiếng là xong.
A Chính đang đứng trước cửa nhà, hai tay chắp sau lưng đi qua đi lại như ông chủ, nhìn người nhà giết cá.
Vừa thấy Diệp Diệu Đông đến hỏi có muốn đi bắt rắn không, lập tức hăng hái trực tiếp dang chân, ngồi lên yên sau xe đạp của anh.
"Đi, chuyện này sao thiếu tao được? Vừa hay Kinh Trập đã qua rồi, có đồ để bắt."
(*): Tiết Kinh Trập thường bắt đầu từ ngày 5 (hoặc ngày 6) tháng 3 đến 20 (hoặc 21) tháng 3 dương lịch hàng năm. Trước đó, vạn vật ngủ đông trong đất, các loài sâu bọ, côn trùng, không ăn không uống, xưng là "Trập", tới thời điểm này sấm xuân khiến vạn vật bừng tỉnh, xưng là "Kinh". Vì thế, Kinh Trập có nghĩa là sự tỉnh giấc của các loài công trùng sâu bọ sau một thời gian dài, chuyển tới mùa sinh sôi nảy nở của chúng. Vậy nên, người ta còn hay gọi tiết Kinh Trập là tiết sâu nở nữa.
"Nhìn bộ dạng oai phong lãm liệt của mày khi nãy, tao còn tưởng mày không đi chứ."
"Nói bậy gì vậy? Oai phong gì chứ? Tao chỉ vừa ăn mì xong, đứng trước cửa xem họ giết cá ếch thôi, tiện thể đi lại cho tiêu cơm, lát nữa đi ngủ. Mệt chết người, đêm nay còn phải đi mua thêm một ít về nữa."
"8."
"Đạp đi đâu vậy?" A Chính thấy anh đạp xe đi hướng khác.
"Đi gọi Tiểu Tiểu."
"Ồ, sao mày lại nảy ra ý tưởng này, đột nhiên muốn bắt rắn, không buồn ngủ không mệt à?"
"Thanh niên ngủ gì chứ, mệt gì chứ."
"Cũng đúng, đêm nay mày cũng không định đi, còn có thể ngủ một giấc ngon lành."
"Nếu mày không vội thì đêm nay đừng đi, ngày mai hãy đi, tối nay tao dẫn mày đi làm chuyện tốt."
"Hả? Chuyện tốt?" A Chính động lòng, nhưng trong đầu lại đấu tranh một chút: "Không được, tao có vợ rồi..."
Diệp Diệu Đông không ngờ anh ta nghĩ bậy, nghe câu trả lời đó, xe đạp cũng đạp lệch luôn.
"Đậu má! Mày nghĩ đi đâu vậy? Đầu óc toàn thứ rác rưởi, tao là đàn ông tốt đấy!"
"Hả?"
"Chết tiệt!" Diệp Diệu Đông cười mắng vài câu: "Mày tưởng bắt rắn là để bồi bổ cho mày à?" A Chính ngồi phía sau cười hì hì: "Vậy tối đi làm gì? Đáng để tao bỏ lỡ kiếm tiền à?" "Lát nữa biết”
Bạn cần đăng nhập để bình luận