Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 1488: Diệp lão bản

Chương 1488: Diệp lão bản
Diệp Diệu Đông đi gọi người khác trên thuyền đến lái, cũng thuận tiện chia sẻ tin vui này với mọi người.
Mọi người lập tức khen nức nở hai đứa con song sinh hiếu thuận.
"Con trai ngươi thật thông minh nha, biết cha ruột về là cho ngay một bất ngờ vui mừng."
"Con trai tốt hiếu thuận, cả cha mẹ lẫn chị gái đều được thơm lây."
"Các ngươi muốn uống đúng không? Lát nữa qua nhà ta, để bọn nó tè hai bãi cho các ngươi uống."
"Hiếu thuận với ngươi là tốt rồi, không cần hiếu thuận chúng ta đâu."
A Quang lái sang chuyện khác: "Ngươi nói xem, tối nay chúng ta cùng cưỡi xe gắn máy về, người trong thôn có phải sẽ kinh ngạc đến rơi cả mắt không?"
Nho nhỏ: "Chắc chắn rồi! Chúng ta phải cùng nhau vào thôn, xe gắn máy nối đuôi nhau, chạy qua trước mặt bà con dân làng, thế mới hoành tráng."
A Chính: "Đều tại Đông tử, không lái chiếc kia của hắn về, nếu không thì còn oách hơn!"
Diệp Diệu Đông: "Liên quan cái rắm gì đến ta, nhà ta đã có một chiếc rồi, chiếc kia là mua chuyên để ở trên đó đi lại thay đi bộ, ta rảnh rỗi ăn no dửng mỡ hay sao mà lái về rồi lại lái lên, nhấc lên nhấc xuống dỡ hàng lại không tiện. Bốn chiếc này của các ngươi cũng đủ oách rồi, cả huyện này cộng lại không biết có đủ 4 chiếc không nữa."
A Quang: "Chắc chắn là không có, đừng nhìn chỉ 2500 khối, người bình thường tích góp hơn nửa đời người chưa chắc đã có ngần ấy tiền trong tay."
Diệp Diệu Đông: "Đừng nói nữa, người bình thường còn phải vay tiền sinh hoạt nữa là."
Nho nhỏ: "Cái đó thì đúng thật."
"Đi nhanh lên đi, mỗi người lái một chiếc, về còn phải đối chiếu sổ sách."
Mọi người đều rảo bước nhanh hơn, chuẩn bị gọn gàng, đối chiếu xong sổ sách là có thể lập tức lấy tiền tiêu Tết, sổ sách năm nay đều rõ ràng, chỉ còn thiếu khoản này, hơn nữa còn có thể vẻ vang một phen.
Nhớ lại trước kia rồi nghĩ đến hiện tại, bọn hắn thật sự cảm thấy nở mày nở mặt.
Hôm qua trời tối, bọn hắn bàn bạc muộn quá, mọi người đều về phòng nghỉ ngơi, cho nên mới cùng quyết định hôm nay lái xe về.
Coi như là áo gấm về làng, để những người trước kia cho rằng bọn hắn không đàng hoàng phải lau mắt mà nhìn.
Thuyền lớn chạy đến cảng nước sâu trên trấn cũng chỉ mất hai mươi phút, bến cảng neo đậu là nơi Diệp Diệu Đông quen thuộc, rất nhanh liền làm xong thủ tục, thuận tiện mang cả xe gắn máy lên bờ.
Người xung quanh thấy bọn hắn nâng một chiếc xe gắn máy mới tinh xuống thuyền, đều nhao nhao chạy tới giúp đỡ, thuận tiện hỏi thăm vài câu.
"Mua ở đâu vậy? Chiếc xe gắn máy này trông đẹp thật, sáng loáng."
"Ai u, xe mới à? Chiếc xe gắn máy này đẹp thật, tốt hơn xe đạp nhiều."
"Ngươi nói thừa rồi! Chiếc xe gắn máy này giá mấy ngàn đấy."
"Mấy ngàn hả, đồng chí?"
"2500, mua ở ma đô, còn phải đợi ba tháng mới lấy được hàng đấy." A Chính dương dương đắc ý nói.
Mọi người nhất thời vừa kinh ngạc vừa ngưỡng mộ.
"Ma đô, vậy mà chạy đi xa thế để mua cơ à?"
"Tiện đường thôi mà."
"Ghê thật, mua tận ma đô, đồ ở đó chắc là tốt lắm..."
Diệp Diệu Đông cười nói: "Còn mấy chiếc nữa, mọi người phụ một tay được không?"
"Mấy chiếc lận?"
Một người nói: "Các ngươi mua nhiều thế để bán lại à? Không sao, chúng tôi đang rảnh, tranh thủ sờ thử mấy cái."
A Quang chỉ vào Diệp Diệu Đông nói: "Trừ hắn ra, chúng tôi mỗi người một chiếc xe gắn máy."
"Các ngươi làm nghề gì vậy? Giỏi thế?"
"Tôi cũng tới giúp một tay.."
Bọn hắn vừa nâng xe gắn máy vừa nói chuyện vài câu.
"À? Các ngươi là người thôn Bạch Sa à?"
"Hèn chi, hóa ra các ngươi là người thôn Bạch Sa, thảo nào giàu thế, lại còn mỗi người mua một chiếc xe gắn máy."
Mấy người bọn họ nhìn nhau, cả năm nay không ở nhà, đã xảy ra chuyện gì vậy sao?
"Ý là sao?"
"Sao là sao? Nghe người ta nói thôn Bạch Sa bây giờ cả thôn đều giàu, già trẻ gái trai ai cũng nhiều tiền."
"Vốn không tin lắm, hôm nay thấy các ngươi mỗi người một chiếc xe gắn máy, lại còn trẻ thế này, vậy thì ta đúng là có chút tin rồi."
"Nghe nói cả thôn các ngươi đều đi theo một vị đại lão bản trong thôn đến thành phố Chu Sơn kiếm bộn tiền."
Bốn người cùng lúc nhìn về phía Diệp Diệu Đông.
Diệp Diệu Đông sờ mũi, không nói gì.
"Lão bản trong thôn các ngươi còn cần người không? Chúng tôi cũng có thể đi biển làm việc cùng."
Diệp Diệu Đông ho khan một tiếng: "Ông ấy hình như tạm thời chưa cần đâu, nhân viên trên mỗi chiếc thuyền đều đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi."
"Vậy à, tiếc quá nhỉ, nghe nói lão bản trong thôn các ngươi trả lương cao lắm, nhà nào trong thôn các ngươi cũng mua ti vi rồi, đúng là thôn giàu có nổi danh khắp mười làng tám xóm."
"Đâu chỉ vậy, nghe nói thôn bọn họ vừa mổ cá, vừa nuôi rong biển, đàn ông thì đi biển, một nhà một năm đều kiếm được bộn tiền lắm."
"Ha ha, cảm ơn mọi người đã giúp đỡ, xe chúng tôi đã chuyển xuống bờ rồi, chúng tôi xin phép về trước đây."
"Được."
Bọn họ vẫy tay chào mọi người, rồi mỗi người leo lên một chiếc xe gắn máy, chạy chầm chậm trên đường phố, tiếp tục nhận lấy ánh mắt chú ý của quần chúng nhân dân.
"Đông tử, hóa ra thanh danh của ngươi đã vang xa như vậy rồi à?"
"Tiếng tăm của thôn chúng ta cũng vang xa thật, vậy mà lại nói cả thôn chúng ta đều giàu."
Bọn họ vừa lái xe vừa tán gẫu, dù sao người đi đường cũng đông, nên lái không nhanh được.
Diệp Diệu Đông nói: "Chuyện này không phải rất bình thường sao? Trước đó còn được lên báo nữa, người ngoài xem qua chắc chắn quên nhanh thôi, nhưng người địa phương bây giờ làm sao mà không biết thôn Bạch Sa được."
A Quang nói: "Đúng vậy, bạn bè của mọi người, rồi nhà thông gia, người này truyền người kia, tự nhiên sẽ lan xa, tự nhiên cũng đều biết thôn chúng ta mấy năm nay phát triển tốt, nhà nhà điều kiện đều tốt."
A Chính: "Thanh danh của Đông tử vang xa như vậy cũng bình thường thôi, ngầu thật."
Diệp Diệu Đông cũng rất đắc ý: "Mặc dù năm nay ta không ở trong thôn, nhưng xung quanh đúng là có truyền thuyết về ta."
"Đừng đắc ý vội, xe gắn máy này tốt thì tốt, đẹp trai thì đẹp trai thật, nhưng mùa đông giá rét mà cưỡi thì lạnh chết đi được. Đông tử, chừng nào ngươi mua một chiếc xe hơi đi, như vậy sẽ không sợ nắng mưa gió rét, chúng ta cũng có thể đi nhờ ké." Lời của Nho nhỏ được mọi người nhất trí tán thành.
Bọn họ trước đây đã từng nhắc tới chuyện này rồi.
Dù sao thì bọn họ chắc chắn mua không nổi, chỉ có Đông tử mới mua được, hơn nữa còn không thấy tiếc tiền.
"Để qua hai năm nữa đi, ta lái sao hết? Nhà nhiều xe như vậy rồi."
"Không sao, chúng ta giúp ngươi lái."
"Toàn nói nhăng nói cuội."
Bọn họ chạy một mạch, lúc đi lúc dừng, vừa ngắm nghía vừa nói chuyện. Bốn chiếc xe gắn máy cùng xuất hiện, lại đi qua phố xá đông đúc, tất cả người qua đường nhìn thấy đều bất giác dừng chân, chỉ trỏ bàn tán, sau đó lại lộ vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.
Ra đến đường lớn, bọn họ liền tăng tốc.
Đến khi vào trong thôn thì càng lợi hại hơn nữa.
Từ xa đã có một đám trẻ con mắt tinh nhìn thấy, sau đó í ới gọi rồi chạy về phía bọn họ.
"Xe gắn máy..."
"Nhiều xe gắn máy quá."
"Oa, xe máy mới oai phong quá.."
"Thành Hồ ơi Dương Dương ơi, cha ngươi mua thật nhiều xe gắn máy về kìa.."
Mọi người: "?"
"Mẹ kiếp, rõ ràng là mỗi người chúng ta mua một chiếc, sao trong miệng đám ranh con này lại thành ngươi mua hết vậy?"
Diệp Diệu Đông nhún vai: "Chắc tại nhà ta nhiều xe hơn chăng?"
"Tránh ra nào, mấy đứa tiểu thí hài tránh sang một bên..."
Đợi bọn họ chậm rãi đi tới, sau lưng cả đám trẻ con vừa chạy vừa nhảy đuổi theo, đồng thời còn lớn tiếng la hét inh ỏi.
"Cha của Thành Hồ lại mua thật nhiều xe gắn máy..."
"Ai u, A Đông lại mua nhiều xe gắn máy thế à?"
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận