Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 663: Cá mập voi con

Chương 663: Cá mập voi conChương 663: Cá mập voi con
Diệp Diệu Đông thắc mắc lái thuyền theo sau nó, nghĩ liệu có phải họ hiểu lâm không? Anh nghĩ nghĩ, lại thử xoay mũi thuyền, lái về đường cũ.
Không ngờ con cá mập voi này lại nghe thấy động tĩnh quay đầu lại, rồi lại nhanh chóng bơi tới trước mũi thuyền, chắn đường anh.
Đệt, đúng là có trí tuệ thật!
"Đúng là muốn chúng ta theo sau nó à? Sao toàn gặp chuyện tốt thế này?"
Cha Diệp cũng thật sự bó tay, làm ngư dân mấy chục năm rồi, ông vẫn là lần đầu gặp con cá thông minh thế này.
"Vậy thì theo xem có chuyện gì."
Không theo cũng không được, nếu họ không theo, con cá này sẽ cứ loanh quanh bên thuyền mãi.
"Đúng là bị nó ỷ lại rồi..."
Diệp Diệu Đông càu nhàu một câu, đành phải xoay mũi thuyền lái về hướng mỏm đá ngầm, con cá kia mới lại bơi lên phía trước.
Một cá một thuyền, một trước một sau.
Mặt biển dưới ánh mặt trời lấp lánh, nếu không phải từng đợt sóng này cao hơn đợt trước, thì thời tiết này làm gì có dáng vẻ sắp có bão chứ?
Hai cha con luôn quan sát bốn phía lắng nghe tám hướng chú ý đến xung quanh và con cá mập voi phía trước, trong lòng đều đang đoán xem nó định làm gì.
Mãi đến khi thuyền đánh cá đi theo sau con cá năm sáu phút, họ thấy hòn đảo nhỏ càng lúc càng gần, mới chú ý tới bên kia bãi biển thậm chí có một sinh vật to lớn!
Cha Diệp dụi dụi mắt, còn tưởng mình lại hoa mắt: "Có cá lớn mắc cạn à?”"
Ông vừa nói vừa bước nhanh mấy bước lên phía trước nhoài người trên mạn thuyền, muốn ghé gần một chút, nhìn rõ hơn một chút. Diệp Diệu Đông cũng kinh ngạc há to miệng: "Mắc cạn à? Cá gì vậy? Xa thế này cũng nhìn thấy, xem ra hình thể cũng không nhỏ, nó muốn mang phúc lộc đến cho chúng ta à?”
"Con lái nhanh lên một chút, ghé qua xem một cái, xem là cá gì...'
Anh tăng tốc độ thuyền, vượt qua cá mập voi, lái về phía bờ biển bên kia.
Khi khoảng cách rút ngắn, họ lại phát hiện sinh vật mắc cạn trên bãi biển kia, hoa văn trên người có vẻ quen thuộc.
Cha Diệp kêu lên kinh ngạc: "Còn có một con nữa? Đệt? Thật hay giả vậy, không phải hoa mắt chứ?"
Hai cha con đều mở to mắt nhìn về phía bãi biển phía trước, họ đều thấy sinh vật to lớn nằm trên kia cũng gần như màu xám nâu, trên người có chút chấm trắng, còn có những vệt màu nhạt chéo dọc, trông rất rõ ràng.
"Đệt, hoa văn y chang. Khó trách con cá mập voi phía trước cứ lượn lờ quanh thuyên của mình, hóa ra ở đây còn có một con mắc cạn..."
Hoa văn trên người cá mập voi rất dễ nhận ra, nhìn gần một cái là họ nhận ra ngay.
"Là vì phát hiện ở đây có một con mắc cạn, nên nó mới đi tìm chúng ta, rồi cứ lượn lờ bên thuyền không đi."
"Thông minh thì cũng khá thông minh, nhưng con này hình như không lớn bằng con ở biển." Diệp Diệu Đông giảm tốc độ, cũng đứng bên mạn thuyền nhìn qua.
"Trước tiên cho thuyền cập bến qua xem thử..."
"Bây giờ là thủy triều rút, chỉ có thể cập bến chỗ nước sâu bên cạnh thôi."
Diệp Diệu Đông nói xong lại nhìn ra phía sau thuyền, phát hiện con cá mập voi lớn kia bám sát phía sau, cứ bên cạnh thuyền, anh vội đưa thuyền cho cha lái.
"Cha lái đi, con kia ở phía sau lớn thế, đừng để nó cũng mắc cạn, con đi hét lên xem có thể khiến nó đừng tiến lên không?"
Đợi cha tiếp nhận việc lái thuyền, anh lập tức chạy ra đuôi thuyền quát con cá mập voi đừng tiến lên, chỉ là nó hình như không hiểu? Diệp Diệu Đông hét lên mấy tiếng, bảo nó đừng tiến lên nữa, nó lại làm ngơ, mặc cho sóng biển quật vào người, vẫn tiếp tục đi theo thuyền.
"Đệt mẹ nó, động vật thì vẫn là động vật, dù có thông minh đến đâu cũng không có não, cũng không sợ tiến lên nữa sẽ mắc cạn à... Nếu không phải thấy mày khá thông minh, chúng ta cũng có duyên, mấy năm nữa còn là động vật được bảo vệ, bố mày mới không quan tâm đến sống chết của mày."
Anh lại hét lên mấy tiếng như chửi rủa, thấy nó vẫn đi theo, anh mắng mấy câu rồi cũng mặc kệ.
May mà bây giờ ngày bão, sóng lớn, mặc dù đã rút nước, nhưng mực nước gần những tảng đá bên cạnh vẫn khá cao, chỉ có phần bãi biển phía trước là địa thế cao hơn một chút.
Cũng vì thế, con cá mập voi kia có lẽ đã bị sóng đánh dạt vào bờ và mắc cạn ở đó.
Sau khi cha Diệp neo thuyền xong, Diệp Diệu Đông cố ý nhìn lại con cá mập voi đang bơi theo sau thuyền đánh cá, phát hiện nó cũng đang bơi qua bơi lại ở ngoài xa, không tiến lại gân nữa, anh cũng yên tâm phần nào.
Hai cha con trèo lên tảng đá, rồi dùng tay chân bò qua từng tảng đá một, vòng ra bãi biển.
"Ø? Vẫn còn sống à?"
Diệp Diệu Đông đứng trên tảng đá, nhìn thấy miệng con cá mập voi nhỏ này vẫn đang há ra rồi ngậm lại.
Nói là nhỏ, kỳ thực cũng chỉ là tương đối so với con ở dưới biển thôi, thực tế, nó cũng đã dài khoảng 3-4 mét, hoàn toàn không hề nhỏ chút nào.
Nhưng trong số các loài cá mập voi, cỡ này vẫn được coi là bé con, chưa trưởng thành.
Bình thường cá mập voi trưởng thành dài 7-8 mét cũng không tính là lớn, cũng có con dài hàng chục mét, giống như con đang ở dưới biển kia.
Anh nhảy xuống từ trên tảng đá, cha Diệp cũng theo sát phía sau, châm chậm trượt xuống dựa vào tảng đá, người già rồi, không thể nhảy xuống từ chỗ cao như vậy giống người trẻ được, bất cẩn một chút là dễ gãy xương.
"Còn sống không?"
Diệp Diệu Đông đi lên phía trước, khẳng định nói: "Còn sống, không biết sao lại mắc cạn ở đây."
"Chắc là do bão, ngoài khơi chịu ảnh hưởng chắc chắn lớn hơn gần bờ, gió to sóng lớn, nên nó mới lạc đường, chạy vào gần bờ."
"Có lẽ vậy, nên hôm qua mới xuất hiện một con lớn, hôm nay lại có một con nhỏ mắc cạn."
Cha con hai người đi vòng quanh con cá này một vòng, nhìn thấy thủy triều thỉnh thoảng lại cuốn lên, nhất thời cũng hiểu được tại sao nó vẫn còn sống, không bị ánh nắng mặt trời thiêu chết.
Sóng biển lớn, thỉnh thoảng lại đưa nước lên, tương đương với tưới nước cho nó, có nước biển xối xả, nên nó mới có thể miễn cưỡng thở hổn hển ở đó, cố sống cố chết chờ đến khi họ đến.
"Đông tử, bây giờ phải làm sao đây? Con này nhìn cũng không nhỏ, không biết có kéo được không... Đúng rồi! Kéo về bán! Có thể kéo về bán lấy tiền..." Cha Diệp nói đến đây còn thấy khả thi, mắt cũng sáng lên.
"Cỡ này to như vậy, chắc chắn có thể bán được không ít tiền. Con to ở dưới biển kia, chúng ta không làm gì được nó, con nhỏ này, máy kéo lưới chắc có thể miễn cưỡng kéo nó lên thuyền chứ? Con này ước chừng chắc không quá một tấn..."
Cha Diệp càng nói càng hưng phấn, cứ như thể đống tiền giấy đang vẫy gọi ông vậy.
Diệp Diệu Đông cũng hơi động lòng, nhưng mà: "Con to ở dưới biển kia, cũng không biết có quan hệ họ hàng gì với con nhỏ này không, lỡ nó nổi giận lật luôn thuyền của chúng ta thì sao? Vừa nãy rõ ràng nó đã để chúng ta đến cứu con cá mập voi nhỏ này."
"Với lại chúng ta cũng đâu có lưới đánh cá, dây lưới ném tay quá mỏng, nhân lực cũng không đủ, không có cách nào đưa nó lên thuyền được, kéo nó ra biển thì có khả năng hơn."
"Hả?" Nụ cười trên mặt cha Diệp đông cứng lại, suýt nữa quên mất lưới đánh cá hôm qua mẹ Diệp chưa sửa xong: "Vậy không bắt được à?"
Hy vọng trong lòng tan biến, cha Diệp thật sự rất thất vọng, dù sao con cá này to như vậy, chắc chắn có thể đáng giá không ít tiền.
Diệp Diệu Đông cũng hơi tiếc nuối, ai mà không muốn bắt được cá lớn chứ?
Nếu con này chết rồi, anh dù có nghĩ đến nát óc cũng phải kéo nó về, chỉ là nó vẫn còn sống...
Haizz- Tạm thời coi nó như động vật được bảo vệ vậy, như thế cũng an ủi bản thân được đôi chút.
"Trước hết kéo nó về biển đã, nếu còn sống thì coi như thả sinh tích đức, nếu chết rồi thì nghĩ cách đưa lên thuyền sau."
Cha Diệp cũng đã thấy qua dáng vẻ đáng sợ khi con cá mập voi lớn kia nổi giận, có một số động vật sẽ bảo vệ con non của chúng, ông miễn cưỡng nói: "Được rồi."
Ông thử đẩy nó một cái, nhưng con cá mập voi nhỏ này lại không nhúc nhích chút nào.
Diệp Diệu Đông cũng tiến lên phụ giúp đẩy, hai cha con dốc hết sức lực, lại cảm thấy hoàn toàn không thể đẩy nổi con cá này, rõ ràng phía dưới vẫn còn một chút nước biển ở đó, còn có thể mượn lực nổi của nước, nhưng con cá này vẫn nằm bất động trên bãi cát.
Nếu không phải miệng nó thỉnh thoảng vẫn mở rồi ngậm lại, yếu ớt động đậy, họ đều tưởng nó đã chết rồi.
"Không được rồi Đông tử, đẩy nó không nổi, hết cách rồi, hay là chờ lát nữa thủy triều lên? Đợi thủy triều lên, nó tự nhiên sẽ trở lại biển thôi."
"Thủy triều lên chắc cũng không trở lại được đâu, vị trí này nước triều dâng lên, mực nước cũng không cao, mà còn phải mất mấy tiếng đồng hồ nữa, không chừng sẽ trực tiếp phơi khô nó mất." Chỉ với chút nước biển thỉnh thoảng tràn lên như vậy, ai mà biết nó có thể kiên trì đến khi nào? Thể tích của nó lại lớn, mặt trời nắng chang chang, nước lại bốc hơi nhanh.
"Vậy làm sao đây? Nhìn con này chắc cũng phải gần một tấn rồi? Phải có đến mười mấy người mới có khả năng đẩy nó trở lại biển."
Cha Diệp vỗ võ thân thể con cá mập voi nhỏ này, không ngờ cơ thể to lớn như vậy mà vẫn là bé con? Cũng là hiếm thấy.
Diệp Diệu Đông suy nghĩ một chút, chỉ dựa vào hai người bọn họ muốn đẩy con cá mập voi này trở lại biển vẫn khá khó khăn, chỉ có thể nhờ vào ngoại lực.
Nghĩ một lúc, anh mới nói: "Con đến thuyền lấy dây thừng, trói con cá mập voi này lại, rồi chúng ta lái thuyền tới, dùng thuyền kéo, xem có thể kéo nó ra biển được không?"
Cha Diệp suy nghĩ một chút, cũng thấy phương pháp này có vẻ khả thi.
"Thử xem sao! Liều mạng cứu chữa vậy!"
"Đi thôi, trước hết để nó nằm đó đã, con đi lấy dây thừng, cha đi lái thuyền."
"Phiên phức chết đi được, loay hoay vô ích, không thèm quản nó cho xong."
"Không quản nó, con cá kia sẽ cứ bám theo chúng ta mãi, coi như làm việc thiện trong ngày vậy! Biết đâu trước đó nó cứ lượn lờ quanh đây, xem có thuyền nào giúp được không, vừa hay nhìn thấy chúng ta nên lại đeo bám."
Diệp Diệu Đông nhìn rất thoáng, có thể bắt thì bắt, không bắt được thì thả đi vậy.
Cha Diệp cũng chỉ nói mấy câu cho hả giận thôi, dáng vẻ cầu cứu của con cá lớn kia lúc nãy, ông cũng đã thấy rồi.
Hai cha con lại dùng tay chân, cẩn thận trèo lên tảng đá, quay lại đường cũ.
Qua một lúc lâu, Diệp Diệu Đông mới mang một bó dây thừng quay lại.
Anh nhìn qua nhìn lại, cái này phải trói thế nào đây?
"Chết tiệt, không có việc gì mà lại lớn cỡ này làm gì? Bắt còn chẳng dễ bắt, trói cũng chẳng dễ trói, lớn cỡ này mà vẫn là bé con, nói ra bị người ta cười chết..."
"Bố mày cũng có thể nói là đứa bé hơn 300 tháng tuổi..."
Diệp Diệu Đông cầm dây thừng đi vòng quanh nó một vòng, vừa suy nghĩ vừa lẩm bẩm.
Vừa đúng lúc cha Diệp lội nước đến giúp nghe thấy, ông vấp một cái, suýt nữa ngã xuống nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận