Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 912: Nơi trú ẩn

Chương 912: Nơi trú ẩnChương 912: Nơi trú ẩn
Lâm Tú Thanh cũng trách móc trừng mắt nhìn Diệp Diệu Đông: "Bảo anh trông chừng mấy đứa nhỏ, đừng để chúng ra bờ biển, cũng đừng để chúng giẫm nước, anh hay nhỉ, còn cố ý dẫn chúng ra bãi biển chơi, chơi ướt cả người."
"Hả? Oan cho anh rồi, em dặn gì anh đều làm hết rồi, hai đứa nhà mình anh không dẫn ra, mấy đứa dẫn ra không phải của nhà mình, không sao!"
Lâm Tú Thanh sững người, lại nhìn mấy bóng lưng chạy chơi xa xa, hình như đúng là không có mấy đứa nhà cô?
Hai đứa sao ngoan thế, ai cũng chạy ra hết, chỉ có hai đứa nó còn ở nhà?
Sao cô không tin nổi vậy?
"Hai đứa nó ở nhà làm gì? Ở yên được à? Mặt trời mọc đăng Tây à?"
Diệp Diệu Đông cười gian một cái, đồng thời đưa Diệp Tiểu Khê trong tay cứ nghiêng về phía trước cho cô: "Lát em về xem là biết."
Nói xong, anh lại cuộn miệng bao tải lớn dưới đất thành một cục, rồi xoay người vác lên.
Năng thế này à?!
May mà anh tập luyện gần hai năm rồi, không thì, sẽ bị vợ vượt mặt mất.
Mấy cái xô bên trái, anh cũng xách ba cái bằng một tay, còn lại 2 cái thì đưa cho Tú Thanh cầm.
Lâm Tú Thanh khó hiểu một tay ôm con, một tay xách xô, đi theo sau anh về nhà.
Xô nhà họ đúng là nhiều hơn nhà người ta, có cái trước đây thôn phát cùng với chậu rửa mặt, có cái cướp từ trên thuyền người khác...
Chị dâu cả chị dâu hai đã vác bao tải, đuổi theo con đi trước rồi.
Đến khi đi tới cửa nhà, Lâm Tú Thanh mới phát hiện, tại sao hai anh em có thể ngoan ngoãn không theo đại quân ra bờ biển chơi?
"Cái này... Sao lại trói ba đứa nó vào cột thế này?"
Chị dâu cả đột nhiên cũng phát hiện ra, trong số mấy đứa bị cột, còn có một đứa là nhà mình, chị ta cũng thắc mắc, Diệp Thành Hà lại làm gì à?
Thằng oắt con này ngứa da rồi, một ngày không đánh là lên mặt, không chừng lại nghịch ngợm, nên mới bị người ta trói lại.
"Hai đứa sáng nay cãi nhau không ngừng, đánh nhau không ai chịu ai, tách chúng ra rồi vẫn còn đá chân vung tay, nên nghĩ chi bằng một công đôi việc, vừa phạt chúng, vừa yên tĩnh một lúc, không cần phải như Bao Thanh Thiên phán án nữa."
"Thế còn một đứa nữa?"
"Ồ... đứa đó cũng tự động xin bị trói..."
"Hả?"
Còn có kiểu này nữa à?
Chị dâu cả cũng không nói nên lời, thằng ngốc này lại là con chị ta đẻ ra, chủ động xin bị trói, còn không bằng nghịch ngợm bị trói, ít ra nghịch ngợm trông cũng lanh lợi hơn chút...
Đồ ngul
Diệp Thành Hà thấy mẹ về rồi, cũng vui mừng vội kêu: "Mẹ cuối cùng cũng về rồi, các anh lén theo chú Ba chạy ra bờ biển chơi rồi..."
Việc đầu tiên là mách lẻo, không sai.
"Im miệng, nói nữa là tao sẽ bảo chú mày đừng thả mày xuống, như tên trộm kia, trói mày cả đêm, ở đây trông cửa, người chắc dùng tốt hơn chó, không bị xương mua chuộc..."
Mọi người: ”...'
Diệp Diệu Đông đặt bao tải măng tre lớn trên vai xuống sân, nói: "Sai rồi, người này cảnh giác còn không bằng chó, nó nhiều lắm chỉ tính là bù nhìn rơm thôi, khiến kẻ đến không biết là người hay ma, nên sẽ sợ hãi rồi chủ động bỏ đi."
Diệp Thành Hải rùng mình: "Giữa ban ngày ban mặt, chú Ba, sao chú nói ghê rợn vậy?"
"Tao nói sự thật, người không bằng chói"
Đủ mọi mặt, mọi phương diện...
"Cái gì mà người hay chó? Diệp Thành Hải, Diệp Tinh Tinh hai đứa còn không cút vê cho tao? Không về nữa, tao đánh chúng mày thành chó chết." Chị dâu cả gầm lên như sư tử Hà Đông về phía cửa.
Hai đứa cầu cứu nhìn Diệp Diệu Đông.
Nhưng Diệp Diệu Đông lại chống hông, lạnh nhạt nhìn chúng: "Vừa nãy mày nói gì, quên rồi à?"
Vừa đổ hết nồi lên đầu anh, giờ còn muốn anh cứu mạng? Không có cửa đâu nhé.
Hai đứa thả lỏng vai, nghe tiếng mắng bên hàng xóm, đành phải lê bước đi, mỗi bước lại ngoái đầu lại ba lần.
Còn chị dâu hai đã sớm xông tới tóm người rồi, mỗi tay véo một cái tai con gái kéo vê nhà mình.
Diệp Thành Giang lại thong thả đi theo sau, ai bảo nó là con trai, trụ cột tương lai của nhà chứ? Mẹ chắc nghĩ vậy, nên mới không véo tai nó.
Nó tự tin đầy mình, nhưng chốc nữa sẽ vui quá hóa buồn, trụ cột- con trai cũng chỉ là ảo tưởng thôi.
Trụ cột tương lai cũng chỉ là tương lai, bây giờ nên đánh thì phải đánh, không thì lớn lên, muốn đánh cũng không đánh được, hơn nữa con trai còn dai hơn con gái, càng phải đánh nhiều hơn chút, không thì không sợ.
Lâm Tú Thanh nhìn ba đứa dính vào cột, cười trên nỗi đau của người khác, vừa cởi trói vừa nói: "Coi như mấy đứa thoát nạn."
Diệp Thành Hà nhe răng cười: "Tại họ không nghe lời, chạy ra bờ biển, đáng đời bị đánh, chú Ba nhanh cởi trói cho con, mẹ con về rồi, không cần trói con nữa." Không cần Lâm Tú Thanh lên cởi trói, Diệp Diệu Đông đã cởi cho chúng trước rồi.
"Cha, cha nhặt được gì rồi? Nhiều không?"
"Chú Ba, chú cố ý trói con lại, rồi dẫn họ ra bờ biển phải không?"
Diệp Diệu Đông cúi đầu liếc nó: "Mặt mày to vậy à? Còn cố ý trói mày? Không phải tự mày nhào vô xin bị trói à? Về đi, về đi, cút về cho tao, nhìn thấy phiền quá."
Nói xong anh còn đá nó hai cái, đuổi nó đi.
"Con không muốn về, ở đây vui lắm."
Diệp Thành Hà ngồi xổm ở đó cười hì hì, mặt dày trơ trến chỉ nhích sang bên cạnh mấy bước, không nỡ quay về, chỉ vươn cổ nhìn một lượt qua từng xô.
"Sò nhiều quá, cá con cũng nhiều quá-"
Diệp Thành Hồ ngồi xổm ở đó, mắt long lanh nhìn cha mình: "Cha, lát nữa còn đi không cha? Chúng con tự đi được không? Con chỉ đi một vòng thôi, không đến chỗ có nước đâu."
Hai người kia cũng đều mong chờ nhìn về phía anh.
"Không được, vừa mưa xong, mực nước dâng lên, không ai được phép đi hết, đợi thủy triều rút xuống mới được đi."
Đứa trẻ nào có thể kiêm chế được việc đi chơi nước chứ? Miệng thì nói vâng dạ đàng hoàng, rồi lén lút chạy đi chơi.
Diệp Diệu Đông lại chỉ vào một bao tải vừa mới khiêng về: "Rảnh rỗi quá, không có việc gì làm, thì đi bóc măng cho cha."
"Bóc măng ư? Tốt quá, tốt quá-"
Diệp Thành Hồ lập tức chuyển trận địa, chạy đi lôi mấy cây măng trong bao tải ra, toàn là những cây nhỏ, trẻ con cũng có thể cầm nổi.
Chỉ không biết sự nhiệt tình này của nó có thể duy trì được bao lâu.
Đúng lúc này, bên cạnh vang lên từng trận kêu gào thảm thiết, tiếng van xin, còn xen lẫn tiếng "đều là do chú Ba, đều là do chú Ba..." Khóe miệng Diệp Diệu Đông giật giật: 'Lũ nhóc này, không đứa nào ra gì, đánh chết cho rồi!"
Diệp Thành Hà đứng dậy, nhón chân, hào hứng nói: "Con về nhà đây."
Trên mặt nó viết rõ ràng là 'Con muốn về nhà xem kịch vui'.
Chỉ là về nhà rồi, điều đang chờ đợi nó sẽ là một trận đánh thẳng tay không phân biệt phải trái.
Vừa mới vào cửa chưa được bao lâu, mẹ nó đã cầm một xâu lá cọ, không phân biệt mà đánh tất cả, ba anh em chạy toán loạn trong nhà như kiến bò trên chảo nóng để tránh đòn.
"Mẹ ơi, mẹ đánh nhầm rồi, con không hư, hôm nay con rất ngoan, mẹ phải đánh anh cả với chị mới đúng."
"Mẹ đánh mày đó, sao tao lại đẻ ra thằng ngu ngốc thế này chứ?"
"Đâu có."
"Còn không có, đồ ngu..."
Không chỉ chị dâu cả, chị dâu hai ở bên cạnh cũng không chịu thua kém, cái gì mà xem lời tao như gió thoảng bên tai, cái gì đó...
Náo nhiệt vô cùng.
Đợi mấy đứa trẻ xông ra khỏi vòng vây, chạy ra khỏi nhà, ở cửa lại bắt đầu một trận gà bay chó sủa.
Một đám trẻ con chạy trốn, tất cả đều chạy đến chỗ nhà anh, rồi nhanh chóng cài then cửa sân, không cho mẹ chúng vào.
"Chờ chút, chờ chút, còn em nữa..."
Bỏ sót một đứa, chúng lại vội vàng mở cửa ra một khe, đợi người kia vào rồi lại tiếp tục khóa lại.
Bên ngoài chỉ còn lại chị dâu cả và chị dâu hai, một người cầm gậy, một người cầm lá cọ, đứng đó chống nạnh mắng vài câu. "Có giỏi thì đừng ra ngoài."
Chúng nó co rúm lại như chim cút, đều cúi gầm đầu xuống, không dám ho he gì.
Diệp Diệu Đông ngồi đó bóc măng, liếc mắt nhìn chúng: "Coi chỗ của tao là nơi trú ẩn rồi hả? Tao sẽ thu tiền thuê đấy, mau qua đây phụ làm việc, lấy công trừ tiền."
'Dạ¬"
Chúng lập tức lại vui vẻ, tất cả đều hớn hở bay qua, ngồi xổm ở đó, mỗi đứa kéo lê vê phía trước rất nhiều cây măng, sợ bóc hai cây là hết mất.
Đây đâu phải là làm việc, rõ ràng là phần thưởng mà.
Diệp Diệu Đông thấy việc bóc măng đã có người tiếp quản, liền vào nhà lấy dao và thớt, măng bóc xong cũng phải mang đi thái lát, trần qua nước, trưa nay vừa đúng dùng để xào một bát măng mặn.
"Chú Ba, cái hũ gạch đó chỉ cần buộc dây, rồi ném xuống biển là được phải không ạ?
Diệp Thành Hải cứ nghĩ mãi về mấy cái hũ lọ bắt bạch tuộc của nó, kiến thức mới vừa học được, nó đã muốn áp dụng ngay lập tức, trong lòng như mèo cào, không thể chờ đợi được nữa mà muốn buộc hũ ném xuống nước thử xem.
"Vậy chúng ta có thể ném ra ngoài bến thuyền không ạ?"
Diệp Diệu Đông lập tức nghiêm túc: "Không được, trẻ con không được chạy ra ngoài bến thuyền, đá ở đó trơn lắm."
Trừ ngày mồng một, ngày rằm thủy triều lớn, bên ngoài bến thuyền không có bãi cát lộ ra, nước triều luôn luôn ngập đầy.
Không cẩn thận ngã xuống, không chết đuối thì cũng bị đá sỏi bên trên cào chảy máu.
"Nếu tụi bây muốn chơi, thì đợi thủy triều rút xuống, kéo mấy cái hũ ra bãi biển chỗ nước thấp nhất, dù sao mỗi ngày đều có thủy triều lên xuống, tụi bây lấy cái gậy cắm xuống cát, cố định hũ lên trên đó, đợi ngày hôm sau thủy triều rút lại đi thu."
"Tốt quá, tốt quá." Chỉ cần có chỗ cho chúng đặt là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận