Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 507: Đánh mạnh

Chương 507: Đánh mạnhChương 507: Đánh mạnh
Một lát sau mẹ Diệp cũng qua, rồi chỉ còn mỗi tiếng bà.
Chị dâu cả cũng tự biết mình sai, như chim cút, không hề lên tiếng, Chị dâu hai còn cãi lại vài câu, lại càng bị mắng tơi bời.
Vợ chồng họ ra ngoài nhìn một cái rồi vào nhà, mắng một trận cho tỉnh người cũng tốt.
Mẹ Diệp cũng quên mất chính mình cũng động lòng, suýt nữa cũng đưa tiền, may mà bị Đông tử thuyết phục, không thì bà cũng chẳng thể mắng người ta hùng hồn như vậy, chắc bà cũng bị mắng luôn.
Một lúc lâu sau, cha Diệp giúp đến bến tàu lấy hàng, cũng về cùng Diệp Diệu Bằng Diệp Diệu Hoa, có lẽ trên đường đã nói với họ rồi, mặt mày hai người cũng hơi khó coi.
Diệp Diệu Bằng cũng hiếm khi dùng ngón tay chỉ vào mặt chị dâu cả mắng gay gắt, còn lôi chị ta vào nhà, không biết có động tay động chân không, dù sao tiếng mắng không dứt.
Diệp Diệu Hoa cũng vậy, mặt đen xì lôi chị dâu hai vào nhà, lại không nghe thấy giọng quá gay gắt, ngược lại tiếng chị dâu hai còn khá lớn.
Ví dụ như: "Em đưa tiền anh biết mà, lúc đó anh có phản đối đâu, giờ lại trách em?"
Nghe mà cha Diệp mẹ Diệp đứng ngoài cửa tức sôi gan, mẹ Diệp tiếp tục mắng: "Tiền nhà là gió thổi đến à? Lấy nhiều tiền như vậy đổ sông đổ biển mà không thấy đau lòng, còn lên mặt dạy đời, cô kiếm được bao nhiêu tiền..."
Cha Diệp lắc đầu: "May mà nghe lời Đông tử, không thì bà cũng dại theo."
Mẹ Diệp lập tức cũng không biết nói gì, chỉ lẩm bẩm vài câu: "Đứa nào cũng không để người ta bớt lo, đều chia nhà rồi, ở xa nữa, quản không tới chúng nó nữa, thôi bỏ đi...
Bà xách đống cá thừa dưới chân, qua nhà Diệp Diệu Đông lấy con dao làm cá, làm xong để ở cửa cho họ, đợi họ mắng xong, tùy họ chia thế nào. Vợ chồng Diệp Diệu Đông cũng vào nhà, bên kia không có động tĩnh lớn lắm thì họ cũng không quản nữa.
Mấy ngày tiếp theo, tin đồn trong thôn có xu hướng càng lúc càng mạnh, đều bàn tán về Diệp Diệu Hoành, ngay cả mấy cán bộ thôn chỉ cần ra ngoài là bị dân làng kéo lại hỏi có tin tức gì của Diệp Diệu Hoành không.
Tất nhiên họ cũng chẳng có phản hồi thực chất gì.
Trong lúc dân làng bàn tán xôn xao, cũng đến ngày Diệp Tuệ Mỹ xuất giá, nhà Diệp Diệu Đông vui vẻ về nhà cũ đưa dâu.
Nhà anh cả anh hai chỉ cười gượng, ngay cả bọn trẻ cũng cúi gầm mặt, không có tâm trạng vui vẻ gì, mấy ngày nay ở nhà, chúng đều co đuôi làm người, hơi không để ý là ăn một trận mắng tơi bời đã là nhẹ, động một cái là ăn đòn, sống không khác gì địa ngục.
Cũng may con gái lấy chồng không mở tiệc, chỉ có lúc về nhà ngoại mới bày một bàn tiếp con rể, không thì với bộ dạng của hai nhà này chắc chẳng tiếp nổi họ hàng.
Thấy tâm trạng anh cả, anh hai không phấn chấn, Diệp Diệu Đông tự mình ra trận cõng em gái ra cửa, ở cửa còn có nghi thức khóc lấy chồng.
Con gái khóc không nỡ rời cha mẹ, con rể thì hứa sẽ đối xử tốt, một lúc lâu, Cha Diệp Mẹ Diệp mắt đỏ hoe ngấn lệ gật đầu, giao con gái cho anh ta.
Nghi thức xong, Diệp Tuệ Mỹ cũng ngồi lên xe đạp buộc hoa đỏ của A Quang.
Hai nhà ở gần, nên họ chọn đi xe đạp cưới, không ngồi máy kéo, cũng không kiệu không ngựa.
Dọc đường pháo nổ liên hồi, bạn bè đều vây quanh hai bên, ai có xe đạp cũng đều đi xe, không có cũng cố gắng mượn, dừng dừng đỗ đỗ đốt pháo.
Một dãy xe đạp không kém cảnh dùng xe sang rước dâu sau này, thôn xóm cũng hiếm khi náo nhiệt, phần lớn dân làng đều đi theo một đường để xem, vừa ăn kẹo dưa vừa theo đến tận nhà A Quang.
Cưới xin ở đây, cha mẹ cô dâu vẫn không đến, cũng chỉ có hai anh em đi đưa dâu ăn cỗ, không như mấy chục năm sau, nhà trai phải mời hết họ hàng hai bên.
Tiền mừng bên nhà gái toàn rơi vào túi cha mẹ cô dâu, lại không phải bỏ tiền, cha mẹ có lương tâm sẽ đưa tiền này cho con gái làm của hồi môn, nhưng phần lớn là không.
Diệp Diệu Đông hôm trước khi em gái xuất giá còn đưa cho cô 200 đồng, coi như tiền của hồi môn cho cô, anh muốn mua đồ cứng cho em làm của hồi môn cũng không tiện, nên đơn giản đưa 200 cho cô, để cô tự liệu mà tiêu.
Hôm đó còn giúp A Quang chặn không ít rượu, tối đến phần bàn dài rượu thuốc lá, mọi người đều nể mặt anh, cũng không ai làm khó Diệp Tuệ Mỹ, đều để cô thuận lợi vượt qua, anh cũng say gần như đủ rồi.
Lảo đảo đi về nhà, thật trùng hợp lại gặp đám người Lâm Tập Thượng, khá lâu rồi không đi lại ban đêm, khó trách lâu lắm không gặp.
Anh cũng tỉnh rượu phân nửa, thấy người còn ợ một cái: "Trùng hợp nhỉ, lâu rồi không gặp.”
"Nghe nói hôm nay em gái cậu cưới, chúc mừng nhé."
"Mấy hôm trước vụ án tham nhũng đầu tiên sau cải cách mở cửa được xét xử công khai, ven biển bắt đầu đánh mạnh rồi, anh có xem báo chưa?" Có lẽ do uống rượu rồi, anh nói chuyện khá thẳng thắn.
Lâm Tập Thượng khựng lại, vẻ mặt cũng hơi nghiêm trọng: "Nhật báo nhân dân à? Số nào? Sắp cuối năm rồi, hàng hóa ra nhiều, tôi ở nhà không nhiều, mấy hôm nay báo đưa đến cũng không rảnh xem."
"Xét xử công khai ngày 17/1, hôm sau đã lên nhật báo rồi, tôi khuyên anh về xem đi"
"Cảm ơn đã nhắc nhởi" Nói xong anh ta sai người đi bến tàu trước, bản thân lại đi cùng anh: "Tôi tiễn cậu về."
"Khách sáo vậy?"
"Chẳng phải bạn bè sao?" "Haha... nên khiêm tốn một chút."
Lâm Tập Thượng cười: "Nên cậu mới không muốn báo, thuận nước đẩy thuyền cho anh họ cậu chứ gì?"
"Chẳng phải chị dâu tôi chủ động đâm đầu vào đó sao? Lúc đó tôi còn định cắn răng nhận, rồi tìm người góp tiền, mấy người ủy ban thôn không dễ đắc tội đâu. Nói đến gia đình vạn tệ, anh mới đúng là xứng đáng hơn đấy!"
"Thôi... tôi không chịu nổi cái danh hiệu này đâu, vẫn để cho anh họ cậu đi."
"Nghe nói quan trên phát biểu rồi: "sấm rền gió cuốn, bắt được là không tha", chắc sắp tới sẽ có một đám người vào tù. Bến tàu nhỏ thôn mình, thủy triều chưa lên còn chưa cập được bờ, không so được với cảng lớn, dân làng lại không biết gì, chắc vẫn an toàn."
"Ừ, chỉ cần cậu không bán đứng tôi."
Diệp Diệu Đông trợn mắt: "Nói bậy, tôi không phải loại người đó, anh kiếm nhiều kiếm ít thì liên quan gì đến tôi, tôi còn trông anh giúp tôi kiếm đồ tốt đây."
Lâm Tập Thượng cười nói: "Vậy thì tốt, cậu muốn thứ gì thế?"
"Máy kéo lưới có dễ kiếm không?"
Ngày nào cũng nhờ sức người, cứ tiếp tục một thời gian nữa chắc tay anh tàn phế mất.
"Tôi để ý xem, chắc cậu không gấp đâu nhỉ?"
"Không gấp, ít nhất cũng phải sau rằm tháng giêng mới ra khơi, qua năm nói tiếp, đừng làm ngược gió, an toàn là trên hết."
"Tôi biết mà."
Nói chuyện phiếm dọc đường đến tận cửa nhà, Lâm Tập Thượng mới đi, Diệp Diệu Đông cũng xoa xoa thái dương đẩy cửa vào.
Trong nhà yên ắng, từ sáng nay đưa dâu ra cửa thì anh vẫn chưa về, cả ngày ở nhà A Quang, ăn xong cỗ rảnh rỗi cũng đánh bài với đám bạn, cũng lâu rồi không náo nhiệt cùng họ. Hôm sau lại mặt, bên nhà cũ phải mở tiệc, từ sáng Lâm Tú Thanh đã sang bên đó giúp cùng hai chị dâu.
Nhìn bề ngoài họ không có vết thương gì, chắc không bị đánh, ba anh em nhà họ Diệp có cái tốt là không đánh vợ.
Chỉ là trông vẫn ủ rũ, vừa qua hai người đã bị mẹ Diệp mắng tơi bời: 'Hôm nay Tuệ Mỹ lại mặt, đừng có khóc lóc với tôi, hôm qua nhiều người nên ngại không dám nói các cô...
Ai mà có khả năng mất trắng nhiều tiền như vậy cũng chẳng vui nổi, hai người lại tự biết mình có lỗi nên không dám hó hé.
Diệp Diệu Đông say rượu dậy muộn, dắt hai đứa nhỏ thong thả đi về nhà cũ, lại gặp Bí thư Trần cũng đi vê phía xã.
Anh cười chào: "Chào buổi sáng, Bí thư Trần, đi làm à?"
"Sáng? Gần 9,10 giờ rồi, cậu nghỉ tết sớm nhỉ."
"Mấy hôm này không quan trọng, cuối năm nhiều việc, chuyện anh họ tôi tính sao rồi? Huyện còn sắp xếp anh ấy làm gia đình vạn tệ nữa không?"
Gặp nhau rồi, anh tiện thể hỏi luôn.
Bí thư Trần khó chịu nói: "Gia đình vạn tệ gì nữa? Mơ đi, nhưng cũng may vợ anh ta tự cho mình thông minh, không kéo anh ta ra thì mọi người còn chưa biết đa cấp là cái gì. Tuy đa cấp không phạm pháp, nhưng không sợ nói cho cậu biết, mấy hôm nay cấp trên đã ra thông báo, sẽ mạnh tay đánh mạnh các hành vi phạm pháp, nghiêm trị không khoan nhượng. Huyện đang lo không có thành tích, hình như nghe nói phát hiện anh ta buôn lậu phạm pháp, đang chuẩn bị bắt người."
"Tìm ra người rồi à?" Diệp Diệu Đông ngạc nhiên, từ bao giờ mà hiệu suất của quan chức cao vậy rồi?
"Nghe nói vậy, cụ thể phải đợi cấp trên đưa thông báo, chuyện này tôi cũng nghe được do chạy qua chạy lại huyện họp. Vì là cậu nên tôi mới nói qua vài câu, cậu đừng lộ ra trước, đợi thông báo phát thanh, dạo này trong thôn xôn xao, năm nay khó qua rồi." "Biết rồi, vậy các anh cũng không cần tìm gia đình vạn tệ nữa nhỉ?"
"Thôn khác có rồi, nghe nói là nuôi lợn, còn nuôi khá nhiều gà vịt, dựa vào sức lao động của mình phát tài, hợp hơn làm ăn lung tung nhiều. Cũng không cần đến cậu nữa, cậu cũng đừng lo."
Anh cười đùa: "Vậy tôi yên tâm rồi."
"Cậu định đi đâu đấy? À, hôm qua em gái cậu cưới, hôm nay lại mặt nhỉ."
"Đúng rồi, vậy anh bận việc của anh đi, không làm phiên nữa."
Bí thư Trần tùy ý vẫy tay, tự mình đi về phía xã.
Trong lòng Diệp Diệu Đông cũng suy nghĩ, đã tìm được người nhanh chóng vậy, chắc bắt cũng chỉ là chuyện mấy hôm nữa.
Anh vừa đi vừa nghĩ, hai đứa nhỏ tự chạy phía trước, dù sao trong thôn thì chúng cũng quen thuộc rồi, Diệp Diệu Đông chỉ lững thững theo sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận