Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 339: Bị đánh một trận(1)

Chương 339: Bị đánh một trận(1)Chương 339: Bị đánh một trận(1)
Cha mẹ Diệp nhìn nhau, trong lòng cũng vui vẻ hơn.
Thằng ba không tính toán, điểm này cũng tốt, đến lúc lấy lại chiếc thuyền rồi để hai thằng anh tự chọn, muốn thuyền nhỏ hay làm việc chung với nhau thì cả hai tự chọn.
Như vậy còn hơn ba người thay nhau kéo lưới. Một tháng chỉ 30 ngày, hai anh em luân phiên, sóng to nghỉ hoặc đan lưới, trừ đi mấy ngày, tổng cộng cũng chẳng đi được mấy ngày, còn phải chia ba.
Một người làm thuyền gõ, hai người kéo lưới vừa đủ rồi.
Trong lòng mẹ Diệp tính toán, hỏi: "Đưa lại con thuyền gỗ cho anh cả hoặc anh hai con, con thật sự không có ý kiến gì à?"
Diệp Diệu Đông đương nhiên nói: "Không có ý kiến gì! Không phải con đề xuất sao? Lúc đó cha mẹ cho con chiếc thuyền, không lấy tiền đã thiên vị rồi, vài tháng nay con cũng kiếm không ít tiền, cũng tạm được rồi. Cha mẹ xem đưa cho anh cả hay anh hai, hay là để hai anh ấy tự bàn bạc, tránh cho hai chị dâu tị nạnh."
"Ừ, đến lúc đó rồi tính, để cha con đi hỏi thăm xung quanh xem gần đây có mua được không."
"Được."
Diệp Tuệ Mỹ thấy họ nói xong, vội kéo Diệp Diệu Đông vào phòng, phía sau mẹ Diệp còn lẩm bẩm nói cô ấy bí mật quá, không biết chuyện gì, còn phải vào phòng nói riêng...
Thực ra, phòng của Diệp Tuệ Mỹ ngủ hiện tại là phòng cũ của vợ chồng Diệp Diệu Đông, chỉ là họ dọn đi, nhường lại, cô ấy cũng có phòng riêng.
Ngay cả bà cụ cũng dọn từ căn phòng nhỏ sau cửa chính sang phòng của Diệp Diệu Bằng, như vậy cũng thuận tiện chăm sóc, khỏi phải đi qua đi lại cửa trước cửa sau hàng chục lần, sàn nhà cũng trơn.
"Em làm gì thế?" "Anh ba, ngọc của anh bán ở tiệm nào trong thị trấn thế? Họ tính tiền theo kích thước à? Anh biết mấy viên của em giá trị bao nhiêu không?"
"Đưa anh xem nào."
"Được."
Diệp Tuệ Mỹ hớn hở lấy ra mấy viên ngọc luôn giấu dưới gối, để dễ với tay vuốt lúc ngủ, cô gái nào chẳng thích trang sức chứ.
Diệp Diệu Đông đoán chừng có ba viên kích thước khoảng 8 mm, còn một viên khoảng 6 mm.
Còn về độ tròn thì không cần xem, ngọc biển thường đều tròn, không cần lấy đĩa đo.
Xưa kia người ta sẽ lấy ngọc lăn trên đĩa tròn để đo độ tròn của ngọc trai, ngọc trai có thể lăn thành đường thẳng trên đĩa được gọi là ngọc chuẩn tròn.
"Ba viên này có giá trị hơn, viên này nhỏ hơn một chút, nếu bán, đừng ngu ngơ nghe theo giá người ta nói, có thể ép cao giá hơn."
Diệp Diệu Đông nói xong để lại ngọc trong lòng bàn tay cô, cô siết chặt, mỉm cười hạnh phúc: "Em không bán, em để dành trước, bán rồi chắc mẹ sẽ bảo giữ tiền giúp em, em không muốn đâu."
"Giữ hộ cũng chẳng sao, cô gái chưa chồng cầm nhiều tiền làm gì?"
"Em không muốn, tiền em kiếm được em tự giữ."
"Thôi kệ em, anh về đây, trời tối rồi."
Anh quay người đi ra, chuẩn bị mở cửa bước ra thì nghe thấy phía sau cửa sổ có tiếng gõ, quen thuộc quá, chẳng phải anh thường làm thế sao?...
Anh quay đầu nhìn cửa sổ, thấy Diệp Tuệ Mỹ ở bên cạnh lúng túng, mặt đỏ bừng, thấy anh nhìn qua còn cười trừ.
Diệp Diệu Đông nhíu mày tiến thẳng tới cửa sổ, lúc này cửa sổ lại bị gõ thêm lần nữa, Diệp Tuệ Mỹ xấu hổ đến mức da đầu tê dại, vội đứng chắn trước anh, lớn tiếng: "Anh ba, không phải anh nói trời tối rồi sao? Về sớm đi?" "Bên ngoài cửa sổ là ai?"
"Có thể là mèo hoang!"
Anh gạt Diệp Tuệ Mỹ sang một bên, mở cửa sổ ra, nhìn kỹ một lượt nhưng không thấy ai.
"Ha ha, em nói là mèo hoang mà.”
Diệp Diệu Đông liếc cô một cái, tưởng anh là thằng ngốc à?
Anh đi thẳng ra ngoài, rồi đi vòng quanh nhà, không ngờ phát hiện ra một tên đứng một chân tựa vào góc tường.
"Đệt mẹ mày, Bùi Quang, mày đứng yên đó!"
Mẹ nó, dám gõ cửa sổ ban đêm, không còn danh dự nữa à?
Diệp Diệu Đông vừa chạy vừa chửi, cho đến khi đuổi kịp dưới gốc cây cách đó 100 mét thì đá mạnh vào mông Bùi Quang.
Chạy một quãng, cơn giận càng dâng cao, anh liền đấm mạnh vào cằm anh ta, vừa đánh vừa mắng: "Mẹ mày, tao không ở nhà, mày càng thuận tiện à? Trời tối rồi mày còn gõ cửa sổ, muốn làm gì?"
Càng nói càng tức, anh hung hăng đấm thêm vài cú nữa.
"Chết tiệt, mày đánh thiệt à Đông tử... A nhẹ tay chút..."
"Tao đánh mày đấy? Mày bảo tao nhẹ tay à?"
"Không bảo nhẹ tay, chẳng lẽ bảo mạnh hơn à?"
"Mẹ kiếp... I"
Diệp Diệu Đông vừa đấm vừa chửi, còn tập trung vào mặt, xem sau này anh ta còn dám ra đường không, dám lén lút ban đêm, thanh danh của em gái anh thì sao chứ?
"A đau quá, đủ rồi... đủ rồi..."
"Má mày, mày tưởng tao đùa với mày à?" Càng tức anh lại đấm thêm vài quyền nữa. Cho đến khi mệt, anh mới dừng lại thở.
Mặt mũi Bùi Quang sưng vù, một tay ôm bụng, một tay chỉ vê phía anh mắng: "Mẹ kiếp, mày muốn đánh chết tao à? Sau này cũng là anh em, tao cũng phải gọi mày một tiếng anh ba... A đau quá... mày lại đấm nữa... A dừng dừng, tao không nói bậy nữa..."
"Má mày, trời tối rồi mày còn đến, mày dám chơi đùa em gái tao, tao giết mày, sau này không còn làm anh em nữa." Diệp Diệu Đông tức giận đá thêm hai cái nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận