Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 989: Bán tốt giá cả (length: 27093)

"Hàng thật giá thật vạn cân, chỉ nhiều không ít, chính là giá tiền này có thể hay không tăng thêm chút nữa? Ta ở đó có hai chiếc thuyền, còn có hơn một vạn cân cá cóc, các loại hàng khác, thượng vàng hạ cám cộng lại cũng có hơn ngàn cân."
Người kia lập tức nghiêm mặt bắt đầu nói chuyện.
"Hai đầu thuyền lớn chở hàng về sao? Ngươi đây là đuổi trúng đàn cá? Cũng được, chỗ này của chúng ta là tỉnh thành, bến tàu lớn, hàng hóa vận chuyển tấp nập, thuyền đánh cá thường ngày cập bến không ít, đều bắt được hàng tốt, đầy kho vừa lúc lên bờ bán tiếp tế một đợt."
Một người lớn tuổi hơn bên cạnh lại gần nói: "Ngươi dẫn ta đi xem một chút, số lượng không có vấn đề, hàng lại tươi mới thì giá cả nhất định hợp lý."
"Chúng ta nói giá cả trước đã, giá cả ngươi phù hợp, ta liền mang các ngươi đi xem một chút, không thì làm phiền các ngươi một chuyến mà không có gì, cũng ngại lắm."
Đến lúc đó dẫn người đi xem rồi lại không bán cho họ, tiền thì cho người khác lừa, nên mới gây hận thù, thà để người ta phiền một chút bây giờ, ít ra cũng không đắc tội với ai.
"Vậy ngươi nói xem hàng gì của ngươi nhiều nhất?" Biết chỗ hắn có mấy chục ngàn cân hàng, người thu mua cũng kiên nhẫn hơn chút, chịu khó nói thêm hai câu.
"Hai chiếc thuyền cá cóc nhiều nhất, chắc khoảng 17, 18 nghìn cân, gần 20 nghìn cân cũng có thể, chưa qua cân đếm, chỉ có thể ước lượng đại khái, còn lại mực ống nhỏ cũng có bốn năm trăm cân, tôm kiếm cũng có năm sáu trăm cân, các loại cá xương trắng, cá đù vàng đều có chút ít, à đúng, có hai ba trăm cân cá đuối 8 con!"
Hai người kia lập tức trợn mắt nhìn, gần vạn cân cá tráp mắt vàng chỉ khiến bọn họ ngạc nhiên vì hắn thu được nhiều, nhưng hai ba trăm cân cá đuối thì làm họ kinh ngạc thật sự.
Diệp Diệu Đông vừa mới hỏi cái cậu trẻ tuổi thì cậu ta đã kinh ngạc kêu lên: "Hai ba trăm cân cá đuối 8 con?"
Nhìn vẻ mặt bọn họ, giống như cực kỳ hiếm có?
Diệp Diệu Đông dù vẻ mặt cũng kinh ngạc, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh, "Đúng vậy, mấy con này đúng là hàng hiếm, bình thường thì vẫn bắt được cá vài chục cân, mấy trăm cân thì không chắc, không có vận may trời cho thì kiếm không được, như cá mú nghệ lớn vậy, phải gặp may mắn lớn mới bắt được."
"Đúng là gặp vận may lớn, cá đuối là đồ tốt mà..."
Người lớn tuổi vừa phụ họa người trẻ, vừa liếc mắt ra hiệu.
Diệp Diệu Đông lập tức nghi hoặc, có chuyện gì ẩn sau đó.
Hắn nhìn hai người qua lại, như suy tư rồi cười nói tiếp, "Cá đuối đương nhiên là đồ tốt, mấy trăm cân thịt thì không biết dày bao nhiêu mà có bao nhiêu trơn mềm, đừng nói chi đến vây cá của nó…"
"Ngươi biết vây cá đuối!" Đối phương kinh ngạc lên tiếng.
Diệp Diệu Đông trong lòng nhủ, thì ra vây cá đuối bây giờ đã quý giá rồi, thảo nào hai người vừa rồi che đậy như vậy, hắn còn tưởng rằng bây giờ vây cá đuối chưa được ưa chuộng, còn tưởng sau này mới có giá.
Dân tỉnh thành có khác, biết nhiều hơn dân quê bọn họ.
Vậy thì càng dễ làm.
Tài nguyên cuồn cuộn tới đây.
"Vây cá đuối là đồ tốt mà, sao lại không biết? Trên thuyền ta còn treo một con ở đó phơi đây này." Diệp Diệu Đông cười tủm tỉm nhìn bọn họ.
Hai người liền nhìn nhau, còn tưởng sẽ kiếm chác được chút, ai ngờ đối phương lại là người biết hàng.
"Ngươi giết một con cá đuối?"
"Vừa gặp đàn cá đuối đánh nhau với đàn cá mập, ta vớt được một con bị thương, thấy vây cá đuối là đồ tốt, quý lắm, nên cố ý lấy về phơi."
Hai người lại nhìn nhau, nhất thời không ai lên tiếng.
Diệp Diệu Đông thì càng thêm mất kiên nhẫn, hai người cứ lằng nhằng mãi, trời sắp tối rồi.
"Các ngươi có mua hay không? Các loại hàng giá cả bao nhiêu thì cứ nói một tiếng, ta cũng so sánh với những người khác, cha ta và thúc ta đang đi hỏi giá chỗ khác, nói giá xong rồi chúng ta cũng cần bàn bạc lại xem bán cho ai."
Đổi bị động thành chủ động, cũng không biết có thể bán được bao nhiêu tiền…
Hắn thật sự không chắc chắn, món này hiếm có thế, lại chưa ai nhắc đến, không biết giá cả bao nhiêu.
"Chúng ta chưa thấy, cũng không biết con cá đuối của ngươi có thật lớn như ngươi nói không, thấy rồi mới định được giá."
"Vậy ngươi báo giá các loại hàng khác xem, chúng ta so sánh giá cả hàng khác trước, bán các loại hàng này trước đã, cá đuối để lát nữa mang lên bờ rồi bàn tiếp, chắc có nhiều người sẽ hứng thú đấy."
Người lớn tuổi gật đầu quyết định, "Được, ta báo giá đảm bảo công bằng nhất..."
"A Thành… Hàng bên này qua xem chút này… Hai người đang làm gì đó? Mau lại giúp một tay…"
Lúc này, một giọng nói chừng bốn năm mươi tuổi vang lên, gọi họ.
"Tôi không rảnh, đang bận đây, mấy người bên đó tự lo đi…" Người tên A Thành quay đầu lại hô một tiếng, rồi tiếp tục nói chuyện với Diệp Diệu Đông.
Đây là người trẻ, là người mà Diệp Diệu Đông đã hỏi đầu tiên.
Người lớn tuổi hơn, nghe bọn họ gọi là A Thụ.
Hai người có vây cá đuối treo lơ lửng, nên lại một lần nữa báo giá, cá tráp mắt vàng giá 3,5 hào, không kể lớn nhỏ đều mua hết, cá cóc tính 3 hào 6 xu, mực ống nhỏ tính 3 hào 3 xu, tôm kiếm tính 4 hào, nói chung đưa ra một cái giá tốt.
Diệp Diệu Đông cũng rất cao hứng, báo giá không khác giá hắn hỏi một vòng ở ngoài là mấy, cá biệt có chỗ còn cao hơn một hai xu.
Cá tốt thì tương đối được ưa chuộng, bọn họ thích bán nhiều, số lượng càng lớn, dù có bán qua tay cũng kiếm được nhiều. Như cá cóc là hàng rẻ tiền, giống như đơn vị đo là mét vậy, giá cả ở bến tàu đều cố định, cơ bản không có biến động.
Còn lại thì giá cả tùy vào số lượng, chất lượng hàng, cùng lương tâm của người mua, người bản địa thì không bị ép giá, còn người từ nơi khác tới thì khó nói, ma cũ bắt nạt ma mới ở đâu cũng có.
"Chúng ta là điểm thu mua lớn ở đây, giá cả rất công bằng, ngươi vừa nói mình cũng đã hỏi khắp nơi rồi, trong lòng cũng nên biết, giá này của ta là hợp lý nhất rồi, nếu không có vấn đề gì thì mình ra thuyền xem mấy con cá ngươi nói nhé?"
"Được, giá của đám tôm cá này thì chốt rồi, còn cá đuối thì xem rồi nói chuyện tiếp, được giá thì cân luôn, không thì bàn tiếp, dù sao hàng đó bây giờ mình cùng đi kêu người chuyển xuống."
Diệp Diệu Đông nói xong liền dẫn hai người ra ngoài.
Hai người cũng chào mấy người thu mua trên bãi, rồi cùng hắn đi ra ngoài.
Hắn đi tìm cha và chú Bùi trước, đến chỗ hẹn với họ.
Diệp phụ và Bùi phụ sau khi hỏi vài nhà thì trở về chỗ cũ chờ, không ngờ Diệp Diệu Đông đi hỏi giá đã mang người tới.
"Không so sánh hả? Sao con lại dẫn người tới luôn thế? Hàng của mình phải hỏi ba nhà chứ..."
Diệp phụ nói tiếng địa phương, hai người kia không hiểu, nhưng đại khái có thể đoán được ý.
"Không cần so đâu, bọn họ cho giá tốt nhất, mau đi thuyền xem, không thôi trời tối bây giờ."
Diệp Diệu Đông nhanh chóng giải thích với cha và chú Bùi, cả nhóm vừa đi vừa chen về phía bến tàu.
Gần hoàng hôn, thuyền đánh cá lên bờ ngày càng nhiều, từng sọt hải sản tươi ngon được đưa lên bờ, dòng người đi lại tấp nập, cả đám chen chúc đến bên mép bến tàu.
"Úi, thằng nhóc con mày cũng lanh đấy, khỏi phải chen lấn hỏi từng chỗ thu mua một, mà đi hỏi thăm xung quanh dân chài, đến trả nhanh hơn."
"Dạ, con nghe ngóng xong rồi, trong lòng nắm giá cả, tìm chỗ nào đông người mua bán, rồi tới đó nói chuyện giá là xong."
Diệp Diệu Đông nói xong còn ghé đầu sang, nhỏ giọng nói với cha và chú Bùi về giá trị của vây cá đuối, vừa phổ cập khoa học về vây cá đuối thì suýt nữa làm họ kinh ngạc.
"Thật á? Vậy cá này không chỉ bán được mấy chục tệ rồi!"
"Dạ, nói nhỏ thôi, lát bán giá cao."
Lúc này xung quanh ồn ào, tiếng la hét, bọn họ nói chuyện nhỏ ở đây, mấy người đi theo bên cạnh cũng nghe không rõ, huống hồ họ đang nói tiếng địa phương.
Bùi phụ lẩm bẩm: "Còn chưa biết vây cá to đã đáng tiền như vậy, cá nhỏ thì không biết có đáng tiền không..."
"Cá nhỏ thì con không biết, dù sao trước giờ con đánh lưới toàn bán bình thường, món này thì thuộc dạng hiếm có."
"Cũng may lần đầu tiên bắt được con lớn thế này, chưa có bán đổ bán tháo, cũng may không liên hệ thuyền thu mua, mà nếu thuyền thu mua, đều theo giá cá đuối thường, ép giá là có thể bị hốt luôn rồi."
"Sao con biết vậy Đông? Thấy trên thuyền con vẫn treo một cái mà!"
"Con biết cái vây cá này có ích chứ, nhưng con không biết nó lại mắc như vậy."
"Mắc cỡ nào?"
"Không biết."
Diệp phụ nghẹn lời, hóa ra nói hồi lâu, mà hắn lại không biết mắc cỡ nào, có thể bán được bao nhiêu tiền?
"Không biết mà con cứ nói nó đắt với rất đắt?"
"Con không hỏi thử sao? Đừng nói nữa, lát nữa rồi biết, dù sao bán được nhiều hơn là lời rồi."
Bùi phụ hùa theo, "Đúng, biết giá trị thế này thì dễ nói chuyện rồi, chờ chút vẫn phải nhiều người hỗ trợ nhấc, đặt lên bờ thôi, biết hàng chắc chắn sẽ nói."
"Lớn như vậy đấy, nặng mấy trăm cân, chắc chắn sẽ có người vây xem, cái này lại không phổ biến như cá mập."
"Thôi khoan nói, cứ mang lên thuyền đã, dẫn hắn đi xem hàng trước, đem mấy thứ thượng vàng hạ cám trên thuyền ra hết rồi nói chuyện cá đuối sau."
Diệp Diệu Đông thấy mình sắp xuống thang, tiếng ồn ào bên cạnh cũng nhỏ đi, liền bảo cha mình đừng bàn luận trước, tránh để người ta nghe thấy, biết bọn họ không rành thì không hay.
A Thụ và A Thành, hai người không biết có phải anh em không, dù sao trông tuổi có vẻ cách nhau mười tuổi, một người tầm ba mươi, một người tầm bốn mươi, cả hai người đi lên thuyền của Diệp Diệu Đông.
Mấy người chèo thuyền đã dời hết cá tráp mắt vàng trong kho ra, để đầy boong tàu, lúc ở trên bờ bọn họ đã thấy toàn boong tàu đều là hàng đỏ rực, giờ nhìn tận mắt mới là thật, ai cũng tươi cười hớn hở.
Ngư dân trên bờ cũng nhìn thấy hai chiếc thuyền của bọn họ toàn cá tráp mắt vàng, ai nấy cũng chỉ trỏ bàn tán một hồi.
Thuyền lớn như thuyền của bọn họ không phải ngày nào cũng ghé bờ, chỉ là tiện đường, khoảng cách không xa mới ghé vào, không thì lỗ vốn, nhất là không được chậm trễ việc đánh bắt.
Nhưng mà, cũng không phải không có, nhiều nhất vẫn là kiểu thuyền kéo lưới đánh cá đi trong ngày về trong ngày, hoặc thuyền gỗ nhỏ, loại thuyền này mới là nhiều nhất, cho nên hàng thu mỗi ngày cực kỳ lộn xộn, ít khi thấy kiểu hơn vạn cân như thế này, trên ngàn cân cũng không nhiều.
Dù sao bây giờ ngành ngư nghiệp cũng không phát triển.
Nhưng sau khi hai người kia nhìn một vòng trên boong thuyền, mấy con cá khô phơi trên thuyền cũng thu hút sự chú ý của bọn họ, có điều bọn họ lại không thấy Diệp Diệu Đông nói đến mấy cái mảng cá đuối phơi khô, đành tập trung vào đám hàng trên boong trước đã.
Mấy thứ này đều là đồ tốt cả, số lượng lớn như thế, chuyển tay đi cũng kiếm bộn.
Có người còn quay đi quay lại, vừa nhìn vừa gẩy mớ cá, xem có mới không.
"Quả là có vạn cân, không lừa người."
"Số lượng hai thuyền đại khái vậy thôi, không vấn đề, chúng ta cân từng thuyền một, tôi kêu người chèo thuyền chuyển thẳng sang chỗ đất trống của các anh luôn."
"Cứ chuyển một lượt, chia ra hai bên chỗ đất trống thả là được rồi, bên ta người cũng đông đủ, không có làm lung tung, bây giờ cứ mang tụi tôi đi xem con cá đuối trước đã, xem có phải to như các anh nói, một con cũng hai ba trăm cân không."
"Chắc chắn là có lớn vậy, yên tâm, ta dẫn các ngươi đi kho cá."
"Cái chỗ ông bảo phơi khô mấy miếng da cá đuối đâu? Ở chỗ nào?"
"Ở phía sau boong tàu."
Diệp Diệu Đông dẫn bọn họ đi xem mảng da cá đuối phơi của mình, lẫn trong đám đồ hải sản phơi, có một thứ có hình dạng khác biệt so với các loại hàng khác, đặc biệt dễ thấy, chính là mấy mảng da cá đuối.
Hai người sờ lên chỗ đồ phơi, rồi lại rì rầm một tràng tiếng địa phương, Diệp Diệu Đông nghe mà như lọt vào sương mù, chỉ nghe được vài từ, biết là đang nói về thứ hàng này, cái miếng da cá lớn vậy, hiếm thấy cái gì đó...
Hắn cứ để bọn họ thì thầm, đợi bọn họ xem xong, tin rồi, mới dẫn đi kho cá xem hàng.
Còn Diệp phụ và Bùi phụ đã lo sắp xếp để đám người chèo thuyền vận chuyển hàng hóa, tiện thể cho người ở lại trông hàng.
Hai người kia sau khi xem xong hàng của Đông Thăng Hào, lại qua Bội Thu Hào xem qua, nghiệm hàng, số lượng đều đối khớp với Diệp Diệu Đông, rồi mới tươi cười đi lên bờ.
"Chuyến này các người may mắn đấy, đánh bắt mấy ngày rồi? Nhìn hàng còn mới lắm, chắc cũng chưa được hai ngày phải không?"
"Gặp được đàn cá, không thì sao mà hai thuyền bắt được năm sáu ngàn cân hàng được?"
"Chắc là chuyến đầu tiên ra khơi sau Tết nhỉ? Vậy mà gặp mở hàng đỏ ..."
"Ta nói cho các ngươi biết, nguyên cả cái chợ này nuốt trôi được nhiều hàng của các ngươi cũng là hiếm, người ta chắc phải lo chạy xe không kịp mất..."
"Thuyền của các ngươi đã đáng giá ba bốn ngàn đồng, hai thuyền cũng sáu bảy ngàn, bảy tám ngàn rồi, lại còn phải giao tiền liền tay, mấy người buôn hàng kia còn phải hùn nhau mà mua, nhà mình thì khỏi phải lằng nhằng vậy..."
"Giá cả bên ta cũng là hợp lý nhất, bên ta có tiếng là thành tín mà..."
Hai người Vương bà bán dưa, mèo khen mèo dài đuôi cứ thao thao bất tuyệt.
Diệp Diệu Đông nghe họ thay nhau không ngừng nói, cũng gật gật đầu theo, nhưng không lên tiếng, đợi họ nói xong hết rồi, hắn mới lên tiếng hỏi.
"Đám hàng đó giá cả mình bàn xong rồi, chỉ có mấy con cá đuối các ngươi vẫn chưa nói là thu giá bao nhiêu?"
Diệp phụ thì giám sát đám người chèo thuyền khiêng hàng, Bùi phụ thì ngược lại, sau khi lên bờ vẫn đứng nghe theo sát bọn họ.
Ông ta cũng tò mò, con cá đuối to như vậy đáng giá bao nhiêu? Mấy cái da cá đã là đồ tốt rồi, hẳn có thể vượt ra khỏi giá trị vốn.
"Bình thường cá đuối lớn mấy chục cân, giá cả lúc cao là sáu hào một cân, loại cỡ này của các ngươi đều trên hai trăm cân, bọn ta thu theo con, chứ không tính theo cân, dù sao các ngươi cũng biết cái da cá đuối trên mình nó là đồ tốt mà, một con cá chỉ có một cái."
"Vậy một con cá đuối bao nhiêu tiền?"
Người đàn ông trung niên tên A Thụ đưa tay ra, giơ một ngón cái, "Một con cá đuối tính cho ngươi hai trăm đồng, bên ngươi bốn con là tám trăm đồng, bên chiếc kia cũng tám trăm."
Bùi phụ kinh ngạc há hốc mồm, vui mừng đến nỗi mở to mắt, có điều ông cũng không dám lên tiếng, vội vàng thu biểu cảm lại, may mà từ đầu ông cũng không có lên tiếng, cứ đứng bên cạnh nghe.
Ông cũng là người từng trải, biết Diệp Diệu Đông ăn nói giỏi, biết đâu còn dùng cái tài ba hoa của nó, nhả ra thêm một ít nữa.
Vốn chỉ định bán thẳng cho mấy người đi thu mua ngoài biển cho xong chuyện, ai ngờ đâu lại bắt được nhiều cá tráp mắt vàng như vậy, bán tống bán tháo cũng thấy tiếc, mới nghĩ đến việc ghé vào bờ xem sao, kiếm thêm được đồng nào thì phụ vào phần không kiếm được do trì hoãn thời gian, ai ngờ sự tình thành ra thế này.
Hai trăm đồng đối với ông ta mà nói, đã được xem như là niềm vui ngoài mong đợi trong mừng rỡ.
"Phải biết là nếu các ngươi bán cho thuyền đi thu ngoài biển ấy thì có khi chỉ được ba hào một cân thôi đấy."
"Cũng tại các ngươi gặp may, đúng lúc lại bắt được nhiều cá tráp mắt vàng thế này, đúng dịp về bờ luôn, chứ nếu như vì vài con cá đuối đó mà phải chạy một chuyến nữa thì, thêm chút tiền bán được cũng chẳng bù vào công vừa đi vừa về, còn chậm trễ mất thời gian."
Diệp Diệu Đông cười nói, đồng thời móc ra cho mỗi người hai điếu thuốc, "Mấy con cá hai ba trăm cân này, thuyền đi thu ngoài biển mà tính ba hào một cân thì cũng được bảy tám chục đồng, lên bờ tăng lên gấp bội, một con trăm rưỡi sáu mươi cũng phải có chứ, mà đó còn chưa tính đến giá trị cái da cá đuối, nếu ông tính hai trăm đồng một con, vậy thì tôi cứ lóc cái da ra rồi bán thịt cho ông cũng được."
"Sao lại được chứ? Giá đó là giá cả cả con cá, anh mà cắt da cá thì thành ra chuyện gì?"
"Da cá này cắt ra được phải nặng ba cân đấy, phơi khô cũng phải được một cân, đại khái là thế, ông cảm thấy một cân da cá đuối năm mươi đồng mua có đủ không?"
Bùi phụ trong lòng gật đầu lia lịa.
Thực ra Diệp Diệu Đông cũng không biết đủ hay không, chỉ cảm thấy năm mươi đồng một cân đã là nhiều lắm rồi.
Bùi phụ cũng cảm thấy thế, một cái da cá một cân bán được năm mươi đồng, chứ trước đây có ai nói với ông chắc chắn ông không tin, cho không ông cũng không cần, có cái gì là cực phẩm mà một cân bán được năm mươi đồng chứ?
Cái này còn mua được mấy trăm cân cá cóc.
Cái ông A Thụ kia liếc mắt nhìn A Thành, rồi mới nhìn lại Diệp Diệu Đông, "Thêm cho hai chục đồng nữa, không hơn được đâu, là tại vì thấy mấy con cá nhà các ông con nào con nấy to thật, quá là hiếm gặp, ít có thuyền đánh cá nào bắt được cá đuối lớn vậy lắm."
"Hai trăm tám mươi... Thêm cho tám chục đồng, coi như là các ông mua đứt cái giá da cá đuối?"
Mắt cả hai người như muốn lồi ra.
Bùi phụ cũng há hốc mồm, thằng Đông này cũng thật dám nói à?
Một miếng da cá mới nãy còn bảo là năm mươi đồng, giờ lại đòi thêm tám chục, thế là thành một trăm ba rồi?
Đây là dát vàng à?
"Sao ông không đi cướp đi, còn hai trăm tám chục, vừa há mồm ra là tăng tám chục đồng..."
"Đâu có tăng tám chục, không phải các ông nói hai trăm hai mươi à? Thế tôi kêu hai trăm tám, vậy là tăng có sáu chục thôi mà."
"Thôi! Anh còn rất giỏi ăn nói, lại còn bảo "chỉ" tăng có sáu chục."
A Thành trẻ tuổi nghiến răng 'chỉ' một tiếng, rồi trợn mắt nhìn hắn.
"Vậy thôi hai ông thương lượng xem sao? Lát nữa lại nói chuyện giá cá đuối, mình cân mấy thứ này lên trước đã?"
"Vậy thì cứ cân trước đi, khi ấy cũng là nể tình mấy con cá đuối mới chấp nhận ngồi xuống bàn giá lại với các ông, vậy đã là cho các ông được lời rồi, bọn tôi cực kỳ có thành ý, anh cũng phải có thành ý chút đi, đừng có mà hét giá linh tinh như vậy."
"Cứ cân mấy thứ này trước đi, ông cứ suy nghĩ kỹ lại về giá cả đi..." A Thụ cũng nói.
Diệp Diệu Đông nhún vai, cũng không sao, dù sao bán mấy thứ này đi rồi tính cũng được.
Dù gì thì hắn cũng là tiện mồm kêu thôi, sợ bán lỗ mà.
Cứ đợi đã, con cá lớn thế kia mang lên, ai mà rành hàng thì chắc chắn sẽ tranh giành nhau muốn mua, đến lúc đó dù sao hắn cũng biết rõ giá trị thật, rồi hãy hét giá lên, dù gì vẫn tốt hơn là kêu thấp quá, lại ngồi đó hối tiếc.
Vốn còn muốn hét giá ba trăm, ngẫm lại hai trăm tám có vẻ dễ nghe hơn, bớt một chút cũng không sao.
Hắn vốn là người thật thà.
Bọn họ lần lượt từng giỏ từng giỏ mang cá tráp mắt vàng lên, ban đầu không sao, nhưng khi số lượng ngày càng nhiều, người xem cũng ngày càng đông, đều xúm lại chỉ trỏ.
"Nhiều cá thế kia à?"
"Chắc chắn là trúng đàn cá rồi..."
"Hôm nay mọi người cũng có đánh bắt được một ít, nhưng đâu có khoa trương đến vậy..."
"Người ta là thuyền lớn, đi mấy ngày mới về, không phải loại thuyền nhỏ của chúng ta..."
"Cho bọn họ trúng hai thuyền lớn cập bến, bọn họ cũng không thèm mua đồ lẻ của chúng ta. Đi đi, đi bán cho nhà khác đi..."
"Ta dù sao cũng bán hết hàng rồi, hiếm khi hôm nay bến có hai thuyền lớn cập bến, vừa hay xem có những hàng gì, cho náo nhiệt..."
"Trời còn chưa tối, xem chút rồi về ăn cơm cũng không muộn..."
Mấy người đàn ông trung niên, chắc đều là người nhà của họ, mặt mày hớn hở chỉ huy đám thanh niên lực lưỡng ở đó, bê từng giỏ cá đi cân.
Hắn và Bùi thúc cùng cân hàng, chia làm hai bên, hai người bọn họ đều nhìn chằm chằm cái cân, xem người ta tính toán.
Còn Diệp phụ thì chờ từng mẻ cân xong sẽ thu giỏ trúc lại, để người ta đem ra thuyền.
Các công nhân cứ đi đi lại lại chuyển hàng, đến khi tôm cá trên thuyền chuyển xong hết, còn lại mấy con cá đuối lớn, họ mới hô lớn gọi mọi người đến giúp một tay.
Mọi người trước tiên dùng dây thừng buộc cá lại, sau đó dùng mấy cây đòn trên thuyền cùng hợp sức nâng, dù sao nặng mấy trăm cân, khiêng từ thuyền xuống cũng chẳng dễ dàng gì.
Đám đông đều bị cảnh họ mang hàng lên bờ thu hút, chen chúc ở chỗ thu mua, chẳng mấy ai ngó ra bến nữa, dù sao mặt trời đã lặn, thuyền đánh cá phần lớn cũng đã về, ngoài bến chẳng có gì để xem, còn ở đây thì nghe nói có hai thuyền lớn chở hàng về, coi cho náo nhiệt.
Khi họ khiêng cá đuối xuống thuyền mọi người mới chú ý, mới kinh hô lên, thu hút đám người còn lại ở bến tàu.
"Ta nói? Cá gì mà to thế? Cá đuối? Là cá đuối đó, cá đuối to như vầy..."
"Ôi, lại có cá đuối lớn thế này..."
"Ta còn tưởng số bọn họ gặp may, đánh được nhiều cá tráp đỏ như vậy đã ngon lắm rồi, không ngờ lại còn bắt được cá đuối lớn đến thế..."
"Lớn như vậy chắc giá cao lắm?"
"Đương nhiên là đáng tiền rồi, con cá này nặng mấy cân đầu, một cân đã đáng hai ba hào, huống chi nó to như thế."
"Vậy con này mấy trăm cân thì không phải bán được cả trăm bạc sao? Lời to rồi, một con cá bán đắt dữ vậy."
"Cá thì nó mắc vậy mà..."
Họ khiêng một con cá đuối lên, trước hết để vào chỗ trống, tháo dây thừng rồi lại tiếp tục lên thuyền khiêng tiếp.
Mấy ngư dân xung quanh đều xúm lại xem, người thì dùng chân, người dùng tay, người dùng giỏ, đòn gánh để so đo, muốn xem con cá này to đến mức nào.
Chỉ là không ngờ, còn có chuyện khiến họ mắt tròn mắt dẹt, chẳng mấy chốc lại một con khác to không kém cũng được khiêng lên, hai con chồng lên nhau.
"Hai con!"
"Lại có hai con nữa, lời lớn rồi, khó trách hai thuyền này cập bến luôn, hóa ra bắt được nhiều đồ ngon thế, bán cho thuyền thu mua ngoài biển phí của giời..."
"Có khi còn nữa không?"
"Sao có thể, hai con này là đủ nhiều rồi..."
"Ô... bên cạnh còn có nữa kìa..."
Vừa dứt lời, người chèo thuyền của Bùi phụ cũng khiêng một con xuống, họ hô lớn để mọi người xung quanh tránh ra, chừa chút khoảng trống.
"Còn nữa?!"
"Đây là thuyền khác à? Hai thuyền đi đánh bắt chung sao? Sao đồ bắt được giống nhau vậy, đều như đúc?"
"Có khi còn nữa không?"
"Thật kìa, nhìn kìa, người ta lại khiêng lên rồi..."
"Quả thật kiếm bộn rồi."
"Một con hơn trăm bạc, nhiều đến mấy con, vậy không phải được cả ngàn bạc rồi sao?"
"Ai bảo với ngươi một con hơn trăm? Có biết hàng không đấy? Đâu chỉ có bán được hơn trăm thôi, cá này mang tên cá đuối mang, phơi khô một lạng bán được hai ba mươi! Cái mang cá mới là thứ quý giá nhất trên toàn thân con cá, cả người mấy trăm cân cộng lại cũng chẳng quý bằng đôi mang cá đó."
Vừa nói dứt câu, người kia liền trực tiếp đi lên hỏi người chèo thuyền: "Thuyền trưởng các ngươi là ai? Con cá này bán cho nhà chúng tôi được không?"
"Ta không biết, thuyền trưởng đang cân hàng ở bên kia..." Người chèo thuyền tiện tay chỉ về hướng Diệp Diệu Đông.
Gã đàn ông trung niên lập tức tiến đến chỗ Diệp Diệu Đông.
"Cậu em, cá đuối này nhà cậu có mấy con vậy?"
"Hai thuyền gộp lại có tám con, ông thấy sao?"
Người đàn ông trung niên vỗ đùi một cái, hối hận không kịp: "Nhiều thế ư? Bán hết chưa?"
A Thụ lập tức cảnh giác nói: "Chúng tôi đang bàn giá, số hàng kia đều là ta mua cả, số cá này đợi chúng ta nói giá xong. Lão Hải ông đừng có xen vào, có trước có sau, ông nên biết chứ."
"Còn chưa bán cho nhà ngươi, không phải do một mình ngươi quyết định à?"
Diệp Diệu Đông cũng có chút khó xử nhìn sang, hàng của hắn còn đang ở chỗ cân kia, đang tính tiền, tiền còn chưa tới tay, hắn cũng không muốn đắc tội ai.
"Chúng tôi đang bàn giá, còn chưa thỏa thuận xong, tính sau khi cân xong số hàng này sẽ bàn lại."
"Ngươi định bán bao nhiêu? Hắn ra bao nhiêu tiền?"
"Chuyện không liên quan đến ông, ông về sạp hàng của mình đi, chỗ này không hoan nghênh ông." A Thành tức giận nhìn hắn chằm chằm, muốn đuổi người đi ngay.
"Khó khăn lắm mới gặp được hàng ngon, coi chút có sao đâu, hỏi một chút cũng không được à? Ta nói cho ngươi biết, con cá này không có 280 là lỗ đấy..."
Diệp Diệu Đông mừng thầm, người này chắc chắn là đối thủ cạnh tranh rồi.
Còn A Thành với A Thụ thì giận đến nghiến răng nhìn đối phương, không màng đến chuyện cân hàng nữa, tranh thủ thời gian gọi tiểu nhị bên cạnh kéo gã đi chỗ khác.
Gã ta vừa đi còn la hét: "Đây là cá đuối mang, một 20 30 bạc một cái mang..."
Mấy người chủ sạp đều tái mét mặt.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận