Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 144: Một ngày kiếm được gần một trăm đồng(2)

Chương 144: Một ngày kiếm được gần một trăm đồng(2)Chương 144: Một ngày kiếm được gần một trăm đồng(2)
"Bình thường cá đuối này thưởng ở dưới biển sâu không dễ bắt được, Diệp lão tam thật sự dẫm phải cứt chó rồi..."
"Nghe nói đánh ba lưới đều là cá đuối."
"Ông bắt được là diệp lão tam? Tôi thấy ông rời bến đánh bắt cá tôm đều nhiều hơn người khác, có bí quyết gì không vậy? Dạy bọn tôi một chút được không?"
Cha Diệp cười ha hả nhìn hàng xóm đang náo nhiệt vây xem: "Làm gì có bí quyết nào chứ, hôm nay lái thuyền kéo lưới tôi đều giao cho Đông Tử hết, mấy lưới đó đều do nó thả, có lẽ là người mới nên mát tay."
"Là vậy sao?"
"Thật hay giả thế?"
Tất cả mọi người suy nghĩ, có phải cũng nên thử xem hay không? Thế nhưng trong bụng điểm qua một lượt thì trong nhà ngoài phụ nữ và trẻ con ra thì cũng không còn ai mới cả, cũng không thể bảo phụ nữ và trẻ con lái thuyền, ngầm lại thì cũng chỉ đành thôi.
Chỉ có thể ước ao ghen ty nhìn người khác phát tài.
"Cá đuối, ba trăm tám mươi sáu cân, loại này một cân một hào tám, tổng cộng... Để tôi tính một chút, tổng cộng sáu mươi chín đồng bốn hào tám xu, coi như là sáu mươi chín đồng năm hào đi." Sợ Diệp Diệu Đông lại muốn dông dài, anh ta chủ động sửa luôn.
Thật ra thì Diệp Diệu Đông muốn anh ta viết thành bảy mươi nhưng lại nhìn xuống, năm hào ở thời điểm hiện tại cũng không coi là ít, không thể xem như số lẻ được.
"Ba giỏ cá nục sò này cũng khiêng lên đây cân..."
"Mẻ này ba hào một cân á?" Diệp Diệu Đông không tin lắm hỏi lại.
"Đúng vậy!"
"Cha này, đừng bán đống cá nục sò này nha?" Nếu rẻ như vậy, năm mươi cân cũng chỉ được có ba đồng, thế thì thà giữ lại cho nhà mình đưa đi phơi còn hơn.
Mẹ Diệp cũng cười nói: 'Hôm nay thu hoạch được nhiều, mấy con cá nục sò này không đáng bao nhiêu, hơn nữa chúng ta đều thích ăn, không thì hãy giữ lại đừng bán, phơi nắng một nửa, ướp một nửa."
"Đi thôi, để lát nữa khiêng về." Cha Diệp gật đầu, thu nhập của hôm nay tương đối khá, cũng không thiếu mấy đồng cá nục sò, giữ lại phơi nắng mười mấy cân để ăn dần cũng được.
Trên mâm cơm của người miền biển bọn họ thì không thể thiếu cá được, nếu trên bàn không có một đĩa cá thì có ý nghĩa như là hôm nay không có được thứ gì đáng giá cả.
Đợi cân hết đống hà thì tổng giá trị là chín mươi sáu đồng rưỡi, mọi người thật sự rất ghen ty với chuyện này, nếu bán cả cá nục sò thì hôm nay bọn họ phải thu được hơn một trăm đồng, đúng là làm cho người ta phải thèm muốn mà.
Bọn họ cân hết thì đến lượt Lâm Kinh Nghiệp, ông ta cười lắc đầu: "Nếu so với ông thì tôi đây chỉ coi như mấy cân dưa quả táo thôi."
"Cũng không tệ lắm, nhìn qua đống hàng này của ông cũng phải được chừng bao mươi đồng đấy nhỉ."
"Nếu chưa nhìn thấy hàng của nhà ông thì đúng là tôi sẽ thấy vậy, bão qua đi, hàng hóa hải sản đúng là nhiều hơn so với lúc trước."
Diệp Diệu Đông vỗ vai ông ta một cái: "Ôi chà, chú Lâm cũng nhiều hàng thật đấy, được lắm đó chú, so lên thì thiếu so xuống thì thừa."
"Đúng vậy, nhìn cháu hình như cũng trưởng thành không ít, lại giúp chú khiêng giỏ cua này đi..."
"Được rồi!"
Lúc phụ khiêng đồ tán gẫu mấy câu, đợi bọn họ mượn được xe đẩy xong, bọn họ chất hết cá nục sò và cá tạp lên xe, hôm nay mẹ Diệp còn cố ý để lại mấy con cá nhồng, định để tối làm mồi nhậu. Vì buổi chiều mẹ Diệp có nấu bữa phụ cho công nhân nên đã đặc biệt làm nhiều hơn hai bát mì viên, thời gian cũng chưa lâu, vừa lúc còn nóng hổi, bọn họ quay về tắm rửa một cái rồi ăn mì viên luôn, ăn lót dạ rồi đi ngủ bù.
Mãi đến tận giờ cơm chiều mới bị đánh thức.
Vẻ mặt Diệp Diệu Đông hơi mơ màng nhìn Lâm Tú Thanh đang gấp quần áo bên giường, sau đó dịch sang ôm lấy hông cô, dùng đầu cọ cọ sau lưng của cô.
"Mấy giờ rồi? Công việc xong hết rồi à?"
Lâm Tú Thanh không được tự nhiên né người ra: "Dạ, sáu giờ, trên người em đều là mùi mồ hôi, anh đừng dán vào người em, trước tiên anh dậy ăn cơm đi, em muốn đi tắm trước."
"Mới tỉnh ngủ, ăn lót dạ cũng chưa được bao lâu, đợi lát nữa hãng ăn cơm, em tắm đi, anh không nhìn em đâu."
"Vậy anh ra ngoài tổng mấy đứa nhỏ đi, bọn nó đều mới tắm xong, đừng để bọn nó nghịch ngợm.
Dù sao thì chỉ cần không để anh ở trong phòng nhìn đến ngây người là được.
"Được chưa."
Cũng không phải chưa từng nhìn thấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận