Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 434: Bọt biển(1)

Chương 434: Bọt biển(1)Chương 434: Bọt biển(1)
Mọi người đều tiếc là người quá đông nên phần ít đi, hơn nữa thủy triều dâng không thuận lợi để nhặt nữa.
Diệp Diệu Đông cũng xách nốt nửa bao sao biển cuối lên xe, mới thở phào: "Mấy bao rồi?"
Lâm Tú Thanh đứng bên xe canh chừng hàng hóa của nhà mình từ đầu, biết rõ mấy bao, bao nào của ai.
"7 bao rưỡi, dưới đó hết rồi chứ?"
"Hết rồi."
Cô cười nói: "Mẹ với cha và em gái ba người nhặt được gần 7 bao, anh chị dâu hai cũng nhặt được hơn 4 bao."
Diệp Diệu Đông gật đầu, chiều anh nhặt ít hơn, vất vả cả buổi chỉ được dưới 2 bao, còn lại phần lớn là sáng nhặt.
Anh nhìn các hộ dân khác, ai nấy ở bên cạnh cũng có nhiều bao tải, có vẻ cũng nhặt được khá nhiều. Họ phần lớn đi theo nhà, một nhà vài người nên số lượng lớn.
Đoàn người di chuyển chậm rãi, hàng họ đã chất trên xe nên khá nhàn.
Lúc này, anh nghe thấy phía sau có người hỏi chị dâu hai về chuyện kiếm tiền của anh họ, chị dâu hai cũng hào hứng quay lại kể với mọi người về số tiên mình kiếm được, còn khuyên họ cùng đầu tư.
Thấy chị dâu hai nhiệt tình quảng bá, Diệp Diệu Đông còn nghi ngờ không biết anh họ có trả thêm hoa hồng cho chị ta không?
Lâm Tú Thanh cũng liếc anh một cái, anh cười cười: "Anh đứng đây xếp hàng, em về trông hai đứa nhỏ đi, hai đứa năng động quá, sợ bà cụ không chịu nổi."
"Chắc chẳng mất bao lâu đâu, cùng về luôn cho vui?"
Cô cũng tò mò muốn biết người khác bán được bao nhiêu tiền. Ở đây có thể nghe ngóng tin tức. Toàn bộ dân làng tụ tập ở đây, náo nhiệt quá, cô không nỡ bỏ về sớm.
Từ khi chuyển đến nhà mới, cô ít khi ra ngoài, phần lớn tin tức ltrong àng là do chị dâu cả và chị dâu hai kể lại.
Giờ thì có cơ hội nghe ngóng rồi.
Dù chỉ là những chuyện nhỏ nhặt, nhưng nghe cũng thú vị lắm, chẳng hạn nhà nào gả con, chú rể bị què nhưng vẫn phải trả nhiều tiền cưới vợ đẹp...
Ai đó ngoại tình với góa phụ, bị vợ bắt quả tang...
Người nọ sinh con sút môi vì người mẹ ham ăn thịt thỏ khi mang thai...
Không nên ăn thịt cừu vì con sinh ra sẽ bị bệnh dại cừu...
Kể cả chuyện con ai đó trèo lên núi ăn trộm cam bị chủ vườn đuổi theo té gãy tay, gia đình đòi bồi thường...
Rồi chuyện cãi nhau chia tài sản khi ông lão nhà kia mất...
Các sự kiện kỳ quặc, ở nông thôn người ta bàn tán đủ thứ chuyện.
Lâm Tú Thanh hết sức chăm chú, ngó nghiêng nghe ngóng khắp nơi, thích thú lắm.
Diệp Diệu Đông lắc đầu nhìn cô: "Em có muốn đi vòng quanh mấy hàng người không?"
"A, haha. Em thấy họ kể chuyện rất thú vị."
Bà Diệp nhìn lại cô một cái, nhắc nhở êm ái: "Thôi đừng hay đi lòng vòng nữa, trời lạnh rồi, làng cũng vắng vẻ, chẳng ai thích ngồi trước nhà đan lưới tán chuyện nữa, ai cũng trốn trong nhà."
Cô mỉm cười, hiểu được lo lắng của bà Diệp.
"Con biết rồi, gần đây cứ may chăn đệm, chuẩn bị đồ cưới cho em gái, cũng chẳng rảnh đi đâu."
Một người bên cạnh cũng tò mò hỏi han, thắc mắc bao giờ Diệp Tuệ Mỹ cưới chồng.
Họ còn nói bà Diệp tìm cho con gái một nhà không có mẹ chồng, sau này con gái sẽ thoải mái...
Bà Diệp cũng rất tự hào, ban đầu lo con gái sẽ vất vả vì không có mẹ chồng, phải lo nhiều thứ. Nhưng sau khi được gợi ý, bà liền vỗ đùi, không có mẹ chồng thì tốt rồi...
Bà nhìn Bùi Quang càng ngày càng hài lòng...
Vài điểm thu mua cùng hoạt động nên hàng đợi tiến lên khá nhanh, chẳng mấy chốc đã lên gần tới lượt nhà họ Diệp, vì họ lên sớm nên xếp hàng trước, bây giờ chỉ còn đợi thêm 2-3 người nữa.
Diệp Diệu Đông liếc đồng hồ, đã gần 5h, anh vẫn nhớ tới lồng đất chưa thu, hiện đang thủy triều lên, sóng nhỏ, rất thuận tiện.
Đến lượt nhà anh, mỗi người tự cân hàng của mình, không trộn lẫn.
Anh cả và anh hai ít hơn một chút, hai người 420 cân và 408 cân, hai chị dâu vui mừng. May mà họ đến sớm.
Ba mẹ con bà Diệp nhặt gần 7 bao, cân 692 cân, bán được 13,8 đồng 4 hào.
Một mình Diệp Diệu Đông 7,5 bao, 736 cân, bán được 14,7 đồng 2 hào.
May buổi sáng anh nhặt nhiều hơn, nếu không anh đơn thương độc mã, còn các nhà khác ra trọn gia đình, chắc lỗ mất.
Họ cũng không giữ lại nhiều, chỉ giữ mấy con để ăn, vì thời tiết không tốt, không thể phơi sao biển khô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận