Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 148: Tìm tới cửa(2)

Chương 148: Tìm tới cửa(2)Chương 148: Tìm tới cửa(2)
"ƠI Tại sao lại gọi là lêu lổng? Ai mà không có mấy người bạn hả? Mẹ cũng có một đám bạn ngày ngày gọi mẹ đi đào hải sản mà."
"Nói con một câu con còn cãi lại, bạn mẹ kêu mẹ đi làm chuyện đứng đắn, bạn của con ngày ngày kêu con đi chơi, kêu con uống rượu."
"Không có, không phải chiều hôm qua đi bắt lươn sao? Mẹ còn ăn nữa mà. Không phải đoạn thời gian trước cũng đi đào hải sản sao? Vừa mới chia mấy trăm đồng mẹ lại quên à? Còn nữa, không phải bọn họ cũng đến nhà chúng ta giúp đỡ sao? Bọn con không có ngày ngày ăn chơi, ngày ngày uống rượu."
Mẹ Diệp cứng họng...
Người lông bông trở nên nghiêm chỉnh, kêu bà phải cãi thế nào đây.
Bà trừng anh: "Ngày mai dậy sớm làm việc!"
"Biết rồi."
Chờ sau khi mẹ Diệp đi, Lâm Tú Thanh mới kiểm tra tiền trên tay: "Mẹ nói Mao Đài bán mười hai đồng một chai, một gói hoa một đồng, mẹ nói giá mua lại rẻ hơn giá bán ra một chút."
"Bình thường, một vào một ra, người ta cũng cần kiếm tiền, nếu không sao phải mua lại?"
"Ừ, vậy em cất đi." Tự dưng có được một khoản thu nhập, cô vẫn rất vui, mấy ngày gần đây tần số cô thu tiền có hơi caol
"Ngủ đi, sáng sớm ngày mai còn phải dậy làm việc."
"Anh cũng để ý nhỉ?"
"Nếu không thì sao? Đó không phải là nhà anh à?"
Dựng nhà ngày hè, mồ hôi nhỏ xuống như nước, quần áo ướt đến có thể vắt ra nước, chèo thuyền lớn ngoại trừ hơi cô đơn thì không khổ như khiêng đá, nhặt đá. Diệp Diệu Đông mới vừa nhặt đá xong, ngồi xuống uống miếng trà nghỉ ngơi một chút, anh sờ cái vai đau nhứt, dứt khoát cởi cái áo ướt nhẹp ra, kết quả lại thấy vai bị đè đỏ.
Anh không khỏi rơi một giọt nước mắt đồng tình, ông trời ném anh trở lại tuổi hai lăm là muốn bù đắp những đau khổ thiếu lúc còn trẻ sao?
Đúng lúc Lâm Tú Thanh đẩy xe rùa đến, nhỏ giọng nói: "Buổi tối em lấy ít dầu trà bôi lên cho anh thì sẽ không sao nữa."
Anh nhướng mày định nói gì đó, lại thấy Lâm Tập Thượng trong trí nhớ dẫn theo hai người đàn ông trung niên lạ mặt nghênh ngang đi về hướng nhà bọn họ đang xây.
"Chú ba Diệp có nhà không? Đây có phải là nhà chú ba Diệp không?”
Ngày hôm qua Thư ký Lâm mới nhắc nhở, không ngờ tới nhanh như vậy.
Diệp Diệu Đông cau mày đứng lên, vác áo lên vai đi tới trước mặt bọn họ nhìn bọn họ, nói: "Lâm Tập Thượng? Anh làm gì thế?"
Ba người không hẹn mà cùng lui về sau, trong lòng không khỏi mắng một câu, cố ý à? Cao thì giỏi lắm sao?
"Ha ha, muốn tìm chú ba Diệp nói chuyện."
"Có chuyện gì anh nói với tôi cũng được!"
Lúc này Diệp Diệu Hoa cũng thấy động tĩnh bên này, đi tới: "Sao thế A Đông?”
Lâm Tập Thượng!
Trong nháy mắt, ông nghĩ ngay đến chạng vạng ngày hôm qua Thư ký Lâm nhắc nhở chuyện bọn họ muốn mua mảnh đất này!
"Bọn họ tìm cha." Diệp Diệu Đông nói rồi quay đầu nhìn về phía ba người: "Nhà này xây là cho ba anh em chúng tôi, có chuyện gì các anh cứ nói, đừng làm chậm trễ công việc của chúng tôi."
"Là như vậy, cậu họ của tôi muốn mua mảnh đất này của anh, muốn tìm các anh thương lượng." Diệp Diệu Đông trợn mắt: "Không thấy chúng tôi đã đặt nền móng rồi sao? Chúng tôi cũng mời nhiều công nhân, vận chuyển nhiều đá tảng, đất vàng như vậy, anh nói bán cho anh thì bán cho anh à? Vậy không phải là những việc chúng tôi làm trong khoảng thời gian này đều uổng công?"
Anh đã đổ bao nhiêu mồ hôi khi vác hết đống đá này đến đống đá khác!
Không có ích lợi, không dưng lại nói muốn mua, không có cửa đâu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận