Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1148: Thu được thư mời (length: 13958)

Dạo này, chờ hắn chậm rãi trở về cũng sắp hoàng hôn rồi, trời tối cũng không còn xa. Dù sao cũng là một cái thị trấn, mặc dù khắp nơi đều là đồ bỏ đi, nhưng đi bộ vẫn tốn kha khá, từ chỗ làm về nhà cũng mất hơn một giờ.
Tan họp, mọi người vừa đi vừa trò chuyện, nói chuyện một hồi lại lỡ mất một đoạn, khi hắn về đến nhà thì cũng đã 7 giờ, cha hắn đã về sớm, hai tay trần ngồi đó ăn cơm.
Cửa sân mở toang, hắn vừa tới đã có người mắt tinh nhìn thấy, ồn ào, "Hội trưởng Diệp tới!"
"A ha ha, hội trưởng Diệp của chúng ta tới rồi!"
"Hội trưởng Diệp!"
Diệp Diệu Đông cũng không nhịn được cười ha hả, "Ăn cơm rồi à? Hôm nay ngày lành nha, không có rượu sao được. Ta vừa về, ghé qua quán tạp hóa mua tiện hai bình rượu trắng, nào nào nào, tối nay làm bữa chúc mừng."
"Thật sao?" Cha Diệp vừa kinh ngạc vừa mừng.
Hắn sửa sang lại vạt áo, hắng giọng hai tiếng, nghiêm trang nói: "Sau này xin gọi ta là hội trưởng Diệp!"
Mặc dù là phó, nhưng không cần thiết phải thêm chữ phó vào lúc gọi!
"Ha ha ha ~ thằng nhóc này ~"
"Hội trưởng Diệp ha ha, mọi người cũng đâu có gọi sai."
Diệp Diệu Đông cười đặt hai bình rượu đế lên bàn, bảo họ đi lấy bát ra rót rượu.
Uống rượu dễ hỏng việc, huống chi hiện giờ bọn họ đều đang làm thuê cho hắn, bình thường không có chuyện gì thì hắn cũng không cung cấp rượu, chỉ có đồ ăn bình thường.
Mấy lão tửu quỷ này, một ngày có thể uống ba bữa, có bao nhiêu vốn mà ngày nào cũng cung cấp rượu thế? Có phải đi hưởng phúc đâu, là đi làm công kiếm tiền mà.
Nếu muốn uống rượu thì hắn cũng không phản đối, chẳng qua tự họ dùng tiền đi mua mà uống, hắn không có phát lương, túi tiền của ai cũng có hạn, nên chỉ dám thỉnh thoảng mua một chút về giải cơn thèm.
Lúc này thấy hắn mang hai bình rượu đế đặt trên bàn, mắt ai cũng sáng lên.
"Tốt tốt, vẫn là A Đông hào phóng, ngày lành phải chúc mừng."
"Gọi gì là A Đông? Phải gọi hội trưởng!"
"Ha ha, hội trưởng!"
Diệp Diệu Đông cũng cười ha ha, "Đùa vui thôi, gọi hai tiếng là được rồi, nào nào, chúc mừng một chút, mọi người cùng nhau nào."
"Được được... ."
"Vinh hiển tổ tông!" Cha Diệp mặt đỏ hồng, uống cạn một hơi, đặt bát xuống, "Bây giờ trời tối rồi, ngày mai buổi chiều về sớm chút gọi điện thoại về nhà."
"Không cần vội, vội cái gì, khi nào không có việc thì đi gọi điện thoại cũng được, có thiếu chút thời gian đó đâu, dù sao người nhà mình cũng không có ở đây."
"Vậy cũng được."
"Thật là vinh hiển, nghe chức hội trưởng này thôi đã biết quan to rồi."
"Thật ra cũng không có gì, chỉ là tổ chức xã hội thôi."
Mọi người nghe không hiểu hắn nói gì, dù sao biết hiện giờ hắn là phó hội trưởng, ai nấy đều thấy nở mày nở mặt, liên tục mời hắn uống rượu, một vòng người mời tới, hắn chưa kịp ăn mấy miếng cơm, rượu thì đã đỏ bừng mặt.
Cũng xác thực là đang vui, nên ai mời hắn cũng không từ chối.
Một bữa cơm ăn đến lúc bật đèn vẫn còn ăn, hàng xóm ngồi hóng mát trước cửa, nghe trong viện bọn hắn ồn ào náo nhiệt, cũng đứng ở cửa ngó vào mấy lần.
Hai bình rượu mang về cũng chỉ 1 ký, 11 người uống chia ra cũng chưa đến hai lạng, uống xong họ lại đi mua hai bình về, tiện thể nói chuyện với hàng xóm đang hóng mát trước cửa, bảo là lão bản nhà mình lên chức hội trưởng rồi.
"Hội trưởng là quan gì vậy? Nghe như là quan lớn lắm."
"Là hội trưởng Hiệp hội nghề cá, phụ trách quản lý cá tôm hải sản ở biển mình đây, ghê lắm."
"A! Lợi hại vậy sao? Có tiền đồ, còn trẻ thế mà đã làm hội trưởng..."
"Đúng vậy đó, đừng thấy lão bản chúng tôi trẻ tuổi, nhưng mà lợi hại, ở quê chúng tôi nổi tiếng cả mấy xã rồi."
Người đi mua rượu vừa cười vừa tự hào nói hai câu rồi lảo đảo đi vào nhà, tiếp tục náo nhiệt uống rượu.
Trong phòng bầu không khí nhiệt liệt, ngoài cửa tiếng bàn tán cũng không ngừng, chuyện bát quái truyền đi bao giờ cũng nhanh.
Đợi đến khi họ đi biển về vào ngày hôm sau, cảng ai cũng biết Diệp Diệu Đông là phó hội trưởng Hiệp hội nghề cá, người cười chúc mừng không ít, đều hỏi hắn có quan hệ thế lực gì không.
Hắn đã buôn bán ở đây nửa tháng, cũng đã quen với mọi người trên bến tàu rồi.
Người từ nơi khác đến mà lên chức phó hội trưởng ở đây, dù chưa biết rõ là làm gì, nhưng nghe danh cũng rất oách, trông rất là lợi hại.
Diệp Diệu Đông khiêm tốn vài câu, chỉ nhắc nhở họ tranh thủ cân hàng, còn lại không nói gì thêm, để cho họ có chút không gian mà suy diễn.
Sau đó không quá một tuần, hắn thấy trên báo địa phương đăng tin về việc thành lập Hiệp hội nghề cá, đồng thời có quảng cáo chiêu mộ người tài.
Mới đến đây, biết mình không ở lại chỗ này được bao lâu, hắn không có đặt mua báo, là lúc về đến bến, thấy mọi người ở bến tàu đang bàn tán, hắn mới mượn tờ báo của người ta xem thử, mới biết là đã lên báo rồi, hiệu suất cũng nhanh thật.
Cứ tưởng tòa báo đánh máy không nhanh như thế, ai ngờ chưa đến một tuần đã đăng.
Đồng thời khi hắn về nhà, trong nhà còn nhận được một phong thư, bên trong là thư mời nhận chức, trên thư có ghi địa chỉ và số điện thoại của hiệp hội.
Cầm thư mời trên tay, vẻ mặt tươi cười run rẩy hai cái, hắn nói với mọi người: "Không ngờ lại làm bài bản như vậy, đến địa điểm làm việc và cả số điện thoại cũng có, đây là quyết tâm làm cho ra trò à? Bọn xã đoàn muốn bắt đầu quy chuẩn rồi sao?"
Mọi người đều nhào tới xem, "Trên đó viết cái gì vậy?"
"Viết là bổ nhiệm ta làm phó hội trưởng Hiệp hội nghề cá, bảo ta nhanh đi làm thủ tục, đồng thời phải đi chụp ảnh thẻ nộp lên, còn phải nộp hội phí nữa."
"Hả? Còn phải nộp tiền sao? Không cho con lương lại còn muốn con đưa tiền cho bọn nó? Đạo lý gì vậy?" Cha Diệp kinh ngạc hỏi trước.
"Vốn dĩ là vậy mà, đây đâu phải là biên chế nhà nước, mà đòi cho mình tiền lương, con nói bao nhiêu lần rồi, đây là tổ chức xã hội, con muốn vào hiệp hội này thì chắc chắn phải đóng hội phí. Cũng không nhiều tiền, không quan trọng, có cái danh hội trưởng Diệp thì oai biết bao, ai còn tiếc chút tiền lẻ này chứ."
"Thôi được, dù sao con cũng đâu có thiếu mấy đồng đó, vậy thì sáng mai con đi nộp đi, tiện thể gọi điện thoại về cho nhà, mấy ngày nay không gọi điện thoại về nhà, bọn họ vẫn chưa biết chuyện này."
"Vâng."
Tiện thể hắn phải đi gửi ít tiền.
Gần một tháng nay, ngoài mấy hôm mưa rải rác thì trời lúc nào cũng trong, rất thuận lợi.
Ra khơi cũng cực kỳ thuận lợi, thuyền đánh cá thường chỉ ở gần bờ, không có thuyền nào lớn bằng thuyền của hắn, nhiều lắm thì tò mò lại gần nhìn một chút, nhìn thấy thuyền của họ, rồi thấy trên thuyền nhiều người như thế thì tự động tránh.
Không kiếm được tiền thì còn đánh nhau làm gì, vừa tốn vừa không có ích, huống chi trên thuyền họ đông như thế.
Mà đợt triều đỏ trước đó cũng không lan đến gần bờ, chỉ lẩn quẩn ở ngoài xa, thuyền lớn trong trấn dạo gần đây cũng không hay thấy, mấy chiếc thuyền vẫn thường xuyên ra ngoài khơi đánh bắt.
Chỉ là nghe mấy người ở bến tàu nói là thu hoạch không được tốt lắm, nhiều tôm cá bị triều đỏ làm ảnh hưởng nên phải bỏ đi, thu hoạch rất bình thường, mà không ra khơi thì phải nuôi cả thuyền người ở nhà.
Cái này thì không ảnh hưởng đến hắn, dù sao hắn cũng đâu có ra biển đánh lưới.
Một tháng qua hắn toàn đi vớt nhím biển, tính ra cũng kiếm được hơn 10 ngàn, thêm cái lần đợt triều đỏ hôm đó kiếm được gần 4000, vị chi kiếm được tầm 14 ngàn.
Trừ tiền dầu và tiền thịt ăn hàng ngày, trong tay hắn còn lại tầm 13 ngàn.
Ngày mai tiện thể đi gửi 10 ngàn về, trong tay giữ lại 3 ngàn, chờ đến lúc về còn phải trả tiền lương cho nhóm người chèo thuyền.
Cha Diệp nghĩ một hồi lại nói: "Hôm nay hình như là mười bốn âm lịch rồi, ngày mai là rằm tháng tám, không biết ngân hàng có làm việc không. Dạo này con cũng làm việc suốt 6 7 ngày rồi, hay là ngày mai mình nghỉ một hôm, mọi người cùng nhau ăn tết? Không có về nhà thì đến ngày lễ tết cũng nên ăn chứ."
"Ngày mai là rằm tháng tám sao?"
Diệp Diệu Đông ngớ người, hắn chỉ nhớ hôm nay dương lịch là ngày 28, thật sự không nghĩ là ngày mai là rằm tháng tám, nhà cũng không có treo lịch, bọn hắn cũng chỉ nhớ từng ngày hoặc lúc đi mua thuốc ở quán tạp hóa thì nhìn sơ qua.
Ngày nào cũng ở trên biển nên hắn cũng quên béng mất hôm nay là âm lịch ngày mấy.
"Rằm tháng tám, mấy hôm trước con vẫn còn nhớ, hai hôm nay thì quên mất, vừa nghe mấy gánh hàng rong rao bán bánh trung thu mới nhớ."
"Vậy được, vậy ngày mai mọi người nghỉ ngơi một hôm đi, tết trung thu cũng là một ngày lễ lớn, không về được coi như xong, không thể bắt mọi người làm việc ở ngoài này nữa. Sáng mai đi mua chút đồ ngon, lại mua bánh trung thu bản lớn, mọi người cùng nhau đón tết." Mọi người lập tức reo hò, mặt ai cũng vui vẻ.
Không phải không có ai nhớ tết trung thu, chỉ là không ai tiện nhắc ra, cha Diệp lên tiếng thì tốt hơn.
Diệp Diệu Đông lại nói: "Việc nhận được thư mời vào dịp tết Trung thu ngược lại là niềm vui nhân đôi, vận khí vẫn rất tốt. Ngày mai mọi người cùng nhau gọi điện thoại đi, người không về cũng phải gọi điện thoại về. Ta thật bận bịu nên quên mất, may mà cha ta nhớ kỹ, nếu không thì làm hại mọi người lỡ tết Trung thu."
"Ha ha, quên cũng bình thường thôi, năm nào mà chẳng vậy, có gì lạ đâu."
"Thật là quá đáng, ngày lễ thì vẫn phải đến mà, quanh năm suốt tháng cũng đâu phải tháng nào cũng có lễ. Ngày lễ quan trọng chỉ có mấy cái như thanh minh, 1/5, đoan ngọ, Trung thu, quốc khánh và ăn tết, đại khái là 6 cái này thôi."
Nói xong hắn liền nói với cha mình: "Ngày mai mấy đơn vị này chắc cũng không đi làm, ngày kia các người cứ ra khơi như thường, ta sẽ nghỉ thêm một ngày, làm cho xong những việc cần làm."
"Ngươi có định khi nào chúng ta về không?"
"Vốn là định về tầm quốc khánh, nếu về được vào tết Trung thu thì tốt nhất, nhưng mà xem tình hình đánh bắt hiện tại còn đang rất tốt, thời tiết cũng chưa trở lạnh. Mấy hôm nay thời tiết lại đẹp, rất thích hợp xuống nước, giờ mà về thì hơi tiếc, một ngày cũng kiếm được chút ít.
"Với cả hiệp hội ngư nghiệp này vừa mới thành lập, ta cũng không thể cứ vậy mà phủi mông đi luôn được, cứ đợi thêm một thời gian xem sao. Đến khi nào trời chuyển lạnh, không thích hợp xuống nước thì ta lại về. Chắc cũng không đợi đến một tháng là lạnh đâu."
Diệp phụ suy nghĩ một chút, "Chắc tầm giữa tháng 10 cuối tuần là lạnh, gần đây sứa trên mặt biển cũng ít đi rồi, rõ ràng là thời tiết đang chuyển lạnh."
"Ừm, vậy coi như đợi thêm nửa tháng nữa vậy."
Hắn nhìn về phía mọi người, "Mọi người không có ý kiến gì chứ? Đợi thêm nửa tháng, có ai muốn về gấp không?"
Lần trước có mấy người vội vàng khoát tay, "Không có, không có, đợi thêm nửa tháng cũng tốt. Dân làm thuê kiếm tiền như chúng ta quan tâm gì ngày lễ ngày tết, có thể kiếm tiền là tốt rồi, đợi thêm chút nữa càng tốt."
"Đúng vậy, tiền lương cao như vậy, về rồi khó kiếm việc lắm. A Đông cậu định đợi bao lâu thì cứ đợi, mọi người không ý kiến gì đâu, có việc để làm thì càng tốt."
Người khác liên tục gật đầu.
Một ngày được những 4,5 đến 6,5 đồng, nửa tháng là 67,5 đến 97,5 đồng. Ở đây ăn ngon mặc đẹp lại không phải làm nhiều việc, ai mà nỡ về.
"Được rồi, không ai có ý kiến gì thì chúng ta đợi thêm nửa tháng nữa nhé, lúc nào thời tiết lạnh không xuống nước được thì chúng ta về. Ngày mai mọi người gọi điện về báo tin cho người nhà, chắc mọi người ở nhà đều nghĩ chúng ta sẽ về vào dịp tết Trung thu, chắc đều đang mong chờ."
"Được."
Sau khi ăn xong, Diệp Diệu Đông còn cùng cha mình đến một chỗ nói chuyện riêng.
"Ta quên mất tết Trung thu, đúng lúc ngày mai được nghỉ, ta đi mua ít rượu thuốc lá mang qua cho Tằng cục trưởng để tỏ chút thành ý, dù sao thì cũng phải có chút gì đó." Ở đây hắn cũng coi như quen biết được một ông quan lớn, sao cũng phải giữ gìn một chút.
"Đáng tiếc là chúng ta không ra biển đánh cá, nếu không thì có chút hải sản... "
"Thôi thứ đó bỏ đi, thường ngày có chút đồ đặc sản là được rồi, việc này thì phải chút gì đó đàng hoàng hơn mới được."
"Ờ, vậy con tự xem mà liệu đi, con biết nhiều hơn ta."
"Vâng, không biết ở chỗ nào, mai đi hỏi thử xem sao, trong cục cảnh sát chắc chắn có người trực ban, mai đi hỏi trước xem."
Diệp phụ do dự một chút rồi lại hỏi: "Có cần phải phát bao lì xì cho mấy người chèo thuyền không?"
Diệp Diệu Đông nghi hoặc nhìn cha mình, "Sao ta cảm thấy cha càng ngày càng hào phóng vậy? Hay là cha muốn có lì xì?"
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.).
Bạn cần đăng nhập để bình luận