Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1061: Kế hoạch hiến cho (length: 26647)

Nước mắm cá năm ngoái vừa bán hết đã thu hồi được vốn, đúng là khiến người ta rất vui mừng, chứng tỏ hắn cũng không phải phí công giày vò.
Tuy muốn tiếp tục đặt mua chum đựng nước, nhưng đây cũng là một phần chi phí cần chi tiêu, hơn nữa còn phải lấy lại tiền vốn để thanh toán, xoay vòng lợi dụng, sáu tháng cuối năm nhất định có thể kiếm được nhiều hơn.
Xem như thật sự có chút thành tựu, điều này cũng đồng nghĩa với việc hiện tại hắn đã có thêm một mảnh đất, một cái nhà xưởng.
"Ta mang về cái giỏ có 20 cân rong biển, trên thuyền đã phơi khô rồi, ngươi cất đi đừng để ẩm, nếu muốn ăn thì lấy một ít cho vào nồi canh, thích thì thái sợi, không thì cắt miếng."
"Ở đâu ra vậy? Các ngươi chạy ra hải đảo hái hả? Lúc này còn có rong biển?"
"Là lúc kéo lưới, bị lẫn vào lưới cá một đống lớn, sau đó mọi người chèo thuyền nghe nói cái này phơi khô có thể bán được tiền, đều rất tích cực vớt ngoài biển, thế là vừa vớt vừa phơi ngay trên biển, mấy ngày liền gom được cả trăm cân."
"Có thể bán lấy tiền ư? Trước đây sóng đánh vào bờ biển đầy đấy, mọi người có mà còn lười nhặt, chỉ tùy tiện nhặt vài miếng, nấu một hai lần thì thôi."
"Cái gì mà chả bán được lấy tiền, đừng xem thường mấy thứ hải sản này, chỉ là giao thông không phát triển, vận chuyển khó khăn, người bên ngoài muốn ăn còn không có, cái này còn nhiều i-ốt, có thể phòng bệnh bướu cổ."
Lâm Tú Thanh cầm rổ đựng rong biển, theo thói quen treo lên tường, tai thì dựng lên nghe hắn giảng đạo lý, nhưng nghe xong còn chữa được bệnh, thì ngớ người, quay đầu lại.
"Bướu cổ?"
"Ừ."
"Trên báo có nói à? Sao ta không thấy, báo nhà mình tờ nào ta cũng đọc hết rồi, bướu cổ là bệnh gì?"
"Ta cũng không biết, chưa từng thấy, ở ngoài nghe người ta nói vậy thôi."
"À."
"Thôi đi, cứ cất vào đi là được, dù sao cũng là đồ ăn, vừa hay trời nóng làm nộm ăn, thêm chút rau thơm chút chua cay, tốt nhất là cho thêm tí lạc rang...."
Lâm Tú Thanh liếc hắn, "Nổ cái đầu ngươi ấy, chỉ nghĩ tới ăn, còn đòi thêm lạc rang, luộc lên chấm muối ăn là được rồi."
"Nói thật đấy, đi mua ít lạc về rang đi? Dù sao để mấy ngày cũng không bị mềm."
"Ăn đến cả phân cũng không ra."
"Ăn phân của ta?"
Lâm Tú Thanh đánh hắn mấy cái, "Tự mình ăn đi, mau đi tắm rửa, tắm xong thì ăn cơm đi ngủ, còn ngồi đó phân với không phân."
Diệp Diệu Đông cười ha hả cong tay lên khoe cơ bắp cho nàng đánh.
"Con gái ta đâu rồi?"
"Ở nhà Bùi gia, cô Bùi Ngọc đưa bọn nó đi chơi rồi."
"À, vậy thì lát nữa cùng đi ngủ thôi, dù sao cũng giữa trưa rồi, con cái không có ở nhà, ngươi cũng có thể ngủ trưa."
"Ngươi tranh thủ thời gian đi tắm đi, ai biết được tí nữa con gái lại chạy về tìm ta không chừng."
"Mệt quá, không muốn động đậy, cả đêm không ngủ."
"Cứ tráng qua hai lượt, rửa cái đầu ổ gà với chân thối của ngươi cho sạch là được, ta đi cất tiền trước đây."
Diệp Diệu Đông vuốt mái tóc vừa mới dài ra, mồ hôi ướt lại khô, khô rồi lại ướt, lại thêm năm sáu ngày không gội, đúng là dính bết hết vào nhau, vừa chua vừa thối.
Vuốt tóc xong hắn lại sờ bộ râu ria trên mặt, tiện thể soi một cái gương, cảm thấy mình bây giờ chẳng khác gì kẻ lang thang.
Hốc mắt thì sâu, mặt thì đầy vẻ mệt mỏi tiều tụy, nếu không phải tóc tai bù xù, râu ria đầy mặt thì chắc đã bị người ta nghĩ là sắp bị ép khô rồi.
Mà cũng lạ, không để ý tới cái đầu bù xù của hắn thì trông cũng rất ra dáng đẹp trai kiểu đại thúc.
Hắn cầm cái gương vừa soi vừa đi vào phòng, "A Thanh này, ngươi nghĩ ta cạo trọc thế nào? Mùa hè vừa hay mát mẻ."
"Tùy ngươi, thích thì cứ cạo." Nàng đang đếm tiền, đâu rảnh hơi mà phản ứng hắn.
"Ngươi thấy ta cạo trọc có đẹp không?"
Nhàm chán.
Nàng im lặng, chỉ lẩm bẩm trong lòng như vậy, kết quả là vừa xao nhãng liền tính sai, nàng bực bội tức giận phải cầm tiền trên tay đếm lại.
"A Thanh này, ta cảm thấy ta cạo trọc chắc chắn đẹp trai, người đẹp trai, kiểu tóc nào cũng cân hết."
Tiếng lách cách đếm tiền không hề dừng lại...
"Nhưng ta lại cảm thấy sẽ giống như mới ra tù, lúc trước anh A Phàm ra tù cũng để đầu trọc lốc mà..."
Nhịn đi!
"Nhưng mà cạo trọc sẽ mát hơn, lại có thể mấy tháng không cần để ý đến tóc tai..."
Hít vào!
"Nhưng mà cạo thì lại không vuốt được kiểu đầu bóng bẩy..."
Làm lại!
"Ê? Ta hỏi ngươi đó, ngươi nói ta có nên cạo trọc không?"
Lại hít vào!
Diệp Diệu Đông hoàn toàn không hay biết, một tay cầm gương, một tay vò mái tóc rối bù của mình, đứng cạnh nàng lải nhải không ngớt.
"Hay là cạo đi, như vậy gội đầu tiện hơn, khăn mặt quệt hai cái là xong, tiện thể cho hai đứa nhóc nhà mình một lượt..."
"Rầm!"
Tiếng đập bàn lớn khiến hắn giật bắn mình, gương trong tay cũng bị hắn ném thẳng lên bàn, người thì lùi lại một bước, hắn kinh ngạc chớp mắt mấy cái, nhìn bà sư tử nổi trận lôi đình.
"Ngươi làm gì đấy..."
Lâm Tú Thanh mặt mày buồn rầu, "Từ lúc ngươi vào đến giờ, ta đã đếm đi đếm lại ba lần rồi."
"Ngươi tính nhẩm kém vậy à?"
Không nhịn được nữa rồi!
Nàng đặt tiền lên bàn, đưa tay nắm chặt tay, vừa đánh vừa đẩy hắn ra ngoài, "Đi đi đi, ngươi đi ra ngoài cho ta, ra ngoài, mặc kệ ngươi có cạo hay không, ngươi có cạo sạch lông toàn thân ta cũng không quản..."
"Vậy không được, có chỗ lại là chỗ tài lông của ta, càng dày tài vận càng vượng, mà cạo hết thì chẳng khác nào thái giám à?"
"Mặc kệ ngươi có thái giám hay không, đừng làm phiền ta."
"Ngươi nói chuyện thật vô lương tâm, ta mà thành thái giám thì ai là người thiệt?"
Lâm Tú Thanh giận dữ đánh hắn một cái, "Mau đi tắm cho ta, còn đứng đó ba hoa, một miệng thì kêu mệt, một miệng thì soi gương cả nửa ngày, nếu như không mệt thì lát nữa tắm xong, tiện thể giặt quần áo của mình đi."
"Chắc chắn là mình đuối lý rồi nên giận quá hóa thẹn...."
"Rầm...."
Cánh cửa đóng sầm trước mặt hắn, trực tiếp ngăn hắn lại ngoài cửa.
"Ai...."
"Mau đi tắm đi!" Tiếng quát đằng sau cánh cửa vọng ra.
Diệp Diệu Đông lẩm bẩm một tiếng, "Thật là, tính khí ngày càng lớn, có chút tiền thôi mà cũng bực mình."
Hắn lại gõ cửa hai lần, "Quần lót, quần đùi của ta đâu, không có thì tắm thế nào?"
Chẳng mấy chốc, cửa lại mở ra, một chiếc quần đùi ném thẳng vào ngực hắn.
Hắn vội vàng bắt lấy, lại hô một tiếng, "Ngươi có muốn tắm luôn không?"
"Im miệng."
Diệp Diệu Đông cười ha ha hai tiếng, vung chiếc quần đùi trong tay hai cái, sau đó khoác lên vai, đi ra kệ rửa mặt lấy chậu nấu nước nóng để gội đầu tắm rửa.
Cả đêm không ngủ, tốt đã qua giờ cơm rồi, hắn tắm rửa xong, cảm thấy đã là giữa trưa, Lâm Tú Thanh cũng đã đếm xong tiền ra ngoài nấu cho hắn bát mì ăn.
Ăn xong hắn thuận thế lôi kéo người lên giường đi ngủ.
"Bát đũa còn chưa rửa..."
"Tỉnh ngủ rồi rửa." Diệp Diệu Đông vừa nói vừa kéo người vào phòng.
"Tí nữa hai đứa con sẽ về...."
"Đợi về rồi tính, đi ngủ trưa đã, đi, ta cũng đâu làm gì đâu, mệt muốn chết, ngươi muốn lấy mạng ta chắc?"
"Vậy ngươi sao nhất định cứ phải lôi kéo ta ngủ?" "Hai người nằm cho nó đỡ trống trải..."
"Nóng chết đi được, còn đỡ trống trải, ngươi chê không đủ nóng hay gì...."
"Không nóng, có gió mà...."
"Phiền chết...."
Lâm Tú Thanh nghĩ lung tung bị hắn kéo vào phòng, đóng cửa lại, đành phải ngủ một giấc trưa, thật ra trong lòng cảm thấy ngọt ngào vô cùng, đi ngủ cũng muốn lôi kéo nàng, bắt nàng ngủ trưa cùng.
Bà khi hắn trở về, cũng mang radio đến xưởng, sau đó xem bọn họ dỡ hàng, đứng quanh hỏi han vài câu.
Đợi sau khi hai vợ chồng hắn về nhà, bà không đi theo về mà ở lại xưởng, xem mọi người làm việc, hiếm khi hôm nay không cần trông trẻ con.
Đợi đến chiều tối, thuyền đánh cá trong làng lục tục về cảng, cũng nhìn thấy hai chiếc thuyền lớn của bọn họ đã đỗ ngoài biển, A Chính nhanh chân lên bờ về, sốt ruột chạy ngay đến nhà Diệp Diệu Đông.
Vừa đến cửa đã bắt đầu gào thét, hết lần này đến lần khác chó giữ nhà không cho hắn vào, hắn cứ tới gần cửa sân là bị sủa inh ỏi, đứng yên thì không kêu, tức đến hắn nghiến răng, đành phải chạy ra cửa sau gọi, kết quả là dẫm phải đầy phân vịt, phân dê và trứng.
Hắn vừa ghét bỏ vừa dùng chân cọ vào tảng đá, "Đông tử, Đông tử, có ở nhà không?"
"Đậu xanh rau má, nhà mày toàn gà lại vịt, lại ngan lại dê, mày nuôi chi lắm vậy? Không thấy thối à, dẫm đầy phân kìa..."
Diệp Diệu Đông và vợ đang ngủ mơ màng bị đánh thức, đành phải ra cửa sổ.
"Ai đó? Cửa chính không đi lại ra cửa sau, toàn đường tà lối ngược?"
"Chó nhà mày giữ cửa không cho tao vào, ui da... ui da... Cứu mạng.... Cứu mạng... Ngỗng nhà mày.... Đừng mổ tao... Đừng mổ tao... Tao đi đây... tao đi đây..."
A Chính thò đầu vào cửa sổ vừa nói được mấy câu đã thấy hai con ngỗng lớn lạch bạch chạy đến, đưa cổ ra mổ vào đùi hắn, đau quá làm hắn phải nhảy dựng lên, vội vã chạy ra phía trước, cũng không quên hô mấy tiếng.
"Ra trước cửa thả tao vào... Sao vào nhà mày khó khăn vậy..."
Diệp Diệu Đông nghe tiếng la oai oái bên ngoài cũng tỉnh cả người.
"Bạn ngươi hả?" Lâm Tú Thanh duỗi người một cái, giọng vẫn còn ngái ngủ.
"A Chính đến rồi, ngươi kiếm cho ta bộ quần áo ngắn với quần đùi đi."
Nàng lập tức đứng dậy đi lục tủ quần áo cho hắn lấy đồ mặc, "Ngủ một giấc đến giờ này, mặt trời vậy mà đã xuống núi, còn may bạn bè của ngươi tới gọi, không thì cũng không biết muốn ngủ tới mấy giờ, cơm cũng còn chưa nấu."
"Ngủ ngon ha? Ta đã nói chuyện lười sẽ lây nhau."
"Con gái của ngươi buổi chiều vậy mà không có về, thật là hiếm có, bình thường đi chơi đến giữa trưa là đòi về tìm ta ngủ rồi."
"Tốt lắm, sau này cứ ban ngày đuổi ra ngoài, ban đêm về ngủ là tốt, thanh tịnh."
Lâm Tú Thanh cười cười không nói gì, tự mình mặc quần áo rồi đi ra ngoài nấu cơm.
Diệp Diệu Đông cũng theo sát phía sau đi theo ra.
"Vợ chồng ngươi làm gì, giữa ban ngày gọi cửa cũng không ai trả lời, giờ này còn nằm trong phòng, vào nhà ngươi còn khó hơn vào nhà thần tài, trước có chó sau có ngỗng..."
"Ngủ thôi mà, ta chiều mới về, vừa ngủ một lát ngươi đã chạy đến gõ cửa rồi." Hắn vừa nói vừa ngáp.
"Chiều mới về? Còn tưởng các ngươi hôm trước về rồi."
"Không có gì bất ngờ, chúng ta cơ bản đều là giữa trưa hoặc sau giờ cơm xong là tốt, bởi vì trên đường về, không có gì bất trắc thì sẽ tiện đường ghé qua thành phố bán chút hàng rồi về nhà."
"Vậy ngươi đã đi xưởng đóng tàu hỏi chưa? Nghe ngóng xem sao?"
"Ngươi chỉ vì chuyện này đến à?"
"Chẳng phải sao?"
"Gấp cái gì...."
"Tính sớm thì có lợi sớm."
"Giải quyết cha ngươi?"
"Chưa, vẫn chưa nói với lão, đợi có điều lệ rồi nói với lão càng có sức thuyết phục."
"Chém trước tâu sau à?"
Diệp Diệu Đông nhíu mày, cái này hắn quen.
Lâm Tú Thanh nghe bọn hắn nói chuyện, cũng quay đầu nhìn thoáng qua, biểu cảm vi diệu lướt qua chút khinh thường, vật họp theo loài, người lấy bầy.
"Ha ha, đây là chuyện tốt, lão chắc chắn sẽ đồng ý thôi. Ta chỉ là lúc về, thấy hai chiếc thuyền của các ngươi tung bay giữa biển, chợt nhớ ra nên qua xem chút, tiện hỏi vài câu."
"Còn chưa có đi xem, ở trên biển mới mò ba bốn ngày, đêm qua trong đêm mưa to, xong liền trở lại, ngươi mà gấp thì hai ngày này xem thử, đi trong huyện xem thử. Còn ở thành phố thì gọi điện cho A Quang đi, kêu hắn đi hỏi thử?"
"Vậy cũng được, đã kêu hắn đi hỏi thì chắc A Quang cũng muốn nhúng tay vào chứ?"
"Xem ý hắn thôi, nếu hắn cũng muốn nhúng tay thì hai chiếc thuyền này, mỗi thuyền kiếm chút cũng chỉ được có từng đó, 4 người thì hơi ít."
"Vậy cũng có thể, nếu thiếu tiền thì để mấy chị ta góp vào, cho ta mượn chút."
"Ngươi thật là yêu bốn người chị của mình."
Diệp Diệu Đông hết cách rồi, thời điểm nào mấu chốt cũng nghĩ đến mấy chị của hắn.
Bất quá, hiện tại hắn đã là vạn nguyên hộ, nhà chồng mấy chị hắn chắc cũng sẽ không như trước không có cho cái gì tốt đẹp.
Hai năm nay A Chính ưỡn thẳng sống lưng, kiếm được nhiều tiền, mấy chị hắn cũng nở mày nở mặt, cũng có thể từ nhà mẹ đẻ lấy ít đồ về để chống mặt mũi.
Năm ngoái từ tỉnh Triết Giang kiếm được bộn tiền, cũng không ít mua quà cho mấy chị và cháu trai cháu gái, đã hơn lúc trước chỉ có nhận không cho đi.
A Chính mặt đầy kiêu ngạo, "Ta biết ngươi hâm mộ ta, cái này hâm mộ không được đâu."
"Chuột cái một người nuôi sống cả nhà mẹ đẻ, ngươi là bốn bà chị nuôi ngươi."
"Nói bậy, sao mà so được, ta đều trả lại rồi, bây giờ ta cũng kiếm được không ít tiền, cha mẹ ta đều là ta nuôi, về sau ta vẫn phải nuôi dưỡng lúc các lão già yếu."
"Ta ngày mai nhàn rỗi ở nhà, ngày mai gọi điện thoại cho A Quang đi, giờ này rồi, tiện thể ta cũng mai đi xưởng đóng tàu xem thử, ngày mai ngươi có muốn đi cùng không?"
"Đi cùng tốt, nói với cha ta là nghỉ một ngày, chờ thuận tiện ta cũng nói nhỏ với Nhỏ một tiếng, để lão cũng nghỉ một ngày cho tốt, mọi người cùng đi xem thử."
"Ta còn tính là có lẽ chờ thêm một tháng nữa vớt sứa xong, trong tay các ngươi sẽ rủng rỉnh hơn...."
"Không cần không cần, nếu đã nghĩ kỹ rồi thì định sớm cho xong, dù sao cũng chỉ cần nộp tiền đặt cọc."
"Hai chiếc thuyền à...."
"Vậy thì hai chiếc thuyền."
"Tốt, Lý lão bản quả nhiên tiền nhiều như nước, bên Nhỏ thì tiện đường các ngươi nói với lão một tiếng."
"Được, vậy ta về trước, mới ở biển về, người vẫn còn ướt."
Diệp Diệu Đông tiễn người ra đến sau cửa, vừa về phòng, Lâm Tú Thanh lên tiếng: "Lại biến thành hai chiếc à?"
"Nếu A Quang nhúng tay thì chắc chắn phải hai chiếc, lão cũng có thể sẽ tham gia, lợi nhuận của thuyền đánh cá đều thấy rõ ràng, không có lý gì mà đưa đến tận cửa lại không lấy."
"Ừm."
"Nhà mình đều có thuyền lớn, đến lúc đó chia ít một chút, để A Chính với Nhỏ nhiều hơn chút, hoặc hai mình mình hợp, đến lúc đó ta chiếm 4 phần, hai người bọn họ mỗi người chiếm 6 phần."
"Việc này cũng còn lần lượt giao."
"Vậy thì đặt đóng hai chiếc thuyền giống nhau, tính theo 20 phần, đợi hai chiếc thuyền đều tới tay rồi, đến lúc đó sẽ phân ra, mỗi hai người chiếm một chiếc thuyền thì tốt, cũng đỡ tính toán sổ sách rắc rối."
Nhiều người hùn vốn có bao nhiêu chiếc thuyền thì đó chính là tính sổ sách rắc rối nhất, nhất là trong tình huống thuyền đánh cá của hắn nhiều, cái đó càng phiền, tính sổ sách đều phải cùng một đống người thay phiên tính, đại khái phải mất cả ngày chỉ để đi tính sổ sách.
Nếu tiền nong không có vấn đề gì thì không sao, nếu chỗ đó có vấn đề thì còn phải tranh cãi cả nửa ngày trời.
"Tự ngươi quyết định đi, dù sao cũng không nhiều."
"Ừm."
Dứt lời, không có gì, Diệp Diệu Đông lại vào nhà nằm, tổng cộng cũng không ngủ được mấy giờ, đầu hắn vẫn còn đau.
Lát nữa là phải ăn cơm rồi, ngủ thì không ngủ được, nhưng mà trước tiên cứ nằm một lát để thư thả chút đã, đợi tối đến rồi ngủ tiếp, tiện thể hắn vẫn phải suy nghĩ về chuyện rong biển.
Nói suông để ủy ban làng trực tiếp tổ chức nhân lực đi nuôi thì rất không khả thi, dù sao cũng phải nhìn thấy chút hiệu quả thì người ta mới tin.
Hai tay hắn gối ra sau đầu, gác chân nằm trên giường, mắt vô hồn nhìn trần nhà.
Hoặc là hắn tự tổ chức một nhóm nhân lực nuôi thử trước, chờ nhìn thấy hiệu quả, các cán bộ thôn tự nhiên sẽ tin, sau đó tổ chức số đông dân làng đi nuôi.
Hoặc là hắn sẽ xuất tiền, bỏ công sức tài trợ, sau đó các cán bộ thôn xét thấy năng lực kiếm tiền của hắn, cũng như uy tín hiện tại, để thêm chút tin tưởng, tổ chức cho một nhóm người thử nghiệm trên quy mô nhỏ.
Bỏ ra ít tiền thì không sao cả, dù sao cũng thu hồi được, mấu chốt là hắn không rảnh để trực tiếp đi dẫn mọi người trồng trọt, huống chi, hiện tại rong biển hoang dã chưa qua cải tiến nuôi cấy, muốn trực tiếp thu thập mầm biển cũng không biết có thuận lợi hay không.
Hắn còn không chắc chuyện này thì bảo những người khác còn không hiểu làm sao, cái đó thì đi bao nhiêu đường vòng mới được, ít nhất thì hắn còn biết cách nuôi.
Sau khi suy nghĩ một hồi trên giường, miễn cưỡng đã định hình được một chút, Lâm Tú Thanh gọi đi ăn cơm, hắn đành phải gác lại. Dù sao rong biển hái mầm gieo trồng cũng phải chờ đến cuối tuần tháng 9, đầu tháng 10.... vân vân.
Nghĩ đến đây, hắn bỗng khựng lại bước chân ra ngoài, vậy chẳng phải là từ khi hắn trở về từ tỉnh Triết Giang, sẽ lập tức phải đi hái mầm trồng trọt hay sao.
Hắn làm gì có cái đó không....
Lâm Tú Thanh ở bên ngoài gọi mấy tiếng đi ăn cơm, không thấy hắn đi ra, liền vào xem thử, thấy chỉ ngơ ngẩn đứng ở đó.
"Ăn cơm rồi, ngươi làm gì đấy? Ta còn tưởng ngươi ngủ gật rồi."
"Không có, đang nghĩ chút chuyện."
Nói rồi, hắn mới ra bên ngoài đi.
Trong khi ăn cơm cả quá trình đều đang suy nghĩ, mẹ hắn lẩm nhẩm kể chuyện bát quái trong thôn, hắn cũng không hề nghe lọt.
Bà nhìn bộ dáng bất thường của hắn, "Đông tử làm sao vậy? Bị cảm à?"
"Cái bộ dạng hồn vía lên mây thế, làm gì?" Diệp mẫu cũng nhận ra hắn không bình thường, hỏi.
"Không có, ta đang nghĩ một vài chuyện thôi."
"Nghĩ cái gì?" Diệp phụ hỏi.
Lâm Tú Thanh nói xen vào: "Có lẽ lại đang muốn hợp vốn làm thuyền đánh cá với bạn của hắn ấy mà."
"Lại phải hợp vốn làm thuyền đánh cá nữa à? Ngươi có nhiều thuyền như vậy rồi, còn hợp thêm mấy chiếc, còn muốn hợp?"
Diệp Diệu Đông cũng không giải thích mình không phải đang nghĩ chuyện này, thuận miệng đáp một tiếng, "Ừm, mình không có người làm, không phân thân đi được, nên hợp với bạn, đến lúc đó để bọn hắn chạy thuyền, ta chỉ chờ chia tiền là được."
"Thuê người làm cũng được mà, ngươi đâu có cứ tự làm một mình từ lúc thu hoạch đâu, đến lúc đó dù sao đều là thuyền của mình thu hàng." Diệp phụ nói.
"Như thế cũng được, nhiều lắm thì cho chủ thuyền được thuê hưởng một hai phần lợi nhuận. Bất quá, ta muốn lôi bọn họ vào trước đã, nếu ta không tìm bọn họ dẫn dắt thì chắc họ cũng sẽ không muốn làm lớn. Dù sao thì cũng chỉ hợp thêm chiếc này thôi, sau này ai tìm ta hợp, ta đều không hợp, quá phiền phức."
"Vậy thì tự ngươi xem đi."
Diệp mẫu cũng nghĩ linh tinh lẩm bẩm, "Cái này đã mấy chiếc thuyền rồi, mười mấy chiếc không? Trong thôn mấy ngày nay cũng đang bàn tán, tháng sau có phải các ngươi lại đi bắt sứa nữa không, các ngươi nhiều thuyền như vậy, lại sắp phát tài rồi...."
Diệp Diệu Đông nghe mẹ mình lải nhải, cũng không theo chủ đề của bà mà nói, chỉ tiếp tục suy nghĩ.
Nhưng mẹ hắn đã nhắc nhở hắn, ai cũng biết hắn lại sắp kiếm được nhiều tiền, đa số người đều có tâm lý ghen ghét, vừa có sự ngưỡng mộ lại có sự đố kị.
Lãnh đạo hiện tại có chính sách người giàu trước giúp người giàu sau, cũng thực sự rất cần phải lôi kéo cả thôn cùng trồng trọt, để mọi người trong thôn đều dần dần giàu lên, coi như là phản hồi quê hương.
Vượt lên trước một bước, khiến quê hương khác thôn trở nên giàu có.
"Ta quyết định, đợi đợt đánh bắt sứa này kết thúc, sẽ đem mười chiếc thuyền gỗ nhỏ hiến cho ủy ban thôn, để ủy ban thôn tổ chức nuôi trồng rong biển, dẫn dắt người trong thôn làm giàu."
Lời nói đột ngột vang lên, khiến mọi người đang tán gẫu đều im bặt, ai nấy đều ngơ ngác nhìn hắn.
Lâm Tú Thanh không nhịn được lên tiếng: "Ngươi bị sốt rồi à?"
"Tối qua ngồi xuống đã thấy ngươi không ổn rồi..."
Bà có chút lo lắng: "Có phải ở trên biển gặp phải thứ gì không sạch sẽ không? Hay là mời thầy đến xem thử?"
"Thần kinh!" Diệp Diệu Đông bực mình mắng một tiếng, "Ta có thể có chuyện gì?"
Chỉ có Diệp phụ hiểu hắn đang nói gì, ở trên biển đã nghe hắn lẩm bẩm chuyện nuôi trồng gì đó, không ngờ còn muốn quyên thuyền, để ủy ban thôn tổ chức nuôi trồng.
Lúc mới đóng thuyền, đã định bụng sau khi dùng xong sẽ tính vào chi phí khấu hao, coi như trả công cho nhóm người chèo thuyền, không ngờ ý định thay đổi nhanh như vậy, hơn nữa còn chơi lớn đến thế.
Tuy là thuyền gỗ nhỏ, nhưng số lượng đến mười chiếc, cộng lại cũng không hề rẻ.
"Ngươi nói thật đó hả?"
"Đương nhiên, ta khi nào nói dối?"
"Cha con hai người nói cái gì vậy?" Diệp mẫu tò mò hỏi, "Còn mười chiếc thuyền gỗ nhỏ, lấy đâu ra?"
Vì Diệp mẫu hay nhiều chuyện, Diệp phụ cũng không phải cái gì cũng kể với bà, huống chi Đông tử lại có nhiều bí mật, ông giấu riết quen rồi, phần lớn thời gian có chuyện gì cũng chẳng nói với bà.
Nói cũng vô ích, biết chỉ thêm lảm nhảm cằn nhằn, cuối cùng người chịu trận lại là ông.
"Ta mua mười chiếc thuyền gỗ nhỏ, đến lúc đó dùng Đông Thăng hào kéo đến tỉnh Triết Giang đánh bắt..."
Diệp mẫu trố mắt: "Chuyện này cũng được hả?"
"Sao lại không được? Dân chài ở đó cũng dùng thuyền gỗ nhỏ vớt sứa từng bước một trên biển, cơm nước xong xuôi mọi người giúp ta gọi 20 người đi, đến lúc đó hai người phối một thuyền."
Hắn nói ra cũng là để mẹ sớm gọi người, ai biết nước lên khi nào, sớm hay muộn?
Năm ngoái thì tháng 7 giữa tháng đã ra khơi, sớm định người để tránh đến lúc đó luống cuống.
"Ngươi làm thật hả? Thật mười chiếc à? Khi nào kéo về?"
"Có thể cuối tháng hoặc đầu tháng, nói xong đầu tháng nhất định phải đưa đủ cho ta."
Diệp mẫu tặc lưỡi, thấy đây quả là một cách kiếm tiền tốt, chỉ là vốn đầu tư hơi lớn, nhưng so với số tiền năm ngoái kiếm được, chi phí này cũng chẳng đáng kể.
"Vậy là thật giống lời mọi người nói rồi, thật muốn phát tài to? Một chuyến đi kiếm được bao nhiêu tiền? Không phải kiếm được một hộ chục vạn tệ à? Ôi chao..."
"Nghĩ nhiều quá, đâu có nhiều vậy, người ta cũng biết dẫn người mà, đâu phải chỉ có mình chúng ta. Hơn nữa nhiều người nhiều thuyền như thế, đều tập trung ở một chỗ, hai ba ngày là vớt hết."
"Cũng đúng... Vậy thì làm sớm đi, không thì lỗ mất à?"
"Vậy thì để bọn họ tự đi tìm trên biển, vừa giám sát lẫn nhau, sau đó kiếm được chút nào hay chút nấy, dân địa phương không tìm được rãnh biển, một ngày cũng kiếm được mấy chục tệ, nhiều thuyền như vậy cũng góp gió thành bão, thêm nữa không tốn tiền xăng, chỉ cần nhân công."
"Cũng phải."
Diệp mẫu càng nghĩ càng vui, không ngờ con trai mình lại có đầu óc làm ăn đến thế, lại sắp phát tài rồi.
"Thế thì sang năm không dễ làm nữa sao? Mọi người đều học ngươi."
"Thế thì chắc họ chỉ húp cháo loãng, có khi còn chả có mà húp, chết cả đám."
Năm ngoái có thể qua mặt dân địa phương đã là khó rồi, năm nay còn thêm quy mô lớn như vậy, chắc chắn không qua mắt được dân địa phương, sang năm có người học theo hắn, e rằng chết cả đám.
Hắn vừa nói ra, Diệp mẫu càng thêm vui vẻ, có chút hả hê.
"Đúng đúng đúng, vậy thì năm nay đúng là đến lượt ngươi kiếm tiền."
"Còn chưa kiếm được đâu, ngươi nói hơi sớm rồi."
Lâm Tú Thanh không nhịn được cười nói: "Chẳng phải ngươi cũng vậy à? Còn chưa kiếm được đã sớm tính hết cả rồi."
Thì ra đây cũng là di truyền, hai mẹ con giống nhau như đúc, còn chưa kiếm được đã tính hết vào túi.
Diệp mẫu cười nói: "Thì tại nói đến đó thôi, mọi người ăn cơm xong sẽ đi gọi người giúp ngươi trước."
"Ừ."
Chờ bọn họ nói xong, Diệp phụ mới xen vào: "Con thật sự muốn trồng rong biển à? Con giải quyết được sao? Con có biết trồng không?"
"Về đại khái thì biết, nhưng ta cũng đâu có tự trồng, để ủy ban thôn tổ chức người đi nghiên cứu, nếu có thể trồng được, đến lúc đó ta đều thu mua hết, cũng có thể tăng thêm thu nhập cho người cả thôn."
"Con được không đấy?"
Diệp Diệu Đông lườm cha mình không nói gì.
Diệp mẫu lúc này mới kịp phản ứng về chuyện vừa nãy hắn nói sẽ quyên mười chiếc thuyền, đang vui vì hắn lại sắp kiếm được một khoản lớn, nên đã bỏ qua chuyện này.
"Các ngươi nói cái gì mà quyên mười chiếc thuyền, cái gì mà nuôi trồng rong biển? Rong biển chẳng phải trên đảo nhiều sao? Còn phải nuôi làm gì? Ngoài bờ biển mọi người dạo trước nhặt được không ít về phơi rồi, ta còn chẳng buồn nhặt."
"Rong biển ở khu vực đất liền bán vẫn rất đắt, đất liền cũng không đủ đồ hải sản ăn, chỉ có rong biển phơi khô dễ vận chuyển, dễ lưu thông, nên ở chỗ mình mới không ai thèm, ở ngoài kia người ta muốn, thật trồng được thì người cả thôn đều được lợi."
Nếu có thể trồng được trong hai năm này thì vừa hay gặp cuối thập niên 80, đầu những năm 90 đều tuyên truyền rong biển có thể phòng ngừa bướu cổ.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.).
Bạn cần đăng nhập để bình luận