Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 1005: Mực khô thơm ngon

Chương 1005: Mực khô thơm ngonChương 1005: Mực khô thơm ngon
Sau bữa cơm, Diệp Diệu Đông vào phòng cùng A Thanh tính sổ một lượt, hai người đều vui sướng trong lòng.
"Nhà mình bây giờ có bao nhiêu tiền rồi?"
Lâm Tú Thanh mỉm cười rạng rỡ, đáy mắt ánh lên tia sáng: "Trừ tiền mua đất, với tiền mua một chiếc thuyền trước đó nữa, vẫn còn hơn 13 nghìn, nửa năm nay bán cá khô chúng ta lại kiếm thêm bảy tám nghìn nữa."
Diệp Diệu Đông cũng híp mắt cười: "Đã bảo em rồi mà, tiền chiếc thuyền lớn anh nhất định kiếm lại được, trước khi đặt thuyền lớn, em còn lo tiền trong tay không đủ, đợi trả nốt tiền đuôi, lại phải vay nợ, trong tay lại không có tiền các kiểu."
"Đúng đúng đúng, anh nói gì cũng đúng, anh nói sao thì là vậy, ai bảo anh là chủ gia đình của nhà mình? Muốn quyết định thế nào thì quyết định, muốn làm gì thì làm..."
"Ấy ấy ấy... nói chuyện cho đàng hoàng, sao lại đổi giọng rồi, chủ gia đình nhà mình trên danh nghĩa là anh, nhưng sau lưng, rõ ràng là em mà!"
Lâm Tú Thanh thấy anh trợn mắt ngồi thẳng dậy, vội vàng cười bước lên ấn vai anh, an ủi: "Gấp gáp gì chứ, đùa anh đấy, những gì em nói cũng là sự thật mà, bây giờ trong tay chúng ta có hơn 13 nghìn, sắp tới đánh bắt mực nữa có thể kiếm thêm mấy nghìn nữa."
"Thuyền nhiều như vậy, kiếm tiền đúng là nhanh thật, bình thường sản lượng đánh bắt không lớn, nhìn không rõ ràng, mùa lũ này mới ghê, mỗi ngày đánh bắt mấy trăm cân, mà lại còn là mực nữa chứ, năm nay chúng ta thật sự sắp phát tài rồi."
Diệp Diệu Đông ôm eo cô, kéo cô ngồi lên đùi mình, rồi ôm cô, vui vẻ nói: "Đợi hai tháng nữa, anh lại đi tỉnh Chiết Giang vớt sứa biển, kiếm thêm cho em một khoản nữa mang về, nửa năm sau lại phơi cá khô, em sẽ chẳng phải lo lắng gì nữa."
"Vốn dĩ đã bảo em rồi, chúng ta chỉ cần trả trước tiền đặt cọc, 8000 tiền đuôi sau này, đừng nói lúc đó trong tay chúng ta cũng miễn cưỡng đủ, cho dù không có, năm nay anh kiếm đại chút cũng kiếm được. Em thấy đúng không?" "Nếu anh đặt thuyền muộn một năm, đến lúc giao hàng thời gian còn phải lùi lại, đặt sớm, sang năm cũng có thể lấy sớm. Bây giờ vừa kiếm được tiền, lại không ảnh hưởng nhận hàng."
"Đúng, anh nói đều đúng cả, nhưng mà đi Chiết Giang liệu có quá nguy hiểm không? Năm ngoái nguy hiểm như vậy, anh còn chẳng nói gì, dù sao đây cũng là đi đánh bắt trên địa bàn của người ta mà..."
"Chúng ta đi khu vực giáp ranh Chiết Giang và Phúc Kiến, thật ra cũng không sao, xung quanh cũng có rất nhiều thuyền đánh cá Phúc Kiến hoạt động, tuy hơi bất ổn, nhưng mọi người cẩn thận một chút là được, rủi ro cao đồng nghĩa với lợi nhuận cao, vốn dĩ làm việc gì cũng có rủi ro."
"Đến lúc đó thuyền nhiều, mọi người hỗ trợ lẫn nhau, không ở trong làng, chắc cũng đỡ hơn. Dù sao vẫn còn sớm, đến lúc đó tính, bây giờ chúng ta đã có ba chiếc thuyền, tốc độ kiếm tiên nhanh vù vù, nhanh hơn người khác nhiều."
Lâm Tú Thanh vui vẻ nói: "Đúng là nhanh hơn nhiêu, cảm giác như đang mơ vậy, không dám tưởng tượng nổi, đùng một cái trong tay đã có hơn vạn đồng tiết kiệm, lại còn ba chiếc thuyền, hai cửa hàng ở thành phố, còn có một chiếc thuyền lớn, sang năm cũng có thể giao, nhiều quá-"
"Ừ, còn có một xưởng nhỏ nữa, em quên rồi, đó cũng là cơ sở mới của chúng ta."
Lâm Tú Thanh bật cười: "Chỉ là một mảnh đất đơn sơ, tùy tiện dùng lưới đánh cá rào lại đã là cơ sở mới rồi? Đừng đùa nữa, đợi bao giờ xây tường lên rôi hãy nói."
"Em đừng coi thường, cả năm chúng ta cứ phơi cá khô ở đó, sẽ kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Đó chẳng phải là một ngành sản xuất rồi sao? Đó còn là ngành sản xuất lớn đấy."
"Được rồi, anh nói sao thì là vậy, tắm rửa xong thì nghỉ sớm đi, đêm nay còn ra biển nữa à?"
Diệp Diệu Đông ôm cô không buông tay, miệng ậm ừ quấn quýt cọ cọ vào cổ cô: "Ngủ muộn một chút."
"Mỗi ngày ra biển đều mệt như vậy rồi, đừng nghĩ lung tung, ngủ sớm một chút, dưỡng tỉnh tích lực đi. Mai em ra làng xem nhà ai có gà mái già bán, mua một con về tối mai hầm cho anh ăn, chiều nay bà cụ cứ lẩm bẩm mãi."
Lâm Tú Thanh vừa nói, vừa vỗ vai anh, bảo anh buông tay ra: "Em cũng phải ra ngoài bận rộn, bên ngoài còn một đống việc đang đợi làm, làm sao mà cứ quấn quýt mãi với anh trong phòng được, anh ngủ sớm đi."
Diệp Diệu Đông định nói sẽ nhanh thôi mà...
Nhưng nghĩ lại nói vậy cũng không hay lắm, sẽ bị cô chê cười mất, thôi bỏ đi, mấy hôm nay đúng là cũng mệt thật.
"Thôi được rồi."
Mực khô nhạt là mực tươi phơi khô không cho thêm muối, mực khô mặn là khi phơi có cho thêm muối, hai loại mực khô này là khác nhau.
Mực khô nhạt có cảm giác nhẹ hơn, bề mặt trơn mượt, giữ được vị nguyên bản của mực, ăn vào tươi ngon, nhược điểm là không để được lâu.
Còn mực khô mặn thì nặng tay hơn, bề mặt có muối tiết ra, độ mặn lớn, nhất định phải ngâm rửa nhiều lần để pha loãng hàm lượng muối mới ăn được.
Do hàm lượng muối cao, mực khô mặn không dễ bị biến chất, thời hạn bảo quản tương đối dài hơn một chút.
Nhà họ mấy hôm gần đây đều phơi nhạt, bởi vì phơi nhạt ngon hơn, lúc đầu để lấy tiếng tăm thì chắc chắn phải phơi nhạt cho người ta nếm thử.
Giai đoạn sau nếu định tích trữ số lượng lớn thì có thể cân nhắc phơi mặn.
Tuy nhiên, bây giờ đời sống vật chất thiếu thốn, lại thích đón nhận cái mới, cái gì cũng thích nếm thử, mua về cũng không thật sự để lâu được, trừ những cụ già tiếc của, tiếc mặc.
Diệp Diệu Đông đánh bắt cả ngày, hôm sau vì phải chuyển hàng, nên cũng không ra biển nữa, để Lâm Hướng Dương tạm thời thay thế, đi một ngày.
Mấy hôm nay đánh bắt trên biển đều khá thuận lợi, rất bình yên, cũng không có kẻ thiếu hiểu biết gây rắc rối, rời đi một ngày để chuyển hàng, anh cũng yên tâm. Anh ước chừng chắc là thời gian trước, biên phòng đã xua đuổi những thuyền cá đến gần khu vực đảo, nên gần đây khu vực đảo không có ai lai vãng, trước kia khi kéo lưới đều có thể thấy lác đác một hai chiếc thuyền.
Hôm nay cũng coi như anh tự cho mình nghỉ phép một ngày.
Sáng sớm dậy, ra khỏi phòng, anh đã ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn trong nhà.
"Đang hấp mực khô à?"
Bà cụ cười đứng dậy nói: "Đúng vậy, dạo này mỗi sáng đều hấp một bát, ăn với cháo trắng ngon lắm."
Anh ngày nào cũng ra biển, mỗi sáng cũng chẳng ăn được, mỗi chiều về ăn toàn là mực xào, hôm nay hiếm khi không ra biển, vừa khéo đúng lúc.
Tùy tiện mở nắp nồi, mùi thơm đậm đà xộc vào mũi, mực khô hấp chín hơi đỏ, anh cũng chẳng ngại nóng, xé một miếng bỏ vào miệng nhai, càng nhai càng tươi, càng nhai càng thơm, vị tươi lẫn chút ngọt mơ hồ, vị ngọt còn có chút mặn.
“Ngon quái"
"Vậy lát nữa con ăn nhiều vào, mọi người đều dậy rồi, bà bưng cháo ra cho nguội."
"Vâng ạ, con ra ngoài đi một vòng đã."
Diệp Diệu Đông lại xé một miếng nhỏ, vừa nhai vừa đi ra ngoài.
Mặt đất, tường rào khắp nơi đều phơi đầy mực khô trên các rổ lớn nhỏ, thúng tre, lưới đánh cá, đây đều là mực tươi mới giết hôm qua trải ra phơi.
Anh tùy tay bóp thử, thịt vẫn còn mềm, chỉ là rất dai rất có độ đàn hồi.
"Anh ra xưởng nhỏ xem một chút."
Diệp Diệu Đông hô vào trong nhà một tiếng, rồi mang theo bao tải đi ra ngoài, nếu đã khô rồi, anh còn có thể tiện thể thu lại.
Con chó đen lớn trong nhà thấy anh ra ngoài, cũng lập tức vội vàng đuổi theo sau, cả con chó đen nhỏ vốn đang ngồi xổm bên cạnh cũng lập tức bò dậy đi theo.
Mùi thơm tươi xung quanh xưởng nhỏ càng đậm đặc hơn, bên trong treo đầy mực khô, cá khô, toàn bộ khu vực đều không có chỗ trống, treo đầy khắp nơi.
Diệp Diệu Đông đi vòng quanh khu vực, sờ cái này, lật cái kia, mới tìm thấy một mảng lớn mực khô đã phơi khô ở rìa ngoài cùng.
Bên ngoài đều là mực mới phơi hôm qua hoặc hôm kia, bên trong mảng lớn này mới là mực phơi từ mấy hôm trước, độ khô rất tốt, cầm hai miếng gõ vào nhau phát ra tiếng lốp bốp.
Mực khô nhà anh phơi có thể coi là hàng cực phẩm, mực tươi mới về trong ngày đã làm thịt rửa sạch phơi khô, gần đây trời nắng đẹp, mùi tanh của mực cũng không nặng, không có ruồi muỗi bay trên đó.
Tùy tiện xem qua hai miếng đều có hình dáng cân đối, đường dao chuẩn xác, lớp thịt hoàn chỉnh, không khuyết, bên trong thịt dày, sạch sẽ, ngửi thấy mùi thơm tự nhiên, có màu hồng trong suốt.
Chỉ tiếc là mực mới phơi xong chưa có lớp sương trắng, cần thu vào ủ một thời gian mới xuất hiện.
Anh tùy tay ném vào bao bố, tranh thủ lúc chưa đến giờ ăn sáng, trước tiên thu một ít.
Anh vợ cũng không có ở đây, nếu không anh cũng không cần tự đi tìm khắp nơi, không biết đi đâu rồi, xung quanh xưởng nhỏ chỉ có một đám chó đang nhìn, dù sao trời cũng đã sáng.
Anh từ từ tháo xuống từng hàng, thỉnh thoảng nhấc bao bố lên, lắc lắc, để chúng phân bố đều hơn.
Cho đến khi một bao bố gần đầy, mới thấy anh vợ kéo quần chạy tới, thắt lưng quần vẫn còn đang thắt, chắc sợ rời đi lâu quá, không ai trông coi.
"A Đông sớm vậy đã thu mực khô rồi à? Anh vừa mới đi vệ sinh, rời đi một lúc."
"Không sao, hôm qua ngủ sớm, hôm nay dậy sớm, định ra xem độ khô thế nào, phát hiện đã khô hết rồi, em tiện tay thu luôn."
"Ừ ừ, anh cũng về nhà lấy một bao bố qua đây cùng thu, còn tưởng phải đợi mặt trời lên rồi mới thu."
"Không khác mấy đâu, gần đây sương đêm cũng không nặng, dù sao khô rồi thì thu thôi, thu sớm, lát nữa cân sớm một chút rồi chuyển đi."
Lâm Hướng Huy đi nhanh về nhanh lấy một bao bố qua, cũng cùng thu, đồng thời nói: "Lúc nãy anh đi vệ sinh, trên đường thấy mấy nhà trong làng lấy một đống mực nửa khô từ trong nhà ra phơi, mấy người này có phải muốn phơi sớm, đợi mấy hôm nữa xe tải lớn đến thu hàng không?"
Diệp Diệu Đông nhìn tay anh ấy, trong lòng suy nghĩ không biết có rửa chưa, miệng nói: "Chắc vậy, em đoán là ý định đó sẽ thất bại, chỉ có thể tự gánh đi bán thôi."
"Biết đâu họ mang đến nhà các em, muốn bán cho em đấy?"
"Tùy, cũng được, nếu họ bán không được, số lượng không nhiều, tiện tay giúp họ giải quyết cũng được."
"Như vậy cũng tốt, em cũng kiếm thêm được một ít."
"Chưa chắc đâu, lỡ ông chủ không muốn nhiều như vậy, em còn phải tự tích trữ hàng, còn phải ứ đọng hàng tồn kho, với lại mấy hôm nay giá cũng khá cao, chưa giảm xuống mức rẻ nhất, không thích hợp lấy nhiều để trong tay."
Lâm Hướng Huy cười gượng: "Anh cũng không hiểu mấy cái này, các em tự xem, dù sao em bảo anh làm gì thì làm nấy."
Diệp Diệu Đông gật đầu: "Lát nữa ăn xong sáng, anh đi ngủ bù trước đi, đêm qua cũng không ngủ, người chịu không nổi đâu, chúng ta đợi đến trưa hãy xuất phát."
"Được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận