Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 1036: Chó cũng đi bắt hải sản được

Chương 1036: Chó cũng đi bắt hải sản đượcChương 1036: Chó cũng đi bắt hải sản được
Diệp Diệu Đông một tay nắm đầu cá, một tay giữ đuôi, thấy miệng nó há ra há vào, anh cười hì hì đưa đến trước mặt Diệp Tiểu Khê.
"Cái! Cát"
Diệp Tiểu Khê cũng hào hứng trợn tròn mắt gọi liên tục, vừa gọi vừa còn giơ ngón trỏ tò mò muốn chọc vào miệng cá.
Diệp Diệu Đông vội vàng đưa cá ra xa, đầy vẻ ngao ngán nhìn nó: "Không được làm thế, tay sẽ bị cắn đấy."
Nó cười khúc khích, rồi lại tích cực vội vàng đi lấy cái xô ở bên cạnh.
Cái dáng vẻ nhỏ nhắn đó đâu còn cái vẻ đáng thương ủ rũ lúc nãy nữa.
Ném cá vào xô xong, anh lại vỗ đầu nó: "May mắn thật, tối nay bảo mẹ con hấp cho con ăn, ăn cá biển thông minh đấy, anh cả anh hai con không trông mong được, cả nhà chỉ trông cậy vào mình con trở thành sinh viên đại học vinh danh dòng họ thôi."
Diệp Tiểu Khê không để ý đến lời anh nói, ngược lại còn chạy sang bên cạnh nhặt cái xẻng lên, tiếp tục ngồi xổm xuống đất xúc cát, còn xúc cát vào xô.
Diệp Diệu Đông phản ứng không kịp, nhìn cát trong xô, bất đắc dĩ vô cùng.
"Thôi được rồi một mình con xúc cát đi, cha ở đây tìm thêm trong đống đá, ít nhất cũng nhặt thêm được một bát nữa, chứ tối nay chỉ có đồ khô thôi, không có đồ tươi."
Diệp Tiểu Khê mặc kệ anh, hiếm khi chạy ra bãi biển chơi, nó chỉ nghĩ đến chuyện xúc cát cho đã.
Thủy triều cách vị trí của họ khá xa, Diệp Diệu Đông cũng không sợ nó chạy lên phía trước, phía trước là một mảng lớn bãi cát trống, đủ cho nó chơi rồi, anh xách xô đi tìm ở bên cạnh, chỉ thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn nó một cái.
Thấy nó vừa chơi vừa nhích dần lên phía trước, anh cũng đi theo về phía trước.
Theo từng chút một khi thủy triều rút xuống, trên bãi biển cũng có thêm một số trẻ con ra chơi, Diệp Tiểu Khê thấy có trẻ con khác rồi, nó cũng chen vào, cùng chơi chung.
Diệp Diệu Đông thấy nó có bạn rồi, lại thấy một đám chó nhà, đột nhiên cũng có mấy con chạy ra, cũng không nhìn chằm chằm nữa.
Lúc anh mới ra, cả đám chó định đi theo, bị anh đá hai chân đuổi về, bảo chúng trông nhà, đỡ phải có đám họ hàng lung tung nghe nói nhà họ mua tivi, chạy đến xem náo nhiệt.
Lúc này không biết sao lại không nghe lời, còn lén lút chạy ra mấy con, vậy thì mặc kệ chúng, có chó ở bên cạnh cũng an toàn hơn.
Dặn dò mấy đứa trẻ cứ chơi cát tại chỗ, không được chơi nước ở phía trước nữa, anh mới chuyên tâm đi khắp nơi, chỉ thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Diệp Tiểu Khê xem có đang chơi bình thường không.
Thực ra phân bố hải sản trên bãi biển cũng khá có quy luật, gân bờ đào một chút có một ít ngao, thứ này cũng sống thành bầy, đào được một con ở gần đó, xung quanh thường cũng sẽ có.
Còn có lúc triều cường mồng một rằm, bên ngoài bến tàu là nhiều nhất. Có lẽ do bình thường đều bị nước biển bao phủ, không lộ ra, cũng không có nguy hiểm do con người gây ra, lúc triều rút lớn đi đào sẽ có rất nhiều.
Còn vị trí có cát trên bãi biển có thể sẽ có giun cát, xem phân bố theo mùa, vị trí bùn lầy thì có rất nhiều rồi, cũng là đến mùa thì có thể đi tìm lỗ bong bóng.
Rết biển cũng sinh trưởng trong bùn lầy, nhưng trên bãi biển nhà họ không có rết biển.
Diệp Diệu Đông vừa đi vừa nhìn bãi biển, thấy có lỗ quen thuộc, liền đào bừa vài cái, có lúc móc ra một con ngao, có lúc móc một con ốc mắt mèo, có lúc chẳng có gì cả, có lẽ móc sâu hơn một chút sẽ có.
Còn phía dưới vùng triều thì nếu móc sâu hơn một chút, có thể móc ra trai.
Anh thử rồi, phải móc đến dưới khuỷu tay, mà lại dễ bị vỏ cắt phải tay, cũng dễ bóp vỡ vỏ, kéo lên không được nguyên vẹn lắm. Lúc này đi ở vùng triều, anh cũng thấy xung quanh bãi biển có rất nhiều lỗ bong bóng, bên dưới chắc có trai, nhưng móc rất tốn sức, mất nửa ngày mới móc được một con lên, anh lười làm.
Vốn dĩ cũng là dắt con ra đi dạo một vòng, chứ không phải cố ý đi bắt hải sản, chỉ là tùy tiện đi một chút, xem có gì nhặt được chút ít, mệt quá thì anh không làm.
Đi một vòng chỉ móc được hai ba chục con ốc mắt mèo, nhặt được mấy con ngao lớn, hai con cá ướp đầu to mắc cạn, với một ít cá nhảy, mấy con sao biển, nhím biển.
Anh nghĩ đến chuyện chuyển địa bàn, đi xem vùng đá bên kia, có gì nhặt chút đào chút, không có thì chuẩn bị lên đường về, bên Diệp Tiểu Khê chơi tạm ổn là được, chơi lâu quá không biết người sẽ bẩn đến mức nào, về lại bị mắng.
Vừa đi đến khu vực đá này, anh đã thấy phía trước có hai con cua đá vung càng lớn chồng lên nhau, không biết là đang đánh nhau, hay đang giao phối.
Ra ngoài chỉ nghĩ đến việc dỗ con, chỉ mang theo cái xẻng, không mang kìm, lúc này chỉ có thể dùng tay không bắt thôi.
Hai con cua này chồng lên nhau, khó lòng chia lìa, anh bắt con phía trên, con phía dưới cũng bị chân cua móc vào cùng bay lên, anh vội lấy xô hứng, tức thì lại rơi thêm một con xuống.
"Chân còn bị kẹp đứt, mạnh vậy."
Anh lẩm bẩm một tiếng, cũng ném con cua trên tay vào xô luôn.
Cua đá không lớn được, to nhất cũng chỉ bằng nắm tay, nhưng ăn thì thịt vẫn rất ngon, hơi giống cua xanh, chỉ có điều nó không bằng cua xanh, cua xanh có thể lớn rất to, một con có thể nặng vài ký.
Thu hoạch được hai con rồi, anh lại đi loanh quanh xung quanh, thuận tay thu thêm mấy con ốc gai lớn.
Đang lúc anh cúi người bắt thêm một con cua xanh nhỏ, anh lại cảm thấy chân hơi ngứa, có thứ gì đang cọ vào chân anh.
Đứng thẳng người lên nhìn, bên chân không biết từ lúc nào lại thêm một con chó đốm, đầu chó cứ cọ vào chân anh, mà trong miệng chó đang ngậm một con ốc biển to bằng nắm tay, không biết nhặt ở đâu.
Diệp Diệu Đông ngạc nhiên cười khẽ: "Ồ, mày cũng biết bắt hải sản cơ à?"
Đầu chó cứ ngửa lên, thấy anh nhìn sang, hai chân còn thuận thế đứng lên ôm chân anh.
Anh vội lấy con ốc biển từ miệng chó ra, nhìn vào trong thấy đúng là có thịt, vội khen ngợi vỗ võ đầu nó: "Giỏi lắm!"
"Gâu gâu!"
"Cũng có chút tác dụng, đi chỗ khác tìm thêm cho tao xem, bới thêm chút đồ nữa về, tối cho mày ăn thêm."
Hôm nay nhìn hải sản rải rác trên bãi biển có vẻ không nhiều, nhặt được một con cá mú đá cũng là may mắn rồi, còn lại mấy thứ khác tàm tạm nhiều nhất cũng chỉ góp được một bát, để con chó này tìm thêm, xem có thể góp thêm được chút nữa không, dù sao người nhà đông.
Tiểu Hoa nhận nhiệm vụ xong, sủa hai tiếng rồi lập tức quay đầu chạy đi.
Diệp Diệu Đông nghĩ thầm biết thế thì dắt thêm mấy con chó ở nhà ra, như vậy anh ngồi đó, đợi mấy con chó này kiếm hàng cho anh chẳng phải tốt rồi sao?
Không biết mấy đứa nhỏ ở nhà lén anh huấn luyện mấy con chó này thế nào, còn biết bắt hải sản...
Nhìn con chó đốm chạy xa rồi, anh mới lại tìm kiếm ở gần đó, chỉ là chưa kịp tìm được gì, bên chân lại có cảm giác lông xù, lần này trong miệng chó ngậm một con cá đế giày dẹt, con này to phết, cũng bảy tám lạng rồi.
"Đồ tốt, mày đúng là biết bắt hải sản thật à?"
Anh vừa nói vừa lấy con cá từ miệng chó ra, ném vào xô nước, thấy nó vẫn đứng tại chõ, liền cười vỗ vỗ đầu nó: "Rất giỏi, tiếp tục đi, kiếm thêm nhiều hàng về."
"Gâu!"
Nhận lệnh xong, nó lại đổi hướng chạy như bay... Chỉ là chưa được bao lâu nó lại quay về, lân này miệng không ngậm đồ, ngược lại há miệng cắn ống quần anh, liên tục kéo, anh nghi hoặc một chút.
"Sao vậy? Là bắt không được, muốn dẫn tao đi à?"
Con chó lập tức buông ra, đồng thời sủa hai tiếng, đi lùi lại trước rồi quay đầu.
Đi được vài bước lại quay đầu nhìn anh một cái, thấy anh không động đậy, nó lại sủa hai tiếng.
Lúc này Diệp Diệu Đông biết rồi, nó muốn dẫn anh đi.
Anh cười khẽ: "Trời, thông minh vậy sao? Còn biết dẫn đường à?"
Con chó đốm thấy anh lề mà, lại sủa mấy tiếng, Diệp Diệu Đông biết nó giục anh, anh vội nhấc chân đuổi theo, thấy nó lại chạy nhanh lên, anh cũng chạy theo.
Là chạy về phía vùng triều, hướng nước triều, chạy ra mười mấy mét, con chó dừng lại, anh cũng dừng theo.
"Chỗ này có gì à?"
Con chó đốm ởi vài bước về phía vịnh biển bên cạnh, rồi quay đầu sủa với anh hai tiếng, anh cũng đi theo nhìn một cái.
"Trời, một đống ốc bùn cơ à, mày giỏi đấy, mày cũng khá đấy, trong vịnh biển cũng tìm ra được."
"Gâu gâu!"
"Chẳng trách phải dẫn tao tới, mày vớt không nổi, nhưng bảo tao nhặt thì nhặt đến bao giờ? Phải về nhà lấy vợt mới được, chứ cả một mảng lớn này, hốt hết vào xô thì toàn cát không à."
"Phải dùng vợt vớt lên, cho vào nước biển xóc một xóc, bỏ cát ra, rồi đổ một xô nước biển nuôi cho nhả cát mới được, chứ không thì không ăn được đâu."
"Gâu gâu!"
Tiểu Hoa không hiểu anh nói gì, nhưng cũng biết anh đang nói với nó, một chú chó trung thành đạt chuẩn phải biết đáp lại. Diệp Diệu Đông thuận tay nhặt lên hai con, thịt mâm phía trên lập tức co rút lại một chút, anh đi đến bên cạnh chỗ có một vũng nước đọng rửa sơ qua, nhìn vỏ trong suốt bên trong có vẻ không nhiều cát.
"Nhả một đêm chắc sẽ nhả sạch được, ngày mai lại có thêm bữa, nhưng mà phải về nhà lấy vợt, hơi phiền."
Hốt cả cát về, dùng nước ngọt rửa thì sẽ chết toi, anh nghĩ một chút, vẫn phải tự mình chạy về một chuyến, nhưng mà thực sự là một đoạn đường dài ghê, lúc này nước triều rút xuống, cách nhà cũng một hai trăm mét.
"Tạm bỏ ở đây đi, lát nữa loanh quanh tạm ổn rồi hẵng về lấy, mày mau đi tìm thêm cho tao xem, xem còn có gì có thể nhặt được, có gì thì mang đến đây, mang nhiều vào."
Con chó nhìn anh ngơ ngác, có lẽ nói dài quá, nghe không hiểu, Diệp Diệu Đông chỉ có thể lặp lại một lần, bảo nó đi tìm tiếp, lúc này nó mới lại hăng hái quay đầu.
Diệp Diệu Đông đứng tại chỗ vuốt cằm: "Hay là bây giờ về lấy vợt, tiện thể dắt thêm mấy con chó ở nhà ra? Con này còn biết bắt hải sản, không lý nào mấy con kia lại không biết chứ?"
Nghĩ một chút, anh trực tiếp nhấc chân đi về phía bờ, chó nhiều sức mạnh lớn, anh cần gì phải tự mình vất vả đi khắp nơi tìm, có chó là được rồi.
Trên núi có chó săn, mà anh ở bãi biển cũng có chó hoang biết bắt hải sản!
Bạn cần đăng nhập để bình luận