Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 411: Cá thu Đại Tây Dương(2)

Chương 411: Cá thu Đại Tây Dương(2)Chương 411: Cá thu Đại Tây Dương(2)
Anh cầm vợt lưới xong cũng chẳng nói gì, lặn xuống biển ngay. Trước đó anh đã thấy tôm he rồi, không bắt lên bờ thì anh khó chịu lắm.
Đàn tôm kia cũng lì lợm lắm, bơi qua lại hoài trong vùng này, anh lặn xuống cũng khỏi phải tìm, đã thấy ngay.
Cầm vợt lưới, anh quăng thẳng vào đàn tôm, do lưới nhỏ nên lần đầu chỉ bắt được một nửa, phần còn lại tán loạn hết. ...
Những con tôm còn lại tan đàn rồi thì khó bắt lắm, anh đành bỏ cuộc, vội vàng thu lưới lại, bơi lên phía trước thấy một đàn cá thu đang đến, anh cũng chẳng để ý nữa, dù sao cũng là cá rẻ.
Hôm nay anh lên xuống nước nhiều lần rồi, không mang kính bảo hộ, sợ nước vào mắt. Lặn sâu cũng khó khăn, thêm nữa sức cũng hao nhiều rồi, hôm nay tạm dừng thôi.
Đang bơi lên, anh vừa kịp thấy dưới đáy có một con cá tráp vây vàng đang cắn câu, lắc lư thân mình, theo sợi dây câu trôi lên mặt nước.
Cũng được đấy, con tráp vây vàng này nhìn cũng hơn hai cân.
Anh nhô đầu lên thì cha Diệp vừa lúc nhấc con cá tráp vây vàng lên thuyền.
"Cha, lấy giúp con."
"Con mò được gì à?" Cha Diệp thấy anh nắm chặt miệng vợt lưới, câm cán lưới đưa qua, tò mò nhìn vào: “Nhiêu tôm he vậy?”
Ông vui mừng khi thấy đàn tôm to đang nhảy lộn xộn trong lưới, toàn con lớn, liền đổ tôm vào thùng riêng.
"Lúc nãy con lặn xuống cầm vợt lưới là để bắt đàn tôm này à?"
Diệp Diệu Đông bò lên thuyền, lau mặt rồi nói: "Vâng, vài lân trước thấy rồi nhưng không có dụng cụ để bắt, nên con mới dùng vợt lưới thử. Nhưng chỉ bắt được một nửa thôi, phần còn lại tản ra hết." "Được rồi, cũng được năm sáu cân đấy. Trên thuyền không có khăn, con lấy miếng vải lau khô người trước đã, rồi mặc quần áo vào, đừng để cảm lạnh. Để cha thu dây câu."
"Vâng."
Anh hắt hơi hai cái, lắc đầu làm nước bắn tung tóe, vải trên thuyên dơ quá, anh liền lấy áo lau luôn. Dù sao thu dây xong cũng về ngay thôi.
Đống cá hoa vàng trên boong chất lỉnh kỉnh, còn đàn cá đuối cũng không biết bán được bao nhiêu tiền, chắc chỉ con lớn mới đáng giá.
Diệp Diệu Đông mặc xong quần áo cũng ra giúp thu dây câu. Nhưng không hiểu hôm nay hết vận may hay sao, phần lớn câu thu lên toàn cá thu Đại Tây Dương.
Giờ anh mới thấy buồn bực, không phải quá lãng phí sao?
Cá thu Đại Tây Dương rẻ, cũng chỉ 3 hào một cân.
"Sao lại có nhiều cá xấu thế nhỉ?"
"Tháng 9 đến tháng 12 là mùa nước lên, có nhiều cũng là chuyện bình thường." Cha Diệp cũng không mấy thất vọng, còn hơn là móc trống, thuyền đầy cá hoa vàng nên hôm nay kiếm được không ít tiền. Nếu không muốn bán, có thể lấy lại làm mồi câu vào ngày mai hoặc ngày kia cũng được.
Diệp Diệu Đông càng thu càng chán nản, sau khi thu gần hết cá chỉ có ba con cá hông đen, một con cá tráp vây vàng, ba con cá lờn bơn và tám chín con cá mềm, còn lại đều là cá thu Đại Tây Dương, đúng là ngày cứt chó.
Còn không bằng lưới kéo, lưới kéo được đàn cá đuối lúc trước còn nhiều cá khác lẫn vào nữa.
Thực ra cá thu Đại Tây Dương cũng rất bổ, lành mạnh lắm, chỉ tại thịt già cứng, vị không ngon, lại có mùi hôi nồng, không được ưa chuộng. Trong khi sản lượng lớn, đánh bắt quanh năm.
Khi thu hết câu, mặt trời đã lên cao. Trên thuyêdb thêm ba giỏ cá cá thu Đại Tây Dương khoảng 200 cân, cùng 10 cân cá mềm, 5 con cá lờn bơn, 3 con cá sạo, 5 con cá mú đen, T con cá tráp vàng.
"Có vẻ phải phơi một phần, một phần để làm môi cá thôi."
"Giữ lại đi, không cần bán. Phơi khô cũng để được lâu, để dành ăn dần, sau này mang cho cha vợ con nữa, bên nhà kia đông người."
"Vâng."
"Về thẳng đi, trời hôm nay nắng nóng quá rồi."
"Được."
Không thể vì tiểu mà mất đại.
Anh từ bỏ ý định quay lại lưới cá đuối, biết đâu dưới đó còn nhiều? Nhưng liệu có đáng không? Lỡ lãng phí thời gian thì sao?
Về sớm thì anh cũng có thể ngủ trưa một chút, hôm qua uống rượu đến gần mười giờ mới nghỉ, khuya lại thức dậy lúc hai giờ, giờ anh hơi mệt rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận