Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 490: Cá chình biển

Chương 490: Cá chình biểnChương 490: Cá chình biển
Đến bến tàu, anh tiện thể chào hỏi A Tài, lát nữa về sẽ tìm anh ta tính tiền, tiền bào ngư mấy hôm trước vẫn chưa tính. Nói trước với anh ta một tiếng, để anh ta chuẩn bị tiền.
Giữa mùa đông, hiếm khi trời nắng liên tục nhiều ngày, tàu thuyền đậu bên ngoài bến tàu không nhiều, phần lớn đều ra khơi rồi.
Hai chiếc thuyền lớn nhất đậu ở đó, một chiếc là của A Quang, chiếc còn lại là của anh, anh nhìn thấy cha Bùi đang nằm sấp trên thuyền sửa động cơ, liền lái thuyền đến gần đó.
"Chú Bùi, nghe nói động cơ thuyền của chú bị hỏng, hỏng chỗ nào vậy?"
Khi thuyền còn chưa đến gần, cha Bùi đã nghe thấy tiếng máy móc, chỉ là không rảnh để ý xem là thuyền nhà ai, lúc này nghe thấy có người gọi, mới ngồi dậy nhìn một chút.
"Là A Đông à, có mấy linh kiện bị rỉ sét lão hóa, sợ trên biển xảy ra chuyện, hôm nay không dám ra ngoài, sáng sớm vừa đi thị trấn mua linh kiện, chú đang thay."
"Vậy thì tốt, phát hiện ra trước khi ra khơi, thay kịp thời là tốt rồi, nếu không, trên biển lỡ động cơ gặp sự cố, vậy thì phiền phức."
"Đúng vậy, cho nên mỗi lần trước khi ra biển đều phải kiểm tra một chút, cẩn thận một chút, lúc này cháu định đi đâu thế?"
"Đi thu lưới dính, mấy ngày nay không đi thu rồi."
"Chăm chỉ thật, cháu thả lưới cũng khá nhiều đấy."
Anh cười hì hì hai tiếng: "Đây không phải là muốn nâng cao hiệu quả sao, ra ngoài một chuyến, thế nào cũng phải kiếm đủ vốn, trên thuyền thả nhiều loại lưới, có phòng bị."
"Trong thôn nhờ cháu khởi xướng, phần lớn đều bắt đầu thả câu dây dài, nghe nói thu hoạch đều rất tốt, câu được cá lớn, không có cá nhỏ." "Cũng được, mọi người có thể thử xem, chú cứ sửa máy móc trước đi, cháu cũng phải ra khơi rồi, không làm phiên chú nữa."
"Đi đi."
Diệp Diệu Đông lái thuyền ra ngoài, kết quả đến vùng biển quen thuộc, anh lại không tìm thấy phao của mình!
"Chết tiệt, chẳng lẽ thật sự bị sóng đánh mất rồi sao?"
Anh lái một vòng quanh vùng biển xung quanh đều không thấy phao quen thuộc, chỉ thấy của người khác, có chút buồn bực, không cam lòng lại lái ra vùng biển bên ngoài, muốn tìm thêm lần nữa.
Nhưng chẳng thấy gì, ngược lại thấy không ít người đang làm việc trên biển.
Lại đi một vòng lớn, vẫn không tìm thấy, đang định quay về thì nghe thấy có người gọi anh, anh quay đầu tìm kiếm nguồn gốc âm thanh, liền thấy một chiếc thuyền gỗ nhỏ đang chèo về phía anh.
Ồ, là A Chính và Tiểu Tiểu.
Anh lái thuyền về phía bọn họ, thấy bọn họ chèo vất vả như vậy, không nhịn được nói: "Hai người có thể đổi thuyền rồi đấy."
Tiểu Tiểu nhún vai: "Bọn tao cũng muốn chứ, thiếu vốn thôi, anh Đông có muốn tài trợ một chút không?”
"Hai người thiếu bao nhiêu?"
Có ý chí cầu tiến muốn đổi thuyền lớn là chuyện tốt, giúp đỡ anh em một chút cũng không sao, dù sao cũng tốt hơn là cho những người không đâu vay.
"Vẫn chưa tính, chỉ là có ý định này, trước tiên xem thuyền cũ có dễ mua không, thuyền mới không mua nổi."
"Vậy hai người cứ từ từ tìm hiểu, có cái phù hợp thì ra tay, nếu thiếu không nhiều, tao vẫn có thể giúp một tay."
"Hì hì, không nhiều không nhiều, hai người chia ra cũng không nhiều lắm, có thể chỉ thiếu vài trăm tệ, cụ thể thiếu bao nhiêu cũng phải có thuyền mới biết được." A Chính vừa sắp xếp hàng hóa trên thuyền vừa nói: "A Đông, mài đổi vị trí lưới dính rồi sao?"
"Hả? Mày thấy lưới dính của tao à?" Diệp Diệu Đông lập tức mừng rỡ.
"Thấy rồi, bên phía đông có hai cái hình như là của mày đúng không? Sáng nay bọn tao đi qua nhìn thấy phao của mày, mày thả riêng ra à?"
Bọn họ tháng trước giúp anh thu mấy lần, nên nhận ra phao của anh.
"Không, không phải là vì mấy hôm trước động đất không thu vê được sao, hôm kia lại ngâm trong biển quá lâu, định nghỉ ngơi hai ngày, dặn anh cả anh hai ra thu. Ai ngờ bọn họ không tìm thấy, tao đành phải tự mình ra tìm, không ngờ thật sự mất rồi, vừa nãy đi một vòng lớn."
"Bọn tao còn tưởng mày ăn no rửng mỡ, thả riêng ra."
"Chỉ có mấy hàng lưới dính, tao bị bệnh mới thả riêng ra. Không nói nữa, tao qua xem trước đã.'
Tìm được là tốt rồi.
Anh hăng hái lái thuyền về hướng bọn họ chỉ, nhưng chỉ thấy xung quanh có hai cái phao, nhất thời cũng không rảnh tìm kiếm thêm, định thu hai cái này trước đã.
Một hồi thu lưới, cá tôm đầy ắp, nhưng có chút đáng tiếc, thả quá lâu rồi, con nào con nấy đều lật bụng trắng, chỉ có lác đác vài con còn sống.
Lại phải mất nửa ngày chọn lựa, thật đáng tiếc, nhiều cá tôm như vậy. Thu sớm hai ngày chắc không đến nỗi hỏng, ai ngờ lại bị trôi dạt đến đây.
Lúc này anh cũng không rảnh phân loại, mới thu được một cái lưới dính, phía sau còn phải tiếp tục thu, tiếp tục tìm kiếm, đổ hết hàng vào sọt, anh cũng không quản sống chết, tiếp tục thu lưới.
Mỗi cái lưới đdính đều rất nặng, hàng rất nhiều, nhưng còn sống thật sự không có bao nhiêu.
Muốn khóc quá, một hàng lưới dính đều thu xong, chỉ có ba con cá chình biển còn sống, có một số có thể vừa chết còn tươi, nhưng phần lớn mắt cá đều đục ngầu, tùy tiện lật xem mấy con, mang cá đều đỏ sẫm và có chất nhầy.
Ba con cá chình biển này hung dữ lắm, há miệng to ra, trong sọt còn tấn công lẫn nhau.
Vất vả lắm mới có con sống, Diệp Diệu Đông múc một thùng nước biển, gắp chúng vào thùng nước, con nào con nấy đều dài hơn một mét, to bằng cánh tay người lớn, cũng khá hiếm.
Cá chình biển và cá chình không giống nhau, cá chình có vây ngực, cá chình biển thì không có vây ngực.
Đầu cá chình nhọn và dài, còn cá chình biển thì dài như rắn, trên người có hoa văn rõ ràng, da rất dày, rất hung dữ, đầu nhỏ hơn, răng lớn hơn, có hai hàm răng sắc nhọn, một hàm ở ngoài để cắn xé đối thủ, một hàm để nuốt thức ăn.
Thu xong, anh lại lái thuyền về phía cái phao lồng đáy khác, ai ngờ cái lồng này lại có 6 con cá chình biển, lúc đổ ra, suýt chút nữa đã tấn công anh, cắn vào mu bàn tay anh, may mà anh phản ứng nhanh rụt tay lại.
6 con cá chình biển này có lớn có nhỏ, con lớn nhất ước chừng hơn một mét hai, con nhỏ nhất có lẽ chưa đến một mét, sau khi đổ hết vào sọt, lại tấn công lẫn nhau.
Còn chưa kịp bắt từng con bỏ vào thùng, anh đột nhiên nhìn thấy một con cá chình biển lớn há cái miệng to, cắn một con cá chình biển khác có thân hình thon thả hơn, dùng hàm răng to sắc nhọn của nó cắn xé, nhất quyết không buông.
Nhìn có chút đáng sợ, cái miệng của nó lại cắn vào đoạn giữa thân con cá chình biển khác, hơn nữa còn có thể nuốt vào trong.
Lúc này những con cá chình biển khác cũng nhìn chằm chằm lao lên cắn xé, đồng loại tương tàn.
Diệp Diệu Đông thấy vậy liên vội vàng tách con lớn và con nhỏ ra, đồng thời giải cứu con cá chình biển bị cắn đến nửa sống nửa chết kia khỏi miệng hổ, vừa gắp nó lên, trên người nó còn treo mấy con, nhất quyết không buông.
Anh cẩn thận gắp từng con xuống ném vào thùng, con lớn bỏ vào một thùng nước, con nhỏ bỏ vào một thùng nước. Nhưng không cẩn thận, gắp trượt một con, rơi xuống thuyền, con này lại vô cùng hung dữ, ngẩng cái đầu cao ngạo của nó lên, thừa dịp anh không đề phòng, trực tiếp lao đến cắn chân anh.
"Chết tiệt! May mà bố mày đi giày cao su."
Chỉ thấy con cá chình biển này há cái miệng to vừa cắn vào giày cao su, kết quả lại trơn trượt không cắn được, Diệp Diệu Đông phản ứng nhanh chóng khi nó định tấn công lần nữa, một chân đạp lên đầu nó, dùng sức nghiền một cái.
"Cho mày chết!"
Cái đuôi dài của nó vùng vẫy liều mạng, từ phản kháng kịch liệt đến sau đó biến thành vặn vẹo yếu ớt, đợi đến khi hoàn toàn bất động, Diệp Diệu Đông đợi thêm một lúc, mới yên tâm nhấc chân ra.
Đầu con mồi đã bị anh dẫm bẹp dí, còn bắn cả nước ra. Anh nhăn mặt dùng kìm gắp nó lên ném vào sọt, định bụng lát nữa sẽ phân loại sau.
Mẻ lưới đầy cá chình này quả thật tốn của anh không ít công sức, chủ yếu là do chúng quá hung dữ, sơ sẩy một chút là dễ bị cắn.
Anh tiếp tục thu gom vài cái lồng đất còn lại, hầu như mỗi cái đều có ít nhất một hai con, nhiều thì ba bốn con.
Tuy nhiên, không cái nào nhiều bằng cái vừa rồi, không biết có phải đã bị ăn mất hay không, mấy con còn sót lại đều có kích thước khá lớn, con nào con nấy đều khoảng ba bốn cân.
Lúc anh kéo cái lồng đất cuối cùng lên, khi đang đổ cá ra, anh tình cờ nhìn thấy một con bạch tuộc nhỏ đang ngọ nguậy, bị con cá chình bên cạnh phóng lên cắn vào đầu, rồi nuốt chửng cả con.
"Chết tiệt, không kịp ngăn cản, chớp mắt cái đã bị nuốt mất, lại còn chuyên chọn đồ ngon mà ăn."
Diệp Diệu Đông lẩm bẩm một câu rồi gắp nó vào thùng, sau đó gấp cái lồng lại. Cái lồng cuối cùng chỉ có một con. Anh phải thu gom hết những cái lồng này lại, mang đến vị trí cũ để thả, tiện thể anh cũng phải tìm kiếm thêm xung quanh hoặc ra xa hơn một chút.
Một hai con, hai ba con cá chình anh có thể không để tâm, nhưng vừa rồi hai hàng lông đất đã bắt được kha khá, hàng thứ nhất thu được 3 con, hàng thứ hai thu được tận 15 con.
Mười mấy con đó cộng lại cũng phải năm mươi mấy cân, loại này không hề rẻ, anh phải tìm xem những cái lồng còn lại bị sóng cuốn đi đâu.
Đi một vòng quanh đó, anh lại phát hiện ra một cái ở vị trí cách đó một khoảng, anh cũng yên tâm hơn một chút, tìm được một hàng là một hàng.
Kéo lồng đất lên, anh phát hiện túi thu cá hơi trống? Chỉ có vài con cua đá và cá ếch nhỏ?
Anh tiếp tục thu lồng, kết quả lại trống rỗng, mở túi ra bên trong không có nổi một cân hàng...
"Mẹ kiếp, bị trộm mất rồi!"
Anh chửi thề vài câu, sau đó thu cả hàng lồng lên, quả thật không được mấy cân, cả hàng lồng cộng lại cũng không bằng một cái vừa nãy.
Có lẽ là do thả lâu quá nên bị người ta trộm mất, anh nhìn xung quanh, quả nhiên có vài cái phao nổi lênh bềnh.
Buồn bực một lúc, anh lại tiếp tục tìm kiếm, xung quanh không thấy, anh lại lái ra vùng biển xa hơn một chút, không ngờ lại tìm được thêm một cái, hơn nữa còn có không ít hàng ngon.
Lúc anh thu mẻ đầu tiên, thấy bên trong có kha khá hàng nên lại lấy một cái sọt khác để đựng, phần lớn đều không còn tươi, nhưng có một con cua xanh siêu tol
"Trời ơi, cua xanh chúal"
Diệp Diệu Đông nhìn con cua xanh khổng lồ đang bò loạn trong sọt với vẻ mặt mừng rỡõi
Anh đưa tay ra định bắt, nhưng phát hiện năm ngón tay xòe ra, lòng bàn tay lại không thể khống chế được, không thể nắm được mai cua, phải dùng cả hai tay mới bắt được.
Thông thường, cua xanh một hai cân, người lớn chỉ cần xòe bàn tay là có thể bắt được nó.
Quả nhiên gió to sóng lớn, đồng nghĩa với việc có hàng khủng, con cua xanh to như vậy, anh chưa từng thấy bao giời
Bạn cần đăng nhập để bình luận