Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 1505: Lâm Quang Viễn dự định

Chương 1505: Dự định của Lâm Quang Viễn
Nghĩ đến Lâm Quang Viễn buổi chiều sẽ tới, Diệp Diệu Đông buổi sáng đã đi ra ngoài, sau bữa trưa thì không đi đâu nữa.
Hôm qua là cha hắn truyền lời, hắn cũng không biết cụ thể nói là mấy giờ, cha hắn cũng mơ hồ không hỏi rõ ràng, hắn cũng chỉ có thể ở nhà ngủ trưa, thuận tiện chờ đợi.
Lâm Quang Minh cùng Lâm Quang Văn biết Lâm Quang Viễn buổi chiều muốn qua, sáng sớm liền hưng phấn chờ đợi.
Vốn dĩ bọn hắn lái xe tải lớn cũng nhàn, chỉ cần buổi chiều khi thuyền thu hoạch trở về thì lái ra ngoài nhận hàng, buổi sáng đều có thể rảnh rỗi.
Tương đương với chỉ cần làm việc buổi chiều và ban đêm, buổi sáng nghỉ ngơi.
Gần đây vì vừa mới tới, bọn hắn cùng Diệp Thành Giang, Diệp Thành Hà đang rất thân thiết, sau khi được Diệp Diệu Đông đồng ý, mỗi sáng sớm còn có thể lái thêm cái máy kéo cùng ra ngoài, cùng đi theo bọn hắn đi khắp nơi, thuận tiện kiếm chút thu nhập thêm.
Diệp Diệu Đông đồng ý cũng là nghĩ để bọn hắn đi theo Diệp Thành Giang, Diệp Thành Hà chạy một chuyến, tốt hơn là để làm quen với bản đồ hơn một chút.
Mới đến một nơi, đương nhiên phải quen thuộc đường sá thành phố này, làm quen với bên ngoài thì tính sau.
Dù sao cũng chỉ để bọn hắn chạy nửa ngày, buổi chiều khẳng định phải ở lại chờ lệnh, không thể đảo lộn chính phụ, vừa vặn hắn còn một chiếc máy kéo cũng đang trống.
Giữa trưa hai huynh đệ sau khi trở về, cũng không đi theo cha Diệp bọn hắn ra ngoài nữa, mà ở nhà chờ đợi.
Mà Diệp Thành Giang cùng Diệp Thành Hà tự nhiên vẫn đi theo cha Diệp ra ngoài, sức hấp dẫn của việc kiếm tiền lớn hơn, bọn hắn và Lâm Quang Viễn cách biệt tuổi tác, giao tình không sâu, Diệp Thành Hải và Lâm Quang Viễn quan hệ sẽ tốt hơn một chút, nhưng hắn không có ở đây.
Hai huynh đệ chờ đến nhàm chán, liền một trái một phải ngồi xổm bên cạnh Diệp Diệu Đông, lải nhải nói đủ thứ chuyện phiếm, khiến hắn nghe mà phiền.
"Người khẳng định chưa tới nhanh vậy đâu, các ngươi có thể đừng vây quanh ta không? Nóng muốn chết, còn dí sát vào ta, không biết hai ngươi như hai cái lò lửa sao?"
Bọn hắn giơ cánh tay lên áp vào mặt, quả thực cảm thấy trên người nóng lên, sau đó đều ăn ý dịch sang bên cạnh một bước nhỏ.
"Như vậy được chưa?" Lâm Quang Minh hỏi.
Diệp Diệu Đông trực tiếp đứng dậy, nhấc chân đi lên lầu, "Ta muốn đi ngủ trưa, mặc kệ các ngươi, các ngươi cứ chờ ở đây đi, người đến thì vào phòng gọi ta."
"À, được thôi."
Hắn chỉ muốn sau cơm ngồi xổm ở đó yên lặng hút điếu thuốc, thuận tiện hóng mát, cũng không cho hắn không gian yên tĩnh, thật không có mắt nhìn.
Sau cơm một điếu thuốc, sung sướng như thần tiên.
Hai tên này nói ra cũng coi như trung thực, còn chưa học được hút thuốc, nhưng hắn cảm thấy bọn họ trở thành dân hút thuốc cũng không xa, dù sao mỗi ngày đều trà trộn cùng đám A Giang, Thành Hà, gần mực thì đen.
Đi theo sư phụ học lái xe một năm mà không học được hút thuốc, hắn cũng hơi kinh ngạc.
Diệp Diệu Đông ngậm một điếu thuốc đi lên lầu, giữa trưa mặt trời rất gay gắt, mới bò lên tầng 3, hắn đã mồ hôi đầm đìa, cảm giác có chút thất sách, không nên ở cao như vậy, mỗi ngày lên xuống lầu đều phải ướt đẫm.
Lâm Quang Viễn đến vào khoảng 2 giờ chiều, vừa vào cửa liền hưng phấn chào hỏi Lâm Quang Minh, Lâm Quang Văn, sau đó cả 3 người cùng ngửa đầu gọi lớn lên lầu.
"Chú nhỏ ~ "
Tiếng gọi lớn trực tiếp đánh thức Diệp Diệu Đông đang ngủ mơ, hắn giật mình ngồi dậy, dưới lầu vẫn còn tiếp tục gọi.
"Mấy thằng ranh con này..."
Hắn mặc quần đùi, vắt áo ba lỗ lên vai rồi mở cửa đi ra, sau đó cúi người tựa vào lan can, nhìn xuống ba người đang đứng thành hàng ngang bên dưới, hai tay đặt bên miệng làm loa.
"Im đi, nghe thấy rồi."
"Chú nhỏ, ngươi xuống hay là chúng ta lên?"
"Các ngươi lên đây đi, ta cũng đỡ phải leo lên leo xuống nóng chết." "Được ạ."
Ba thiếu niên trực tiếp đi lên.
Bên ngoài mát hơn trong phòng nhiều, Diệp Diệu Đông liền dựa vào hành lang hóng gió.
"Chú nhỏ ~" Ba người vừa xuất hiện ở khúc cua cầu thang liền chạy chậm tới, vừa chạy vừa gọi.
"Không có ghế ngồi, đứng nói chuyện nhé?"
"Không sao, đứng là được rồi, ta cũng đứng quen rồi."
Lâm Quang Viễn cười lộ ra hàm răng hơi vàng, so với khuôn mặt đen nhẻm của hắn, hàm răng trông trắng hơn mấy tông.
Diệp Diệu Đông nhìn tấm lưng thẳng tắp của hắn, cười cảm thán: "Vẫn là bộ đội rèn luyện con người ta, trước kia đi đường toàn gù lưng, giờ thì thẳng tắp."
"Ha ha, ngày nào cũng bị huấn luyện như sắt thép, chẳng thẳng tắp sao?"
"Hơn hai năm không gặp nhỉ? Cao lên không ít, sắp cao bằng ta rồi."
Lâm Quang Minh phụ họa: "Sắp cao hơn ta cả cái đầu rồi."
Lâm Quang Văn cười ha hả trêu: "Đó là do ngươi lùn, anh A Viễn cũng chỉ cao hơn ta nửa cái đầu thôi."
"Đấy là do thức ăn trong bộ đội tốt, ngày nào cũng có hải sản thì không nói, ngoài ra còn cố định một tuần hai lần thịt, ba lần trứng, tự dưng liền cao lớn."
Lâm Quang Minh phản bác: "Vậy mấy năm nay điều kiện gia đình tốt, thức ăn cũng không kém, ngày nào cũng được ăn thịt, sao chúng ta không thấy cao lên."
"Thế thì là do di truyền, ngày nào cũng ăn thịt cũng không cứu được ngươi."
Diệp Diệu Đông cắt ngang màn pha trò của bọn họ: "Ngươi đi lính vào mùa thu năm 86 à? Sang năm là có thể xuất ngũ về rồi nhỉ?"
"Đúng, theo lý là sang năm xuất ngũ về, nhưng sau khi hết hạn phục vụ, căn cứ vào nhu cầu của bộ đội và nguyện vọng cá nhân, có thể phục vụ quá hạn một năm."
"Ngươi định phục vụ quá hạn một năm à?"
Hai huynh đệ kia cũng kinh ngạc nhìn Lâm Quang Viễn, Lâm Quang Minh không nhịn được nói: "Ngươi sang năm ra là đã 22, phục vụ thêm một năm nữa chẳng phải là 23 sao? Ở nhà mong chết đi được."
Lâm Quang Viễn trừng mắt: "Có biết nói chuyện không đấy, cái gì gọi là ra?"
Lâm Quang Minh cười ha hả gãi đầu: "Chẳng giống nhau sao?"
Lâm Quang Văn bồi thêm một dao: "Vẫn là cái đầu trọc."
"Ngươi mù à, ta đây là đầu đinh, đâu phải đầu trọc."
Diệp Diệu Đông kết thúc cuộc đối thoại vô nghĩa của bọn họ: "Vậy ngươi định phục vụ quá hạn một năm, đã gọi điện nói với nhà chưa?"
"Chưa đâu, nếu ta mà nói, bọn họ sẽ lải nhải trong điện thoại cho xem."
"Mẹ đã tìm sẵn cả chục cô nương rồi, chỉ chờ ngươi sang năm về nhà chọn một người, đảm bảo sang năm ăn tết là có thể cho ngươi cưới được vợ."
Lâm Quang Viễn sầm mặt trừng mắt nhìn Lâm Quang Minh.
"Trừng ta làm gì, có phải ta tìm cho ngươi đâu. Trước khi ta đến, mẹ còn cố ý dặn ta, nếu có gặp ngươi thì nói với ngươi một tiếng, chịu khó gọi điện, viết thư về nhà nhiều vào, nếu xin nghỉ về nhà một chuyến cưới vợ được thì tốt nhất."
"Ồn ào."
"Ta chỉ chuyển lời mẹ thôi, chứ ta cũng chẳng muốn rước lấy phiền phức."
"Ngươi về nói với bà ấy, ta không xuất ngũ về nữa, ta còn muốn ở lại làm lính tình nguyện."
"Hả?"
Diệp Diệu Đông cũng kinh ngạc: "Ngươi định ở lại bộ đội lâu dài à?" "Có quyết định này rồi, dù sao cha ta cũng không chỉ có mình ta là con trai, A Minh cũng học lái xe tải rồi, cũng rất có tiền đồ, không nhất thiết phải có ta ở bên cạnh."
"Vậy ta không dám nói đâu, chính ngươi gọi điện về mà nói."
Lâm Quang Minh lắc đầu lia lịa từ chối, hắn đã tưởng tượng ra cảnh mình nói lời này sẽ bị cha mẹ mắng xối xả thế nào.
Bây giờ nhà điều kiện tốt, cha mẹ hắn chỉ riêng cái quán ăn sáng đã kiếm không ít tiền, còn mua được hai cái cửa hàng, chuẩn bị cho hai anh em hắn mỗi người một cái, chỉ chờ anh hắn xuất ngũ về kế thừa gia nghiệp.
Bây giờ nói với họ, con trai cả không về nữa, thế thì thất vọng biết bao, đi lính tuy tốt, nhưng nếu nhà giàu có, tự nhiên vẫn hy vọng con cái ở bên cạnh.
"Vậy ta để muộn một chút rồi nói với họ, sang năm hãy nói, bây giờ nói còn quá sớm."
Diệp Diệu Đông nói: "Vậy ta đề nghị ngươi nên nói bây giờ. Nếu để sang năm, bọn họ sẽ bắt đầu mong ngóng ngươi về từ đầu năm, đến lúc đó ngươi lại đột ngột nói ra chuyện này, họ sẽ thất vọng lắm. Thà nói sớm bây giờ, có sự chuẩn bị, không đến nỗi hy vọng rồi lại thất vọng."
"Vậy được, thế chờ ta có thời gian sẽ gọi điện nói cho họ."
Lâm Quang Minh lại xen vào: "Vậy chuyện chung thân đại sự của ngươi thì sao, mẹ cứ canh cánh muốn ngươi kết hôn đấy."
"Ta thấy ngươi còn sốt sắng hơn cả mẹ."
"Ta đây... Ta đây không phải là gặp ngươi sao? Đành phải sốt ruột thay mẹ, chuyển đạt ý của bà ấy thôi."
"Hoàng đế không vội, thái giám vội chết toi, à không đúng, là tiểu thái giám bên cạnh đại thái giám vội chết."
"Này, có ai nói em ruột mình như thế không?" Lâm Quang Minh tức giận phản đối.
"Ai bảo ngươi lắm lời, cứ kết hôn kết hôn mãi, muốn kết thế thì tự ngươi đi mà kết."
"Đâu phải ta muốn kết, rõ ràng là mẹ cứ lải nhải trước mặt ta, bảo ta gặp ngươi thì phải nói nhiều vào."
"Lắm lời, im miệng."
Lâm Quang Viễn xòe bàn tay che mặt hắn, đẩy đầu hắn sang một bên... lướt qua, mắt điếc tai ngơ.
"Ta ra ngoài cũng chỉ có hai tiếng, không muốn nghe ngươi nói nhảm mấy cái này, trong điện thoại nghe đã chán rồi, ngươi đừng có làm Thím Tường Lâm nhập."
"Ta là lo dùm người khác thôi."
Lâm Quang Viễn quay lưng đi, không thèm nhìn hắn.
"Chú nhỏ, ta muốn hỏi chút, bây giờ ngươi có bao nhiêu chiếc thuyền? Ông nội ta nói ngươi giờ có hơn mười chiếc thuyền."
"Cũng không kém nhiều đâu, lớn nhỏ cộng lại có khoảng 30 chiếc."
"Ngọa Tào, thật sự nhiều vậy á?"
"Đương nhiên, ta lăn lộn cũng đâu phải vô ích."
"Vậy ngươi có thiếu công nhân không?"
"Sao thế? Ngươi định giới thiệu chiến hữu xuất ngũ của ngươi cho ta làm thuyền viên à?"
Lâm Quang Viễn gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy, ta có mấy người chiến hữu thân thiết, bọn họ không phải người trong thành, sau khi hết hạn phục vụ cũng chỉ có thể từ đâu tới thì về đó, nhà làm ruộng thì chỉ có thể về tiếp tục làm ruộng."
"Hoặc là cố gắng biểu hiện tốt một chút, còn có thể phục vụ thêm một năm, đến lúc đó đủ 5 năm còn có thể xin chuyển sang lính tình nguyện."
"Có người nhà điều kiện kém, một đàn em trai em gái phải nuôi, chỉ trông cậy vào bọn họ đi lính gửi chút trợ cấp về."
"Ngươi không biết đâu, có những người nghèo không biết cỡ nào, cả nhà làm ruộng một năm không kiếm được mấy đồng, chỉ có thể miễn cưỡng đủ ăn no, tiền học phí cũng là vấn đề."
"Thỉnh thoảng nói chuyện về gia đình mình, bọn họ cũng còn rất hoang mang, đều rất lo lắng sau khi hết hạn phục vụ, trở về làm sao nuôi sống gia đình."
Gió xuân cải cách mở cửa thổi khắp vùng duyên hải trước tiên, còn khu vực nội địa, nhất là miền núi, nơi nào khổ thì vẫn cực kỳ khổ, nông dân quanh năm suốt tháng không dư được mấy đồng. "Ta thỉnh thoảng gọi điện về nhà, lần nào cũng nghe cha ta nói ngươi lại mua thuyền, liền nghĩ thuyền ngươi nhiều như vậy, có phải cần nhân thủ không."
"Không nói đâu xa, bọn họ bơi lội khẳng định tốt, cũng có thể chịu khổ chịu khó, nhân phẩm cũng có đảm bảo, với lại nếu ngươi có thể tiếp nhận bọn họ, bộ đội nhất định có thể bảo lãnh cho họ, cũng sẽ khen ngợi ngươi."
Lâm Quang Viễn mong đợi nhìn Diệp Diệu Đông.
Diệp Diệu Đông không ngờ hắn đến là vì chiến hữu, hai người nghĩ giống nhau rồi.
Nhưng hắn không nghĩ đến việc làm trên thuyền đánh cá, hắn nghĩ là đến lúc đó nhà xưởng nhỏ sửa sang xong sẽ cần nhân thủ.
Chỉ là bây giờ nhà máy còn chưa có hình thù gì, có thể làm thành cái dạng gì hắn cũng không chắc, không dám nói có thể tiếp nhận bao nhiêu người, nhưng nói về thuyền đánh cá thì định trước một số người cũng được.
Lính giải ngũ của bộ đội số lượng chắc chắn không ít, miếu nhỏ của hắn không chứa được quá nhiều, nhưng tiếp nhận thêm một ít chắc chắn có lợi.
Đến lúc đó cả nhà máy đều lấy lính giải ngũ làm chính, chính quyền địa phương chắc chắn sẽ cho hắn ưu đãi, cái nhà máy còn chưa thành hình này của hắn, cảm giác đã thành công một nửa...
"Ngươi có nghĩ qua không, thuyền đánh cá của ta đều lấy về lâu như vậy rồi, ta không thể để không ở đó, công nhân trên thuyền chắc chắn đều đã sắp xếp ổn thỏa, đủ cả rồi."
Lâm Quang Viễn nghe xong lời này, mắt lộ vẻ thất vọng, cũng cảm thấy suy nghĩ của mình thật hão huyền, làm sao có thể để thuyền đánh cá nhàn rỗi chỉ để chờ sang năm tiếp nhận lính giải ngũ.
"Thôi được rồi..."
"Nhưng mà, ta còn có 4 chiếc thuyền lớn hơn 40 mét (m) đang trong quá trình sản xuất, đồng thời còn có một chiếc thuyền đánh cá ngàn tấn dài hơn 50 mét (m), mấy chiếc thuyền này sẽ được giao lần lượt từ cuối năm nay đến cuối năm sau."
Mắt Lâm Quang Viễn lóe lên tia hy vọng, kinh ngạc đến há hốc miệng: "Nhiều vậy sao? Mấy chiếc thuyền này phải đến mấy triệu nhỉ."
Hai tiểu tử bên cạnh vốn chỉ nghe số lượng chứ không biết giá trị, nghe vậy cũng đều trợn tròn mắt.
"Cái gì?"
"Hả? Mấy triệu?"
"Ngọa Tào..."
"Mẹ ơi, mấy triệu? Thuyền chú nhỏ còn chưa nhận đã đáng giá mấy triệu?"
"Vậy hơn 20 chiếc thuyền trong tay bây giờ chẳng phải còn đắt hơn sao?"
"Ngọa Tào..."
"Ta đây phải làm mấy đời..."
Hai tiểu tử liên tục kêu "Ngọa Tào", nói năng đều lộn xộn.
Diệp Diệu Đông tránh nặng tìm nhẹ, không trả lời sự kinh ngạc thán phục của họ, cũng không giải thích giá trị, mà trực tiếp nói với Lâm Quang Viễn: "Có thể tiếp nhận một bộ phận nhân thủ, chỉ là hiện tại chưa xác định được có thể nhận bao nhiêu người."
"Dù sao ta cũng không chắc khi nào thuyền của ta có thể được giao, có trùng với thời gian các ngươi xuất ngũ hay không."
"Nếu các ngươi xuất ngũ sớm thì còn tốt, có thể ở lại đây chờ đợi. Nếu thuyền của ta giao sớm, ta không thể để không ở đó không kiếm tiền, nếu giao sớm, vậy khẳng định không cần nhiều người như vậy."
"Dù sao đến lúc đó xem sao, tiếp nhận thì chắc chắn có thể tiếp nhận một ít, chỉ là số lượng không xác định. Mấy người quan hệ tốt với ngươi, ta thế nào cũng có thể sắp xếp cho ngươi vài người."
Lâm Quang Minh xen vào: "Nhà máy có nhận không? Chú nhỏ chẳng phải đang xây nhà máy sao? Dạo này ngày nào cũng chạy tới đó."
Lâm Quang Viễn đã rất vui, có thể tiếp nhận mấy người quan hệ tốt là được rồi, hắn cũng không dám hy vọng quá nhiều, nhưng nghe nói còn có nhà máy đang xây thì lại càng vui hơn.
"Chú nhỏ, ngươi còn xây nhà máy à? Thế chẳng phải có thể tiếp nhận nhiều người hơn sao?"
"Vẫn đang xây, còn chưa sản xuất đâu, có thể làm thành cái dạng gì ta cũng không chắc, mới bắt đầu chắc chắn phải làm từ từ, như trò trẻ con vậy, vẫn phải làm ra thành tích mới có thể mở rộng quy mô, tăng thêm người, giờ vẫn đang xây, nói gì cũng là thừa..." "Vậy ngươi cứ xây trước, làm trước đi, dù sao bọn họ cũng phải nửa cuối năm sau mới xuất ngũ, Bồ Tát phù hộ công việc của ngươi tốt đẹp một chút, nhà máy khởi công liền hồng phát, càng làm càng lớn."
"Ha ha ha, mượn lời chúc tốt lành của ngươi."
"Chú nhỏ làm gì thành công cái đó, lần này chắc chắn cũng không ngoại lệ, nhất định thuận buồm xuôi gió, hồng phát."
"Ngươi hôm qua cố ý gọi điện tới, bảo ta ở nhà chờ ngươi là để nói chuyện này à?"
"Đúng vậy, ta xin nghỉ một chuyến cũng không dễ, không muốn đến lại không gặp, nên báo trước một tiếng, nếu chú ở nhà là tốt nhất, nếu không ở thì ta lại đổi thời gian khác."
"Gọi điện thoại chẳng phải cũng được sao?"
"Cảm thấy gọi điện thoại không tiện nói, nói không rõ ràng. Vẫn là gặp mặt nói thì tốt hơn."
Diệp Diệu Đông gật đầu: "Vào nhà nói chuyện đi, cũng chưa hỏi ngươi có đói không, giờ này vừa vặn ăn bữa xế, đi, cùng xuống dưới, bảo nhà bếp nấu mấy bát mì, thuận tiện xem có canh đậu xanh không uống một chén."
"Được."
"Anh, anh chỉ lo quan tâm chuyện tìm việc cho người khác, sao lại không quan tâm chuyện chung thân đại sự của mình?" Lâm Quang Minh cuối cùng lại nắm được cơ hội mở miệng.
Lâm Quang Viễn quay đầu lườm hắn cháy mặt: "Ngươi vẫn chưa xong à?"
"Để mẹ biết, chắc chắn cũng sẽ nói như vậy."
"Vậy ngươi cứ giữ lại mà nói cho bà ấy, ngươi đừng nói trước, chẳng lẽ ta còn phải chịu khổ nghe hai lần à?"
"À, ta chỉ nhắc nhở ngươi một câu thôi..."
"Đừng có nhiều chuyện, ngậm miệng lại, đừng làm mất hứng."
Diệp Diệu Đông nghe mà không nhịn được cười, thật không ngờ, Lâm Quang Minh tuổi còn nhỏ mà cũng rất biết giục cưới, lo thay cho mẹ hắn.
Hắn trêu: "A Minh à, vậy ngươi định mấy tuổi kết hôn? A Viễn 21, ngươi cũng 18 rồi nhỉ?"
Lâm Quang Minh thoáng ngượng ngùng, gãi đầu: "Chờ anh ta kết hôn rồi ta mới kết hôn chứ, mẹ ta bảo lo cho anh ấy trước, vừa vặn cuối năm lo xong cho anh ấy, ta cũng 19~20, sang năm lo cho ta là vừa."
"Ngọa Tào nhà ngươi, hóa ra là chính ngươi muốn kết hôn, thảo nào cứ ở bên cạnh giục ta mãi, Ngọa Tào nhà ngươi..."
Lâm Quang Viễn cuối cùng cũng hiểu vì sao hắn lại hóa thân thành Thím Tường Lâm, hóa ra là hắn muốn kết hôn.
"Không có, không có, ta không muốn kết hôn, ta không vội, anh ấy mới là người cần gấp, cho nên ta mới nhắc giúp mẹ, đây cũng là mẹ nói, bảo ta phải nói thêm với anh."
Diệp Diệu Đông vỗ vai hắn: "Ngươi đừng có mẹ ngươi mẹ ngươi nữa, cứ mở miệng ra là mẹ thế thì thành 'mẹ bảo nam' rồi, cái gì cũng nghe mẹ ngươi. Anh ngươi gặp người phù hợp tự nhiên sẽ kết hôn, cần gì phải giục, với lại hắn giờ mới 21 tuổi thôi mà? Vội cái gì?"
"Nhưng mà sang năm anh ấy 22 rồi, nửa cuối năm sau về không bao lâu là đến Tết đã 23, không đúng, nếu nửa cuối năm sau anh ấy không về, đợi đến năm sau nữa mới về thì đã 24! Ta thể nào cũng bị mẹ ta mắng, chắc chắn sẽ mắng ta, thấy anh ấy mà không biết nói thêm vài câu."
"Ta ngày mai sẽ gọi điện về nói với họ, rồi bảo mẹ lo liệu kết hôn cho ngươi trước, để tránh ngươi cứ lải nhải mãi."
Lâm Quang Minh đỏ mặt lắc đầu nguầy nguậy, miệng chỉ biết nói không cần.
Diệp Diệu Đông cảm thấy không chỉ phụ nữ mới `khẩu thị tâm phi`, thằng nhóc này cũng biết `khẩu thị tâm phi`, da mặt mỏng, thiếu niên ngây thơ đúng là dễ bị lừa.
"A Minh nếu duyên phận đến, kết hôn trước cũng được mà, không nhất thiết phải chờ anh ngươi, giống như Thành Hà ấy, nó mới 17 tuổi, đã vội vàng tranh thủ dịp Tết đính hôn rồi, còn A Hải 19, chẳng phải cũng chưa vội sao?"
Lâm Quang Viễn ngẩn người: "Hả? Thành Hà chẳng phải vẫn còn là thằng nhóc sao? Đã đính hôn rồi?"
Hắn vẫn còn nhớ trước khi mình đi lính, lúc rời nhà chú nhỏ, Thành Hà vẫn còn ngày ngày nằm rạp trên đất bắn bi.
"Ta nhớ ra rồi, hình như hồi đó nó ngày nào cũng lẽo đẽo theo sau một bạn nữ cùng lớp, đuổi thế nào cũng không đi?" "Ha ha ha, đúng đúng đúng, vợ nó chính là cô bạn học đó, đúng là hảo nữ sợ triền nam."
Lâm Quang Viễn không nhịn được khóe miệng giật giật: "Đúng là nhanh thật, thoáng cái đã rước về nhà rồi."
"Còn phải nói sao."
Lâm Quang Minh qua cơn ngượng ngùng, mới nói tiếp: "Ta cũng chưa kiếm được tiền, ta không cần kết hôn nhanh vậy đâu, ta muốn kiếm tiền trước, ta vừa mới học lái xe tải, chắc chắn phải tích lũy tiền trước đã."
"Ta còn tưởng ngươi vội lắm, nên mới cứ giục ta mãi."
"Làm gì có..."
Mấy người vừa đi vừa nói chuyện xuống cầu thang, đi đến quán ăn, ngồi trong phòng ăn tiếp tục vừa chờ vừa nói chuyện.
Đứng lâu như vậy, cuối cùng cũng có chỗ ngồi, chỉ là chỗ này không mát bằng bên ngoài.
Diệp Diệu Đông thuận tiện hỏi Lâm Quang Viễn về nội dung huấn luyện hàng ngày, có mệt không.
"Phải về trước mấy giờ?"
"Phải về trước 5 giờ."
"Vậy thì ăn mì xong nghỉ ngơi một lát, ta lái xe máy đưa ngươi đi, tốc độ sẽ nhanh hơn một chút."
"Hả? Ngươi mua cả xe máy ở đây rồi à?"
Diệp Diệu Đông nói rất tùy ý: "Cái này có gì khó đâu, một chiếc xe máy cũng chỉ hai ba ngàn đồng, ta cũng không thể ngày nào cũng đi bộ, đạp xe đạp cũng chậm, xe máy vừa vặn tiện lợi."
"Đúng là chân của chú nhỏ quý giá thật, chúng ta đi bộ mười cây số là chuyện thường ngày."
"Ta đến đây đâu phải để chịu khổ, ta đến để kiếm tiền, sao phải so với ngươi?"
Đau lòng.
"Đúng là người so với người, tức chết người mà."
"Mau ăn đi."
Bây giờ giờ này, vừa vặn ăn bữa xế xong là phải đi, vừa ăn vừa nói chuyện cũng tốt.
Trước khi hắn đi, Diệp Diệu Đông cũng nhắc nhở hắn một câu.
"Ngươi về thì tiện thể nói với lãnh đạo của ngươi một tiếng, cứ nói là vì ngươi đồng cảm với hoàn cảnh gia đình của chiến hữu, nghĩ đến ta ở đây có nhiều thuyền đánh cá, nên cố ý đến nhờ ta tiếp nhận mấy người chiến hữu thân thiết. Chuyện này phải báo cho lãnh đạo ngươi biết, không thể tự tiện quyết định, dù sao cũng là vấn đề bố trí công việc cho lính giải ngũ."
"Ngươi có thể tiện thể nói qua về việc nhà máy của ta đang trong giai đoạn khởi đầu, nếu hiệu quả tốt, đến lúc đó có nhu cầu, cũng có thể tiếp nhận thêm một ít."
Lâm Quang Viễn gật đầu: "Rõ rồi, ta về sẽ nói với lãnh đạo."
Diệp Diệu Đông lại rút 100 đồng ra đưa cho hắn: "Cầm lấy, ở trong bộ đội cũng cần chi tiêu."
"Không cần, không cần, ta có trợ cấp, trong tay vẫn còn tiền, ở trong đó căn bản không tiêu gì mấy."
"Vậy cũng chỉ đủ đảm bảo sinh hoạt cơ bản thôi, cầm đi, tiền điện thoại cũng đắt lắm, giữ lại gọi điện thoại cũng tốt."
Lâm Quang Minh hâm mộ nói: "Anh, chú nhỏ đúng là có tiền... Ta làm cho chú nhỏ một tháng cũng mới 150 đồng, anh thoáng cái đã lấy không hơn nửa tháng lương của ta, sướng thật."
"Vậy ta không khách khí!"
Lâm Quang Viễn quả quyết nhận lấy, chú nhỏ có thuyền đánh cá trị giá mấy triệu, 100 đồng quả thực xem như tiện tay cho, hắn liền không giả vờ khách khí nữa, đang cần tiền mà.
"Cầm đi, nếu ở trong bộ đội tán được một cô nữ binh đoàn văn công, mẹ ngươi sẽ không giục nữa. Lỡ như lấy được con gái lãnh đạo, mẹ ngươi nằm mơ cũng cười tỉnh."
"Khụ, mượn lời chúc tốt lành của ngươi."
Diệp Diệu Đông cười dùng ngón trỏ chỉ hắn hai cái: "Tiểu tử khá lắm, vẫn là ta hiểu ngươi hơn mẹ ngươi."
"Ha ha, đi mau lên, không đi nữa là không kịp rồi."
"Ta lái xe máy đưa ngươi đi."
Hắn chắc chắn không đưa đến tận nơi được, chỉ có thể đưa đến bến tàu, để hắn tự ngồi thuyền về, nơi đóng quân ở trên hải đảo gần đó.
Hai người trực tiếp đi, bỏ lại hai tiểu tử ngơ ngác nhìn nhau.
"Hóa ra đại ca ta muốn tán nữ binh! Ta phải mau nói cho mẹ ta biết."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận