Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 328: Không phải, đó là thanh y(1)

Chương 328: Không phải, đó là thanh y(1)Chương 328: Không phải, đó là thanh y(1)
"Không đúng, con cá này không phải cá sú mì!"
"Hả?"
"Sao lại không thể không phải cá sú mì cơ chứ?"
Hai người kia cũng ngạc nhiên nhìn.
Con cá này có kích thước khá lớn, A Chính mới chỉ kéo dây một cái, cá vẫn còn trong nước nhưng cũng có thể nhìn rõ ràng là nó có màu xanh đậm, phần đầu lại ánh lên màu xanh lam, màu sắc rực rỡ đẹp đẽ, rất giống với cá sú mì.
Cá sú mì thân mình có màu xanh lục ngả vàng, phần đầu màu xanh lục, toàn thân đều rực rỡ màu sắc, cá con thì có màu xanh đậm.
Con cá này khá giống với cá sú mì, nhưng nó không phải.
Diệp Diệu Đông lái thuyền lại gần hơn một chút, cúi đầu nhìn kỹ lưỡng một lúc mới xác định: "Con này không phải cá sú mì, nó là cá Thanh Y."
"Thanh Y? Không thể nào chứ? Hai loài chênh lệch rất lớn mà! Con cá to thế này, Thanh Y không phải rất nhỏ sao?" A Chính không dám tin, một con cá đẹp thế này, hóa ra lại không phải Sú Mì mà là Thanh Y.
Tiểu Tiểu cũng nghi ngờ nhìn kỹ rồi nói: "Có vẻ thật sự là Thanh Y, mau kéo nó lên xem cái mồm của nó đi."
"Tao đã kéo rất mạnh rồi, chắc cũng vài chục cân, dưới lớp móc này chắc còn khá nhiều cá nữa, dây câu cũng không đủ dày nên khó kéo lắm."
"Để tao giúp mày..."
"Thanh Y cũng có con to, con này nhìn bề ngoài chắc cũng 20-30 cân, bọn mày kéo nó lên thêm một chút nữa, nhìn cái mồm là biết ngay mà, con này là Thanh Y chứ không phải Sú Mì."
Diệp Diệu Đông rất chắc chắn. Hình dáng bên ngoài của chúng rất giống nhau, đều có thân dài hình bầu dục, phần đầu cũng đều lồi tròn, và đều có hoa văn đẹp.
Tuy nhiên, đặc điểm nổi bật nhất của cá Thanh Y là cái mồm, toàn thân nó có màu vàng nâu hơi xanh, và cái mồm nhô ra.
Hơn nữa, phần lồi lên giữa hai mắt của Thanh Y rất rõ ràng, giống như một con cá đội mũ Napoleon vậy, trong khi Sú Mì thì không có đặc điểm này.
Thuyền cá của họ từng đánh bắt được cả hai loại cá này cùng lúc, và đặt chúng cạnh nhau để so sánh, màu sắc rực rỡ của chúng khiến anh nhớ mãi không quên.
Hai người dùng sức mới kéo được con cá dần lên mặt nước, mới nhìn rõ ràng được hình dáng của nó.
Thân cá màu xanh nhạt, phần đầu ánh lên màu xanh biển, điều khiến người ta chú ý nhất là hàm răng nhô ra giống răng hô.
"Thật sự là Thanh Y! Lúc kéo lên một chút, tưởng là Sú Mì chứ." A Chính có vẻ hơi thất vọng.
"Cũng rất tuyệt mà?"
"Trừ khi là cá con, nếu không thì thường cá sú mì trưởng thành đều dài trên 2,5 mét, không phải loại chúng ta có thể câu được đâu."
"Đông tử nói đúng đấy, lúc mới nhô lên mặt nước một chút, còn chưa nhìn rõ, tưởng là sú mì luôn", Tiểu Tiểu vỗ vỗ vai anh: "Thôi, gỡ cá bỏ xuống thùng đi, con cá này cũng bán được giá rất tốt rồi."
"Bán được bao nhiêu tiền nhit?" Diệp Diệu Đông khá tò mò, anh thực sự không rõ những con cá quý hiếm này giờ có giá trị như thế nào.
"8-4 đồng một cân thôi, cá sú mì mới đắt, gấp 4-5 lần Thanh Y."
Diệu Đông gật đầu, so với vài chục năm sau thì chênh lệch hàng trăm lần.
"Thu hoạch rất tốt rồi, con cá này chắc cũng 20 cân, có thể bán được một giá rất tốt."
A Chính lập tức tràn đầy sức sống, như được tiêm thuốc kích thích vậy: "Tiếp tục tiếp tục, còn 200 câu móc mài"
"Hôm nay ra khơi quá ít thời gian, chứ không thì bọn mày vừa kéo cá vừa thả mồi tiếp, nhiều câu thì khi kéo từ đầu tới cuối xong, lại có thể kéo từ đầu lần nữa."
Anh nhìn thấy cũng hơi thèm, cảm thấy công việc rắc rối ban đầu dường như cũng có thể chấp nhận được, thử bỏ vài đồng thuê người sắp xếp dây câu và móc câu là được.
Đánh cá bằng dây dài này trông cũng khá đơn giản.
A Chính cười híp mắt nói: "Cha vợ tao bảo tao thả câu dây dài này, đừng thả lưới tay nữa, tao chỉ nói chưa từng thả nên thử đặt hai giỏ trước đã. Đợi lát nữa về, chắc chắn sẽ được nhiều hơn, ngày mai thả thêm vài giỏ, 500 móc câu thì tiện hơn tự mình thả lưới nhiều, cứ để lưới tay trên thuyền dự phòng, trừ khi gặp đàn cá."
"Cứ làm 1000 móc câu cũng chẳng nhiều đâu."
Tiếp theo, A Chính liên tục kéo dây câu, Tiểu Tiểu phối hợp tháo móc, những con cá câu lên đều ít nhất cũng 1 cân trở lên, không có con nhỏ.
Thật sự có thể giữ lại con lớn, thả con nhỏ, phát triển lành mạnh, là một cách đánh bắt khá tiết chế.
Ngoài con Thanh Y này, họ còn liên tiếp bắt được nhiều loại các khác nhau.
Điều khiến mọi người bất ngờ là ở móc câu cuối cùng, hóa ra lại là một con cá heo con nhỏ màu xám!
A Chính vừa kéo lên đã sững sờ, gãi đầu: "Cá heo cũng ham ăn thế à? Thả nó đi nhỉ?"
"Thả đi, đây là cá heo con."
Đây không phải cá heo thường, mà là cá heo nhỏ Trung Hoa, Diệp Diệu Đông nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên, chiêu dài không quá 1 mét, chỉ khoảng 20-30 cân, thân vẫn còn màu xám, cá heo này mà trưởng thành thì có thân màu hồng phấn.
Ngoài viện nghiên cứu, ngư dân bị cấm đánh bắt cá heo.
Đất nước của họ khác với nước Mỹ, nước Mỹ săn bắt cá heo đã trở thành một phong tục, trong khi đất nước của họ thường ăn mừng mùa bội thu bằng cách giết gà, vịt, ngỗng thì người dân nước Mỹ lại săn bắt cá heo để ăn mừng mùa thu hoạch lớn.
A Chính vỗ võ đầu nó, lấy móc câu ra khỏi miệng: "Đi đi, lần sau đừng ham ăn thế nhé."
Con cá heo con dường như có linh tính, sau khi được thả xuống biển, nó lại nhô đầu lên nhìn họ khá lâu rồi mới lặn xuống.
Nhưng chốc lát sau nó lại quay lại, còn nhảy lên mặt nước một cái.
Ba người đều thắc mắc trước hành động lạ lùng của nó.
"Kìa, dưới đó còn một con lớn!"
Hai mắt Diệp Diệu Đông sáng lên nhìn mặt biển, chỉ thấy một con cá heo Trung Hoa khổng lồ nổi lên mặt nước, rồi vung vẩy vây lưng tạo ra tiếng "éc éc."
Cá heo lớn kêu xong, cá heo con cũng bắt chước vừa vỗ vào mặt nước vừa kêu, nghe có vẻ rất dễ thương.
Sau khi kêu xong, cả hai cùng lặn xuống.
Ba người đàn ông đều choáng ngợp nhìn theo.
Diệp Diệu Đông kinh ngạc một lúc rồi gãi cằm: "Cá heo này cũng dễ thương đấy chứ?"
"Đúng vậy."
"Hai con này màu sắc hơi khác, không giống các loài chúng ta từng thấy."
Đương nhiên, đây là cá heo trắng Trung Hoa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận