Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1084: Mở đại hội (length: 26836)

Vừa mới bọn hắn nói sự tình giống như vậy không liên quan đến bà, nàng tức cái gì vậy?
Diệp Diệu Đông cũng cảm thấy buồn bực vô cùng, cũng cảm thấy cha hắn rất vô tội.
Bất quá bị quấy rầy một cái như thế, hắn ngược lại không còn phiền muộn...
"Ngươi cứ nói đi, ngươi ngoài việc đến ăn cơm sớm một chút, ngươi sẽ còn làm gì? Trong nhà xảy ra chuyện, ngươi có giúp đỡ gánh vác một chút không? Cái gì cũng không biết, cả ngày há miệng ra là chỉ chờ ăn."
Diệp phụ giận dữ trừng mắt nàng, "Bệnh thần kinh! Ta cả ngày làm việc, làm sao lại há miệng chờ ăn, ta là ăn của ngươi à? Hay là tiêu tiền của ngươi? Không hiểu ra sao cả, trong nhà đã xảy ra chuyện gì? Ngoài việc Huệ Mỹ sinh đôi, còn xảy ra chuyện gì nữa, vô duyên vô cớ, thật là, càng già tính tình càng lớn..."
"Đông Tử sắp ăn thiệt rồi, ngươi còn cái gì cũng không biết, ngươi nói ngươi làm được cái gì? Ngoài việc ở nhà khoe khoang, giật cái gậy của ta..."
"Đi cái kiểu gì, hắn ăn thiệt cái gì? Hắn còn có thể ăn thiệt à? Đầu óc của hắn còn nhiều đường quanh co hơn cả mê cung nữa, hắn còn có thể ăn thiệt... Mặc dù cãi lại như thế, nhưng Diệp phụ vẫn nghi hoặc quay đầu nhìn về phía Diệp Diệu Đông.
"Ngươi ăn thiệt cái gì? Ngươi bị thiệt, bà lại đến mắng ta, đây là cái đạo lý gì? Thật là bệnh thần kinh, già nên hồ đồ rồi, ai bảo ngươi ăn thiệt, mắng ai thì mắng, mắng ta làm gì? Người ta chỉ là không nên ăn quá no bụng, cứ cả ngày không có việc gì thì biết tìm phiền toái."
Diệp phụ vô duyên vô cớ bị một bà lão 80 tuổi mắng một trận như đánh vào mặt, trong lòng cũng có chút tức giận, lời nói cũng có phần bực dọc.
Diệp Diệu Đông cảm thấy cha hắn bị chửi đại khái là vì bà giận cá chém thớt, bà nghe thấy hắn nói chuyện chắc cũng đang lo lắng mà lại khó chịu, nhưng lại không thể trút giận lên cháu trai, cứ lải nhải mãi mà vẫn không thể làm dịu được tâm trạng bực bội.
Vừa hay cha hắn lúc này tới cửa để ăn cơm, đụng phải ngay miệng súng, tức giận tích tụ trong lòng đương nhiên phải xả ra mới thoải mái được.
Người tâm trạng không tốt, nhìn ai ung dung tự tại đều thấy khó chịu, huống hồ người đó lại là con trai mình.
Hắn khó có khi tốt tính, không có dùng lời nói lớn tiếng với cha mình, ngược lại nhẹ nhàng từ tốn kể lại sự việc mình gặp trên đường vừa nãy cho cha nghe.
Diệp phụ lập tức nhíu mày, "Mấy hôm trước đều không nghe thấy gì, hôm nay đã bắt đầu? Vậy không ai tìm tới ta à?"
"Ngươi cực kỳ hay đấy, người ta muốn tìm ngươi?"
Lão thái thái Âm dương quái dị nói một tiếng, cũng đi tới đoạt lấy gậy trên tay ông, hướng ông khua khắng một cái, sau đó lại quay đầu đi lẩm bẩm mắng nhỏ.
Diệp phụ trừng mắt bà già hung hăng càn quấy một cái, cũng không tính toán với bà nữa, cùng Đông Tử thương lượng chuyện quan trọng.
"Vậy con định làm gì với 10 chiếc thuyền đặt trước, bán đi luôn à?"
"Bệnh thần kinh, vất vả lắm mới mua được 10 chiếc, lại bán giao hàng ngay, ta vừa lấy về liền bán liền, vậy ta mua làm gì? Người ta chạy theo xu hướng, ta vì không cho người ta chạy theo xu hướng mà lại chuyển tay bán ngay à? Logic kỳ lạ gì vậy?"
Diệp phụ đầu óc trong nháy mắt ngưng trệ, cảm thấy hắn nói cũng đúng, vừa rồi vẫn cứ nghĩ là phải kịp thời dừng lỗ.
"Nghĩ vớ vẩn, cái kiểu già lẩm cẩm cũng biết lây nhiễm đấy. Vậy đến lúc đó con vẫn dùng Đông Thăng hào 50 chiếc thuyền để đi qua đó à?"
"Chắc chắn rồi, ta làm gì vì người khác chạy theo mà phải tự mình bỏ dở nửa chừng? Ta chắc chắn phải làm theo kế hoạch chứ, tiêu tiền rồi thì đương nhiên phải kiếm về. Bọn họ muốn học ta, cũng phải xem có được mấy chiếc thuyền mà kéo đi?"
"Thuyền đánh cá cũng không kéo được mấy thuyền gỗ nhỏ, xung quanh thôn thuyền lớn lúc đầu cũng không nhiều, có bến cảng thì cũng chỉ hai ba thôn quanh ta, những thôn khác đều hơi xa một chút."
Diệp Diệu Đông vừa nãy ngồi ở cửa đã nghĩ ra rồi, chỉ cần không lan quá xa, không truyền đến trên trấn là còn dễ nói, hiện giờ thông tin không có nhanh như thế, thời gian ngắn chắc là còn ổn, nhưng nếu thời gian kéo dài thì không nói trước được.
"Cũng đúng, trong thôn có thể góp vào khoảng mấy chiếc là hết cỡ rồi, không thể nào đem toàn bộ thuyền của thôn đi hết được, vậy thì còn có thể kiếm chác..."
Bà lại bực tức nói: "Vậy cũng kiếm được ít, rõ ràng là Đông Tử mạo hiểm mà làm, giờ lại khiến mọi người cứ coi đó là điều hiển nhiên."
"Có chuyện của bà không, xía vào làm gì, già rồi đừng có xen vào chuyện người khác."
Diệp phụ vừa bực mình xong, đang định nói với Đông Tử, bà lại cầm gậy đánh tới.
"Người ta không được nói à? Đây vẫn chưa đứng vào nhà của con đâu, con đã không cho ta nói, nếu như ta ăn gạo nhà con, thì còn có gì để nói?"
"Hỗn xược..."
"Ngươi là đứa con bất hiếu, ta cũng chưa có điếc, cũng chưa có mắt mờ, cũng chưa có già lẩm cẩm, lời nói cũng không cho ta nói, sinh ra ngươi để làm gì? Thiệt thòi ta còn đích thân nuôi nấng ngươi lớn..."
Bà càng mắng càng hăng say, gậy gộc gõ vang ầm ầm, trong phòng người đông lại chật hẹp, Diệp phụ đành phải liên tục lùi về sau, lùi đến tận ngoài cổng, đứng giữa sân mới thở phào nhẹ nhõm.
"Đông Tử con ra đây, chúng ta ra ngoài nói."
Diệp Diệu Đông thương cảm cha mình, cũng nghe lời đi ra cùng cha mình đứng ngoài sân nói chuyện.
"Chắc chắn trước đó con trở về đã có người chặn đường con nói chuyện rồi, đoán chừng đợi cơm tối hoặc ngày mai sẽ lại có người tới cửa nói, muốn con kéo thuyền của bọn họ đi cùng. Thuyền của chúng ta chắc chắn là không đủ rồi, con có 10 chiếc thuyền nhỏ, còn thân gia bên kia của Bội Thu hào..."
"Lát nữa sau khi ăn cơm, con giúp ta đi gọi những người có cùng đi năm ngoái đến, ta cũng đi gọi những anh em họ của nhà mình, ta sẽ nói chuyện với họ, nhắc nhở họ một chút. Hai thành cũng không dễ kiếm, hơn nữa năm nay thuyền nhiều như vậy, hai thành trên thuyền gỗ nhỏ cũng không được nhiều, chưa chắc bù được vốn bỏ ra."
"Tốt thôi, phải nhắc nhở bọn họ một chút, chứ không thì mỗi người đều tự huyễn tưởng ra việc có được hai thành giống năm ngoái, tưởng rằng có thể kiếm được hai ngàn tệ, đầu óc nóng lên là cái gì cũng dám nhận bừa."
"Ừ, nói rồi, nếu như sau đó bọn họ vẫn chuẩn bị tự mình kéo thuyền đi qua, vậy thì mặc kệ họ, bất kể có trúng mánh hay là đi đến đó rồi, có chuyện gì chúng ta đều không quản, thuê trọ cũng tự họ giải quyết."
Ngay cả anh em trong nhà, Diệp Diệu Đông cũng không định can thiệp, bọn họ đều đã cùng mấy người anh em họ khác thương lượng xong, vậy thì bọn họ cứ buộc chặt với nhau đi, tính ra cũng khoảng mười mấy người, có chuyện gì thì tự họ giải quyết.
Hắn nói thêm: "Đội thuyền của chúng ta ban đầu đã quá đông rồi, chúng ta đã thuê 20 người rồi, chỉ riêng sắp xếp cho bọn họ cũng đủ phiền phức rồi, đâu còn sức mà lo cho người khác, lúc trước chúng ta cho bọn họ đi theo cũng là xuất phát từ tình nghĩa trong thôn, căn bản có thu một chút lợi lộc gì đâu."
"Ừ, nếu như gặp chuyện gì bên ngoài, chúng ta có thể đoàn kết lại với nhau, còn trong nội bộ có chuyện gì, thì không liên quan đến chúng ta."
"Ừ."
"Đại ca nhị ca của con cũng thật là, chuyện gì cũng muốn học theo con, nếu như không có mấy người anh em nhà nhị bá con, thì cũng không đến mức truyền đi khắp thôn biết."
Trong lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, Diệp phụ cũng không tiện chạy đến nói với con trai lớn con trai thứ hai, chỉ có thể như Đông Tử gọi mọi người lại, nói rõ một chút, để bọn họ tỉnh táo lại, không nên vì một chút lợi nhỏ mà bị mờ mắt.
"Nói vậy thôi, đã vậy thì không còn gì để nói nữa, tùy bọn họ thôi."
"Anh em nhà nhị bá con cũng là anh em, họ cũng đã thương lượng xong rồi, vậy thì cũng không nói được gì nữa. Còn những người khác trong thôn thì tối nay nói cho mọi người biết một chút, tránh để bọn họ kéo người lung tung là được rồi."
Diệp Diệu Đông đáp lại qua loa sau cũng không nói gì thêm, đi tới cửa tiếp tục ngồi, châm thuốc, tiếp tục suy nghĩ, tiện thể chờ cơm.
Mặc dù nói là vậy, nhưng thật ra cũng không thể tránh được, móc ra ai thì cũng là thân thích, người này nể mặt không được, người kia nể mặt cũng không xong. Cũng may là hai hôm trước A Quang đã chủ động trò chuyện với hắn, có thể tính như phụ cấp kiểu khác, càng nhiều thuyền đánh cá thì bán được càng nhiều, tiền chia có được cũng sẽ nhiều lên, lạc quan mà nghĩ, thì miễn cưỡng xem như cả hai đường đều có.
Hôm nay ăn cơm sớm hơn mọi khi nửa tiếng, bởi vì Lâm Tú Thanh nghĩ bọn họ lát nữa còn có việc cần làm, nên đã dọn cơm sớm hơn một chút.
Đến hè, mấy đứa nhỏ đều chạy nhảy đi chơi không thấy bóng dáng, nàng ra sức gọi mấy tiếng cũng không thấy ai về, thế là mặc kệ chúng luôn.
Đợi chúng về đến nhà thì cơm người lớn đều đã ăn xong, trên người mấy đứa trẻ thì da đều căng ra, sợ về muộn không có cơm sẽ bị một trận đòn, ai ngờ về đến nhà thì lại không ai quản chúng cả.
Lâm Tú Thanh nhân lúc Diệp Diệu Đông cùng Diệp phụ đi gọi người, nhất thời không có gì náo nhiệt để xem, liền đi đến nhà xưởng xem phơi cá khô, kiểm tra độ khô và tình trạng trở mặt của cá.
Đến khi nhà họ lục đục người đến mỗi lúc một đông, trời cũng từ từ tối dần.
Diệp Diệu Đông và Diệp phụ đợi ở cửa nhà chờ lão Cửu, có người đến sớm, có người do mới từ biển về đến muộn, người đến sớm đều tụm lại bàn tán.
Cũng có người hỏi dò Diệp phụ, cả thôn đang nói đến việc có thể kéo thuyền nhỏ đi, Diệp phụ chỉ thống nhất trả lời là chờ mọi người đến đông đủ rồi nói một thể, nếu không phải nói đi nói lại nhiều lần.
Mà Diệp Diệu Bằng cùng Diệp Diệu Hoa hai người đều có chút xấu hổ, chỉ cảm thấy đều là do bọn hắn gây ra.
Với lại gần đây bọn hắn cũng suy nghĩ lại, cũng cảm thấy không ổn, việc này vốn là trách nhiệm của bọn hắn, chỉ là vì là anh em họ, đã bàn bạc xong rồi, nên không muốn thay đổi ý định, gần đây bọn hắn cũng đều có chút bực bội.
Diệp Diệu Đông dời ghế cho tất cả mọi người, nếu không đủ ghế thì sang nhà anh cả và anh hai kế bên mượn, cả sân nhỏ đều đầy người, mọi người đều xôn xao bàn tán ở đó.
Cả hàng xóm xung quanh thấy nhà bọn họ như đang mở đại hội, náo nhiệt như vậy cũng tò mò đứng ngoài cửa sân ngó vào.
Khi mọi người đến gần như đông đủ, hắn liền kể lại những chuyện mình gặp phải buổi chiều, đồng thời trình bày quan điểm của mình, tiện thể cũng đánh trước một mũi tiêm phòng ngừa.
"Năm nay tuyệt đối không may mắn như năm ngoái mà kiếm được nhiều tiền như vậy đâu, mọi người chắc hẳn đều đã lường trước trong lòng, không chỉ riêng đám người chúng ta ở đây, mà cả đám trên trấn nữa, bên đó năm nay dẫn đến người chắc chắn sẽ nhiều hơn chúng ta chứ không ít hơn."
"Dù sao người ta lừa là tiền hoa hồng, còn chúng ta là kiếm tiền công. Bên đó đương nhiên càng muốn dẫn nhiều người đến càng tốt, còn bên ta chắc chắn chỉ muốn ít người một chút, dù gì càng đông người thì số tiền có thể kiếm được đương nhiên sẽ ít đi, không ai ngốc cả."
"Cho nên năm nay chắc chắn sẽ rất khó khăn, khẳng định không thuận lợi như năm ngoái, mọi người cũng phải có chuẩn bị tâm lý, nói thật năm nay kiếm được một nửa năm ngoái thì nên thắp nhang vái trời, nếu không có gì bất trắc có khi còn phải sớm thu quân, khó nói đấy."
"Dù sao ở ngoài đó thêm một ngày là tốn thêm một ngày chi phí, tiền nhân công cũng không ít, chỗ trũng đó chịu không nổi nhiều thuyền đánh cá đến vớt đâu, tăng nhiều thịt ít, năm ngoái có bao nhiêu sản lượng, mọi người chắc đều biết trong lòng."
"Sau khi đánh bắt thoải mái một thời gian thì nhiều nhất là vài ngày, mọi người có lẽ phải tự chèo thuyền trên mặt biển mà chậm rãi tìm, chẳng khác gì ngư dân địa phương. Bất quá dù sao cũng đang vào kỳ nước lên, bận rộn cả ngày, chắc vẫn có thể ngon ăn hơn việc thả lưới, nhưng chắc chắn không thể so với việc có máng cá."
"Quan trọng nhất một điểm, còn có một tình huống rất có khả năng xảy ra muốn nói rõ, năm ngoái chúng ta cũng từng gặp phải sự nghi ngờ của ngư dân địa phương, bọn họ cũng dò hỏi về chúng ta, năm nay quân số đông hơn gấp đôi, chắc chắn không may mắn như thế nữa đâu, tám phần cái máng cá kia sẽ bị lộ, mất."
Diệp Diệu Đông ngừng lại một chút, nhìn sắc mặt mọi người có chút khó coi.
Nghĩ cũng biết, đám người này chỉ lo hưởng thụ những điều tốt đẹp, thu hoạch ngon lành, không nghĩ đến những chuyện bất trắc như thế, chỉ nghĩ đến mặt tốt mà không muốn đến mặt xấu.
Mọi người nghe mấy điều này, thảo luận càng thêm sôi nổi, ban đầu không ai nghĩ ngợi nhiều, năm ngoái chỉ cần đi theo là được, cứ đi theo kiếm tiền thôi, chẳng cần lo gì cả, như nhặt được tiền ấy.
Nghe hắn nói thế, rất nhiều chuyện bị xem nhẹ bỗng nhiên bị nhắc đến, ai nấy đều cảm thấy có khả năng thật sự sẽ xảy ra, năm nay chắc chắn không dễ kiếm tiền như thế.
"Ta biết mọi người chắc chắn không nghĩ nhiều, dù sao năm ngoái đều thuận lợi cả, lại ai nấy cũng đều kiếm được nhiều tiền. Nhưng những điều ta nói đều là sự thật, đến lúc đó tốt nhất là sống hòa thuận với nhau, mọi người cùng nhau đánh bắt, nếu vì tranh giành mà đánh nhau, thì có lẽ cũng sẽ..."
"Mà đã đánh nhau thì đao kiếm vô tình, lại còn ở trên biển, đến lúc đó mấy chục hay cả trăm người hỗn chiến, mọi người thử nghĩ mà xem, chắc cũng sẽ có khả năng có người không về được..."
Lời vừa thốt ra, sắc mặt mọi người đều đại biến.
"Không... Thật sự thế sao..."
"A Đông... Có phải ngươi đang nói quá khoa trương rồi không..."
"Đúng đó, nhiều người thì khó kiếm hơn, không có khả năng kiếm nhiều như năm ngoái, cái này thì nghe còn có vẻ có khả năng thật, nhưng mất mạng mà trở về... Cái này có quá nghiêm trọng không..."
"Đúng đó... Như thế này thì có khi mất mạng mà về..."
Diệp Diệu Đông lớn tiếng nói: "Ta không hề nói bừa, ta chỉ là nói trước cho mọi người thôi, để trong lòng các ngươi có cái cân nhắc. Ngay cái vụ mực kỳ nước lên ở chỗ chúng ta, việc tranh giành đảo mà đánh chết người cũng xảy ra hàng năm đấy thôi, bên kia toàn hàng chất đống như núi trước mắt, không giành mới lạ."
"Cái chuyện chạy sang địa bàn người khác kiếm tiền này, nếu là đi cùng với người địa phương mà thành thật đánh bắt, không gây xung đột với họ thì còn đỡ. Nhưng mà khi một chỗ máng cá như vậy bị cả người địa phương biết thì họ có tranh giành không? Đã tranh giành thì sao tránh khỏi đụng độ?"
"Ở trên biển, mà lại còn tranh nhau vớt sứa, chuyện có người bị thương vong là quá bình thường, ví như đao kiếm vô tình, sứa thì có độc, mà còn ở một nơi nguy hiểm như trên biển."
"Cho nên tối nay mới gọi mọi người đến họp, để mọi người có sự chuẩn bị trong lòng, đừng ôm tâm lý đi kiếm tiền dễ như năm ngoái nữa."
"Có tiền kiếm thì cũng phải có mạng để hưởng, mọi người phải suy nghĩ kỹ càng, nếu ai tạm thời muốn rút lui thì cũng đừng gấp, dù sao năm ngoái ai cũng kiếm được một vạn tệ, ở nhà an phận kéo lưới thì cũng đâu có gì, ít nhất không gặp nguy hiểm lớn như thế."
"Còn một việc nữa, ta đã nói ở đầu rồi, có thể trong hai ngày này sẽ có người đến nhà các ngươi, muốn các ngươi mang thuyền nhỏ của họ cùng đi đánh bắt, chuyện này ta không cản, tự các ngươi thương lượng với nhau, nếu muốn thì được, ta không có quyền gì mà can thiệp."
"Các ngươi cứ suy nghĩ xem có đáng không? Hai thành ăn chia, các ngươi lấy số tiền đó mà dẫn người đi, vậy thì các ngươi có trách nhiệm đưa người ta về bình an, nhỡ xảy ra chuyện gì thì người nhà họ tìm đến, các ngươi tự nghĩ cho kỹ xem có giải quyết êm thấm được không, dù sao các ngươi là người nhận tiền mà."
Lời vừa dứt, sắc mặt của những người đã từng đồng ý liền thay đổi, cả Diệp Diệu Bằng và Diệp Diệu Hoa sắc mặt cũng không ổn.
Dù sao muốn tranh giành với người địa phương là chuyện thật chứ không phải là nói chơi, năm ngoái ai cũng trải qua cảnh người địa phương muốn theo sát thuyền của họ, phải dùng thương chấn nhiếp người ta, năm nay quân số lại càng đông hơn, có lẽ thực sự sẽ bị lộ, nào có nhiều may mắn thế chứ?
Chuyện mang người đi, đến lúc đó còn phải có trách nhiệm đứng ra dàn xếp gì đó, việc vặt thuận tay thì giúp cũng dễ nói, dù sao cũng là người mình mang đi, nhưng chuyện gánh trách nhiệm thì ai cũng phải tính toán cẩn thận.
Nếu thực sự đúng như Diệp Diệu Đông nói thì ai mà dám, tự mình đi còn là đang liều mạng.
"Còn nữa..."
Vừa nghe còn có nữa, mọi người càng tê hết da đầu, sợ lại còn có những tình huống nghiêm trọng mà họ không nghĩ đến.
Diệp Diệu Đông dừng lại một chút, nhìn vẻ mặt không mấy bình tĩnh của từng người, rồi mới nói tiếp.
"Bản thân ta thì có mang theo thuyền, vì ban đầu ta cũng không nghĩ sẽ có chuyện này xảy ra, nên đã sớm định hết rồi, người cũng đã mời, nên ta vẫn quyết định đi, nhưng ta sẽ có trách nhiệm với những người mà ta mời đi."
"Cho nên, sức lực của ta cũng có hạn, năm ngoái ta có thể mang mọi người cùng nhau đi về kiếm nhiều tiền như thế cũng đã rất hết lòng quan tâm rồi, năm nay mọi người cũng biết phải làm như thế nào rồi, biết phải sắp xếp ra sao."
"Đến khi nào ta muốn xuất phát, thì tất nhiên ta sẽ nói cho mọi người trong nhóm biết, ai muốn đi theo thì theo, ai không muốn thì cứ ở nhà mà kéo lưới, còn thoải mái hơn."
"Đến nơi rồi thì ai tự sắp xếp công việc của người nấy, muốn đánh bắt như thế nào thì tự lo liệu, dù sao bên chỗ A Quang vẫn sẽ thu hàng ở bến như thường lệ."
"Tàu Đông Thăng của ta dù sao cũng quá lớn, chắc chắn không thể ở mãi một chỗ như thế được, vừa tốn xăng lại vừa hao người, sau khi vét máng cá xong thì đương nhiên là sẽ vẫn phải ra biển mà kéo lưới thôi, thuyền nhỏ thì cứ ở lại đó mà vớt tiếp, cho nên sức ta cũng có hạn thôi, tàu thuyền của ta cũng nhiều lắm rồi, mong mọi người hiểu cho."
"Cho nên ý đại khái là mọi người đến nơi thì tự sắp xếp, có thể cùng xuất phát, cùng về hoặc là tự xuất phát, tự về tùy theo tình hình, tùy vào mỗi người."
Đây là những điều hắn vừa nghĩ ra khi ngồi đó ngẩn người.
Nói trước thì tốt hơn, để tránh khi đến đó kiếm không được nhiều tiền lại oán trách, hoặc là gặp phải chuyện ngoài ý muốn hay bị thương vong, hoặc lại có chuyện gì bất trắc xảy ra thì mọi người đều tìm hắn để nói, thế thì chẳng phải hắn toi đời à?
Dù nói năm ngoái là hắn dẫn mọi người ra ngoài, nhưng hắn có nhận được lợi lộc gì từ mọi người đâu, mà ngược lại còn tổn hại đến lợi ích của mình, kiếm được ít hơn.
Năm nay hắn nói rõ trước những chuyện xấu, có thể đi theo sau hắn, nhưng hắn sẽ không quản gì cả, hắn chỉ quan tâm đến tàu của hắn, người của hắn thôi, người và thuyền của hắn đã đủ nhiều rồi. Những điều nên nói cũng đã nói hết rồi, việc còn lại là xem vào bản thân họ, nếu mang cả đống thuyền nhỏ đến làm vướng víu thì chính họ cũng phải tự chuẩn bị tâm lý.
"A Đông à, chuyến đi này nguy hiểm thật như vậy sao?" Bùi phụ không nhịn được mà lên tiếng.
"Bùi thúc, nói câu này có phải là chú có kinh nghiệm không, chú thấy vừa nãy con nói là lời thật lòng hay là nói xạo?"
"Ai, cháu nói đều có lý, năm nay đúng là không dễ kiếm tiền thế đâu, những điều đó đều rành rành trước mắt rồi, chỉ cần động não nghĩ một chút thì cũng có thể đoán được."
Diệp phụ cũng nói: "Đúng vậy, A Đông nghĩ đến chuyện này, nên sớm nói cho mọi người biết để tránh quá lạc quan. Sau này lại kéo cả đám thuyền nhỏ đi theo, đến lúc đó không những không kiếm được tiền mà còn rước họa vào thân."
"Nếu có thể kiếm tiền lớn một cách an toàn thì chúng ta phải đưa hết bà con trong thôn đi cùng. Ai cũng là người một thôn, có tiền dĩ nhiên là để người trong thôn kiếm trước, sao có thể để cho người ngoài hưởng lợi?"
"Bây giờ cần phải nói rõ để mọi người tỉnh táo, phải chuẩn bị tâm lý, suy nghĩ cho kỹ rồi hãy quyết định."
Diệp Diệu Đông cũng nói thêm, "Ta cũng vừa mới ngồi nghĩ ngợi rất lâu, nghĩ đến những chuyện có thể xảy ra. Nhưng không có nghĩa là những điều đó chắc chắn sẽ xảy ra, các bác các chú ở đây ai cũng không phải kẻ ngốc, ai cũng có thể hình dung được, dù sao năm ngoái phần lớn mọi người cũng đã đi, tình hình thế nào ai cũng biết, ai cũng có khả năng phán đoán."
Từng người già trẻ đều nhíu mày, không còn vẻ thoải mái khi vừa đến nói chuyện phiếm nữa. Họ cứ tưởng A Đông gọi đến để nói chuyện lúc nào xuất phát.
Trong sân, bỗng chốc nhộn nhịp như cái chợ, tất cả mọi người đều nhao nhao bàn tán.
Những người đứng ở cửa sân hóng chuyện, cả phụ nữ và người nhà trong thôn cũng đến xem náo nhiệt, nghe ngóng một hồi. Nghe từ đầu đến cuối, họ cũng nhao nhao bàn tán.
Có người dứt khoát nói không nên đi, dù sao năm ngoái đã kiếm được nhiều tiền, năm nay nhỡ xảy ra chuyện thì khóc không kịp, kiếm tiền mà mất mạng thì uổng công.
Có người thì đấm ngực hối hận, nói đã hẹn với người ta buổi trưa rồi, tí nữa về phải đi hủy kèo, không kéo theo thuyền nhỏ nữa. Vì chút tiền nhỏ mà phải chịu trách nhiệm tính mạng cho người ta, quá thiệt.
Cũng có người lạc quan cho rằng đây chỉ là những suy nghĩ tiêu cực, cứ cho là đang nói suông thôi, tình hình ai mà nói trước được? Biết đâu lại ngon ăn như năm ngoái, tha hồ mà hốt bạc.
Kẻ thì nói thế này, người thì nói thế khác.
Đám đàn ông trong sân cũng vậy, nhưng đa phần đều có chính kiến riêng, đều cảm thấy những gì Diệp Diệu Đông nói có khả năng rất lớn xảy ra.
Ngay như ở địa phương họ, chỉ một con mực vào mùa thôi mà cũng vì tranh giành địa bàn mà đánh nhau chết người, huống chi là cả một vùng biển lớn, năm ngoái đã cho mọi người kiếm được cả vạn bạc.
Khi lợi ích chồng chất, chưa thỏa thuận xong xuôi, chắc chắn sẽ có đổ máu, huống chi họ cũng bị coi là những kẻ xâm nhập từ bên ngoài. Nếu không phải người đông thế mạnh, năm ngoái ngư dân trên trấn phản ứng không kịp thì chưa chắc đã được thuận lợi như vậy.
A Chính và Tiểu Tiểu sớm đã xấn đến gần hắn, ba người tụm lại xì xào bàn tán, hai ông anh cũng chỉ có thể ngồi nghe bên cạnh.
"Đông tử, ngươi thấy tình hình ngươi nói hôm nay có mấy phần trăm khả năng xảy ra?"
"Tám phần!"
"Vậy...vùng biển kia chúng ta có thể bám trụ được mấy ngày thì phải rút lui?"
"Nếu may mắn thì có thể bám trụ nửa tháng, hốt sạch; nếu đủ may mắn thì chắc cỡ một tuần là phải chia chác với dân địa phương hoặc đánh nhau sứt đầu mẻ trán rồi chia chác, có khi ngày nào cũng đổ máu. Khó nói lắm, còn tùy tình hình, chưa trải qua thì cũng chỉ đoán mò."
"Ai, tiền khó kiếm, miếng ăn cũng khó nuốt."
"Thật á?" Diệp Diệu Đông quay sang hỏi ngược lại một câu.
A Chính lắc đầu, "Thì không phải à, kiếm tiền quá khó khăn."
"Kiếm tiền khó thì ta biết, nhưng ta không biết phân khó ăn, chỉ biết là nó thối thôi."
"Mẹ nó.... đang nói chuyện nghiêm túc đấy."
"Chuyện nghiêm túc chẳng phải nói hết rồi sao?"
Những điều nên nói hắn đã nói xong, còn lại là do mọi người tự quyết, dù sao hắn không quản, đến lúc xuất phát thì sẽ chào hỏi mọi người, thích đi hay không tùy họ.
"Nghe những lời ngươi nói, ta đã muốn bỏ cuộc giữa chừng rồi. Dù sao năm ngoái kiếm được nhiều tiền như thế rồi, năm nay kiếm hay không cũng chẳng sao, cũng đủ để ta ăn đến già rồi."
"Ngươi cứ suy nghĩ kỹ đi, cha ngươi coi mỗi mình ngươi là con trai, ít kiếm một chút cũng không sao."
Diệp Diệu Đông nói vậy là thật tâm. Tình hình năm nay đúng là khó nắm chắc, dù sao năm ngoái bọn họ cũng đã kiếm được nhiều tiền.
Ban đầu hắn cũng không nghĩ sâu xa như vậy, chỉ mới ngồi một mình suy nghĩ lan man thì thấy năm nay tình hình đúng là không ổn, có mất mát cũng là lẽ thường, không thể vì năm ngoái kiếm được mà năm nay mù quáng theo.
Hắn cũng không phải thánh nhân, cái gì cũng nghĩ được chu toàn, cái gì cũng tính ra, cũng có khả năng bỏ sót.
A Chính gác chân lên vẻ mặt hiếm thấy nghiêm túc, "Ai, ta không kiếm tiền không sao, nhưng nhìn các ngươi kiếm tiền, mà ta thì không kiếm được, cũng khó chịu. Hay là các ngươi đừng kiếm nữa đi?"
Tiểu Tiểu cũng rất ăn ý gật đầu, "Đúng đấy, ngươi nhiều tiền như thế rồi, thôi ngươi đừng kiếm nữa đi, nhìn ngươi kiếm được nhiều tiền mà ta lại không được chia chác, cũng thấy khó chịu."
Diệp Diệu Đông cũng thở dài, "Ta cái gì cũng chuẩn bị xong xuôi rồi, tốt thế này rồi mà đột nhiên bảo không đi? Dù sao ta cũng chuẩn bị súng ống đầy thuyền để phòng thân, muốn kiếm tiền lớn mà không mạo hiểm thì sao được."
"Đến lúc đó chúng ta cũng trang bị thêm mấy khẩu súng."
"Chiều nay chị ta qua nhà, bảo ta kéo thuyền nhỏ nhà nàng đi theo. Ta cũng ngại từ chối, trực tiếp nhận lời rồi. Tí nữa tối về sẽ sang nhà nàng nói chuyện, dù sao cha ta cũng ở đây, mọi chuyện cha ta nghe hết rồi, lát nữa bảo cha qua đó nói."
"Nguy hiểm quá, những cái thuyền nhỏ kia trong thôn thôi cứ bỏ đi, người ta không phải là ngươi, cũng chỉ có mình ngươi có khả năng làm thôi."
"Năm ngoái kiếm được nhiều quá, quá nhiều người đỏ mắt, đều nghĩ năm nay cũng dễ dàng kiếm tiền, vừa nghe tin là người người tìm quan hệ để đi theo."
"Đúng vậy... Đây là ta cố ý đánh tiếng cảnh báo cho mọi người thôi."
"Cũng may là ngươi báo cho mọi người một tiếng, nếu không thì đến lúc đó không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa."
"Ta cũng đau đầu lắm, cũng mới nghĩ ra thôi..."
Diệp Diệu Đông cũng cảm thấy bị những người đó lôi vào nói chuyện này cũng không phải chuyện xấu, ít nhất thì cũng nhắc nhở mọi người sớm một chút.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý).
Bạn cần đăng nhập để bình luận