Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 246: Cá tâm Trung Hoa?(1)

Chương 246: Cá tâm Trung Hoa?(1)Chương 246: Cá tâm Trung Hoa?(1)
Cả bàn đầy hải sản, còn có canh gà, cơm khoai lang, đồ ăn nhà vợ phong phú hơn nhà anh nhiều, đây là lần đầu tiên trong năm nay anh được ăn cơm khoai.
Không, kể cả kiếp trước, đã hàng chục năm rồi.
Kiếp trước chỉ ở nhà ba tháng mùa cấm đánh bắt, lại không ở cùng vợ con, một mình nên nấu đơn giản, một nồi cơm ăn hai ngày, một bát cá hấp, một bát rau xào, cứ đơn giản như thế.
(Mùa cấm họ vẫn ra biển bình thường, chỉ thuyền lớn nghiêm túc tuân thủ quy định. )
Hôm nay được ăn lại, anh ăn rất ngon lành, bát mì lúc chiều cùng do leo núi cũng tiêu hóa gần hết rồi. Mẹ Lâm bới đầy cơm vào bát của anh, anh cũng không khách khí.
Nhà vợ cũng đông, tuy đã chia ra ở riêng nhưng hôm nay con gái và con rể về thăm, cả nhà phải sum họp ăn cơm.
Một nồi cơm khoai to, mỗi người hai ba bát ăn no căng, mấy đứa nhỏ cũng bóc cơm dính đáy nồi ra ăn giòn tan.
Hiếm khi được ăn lại món này, năm nay mẹ anh cũng chưa nấu, thời bọn họ thì bữa cơm nhà đều là cháo khoai lang, lâu lâu có cơm, hôm nay nhờ hào quang của Diệp Diệu Đông mà gia đình mới được ăn lại.
Nếu chỉ một mình Lâm Tú Thanh về, cha mẹ cô đâu có nhiệt tình nấu cơm khoai, mổ gà, dù sao nhà ai cũng không dư dả gì.
Con rể mới là khách quý được cưng chiều!
Cơm nước xong, trời cũng tối dần, sang thu ngày ngắn đêm dài.
Phòng ngủ cha mẹ vợ sắp xếp cho họ là nơi Lâm Tú Thanh sống cùng các chị em trước khi lấy chồng, sau khi các chị lấy chông, nhường cho các cháu. Hôm nay được dọn dẹp sạch sẽ.
Trong phòng vẫn là giường tầng cũ kỹ, cùng bộ bàn ghế gỗ, mặt bàn đầy vết xước và chữ viết, có chỗ còn bị nứt, thực sự là đồ gỗ thật!
Trên bàn còn chất đầy sách vở, hai đứa nhóc vừa thấy là leo lên ghế, với tay lấy sách.
Lâm Tú Thanh lẹ làng cản lại: "Không được đụng vào đấy, của anh chị em của hai đứa đó, xé rách là mẹ cởi quần đánh đít bây giờ."
Hai đứa sợ quá, lật đật rút tay lại, không dám đụng nữa.
"Em lau mình cho hai đứa đi, anh ra cửa đi loanh quanh chút." Thực ra là muốn hút thuốc.
Cả ngày vất vả, còn nói chuyện với người nhà nên anh cũng nhịn không hút.
Vừa bước ra cửa, anh đã thấy anh vợ cả cầm rọ tôm, người kia thì cầm vợt, đèn pin, hai mắt của anh liền sáng rực.
"Hai người đi đâu vậy?"
Lâm Hướng Huy cười nói: "Định xuống sông bên chân núi bắt tôm, để mai ăn, các món em rể mang đến tối nay đã nấu hết rồi."
Thời này không có tủ lạnh, tôm cua để qua đêm sợ hỏng không tươi, mẹ Lâm chỉ để lại cá sạo và cua xanh.
Cá sạo treo giếng không sợ hỏng, cua xanh không bị muỗi cắn thì vẫn sống được vài ngày.
Sợ ngày mai không đủ món ăn, hai anh em Lâm Hướng Huy và Lâm Hướng Vinh định đi bắt tôm sông về, với người miền núi như họ, tôm sông cũng là thức ăn hiếm hoi, cũng tươi ngon không kém, họ thường xuyên đi bắt, mang bán ở chợ xã hay thị trấn.
"Hải sản phải ăn tươi mới ngon, không thể để hỏng. Giờ ngủ còn sớm, rỗi rãi thì em đi cùng xem sao, coi như tiện đường xem sông có nhiều tôm không."
Hai anh vợ nhìn nhau cười gật đầu: "Cũng được, đừng than muỗi cắn là được, bây giờ muỗi còn nhiều lắm."
"Không sao, em không bị muỗi đốt đâu." Sau khi nói với vợ, Diệp Diệu Đông hớn hở chạy theo, còn giúp mang lồng tôm.
Lưới đất cũng không khác gì mấy với lồng tôm, lồng cua.
Lồng tôm và lồng cua cũng là lưới đất, chỉ là lồng tôm thưa hơn, lồng cua có mắt lưới lớn hơn. Lưới đất để bắt cá, tôm, cua... Lồng tôm chủ yếu bắt tôm nhưng cũng bắt được cá.
Nhưng khi thả xuống, lồng tôm nằm ngang cũng bắt được cá, lồng cá thẳng đứng cũng bắt được tôm, mà loại mắt lớn chỉ có thể bắt cá.
Ban ngày đi ngang qua sông anh có để ý, do bệnh nghề nghiệp nên tự hỏi trong đó có cá tôm không, không ngờ tối lại ra mang đèn pin ra đây bắt.
Ban đêm ở thôn này vắng lặng lạ thường, không phải mùa hè nên cũng không có ai ngồi ngoài trời.
Nếu ở trong thôn vẫn có ánh đèn, thì khi ra khỏi thôn, đường tối om không thấy năm ngón tay, rất đáng sợ, nhiều người không có việc gì cũng không dám ra ngoài ban đêm.
Tối nhà ai cũng chuẩn bị một cái bô, sáng hôm sau mang ra nhà xí đổ, ban đêm họ hiếm khi đi vệ sinh ngoài trời, dễ té xuống hố xí.
Lâm Hướng Huy và Lâm Hướng Vinh quen đường quen lối dẫn Diệp Diệu Đông đến điểm thường đặt lồng của họ. Thật ra họ cũng thích chơi, Diệp Diệu Đông từng thấy cần câu trong nhà họ.
Đều là đồng đạo cả mà.
Kết quả chưa tới nơi, ba người đã nghe thấy tiếng lạ trong sông, tiếng nước lách tách, ai cũng quen thuộc, hai mắt vui mừng sáng lên.
Diệp Diệu Đông chiếu đèn pin xuống mặt nước, chỉ thấy một đám cá nhảy lội, bắn tung tóe bọt trắng.
Anh vui mừng nói: "Khỏi phải tới chỗ các anh thường đặt lồng nữa, ở đây thôi, có vẻ sông nhiều cá lắm."
"Được, thử ở đây vậy, dù sao lồng tôm cũng bắt được cá, chắc ban đêm cá ra kiếm ăn. "A Đông cũng thả lưới đất nhiều, chắc là quen rồi, lồng tôm cũng để em thả nhé?" Hai loại lồng nói chung cũng không khác nhau mấy. "Được, mọi người dùng vợt lưới bắt mấy con cá này trước đi, em sang bên kia thả lông." Nhiêu cá như thế không ăn thì uổng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận