Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 525: Phát hiện bất ngờ

Chương 525: Phát hiện bất ngờChương 525: Phát hiện bất ngờ
Sau khi kéo lên mẻ lưới đầu tiên, thấy không có gì đáng giá và đặc biệt, Diệp Diệu Đông không quan tâm nữa, giao cho bố thu dọn, anh lái thuyền về phía mỏm đá ngầm.
Lúc này chân trời đã ửng lên màu trắng bạc, không bật đèn pha cũng có thể thấy rõ cảnh tượng trên mặt biển.
Mỏm đá ngầm đó quả thực lại nổi lên.
Anh hơi xúc động, không lẽ vừa mới nhô lên, vẫn đang tiếp tục nổi lên sao?
Anh chầm chậm lái thuyền đến gần, cẩn thận tránh va vào đá.
Đến gần rồi, trên mỏm đá ngầm quả nhiên lại bám đầy bào ngư và ốc biển, nhìn rõ mồn mội.
Chỉ là độ cao không cao lắm, vị trí cao nhất của mỏm đá ngầm nhô lên khỏi mặt nước, chắc cũng chỉ khoảng một mét, phần lớn vẫn còn ở dưới đáy biển, mà xung quanh cũng không có rêu.
"Bố, bố lại đây xem, mỏm đá ngầm này đang nổi lên hay đang chìm xuống thế?" Anh nhìn không rõ, không thể xác định.
Bố Diệp vội vàng bỏ đống cá đang bận rộn trên tay, chạy lên mũi thuyền quan sát kỹ một lúc: "Sao bố thấy nó không nhúc nhích gì cả?"
"Con cũng nghĩ vậy."
"Diện tích mỏm đá ngầm nhô lên mặt nước quá nhỏ, xung quanh cũng không có chỗ đặt chân, mấy con bào ngư và ốc biển đó khó bứt ra lắm."
Diệp Diệu Đông cũng nhíu mày, đúng là không có chỗ đặt chân, lần trước mỏm đá ngầm cũng chìm xuống đến vị trí này, họ đành bỏ cuộc, lên thuyền sớm.
"Hay là, chúng ta cứ đợi ở đây xem sao, xem nó còn động đậy nữa không?" Bố Diệp đề nghị, thực sự là giá trị của bào ngư quá lớn, ông cũng không nỡ từ bỏ.
Nếu nó chìm thẳng xuống thì sao? Diệp Diệu Đông suy nghĩ một lúc rồi nói: "Bố, chúng ta buộc móc câu vào cần tre, rồi cầm cần tre trên thuyền mà bứt, dùng vợt hứng lấy."
"Bào ngư và ốc biển to, lực hút cũng khá mạnh, có lẽ khó bứt lắm."
"Thử xem, mệt một chút, bứt được mấy con hay mấy con."
Móc câu và cần tre trên thuyền đều có sẵn, chỉ cần buộc chặt một chút, hơi lỏng là sẽ lệch không bứt được.
Hai cha con hợp sức, một người cầm vợt, một người cầm móc câu dài, Diệp Diệu Đông dùng sức bứt một cái, không ngờ thực sự lật được một con bào ngư mập ú.
"Được rồi!"
Hai người lập tức tăng thêm tự tin, tuy hơi tốn sức một chút, nhưng chỉ cần bứt xuống được là thành công.
Diệp Diệu Đông lại thử bứt ốc biển, nhưng mãi vẫn không được, diện tích bám trên đầu quá lớn, bám quá chặt.
Thực ra lực hút của bào ngư cũng rất đáng kinh ngạc, chúng sống chủ yếu trên đá ở vùng nước sâu, những tảng đá đó phần lớn là dạng vách đá dựng đứng, và dòng chảy rất xiết.
Khi thức ăn theo dòng chảy trôi qua bào ngư trên vách đá dựng đứng, bào ngư bắt mồi phải đảm bảo bản thân không bị dòng chảy cuốn đi.
Vì vậy nó phải dùng lực hút lớn để bám vào đá ngầm, tức là cần diện tích hút lớn bám vào đá ngầm, mà đĩa hút chính là chân mềm của bào ngư, nếu người muốn bóc nó ra, phải dùng sức rất lớn.
Cho nên khi bắt bào ngư, chỉ có thể thừa lúc nó không đề phòng, nhanh như chớp bứt nó xuống hoặc lật nó lên, nếu không dù có đập vỡ vỏ của nó cũng đừng hòng lấy nó xuống.
Diệp Diệu Đông có một lần kinh nghiệm, vừa rồi anh bứt nhanh gọn lẹ một cái, mới khiến nó rơi vào vợt.
Ốc biển bứt không được nữa, đành phải tạm thời bỏ qua. Mỏm đá ngầm chỉ cao một mét, số lượng bào ngư cũng không nhiều, anh bận rộn một lúc, bào ngư trên bê mặt mỏm đá đã bị họ bứt sạch, kể cả những con ở dưới mặt nước với tay tới cũng bứt được một ít, nhưng mỏm đá vẫn bất động.
Điều này khiến hai cha con đều hơi khó hiểu.
"Có lẽ mỏm đá ngầm này sau này cứ thế, không lên cũng không xuống nữa? Hay là trước hết cập bến ở hòn đảo kia, nấu chút đồ ăn sáng, ăn xong rồi xem thế nào?"
Diệp Diệu Đông gật đầu.
Có những hiện tượng tự nhiên quá kỳ lạ, bạn hoàn toàn không thể dự đoán được, chỉ có thể quan sát thêm một lúc xem sao.
Hòn đảo hoang bên cạnh anh cũng rất quen thuộc, tuy nghĩ đến cái xác đó trong lòng hơi khó chịu, nhưng xét đến giấc mơ kia, anh thấy đã quay lại đây rồi, lát nữa bưng lên một bát đồ ăn để cúng cũng được, coi như tưởng niệm kiếp trước của mình.
Hôm nay mang theo bánh tổ, đầu năm ra ngoài kiếm tiền phải ăn tổ, ý nghĩa là mỗi năm một khá hơn.
Cho vào hải sản tươi và cải trắng, đun sôi rồi, anh vớt ra một bát trước.
"Bố, đã cập bến ở đây rồi, con bưng một bát lên núi."
"Ø?" Bố Diệp cau mày, do dự một chút, tuy thấy không hay nhưng cũng không nói gì, người chết là lớn nhất mà: "Vậy con đi nhanh về nhanh."
Diệp Diệu Đông vội vàng lên núi, cũng không xa lắm, cách bờ biển chỉ mười mấy mét.
Đồ cúng trước đây để đã không còn, chỉ còn cái bát, chắc bị nước mưa cuốn trôi mất rồi.
Anh đặt bát bánh vừa nấu xong, còn nóng hổi, lạy ba lạy: "Không ngờ hôm nay lại quay về đây, vậy nhân tiện đến lạy một cái, phù hộ cho kiếp này của con được thuận buồm xuôi gió, bình an vô sự."
Giàu có hay không không phải là quan trọng nhất, vạn sự thuận lợi mới có thể toại nguyện. Lẩm bẩm một câu xong, anh định quay người rời đi nhanh chóng, nhưng khi quay người lại, thấy bên trái dưới gốc cây có một hòn đá phản chiếu dưới ánh nắng, chói vào mắt anh.
Mắt anh khó chịu nheo lại, sau đó lại tò mò đi qua xem thử.
Một hòn đá vàng to bằng nắm tay, một nửa hình như còn chôn trong bùn, anh tò mò nhặt lên xem, xoay qua xoay lại kiểm tra, đồng tử lập tức co rút lại.
"Vàng đầu chó!"
"Đệch! Đúng là vàng đầu chó sao?"
Hòn đá vàng trên tay tuy khá tròn trịa, nhưng bề mặt có một số lỗ nhỏ như tổ ong, còn có một số phần nhô ra, hình dạng hơi giống một con chó phốc ngửa mặt lên trời sủa, trông rất ngốc nghếch?
Vàng đầu chó còn gọi là "vàng móng ngựa”, tuy tên có chữ "vàng", nhưng thực ra nó là một loại khoáng vật hỗn hợp tự nhiên, chứa thành phần cát vàng hạt lớn không đều.
Nói đơn giản "vàng đầu chó" thuộc loại quặng vàng độ tinh khiết không cao, nhưng nó lại có ý nghĩa sưu tầm.
Đa số mọi người đều thích cầu "may mắn", vàng đầu chó trông vuông vắn, tròn trịa, hình dạng lại kỳ lạ, thường được coi là biểu tượng của phúc lộc, cát tường, sẽ mang lại vận may về tài lộc cho người ta.
Quan trọng hơn, sự xuất hiện của "vàng đầu chó" không phải ngẫu nhiên, thường ám chỉ nơi phát hiện tồn tại mỏ vàng, nếu mang theo thiết bị chuyên nghiệp đến hiện trường "lần theo manh mối", rất có khả năng phát hiện kho báu.
Diệp Diệu Đông vui vẻ lật qua lật lại xem, chợt anh lại nghĩ ra điều gì, nhét hòn vàng đầu chó trên tay vào túi, tìm tại chỗ một hòn đá dẹt đào bới, đào xuống hơn 20 cm, nhưng không thấy có gì cả.
Lại đổi chỗ khác, tiếp tục đào bên cạnh.
Liên tục đào năm cái hố nhỏ, đúng lúc anh nghe thấy tiếng bố gọi, chuẩn bị từ bỏ, đột nhiên ở hố sâu hơn mười centimet, anh chạm phải một vật cứng.
Anh bỏ hòn đá trên tay xuống, dùng tay bới mấy cái, lại thấy một góc tròn trịa lấp lánh vàng, anh trợn to mắt mừng rỡ.
Lại một cái nữa?
Tiếng gọi của bố ngày càng gần, anh vội quay đầu ừ một tiếng, rồi phấn khởi bới nhanh lên.
Góc tròn trịa lộ ra ngày càng nhiều, phía dưới cũng nhô lên một góc, anh tưởng là hai cái, không ngờ nhổ lên lại là một.
Chỉ là hòn vàng đầu chó này nhỏ hơn một chút, màu sắc cũng không vàng óng như hòn trước, hai góc vừa nhô lên như hai cái "tai", giống hệt một cái đầu thỏ?
Khó trách người ta nói vàng đầu chó thường có hình thú.
Nghe tiếng bố ngày càng gần, anh quay đầu nhìn, cũng không kịp tìm nữa, bỏ mỗi bên túi một cái rồi vội chạy xuống núi trước, tránh để ông lo lắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận