Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1330: Cá ngừ (length: 22766)

Diệp Diệu Đông gác chân, rít thuốc phì phèo, trong không gian kín không bao lâu liền khói mù mịt, hắn thỉnh thoảng lại mở cửa sổ, cho thông thoáng.
Cảm thấy bụng hơi đói, hắn xem xét mọi chuyện đều ổn, liền xuống dưới chuẩn bị tùy tiện tìm chút gì đó ăn.
Trên thuyền 24 giờ đều có đồ ăn, ít nhất trong nồi lúc nào cũng có một nồi hải sản nóng hổi và nước sôi.
Hắn xuống đi dạo một vòng, mấy công nhân đều đang vừa nói chuyện vừa làm việc, ai nấy cũng tràn đầy năng lượng.
Hắn trêu, "Gió lớn thế này mà còn buôn chuyện hăng say được, chắc bụng bị gió thổi no rồi."
"Thì đấy, họng ai cũng lạnh buốt."
"Trong nồi có đồ ăn với nước sôi, cẩn thận kẻo cảm."
"Được, lát đói bụng liền đi ăn."
Người thì thiếu mất nửa, hàng lại nhiều gấp đôi, cũng không biết lát nữa kéo lưới lên có làm kịp không.
Diệp Diệu Đông vừa đi lấy đồ ăn, vừa nghĩ bụng, chừng ba bốn tiếng nữa thì kéo lưới lên một lần, không thể lâu hơn, nhân lực không đủ làm.
Hắn lấy cho mình hộp cơm nhôm một đống hải sản, tiện tay định xách thêm một bình nước sôi mang lên, đỡ mất công cứ đi đi lại lại lấy nước.
Đang lúc hắn tay trái cầm hộp cơm, tay phải cầm bình nước, quay người lại, bỗng dưng thấy một bóng vàng xanh nhảy lên khỏi mặt nước, rồi lại rơi xuống nước.
"Cái gì? Cá nục heo cờ?"
Diệp Diệu Đông nghếch cổ, nhìn trên mặt nước có một bóng xanh đang lặn xuống đáy.
Lúc hắn nhìn, hai công nhân đang nâng sọt tôm cá vào kho đông lạnh, thấy lạ nên hỏi.
"Cá nục heo cờ là cái gì?"
"Hình như tôi vừa thấy có cái gì đó màu xanh nhảy lên thì phải?"
"Chắc anh hoa mắt, tôi không thấy gì hết?"
"Thật sự có màu xanh, anh nói vậy làm tôi hơi sợ. . ." Một người lái thuyền sợ sệt xoa tay, rồi ngó nghiêng xung quanh.
Bốn phía biển đều tối đen như mực, nếu cứ cúi đầu làm việc không nhìn xung quanh thì còn đỡ, chỉ sợ hễ rảnh rỗi là đầu óc lại hay nghĩ vớ vẩn, tự hù mình.
Diệp Diệu Đông liếc họ một cái, vội vàng lên tiếng, tránh để mấy người không có việc gì lại tự hù nhau mà sinh ra hoảng loạn.
"Là cá nục heo cờ, nghĩ đâu vậy, sợ bóng sợ gió, hai thằng đàn ông to xác mà còn sợ."
"Là cá hả? La một tiếng làm hết hồn, tưởng cái gì, xong nghe anh nói quỷ quỷ cái gì. . ."
"Quỷ cái đầu ngươi, là cá."
"Mà cá gì màu xanh hả? Với cả dài ngoằng một khúc."
Hai người nói qua nói lại cuối cùng cũng trấn tĩnh lại.
"Đương nhiên, biển khơi có đủ loại cá, quan trọng là ngươi có biết không thôi."
"Cái cái cái kia. . Đông ca. ."
"Gì?" Diệp Diệu Đông ngơ ngác nhìn theo hướng ngón tay của công nhân.
Trên mặt biển đột nhiên xuất hiện một vệt xanh, đang trôi lềnh bềnh theo hướng của tàu cá, chỉ có điều chậm hơn rất nhiều.
"Hả? Chết trôi hả? Chết rồi sao?"
"Đông ca, đó là con cá nục heo cờ lúc nãy anh nói hả?"
"Hơi xa, thấy mỗi cái bóng xanh thôi, không rõ lắm, không dám chắc, để lát nữa kéo lên coi, ta ra lái một vòng, chạy chậm lại gần, mấy người thủ lưới hoặc dùng lưới tay thử xem có bắt được không."
"Vâng."
Diệp Diệu Đông dặn dò xong, lại liếc nhìn, rồi nhanh chân ôm đồ lên buồng lái.
Lúc này trên màn hình chính có một mảng điểm đỏ, hắn mừng rỡ, định bụng trước cứ hướng mảng điểm đỏ mà đi, đàn cá quan trọng hơn.
Dù sao cái vệt vàng xanh kia ban đêm nổi bật thế, còn trôi nổi trên mặt nước, có vẻ như mới chết.
Nếu là cá nục heo cờ thì chết rồi màu sắc sẽ nhạt dần, không biết có kịp không, nếu không kịp thì đành chịu.
Giờ vệt vàng xanh dễ thấy chứ lát nữa nó phai màu thì hòa vào đêm tối, biển rộng mênh mông biết tìm đâu ra.
Diệp Diệu Đông dùng máy định vị sonar phát hiện đàn cá, nhưng tàu cũng đang dần hướng đó rồi, coi như tiện đường.
Đã tiện đường thì hắn ngó màn hình hướng cái chỗ con cá lớn màu vàng xanh đó mà chạy.
Hai công nhân đã chuẩn bị xong, đợi tới gần liền vung lưới ra bao trùm lấy con cá vàng xanh đó, lúc này màu nó đã nhạt đi nhiều, chỉ còn chút ánh vàng xanh nhợt nhạt.
Gió cản lớn quá, tàu lại không dừng được, phải tranh thủ làm, nếu dừng là lưới cá sẽ chìm xuống đáy.
Hai người cố gắng lắm mới lôi được lưới lại gần, chuẩn bị kéo lên.
Diệp Diệu Đông lúc này chưa xuống được, vẫn phải trông chừng đàn cá trên màn hình.
Đến khi màn hình hết điểm đỏ mà lại thành vệt vàng rồi lại chuyển sang xanh, hắn mới đi xuống.
Lúc này con cá nục heo cờ đã phai màu, không còn cái màu vàng non rực rỡ như ban đầu nữa, nên họ đều không chắc lắm.
Lúc mổ bụng lấy máu, ai nấy cũng lẩm bẩm.
"Có đúng con này không nhỉ? Lúc nãy có phải con này đâu, vớt nhầm à?"
"Nhưng lúc nãy ném lưới xuống thì thấy còn chút màu nhạt, trôi trôi một hồi cái hết màu?"
"Ai mà biết, kéo lên tốn cả sức, trôi trên biển có khi bắt nhầm."
Diệp Diệu Đông nói: "Không nhầm đâu, là con này đó, chính là cá nục heo cờ, lúc sống thì màu sắc tươi tắn, vàng xanh hoặc xanh sáng, chứ chết rồi màu nó sẽ nhạt đi, không đẹp bằng đâu."
"Thảo nào, tôi cứ thắc mắc sao lúc nãy còn dễ thấy, kéo lên cái lại xám xịt, chả khác gì cá bình thường."
"Má ơi, trời ạ, sao lắm rùa con vậy nè. ." Người đang mổ cá bỗng hét lên, tay thì đang dùng dao khoét vào đống con non đầy chất nhờn.
"Rùa con cái gì. . ."
"Ôi trời, tôi kinh dị quá. ."
"Nhiều rùa con thế này mà nó vẫn chưa tiêu hóa xong hả, còn có cả con mực ống nữa chứ. ."
Diệp Diệu Đông cũng kinh ngạc, con cá đuôi côn này trong bụng lắm rùa biển con vậy sao?
"Nó mang cả ổ rùa biển à?"
"Hai bốn sáu tám. . Ba mươi, ba mươi hai, ái chà, 32 con rùa con, quá ghê, thảo nào chết."
"Cũng không sợ khó tiêu à. . ."
"Nghẹn chết sao?"
Diệp Diệu Đông còn chưa rõ vì sao con cá này lại chết, tự nhiên nổi lên mặt nước, thấy có hơi lạ.
Không biết có phải là cái bóng loáng thoáng khi nãy hắn thấy không? Con này dài chắc cỡ 1m30, nặng 20, 25 ký gì đó, đầu tròn tù, thân hình trụ, đuôi dài nhỏ hình chữ Y.
Cá này không ở một mình mà hay đi theo đàn, sống ở tầng nước nông, độ sâu không quá 40m.
Tính háu ăn, hay săn các loại cá chuồn, cát đinh,... Có khi nhảy lên khỏi mặt nước để săn mồi, thuộc loại cá giữa cá ngừ và cá kiếm.
Mấy năm trước hắn cũng từng bắt được, là lúc may mắn gặp bão cá mòi, cả một biển cá mòi đen đặc, bao la che phủ cả bầu trời, xung quanh một đống lớn lớn nhỏ nhỏ các loại cá biển sâu cũng ra biển ăn uống, nên thuyền của hắn cũng tha hồ bắt.
Công nhân bên cạnh cầm một con cá đầu đỏ cho Diệp Diệu Đông xem.
"Chính là con này này, mắc trong cổ họng nó, chắc nó chết vì con này, dù sao vừa nãy mổ bụng, lôi con cá trong cổ họng nó ra trước."
Diệp Diệu Đông trố mắt, "Trời ạ, đây là cá sư tử đó anh em, cẩn thận đừng để nó đâm phải, không bị đâm phải chứ?"
"Không, lúc mổ bụng thì em dùng mũi dao gạt nó ra, sao thế?"
"Cái gai trên lưng nó có độc, cá còn phải cân nhắc nữa là."
Vừa nghe thấy, người còn cầm cá trên tay vội giật mình thả tay, cá rơi xuống sàn.
"Má ơi, làm hú vía, tí nữa là gặp ông bà rồi."
"Lần sau đúng là không thể không nhận mặt cá mà bắt lung tung được."
"May vừa nãy mình không đụng nó. . ."
"Vậy thì con cá kia chắc chết vì nó cắn trúng rồi."
Cá sư tử là loài cá biển có vẻ ngoài sặc sỡ, lưng có gai độc. Vì thích nghi giỏi, sinh sản nhanh, thêm vào có độc nên số lượng của nó tăng vọt hàng năm.
Cứ phát triển như vậy thì đến thế kỷ 21, có nhiều loài cá khác tuyệt chủng cũng là do nó gây ra.
Sau này còn có rất nhiều tàu ngầm, thiết bị không người lái dưới nước lấy tên của các loài cá biển này để đặt tên, là một cách làm phổ biến của nhiều hải quân các nước.
Ví như cá bẹ, cá nữ hoàng, cá tầm, cá tràu được dùng đặt tên tàu ngầm, còn cá cờ, cá đuối, cá đao dùng đặt tên cho các thiết bị không người lái.
Sau này cá sư tử cũng gia nhập, được quân đội dùng để đặt tên cho các thiết bị không người lái nhỏ dưới nước.
Diệp Diệu Đông tiện tay nhấc nó lên.
Mọi người xung quanh hô hắn cẩn thận, vứt đi cho rồi.
Hắn gật đầu, tiện tay vẽ một vòng ném ra biển, kỳ thật ăn thì cũng được, thịt rất ngon, chỉ độc có trên gai lưng, chứ thịt thì rất là ngon.
Nhưng mà, ngoại trừ hắn ra, chắc chắn không ai dám ăn. Hắn cũng chẳng thèm một ngụm nào, vứt đi luôn cho xong.
Chỉ có cá nóc mới là nhất định đỉnh.
"Quả nhiên, càng đẹp đẽ thì càng độc, con cá này đỏ rực, lại còn xinh đẹp, trên lưng với vây cá lại nhiều gai, không ngờ lại độc như vậy, con cá lớn thế này mà cũng bị độc chết."
"Con cá này có thể bán được bao nhiêu tiền vậy?"
"Nếu không đáng tiền thì cho mọi người nếm thử ha ha ha."
"Cái này bị độc chết, chắc là hết độc rồi nhỉ?"
Diệp Diệu Đông cười nói: "Đều nghĩ đến chuyện ăn rồi còn hỏi có quý hay không? Không bị độc chết là được, đun sôi là ăn được, đâm vào thịt thì coi như xong."
"Nếu là câu sống được thì đâm vào thịt ngon hơn, nhưng cái này dù sao cũng bị độc chết, đun sôi sẽ hết độc, ăn được, đâm vào thịt thì thôi đi, tính mạng quan trọng, đừng nên mạo hiểm."
"Được rồi, ta không ăn."
"Đồ nhát gan."
Diệp Diệu Đông cười mắng một câu xong liền không để ý tới bọn họ, để họ tự xử lý, còn mình thì về lại khoang điều khiển. Quỷ đầu cá cơm đuôi côn này từ đầu hắn cũng không biết giá, từ mấy năm trước bắt được một lần, hắn mới biết con cá này chẳng đáng tiền, thuần túy chỉ đẹp mã, nhan sắc bắt mắt thôi, ăn thì cũng tạm được.
Nói là ăn người, thật ra cũng chẳng có ai ăn.
Cá nục heo cờ thịt không ngon bằng mấy loại cá mú, cá diêu hồng, cá tráp đỏ,... thông thường, mà còn nhiều xương, nhưng mà đem cắt miếng rồi tẩm vụn bánh mì chiên, đừng nói là thơm cỡ nào, mà đâm vào thịt cũng không tệ.
Trên thuyền không có đủ điều kiện thì thôi, cứ để bọn họ tùy ý chế biến sao cũng được, ăn không hết thì để bọn họ bỏ tủ đông.
Đợi khi mang về nhà, hắn nhờ A Thanh chiên một nồi, đảm bảo mỗi miếng đều ngon tới mức muốn nuốt cả lưỡi, không có vụn bánh mì thì dùng bột mì chiên trực tiếp cũng được.
Chờ khi ngồi trở lại khoang điều khiển, không bị gió lạnh thổi, hắn mới cảm thấy thoải mái.
Nếu không phải tò mò, một con cá nục heo cờ còn chẳng đáng để hắn cất công xuống xem một chuyến, thuần túy là bị bóng dáng màu xanh lá vừa nãy kinh diễm mà thôi.
Mà hắn lại ngồi trong khoang điều khiển ngốc nghếch thấy khó chịu, nghĩ là hay cứ đi tiếp vậy, tiện thể cũng thỏa mãn một chút lòng hiếu kỳ của mình.
Dưới khoang các công nhân lúc này đang lạch cạch kiểm hàng, lấy máu cá, rồi còn hàng hóa chất thành núi, vẫn chưa kiểm xong.
Hắn tự pha thêm một chén trà nóng, một ngụm vào bụng, cả người ấm hẳn lên.
Hải sản vừa mới đóng gói vẫn chưa được động đến, lúc này vừa đúng lúc đêm khuya.
Bên trong có một miếng là mực đỏ thẫm biển sâu, hắn vẫn cố tình cắt ra, không thì cả một con có khi cũng đủ cho hắn ăn cả ngày.
Thịt mực dày đến một xen-ti-mét, mềm mại, có độ đàn hồi, lại vừa mới đánh bắt lên, đặc biệt tươi ngon, hắn đã có chút nôn nóng muốn phơi khô, rồi xé ra ăn vặt.
"Thiếu hai bình rượu nữa là hết sẩy, đáng tiếc."
Trên thuyền có đồ tươi ăn liền là ngon nhất, nếu mà có rượu uống cùng nữa thì lại càng tuyệt, đáng tiếc.
Diệp Diệu Đông miệng ăn, mắt không quên nhìn màn hình, tai nghe đài, ngược lại cũng không đến nỗi buồn chán.
Lần thả lưới này mất 12 tiếng đồng hồ, hắn tính chừng đợi 4 tiếng nữa sẽ thu lưới, khi thu xong chắc trời cũng sáng, người khác cũng phải lên thay ca, vừa hay tiếp nhận việc kiểm hàng.
Lúc này đã gần 2 giờ, thêm hai tiếng nữa là nhanh.
Uống trà cũng giúp tỉnh táo, hắn cũng chẳng thấy buồn ngủ, chỉ là thấy buồn tẻ thôi, xung quanh thì đen kịt một màu, chẳng có gì hay.
Phía xa hai chiếc thuyền, chỉ nhìn thấy được đốm sáng, không rõ thân thuyền, đều đang từ từ di chuyển, cho thấy cũng đều thuận lợi cả.
Kênh công cộng cũng chẳng có âm thanh gì, nếu có chuyện gì xảy ra thì họ có thể gọi hắn qua kênh này.
Chắc cũng đã hết giờ buôn chuyện, đêm hôm khuya khoắt chẳng có ai nói chuyện, hoặc cũng có thể đã rạng sáng, họ thay nhau lái thuyền cũng không chừng.
Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên cảm thấy để Trần Thạch lái thuyền có hơi không ổn, dù sao không chỉ là giao tiếp với người trên thuyền mình, còn phải liên lạc với thuyền khác nữa.
Người trên thuyền đã quen với Trần Thạch nói chuyện hơi chậm, người khác lại không quen, vẫn là nên thay người khác.
Cái tật nói cà lăm của hắn vẫn chưa khỏi hẳn, vẫn là nên an phận làm việc thôi.
Diệp Diệu Đông lại bắt đầu cân nhắc người thay thế trong lòng, suy đi tính lại một vòng trong những người trên thuyền, cuối cùng chọn ra một người bà con khoảng 40 tuổi, coi như là anh họ.
Mẹ hắn là em họ của bà kia, bà ấy lại sinh con trai… một người bà con xa nghìn trùng.
Mối quan hệ nếu nói phức tạp thì thật sự rất phức tạp, mẹ hắn là con gái của dì, mà dì sinh con trai...
Nói đơn giản thì lại rất đơn giản, dù sao cũng là người nhà.
Dạng người thân này có cả rổ, bình thường thì ít khi qua lại, có tiền thì thân nhau nhiệt tình, đều là người nhà cả.
Mà thời thế trước thì lại càng sinh nhiều, khẩu hiệu của những năm 50, 60 là "đông con thì đông của".
Cả thôn đều là bà con móc ngoặc nhau cả, nhà hắn còn là người ngoài đến, nếu là dân bản địa thì còn ghê gớm nữa, cả vùng xung quanh đều là người thân hết.
Bây giờ xem như vẫn còn tốt, chỉ có nửa cái thôn là người thân có móc ngoặc nhau. Trên thuyền bây giờ một nửa là thanh niên 20 tuổi, nửa còn lại từ 30 đến 50.
Đám trẻ không gọi hắn là "lão đại" thì gọi "Đông ca", thậm chí mấy người lớn tuổi hơn, bây giờ cũng thuận miệng gọi "Đông ca".
Cũng chỉ có mấy người 40, 50 tuổi, tuổi tác chênh lệch quá lớn nên họ không tiện mở miệng gọi, vẫn còn gọi hắn là A Đông.
Diệp Diệu Đông nghĩ, vài năm nữa thôi, đợi đến khi hắn 40, chắc là có người gọi hắn là "Đông thúc".
Nếu mà gọi là ông chủ thì hắn cũng không phản đối.
Hắn nghĩ lung tung một hồi, đợi đến gần 4 giờ, bên dưới hàng kiểm còn thiếu một chút, nhưng cũng không sao, cũng phải lên lưới.
Khi lần thu lưới này lên, mặt trời chắc cũng sắp lên rồi.
"Chuẩn bị thu lưới, thu lưới."
Hắn cầm loa đứng ở khoang lái hô một tiếng, các công nhân ở dưới cũng lập tức nhúc nhích.
Đợi mọi người chuẩn bị sẵn sàng, hắn liền để bọn họ tự sắp xếp thu lưới.
Đây là lần thứ ba thả lưới.
Hôm nay cũng là ngày thứ hai rồi, mùng mười tám âm lịch.
Các công nhân bên dưới cũng có chút kinh nghiệm, đều đâu vào đấy thu lưới.
Hắn cũng không có trở về khoang điều khiển mà đứng ở trên boong tàu xem, không biết lần lưới này lại thu lên được những thứ hàng gì.
Hai lần trước đều di chuyển, lần thứ hai lưới gần đến mục tiêu, bắt được rất nhiều mực ống lớn nhỏ, hắn đoán lần lưới này cũng có lẽ đa số là mực ống, cũng có thể có thêm chút cá nục heo cờ.
Cá hoa, dù là trăng sáng hay là cá nục heo cờ hay là cá đạn pháo, cũng đều thích mực.
Chỉ là hắn dự đoán thôi, liệu lần lưới này có đánh bắt được cá ngừ không?
Cá ngừ mới đáng tiền, không phải thứ mà cá nục heo cờ hay cá đạn pháo so được, mà hai loại cá đó lại là nửa đời của cá ngừ.
Đêm qua do đèn rọi, gần mạn thuyền xuất hiện một đống cá đạn pháo, sau lại gặp thêm cá nục heo cờ, hắn cảm thấy vùng biển này nhất định sẽ có cá ngừ, chỉ là không biết có gặp may bắt được không, nếu có thể bắt được một mẻ thì thế nào cũng lời.
Diệp Diệu Đông đứng ở khoang lái hướng về phía đuôi tàu xem, lưới đánh cá từ từ được thu vào, thật có màu sắc rực rỡ của cá nục heo cờ xuất hiện, loài cá này vô cùng dễ nhận ra, còn cá ngừ thì nhìn không cẩn thận.
Toàn thân hắn được bịt kín vô cùng cẩn thận, cũng không thấy lạnh, đứng trên khoang lái kiên nhẫn quan sát.
Khi lưới đã được thu hết, chuẩn bị kéo lên, mặt trời cũng nhô lên từ đường chân trời, bình minh đã ló dạng.
Hắn mới bảo mọi người vào khoang, để cho những công nhân khác lên, hơn 5 giờ rồi, cũng đến lúc thay ca, vừa vặn giao hàng thu được cho họ.
Tối qua cũng không làm quá khuya, những người thức đêm hôm nay mới là vất vả.
Bây giờ vừa vặn muốn sắp xếp lại túi lưới, bảo anh họ lên dạy cho một chút.
Người trên thuyền của hắn cũng đều biết lái thuyền, việc lên lưới, thả lưới thì phần lớn thiết bị đều dùng được, nhiều nhất là do thuyền này lớn, đồ đạc trong khoang lái tương đối tinh xảo, có nhiều chức năng điều khiển hơn, một vài cái cần dạy cho biết, nói rõ chức năng một chút, hướng dẫn qua thì cũng coi như là chuyện đơn giản.
Chứ không cũng chẳng đến nỗi hôm qua không có ai dạy, lúc này mới gọi người đến.
Hắn hiện tại có thể đứng ở bên cạnh xem, đi chừng một tiếng, đợi khi hàng đã sắp xếp xong hết, lại thả lưới lần nữa, hết thảy đâu vào đấy, hắn lại ra sau ngủ, có chuyện gì thì gõ cửa, hắn có thể lập tức bò dậy.
"Oa a… Cá ngừ!"
Mặt trời mới lên đỏ rực, chân trời mờ mịt sương, nhưng màu cam lại chiếu rọi vào trong lưới đánh cá, hắn mắt tinh đã thấy có cá ngừ.
Quả nhiên không sai như hắn đoán, theo kinh nghiệm đi biển nhiều năm, có cá nục heo cờ cùng cá đạn pháo xuất hiện cùng nhau thì chắc chắn sẽ có cá ngừ.
Trong mẻ lưới này số cá nục heo cờ không ít, vô cùng dễ thấy, có con màu sắc tươi rói, có con thì nhạt đi, ý là có con vừa mới chết, có con thì đã chết một lúc rồi. Diệp Diệu Đông cầm loa nhắc nhở bọn họ: "Một lát nữa cá nục heo cờ ướp tươi, cá ngừ thì cấp đông, các hải sản khác thì để nguyên."
"Rõ!" Mọi người đồng thanh đáp.
Khi một bao hàng được dỡ xuống, mấy con cá ngừ do quá lớn mà rớt thẳng xuống boong tàu.
Diệp Diệu Đông vừa nhìn là biết đây là cá ngừ mắt to.
Thân cá màu xám, toàn thân mỡ, đuôi ngắn, đầu và mắt lớn.
Mấy con cá rơi trên boong tàu dài ước chừng 1.5 - 2 mét, chắc đều nặng hơn 100 cân, xem như là lớn.
Còn có mấy con cá ngừ đạn pháo, loại cá này không phải cá ngừ mắt to đầu lớn.
Cá ngừ mắt to có phần lưng màu lam và xanh, hai bên hông và bụng màu trắng bạc. Thịt màu hồng phấn, hơi mềm.
Vây ngực rất dài, đầu mút nhô ra rõ rệt, kéo dài đến dưới vây lưng thứ hai. Vây lưng thứ hai cũng rất hẹp, chiều cao tương đương vây lưng thứ nhất.
Còn cá đạn pháo thì nhìn một chút là phân biệt được, cách đơn giản nhất là phần bụng cá có 4-6 sọc đen dọc.
Các công nhân đều đang reo hò rằng mẻ lưới này có cá ngừ.
Loại cá này mọi người đều biết hàng, bất quá cá ngừ mắt to không bằng cá ngừ vây xanh đáng tiền, nhưng dù sao cũng hơn hẳn cá đạn pháo và cá nục heo cờ.
Diệp Diệu Đông cười cầm loa hô: "Lát nữa làm thịt một con cá ngừ sashimi, thêm món ăn."
"Tốt ~"
"A Thiết biểu ca lên đây một chút."
"Ai..."
Hắn gọi người lên, người ta vẫn còn ngơ ngác.
Đến khi biết là muốn để hắn thay ca, cùng nhau luân phiên, còn thêm một nửa tiền lương, liền mừng rỡ không dám tin.
"Thật không đó?"
"Đúng mà, ta cũng đâu thể không ăn không ngủ đi làm, tới đây, ta dạy cho ngươi, dù sao ngươi chắc cũng biết sơ sơ rồi..."
"Biết sơ sơ, ta cũng có học trước rồi."
"Ừm, nghe lại một chút."
"Vâng vâng vâng..." Hắn vô cùng cao hứng, vốn tiền lương đã không thấp, còn có thể thêm một nửa, đúng là lời quá rồi.
Ngồi trong khoang lái thuyền điều khiển thì lại nhẹ nhàng, không cần chịu gió lạnh, không có gì tốt hơn nữa.
"Đông tử, ngươi đúng là lợi hại thật a ha ha ha..."
"Thật hả, sao đột nhiên lại khen ta?"
"Là thật cảm thấy ngươi quá giỏi."
Diệp Diệu Đông cười cười, chuyện này không phải quá rõ ràng rồi sao, cả thôn đều biết.
"Mẻ này hàng cũng không ít, chắc cũng được sáu bảy bao."
"Chắc vậy, mấy con cá ngừ kia cũng nặng cân lắm."
"Ừ, ta dù sao cũng ngủ ở khoang thuyền phía sau khoang điều khiển, nếu có chuyện gì hoặc chỗ nào dụng cụ có vấn đề, mình nhìn không rõ hoặc không hiểu, lập tức gọi ta, đừng sợ làm phiền ta."
"Ta biết rồi."
"Vậy ngươi cứ ngồi bên trong làm quen đã, ta ra ngoài xem một chút, đợi lát nữa khi mấy bao hàng đã xong, ta sẽ vào nghỉ."
"Tốt."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận