Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1351: Kịp thời trở về (length: 11600)

Mẹ hắn tính tình rất bao che, không quên nghĩ cho người khác.
Chỉ cần người nhà không chịu thiệt, thì chuyện gì cũng dễ nói, sao cũng được.
Diệp mẫu lại tiếp tục cười trên nỗi đau của người khác, "Mấy đứa năm ngoái còn đang làm thử ấy, chân cẳng thì dập cả vào rồi, không ngờ lúc đầu đăng ký nhiều vậy, đến lúc làm việc thật thì chẳng còn mấy ai, thế mà năm nay mỗi đứa lại kiếm được 300 tệ."
"Ta thấy chân chúng nó chắc là dập sưng hết cả lên, dù sao bận rộn thật cũng chỉ có mấy ngày, lúc khác chỉ cần thay nhau ra ngoài quản lý, trông chừng là được."
"Nếm được ngon ngọt rồi, sang năm còn đòi tăng gấp đôi cho coi."
"Nhiều một chút cũng không sao, năm nay không đủ bán, có hai ba chục tấn, vừa gặp mấy lái buôn sỉ, lập tức hết veo."
Diệp Diệu Đông vừa nói vừa quay sang nhìn Lâm Tú Thanh, "Mấy ngày nữa ta đi, em xem tình hình, mực ống rẻ thì mua nhiều một chút, cũng có thể làm khô chung với mực nang."
"Em biết rồi."
Bà lo lắng hỏi: "Sao lại phải đi nữa? Chuyến này đi bao lâu? Cũng đừng quá nửa năm nữa nha, vừa hết ngày Quốc tế lao động mà, tờ lịch trên tường còn dày thêm đấy..."
"Yên tâm, không quá một tháng đâu, em đoán chừng nửa tháng là về thôi."
"Nửa tháng, thế thì còn được."
Diệp mẫu hỏi: "Bạn của con có nói khi nào đến đón con không?"
"Tạm hẹn giữa tháng, cụ thể ngày nào thì phải xem tình hình, hôm nay mới mùng 8, còn cả tuần nữa, không vội."
"Vậy con cẩn thận một chút nhé, may mà chỗ mình cũng có người đi theo con."
"Vâng."
Cả nhà đang ngồi ăn cơm tối nói chuyện phiếm thì điện thoại đột nhiên reo.
Lâm Tú Thanh nghe máy trước, nàng tưởng bố gọi, đường dây điện thoại kéo về được mười ngày nay rồi, nhà nàng chỉ có bố gọi về.
Nhấc máy lên, ánh mắt nàng lập tức nhìn về phía Diệp Diệu Đông.
"A Đông, bạn anh gọi đấy."
"Hả? Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới liền."
Hắn đứng dậy đi nghe điện thoại.
Mọi người nghe là có người gọi cho hắn, cả nhà đều dồn mắt vào hắn, không buồn ăn cơm nữa.
Đợi hắn cúp máy, cả nhà vội hỏi: "Nói gì vậy?"
"Ngày mai đến lấy thêm 10 tấn hàng."
"Anh bạn đó cũng giỏi thật đấy."
"Không giỏi, sao lái xe tải đường dài được?"
"Lần này tốt rồi, lại bán được thêm chút tiền, coi như không tệ, anh kết giao bạn cũng hữu ích đó." Diệp mẫu khen một câu.
"Không phải là bạn xấu hả?"
"Đấy là ngày xưa thôi, giờ thấy cũng khá đấy chứ, ngày xưa thì thật là ghét, cứ soi mói người ta, ta muốn không ngóc đầu lên được."
"Xì, giờ cho mẹ nở mặt, khỏi phải cúi đầu nữa nhé, cả lũ đàn bà ghen tị với mẹ vì mẹ sinh được thằng con trai giỏi."
"Đương nhiên."
Diệp mẫu cười tít mắt. Hôm sau, Diệp Diệu Đông vừa nhận được điện thoại đã cho thuyền vào thành phố, ban đầu hắn định ra biển đánh bắt một chuyến, trước tiên đến chào hỏi mọi người đã.
Liên hệ xong, mọi người chốt sổ, lấy xe chở hàng đi, hắn mới cùng các công nhân ra biển đánh bắt.
Hôm nay là mùng 9, hắn đếm ngón tay, cảm thấy bố mình chắc cũng phải về trong mấy ngày này rồi.
Tháng trước, sau thanh minh độ bốn, năm ngày thì ra khơi, đến giờ cũng gần một tháng, lần trước ra biển hơn 20 ngày thôi, còn chưa được một tháng.
Trong lòng hắn vẫn canh cánh, mong bố đừng vì nhiều hàng mà không nỡ về, chậm trễ việc lớn của hắn.
Bây giờ hắn đã sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, chỉ đợi bố về, giải quyết xong mớ hàng trên thuyền là có thể an tâm đi khỏi nhà.
May là bố hắn không đi quá lâu, đến khi đêm đến, thuyền của hắn vừa cập bến dỡ hàng, trời còn chưa sáng thì cũng vừa lúc thấy thuyền viễn dương số 1 trở về, trong lòng nhẹ nhõm hẳn.
Đến đúng lúc thật, hôm nay là mùng 10 rồi, bố hắn tính cũng chuẩn vừa đúng một tháng.
Bên này vừa dỡ hàng, cân đo chuẩn bị xong, hắn giao cho A Tài và công nhân trông coi, mình qua chào bố trước.
A Tài biết thuyền viễn dương số 1 vừa về, lòng lại nôn nao.
"Sao lại đụng nhau hết thế này, cả hai thuyền đều vào cùng lúc, tôi làm sao chịu cho thấu. ..Nhiều hàng quá, đau đầu..."
Hắn không chỉ cằn nhằn với công nhân, đợi Diệp Diệu Đông quay lại, lại lôi Diệp Diệu Đông ra nói.
"Cả hai thuyền đều vào cùng lúc, anh xem này..."
"Biết anh lo không nổi mà, phần lớn hàng đều có chủ cả, không thấy tối qua người ta chỉ dỡ cho anh chút hàng có giá thôi sao?"
"Thế thì cũng phải... Hai cái xưởng của nhà anh hoạt động hết rồi à? Tiêu thụ nổi không?"
"Chưa đâu, xưởng lớn chứ có phải xưởng nhỏ đâu mà nhanh vậy được. Nhưng tiêu thụ được một phần, bố em trên biển cũng bán được kha khá, chỉ giữ lại những thứ có giá thôi."
"Thế thì tốt, thế thì tốt." A Tài lập tức yên tâm.
Diệp Diệu Đông nói: "Anh cũng nên nghĩ xem làm sao mở rộng công việc đi chứ, làm hai chiếc xe tải vận chuyển, để đám em út cháu chắt kéo hàng đến các vùng xung quanh."
"Việc đó cũng tốn vốn đó, tiền của tôi đều đổ vào cho anh rồi, biến thành hàng hết, rồi lại còng lưng bán buôn kiếm lời, xong lại đưa anh, rồi lại biến thành hàng, tôi chẳng thấy đồng nào..."
Diệp Diệu Đông suýt chút nữa bật cười.
Hình như đúng là như vậy thật.
Hàng của hắn cách hai ba ngày lại kéo một chuyến về, chỉ có lúc mấy chiếc thuyền về nghỉ thì mới được nghỉ một chút, nếu không phải có mấy xưởng gia công gánh vác, thì 24/24 ở đó bán, đều lo bán không kịp.
Bây giờ, mỗi tháng chốt sổ hai lần, giữa tháng và cuối tháng bán được bao nhiêu tiền đều phải đúng hẹn thanh toán cho hắn, chắc vì vậy mà A Tài mới không có tiền bỏ túi.
Hắn vội an ủi, "Sao lại không thấy tiền được? Chỉ là đều biến thành hàng cả thôi, anh cũng vậy mà, nhận được tiền lại biến thành hàng, rồi hàng lại biến thành tiền, sau đó cứ luân chuyển mãi."
"Còn anh thì có mà, anh có hàng rồi lại biến thành tiền, tiền thì bỏ túi rồi, còn cần tiền để mua hàng đâu nữa?"
A Tài vẻ mặt như kiểu "Tôi không tin anh đâu", nhìn hắn từ trên xuống dưới, rất khinh bỉ.
"Tôi không phải mua hàng, mà tiền bỏ túi xong lại đi mua thuyền, với lại tôi nuôi nhiều người, anh nuôi có mấy mống đâu? Mấy chiếc thuyền với cả xưởng của tôi đều lên tới cả trăm người rồi, mỗi tháng tiền lương hết mười nghìn tệ."
"Thế thì đúng là anh giờ là ông chủ lớn, trả lương cao cũng bình thường. Thôi mau cân hàng ở thuyền vừa về đi, tranh thủ thời gian đưa ra chợ, bán được giá càng tốt, có khách quen thì bán nhanh hơn."
"Được."
Hôm nay mọi người đều có mặt ở bến tàu, không cần chậm trễ, tranh thủ đêm dỡ hàng cân.
Diệp Diệu Đông giao việc cân đo hàng bên chỗ A Tài cho bố trông, còn mình thì chở hàng cần cho xưởng trong đêm, dù sao các xưởng kia đều hoạt động 24/24. Đi đi về về một chuyến, trời đã sáng.
Đến khi chở hết hàng đi thì trời cũng đã đứng bóng.
Hắn với bố mỗi người một thuyền về thôn.
Vừa ở bến tàu bận dỡ hàng nên không nói được, bây giờ lái thuyền mới có thời gian nhàn rỗi, tiện thể nói chuyện một chút.
Diệp Diệu Đông đã hỏi bố lúc ở bến tàu rồi, sao chuyến này đi lâu vậy.
Bố hắn nói là, lúc ra biển gặp phải sóng to gió lớn, tín hiệu quá yếu, sợ mất phương hướng, nên không dám chạy lung tung, mà quay về tỉnh trước, đợi hai ngày mới tiếp tục ra khơi.
Vì thế mà đi lâu hơn chút, muốn bù lại thời gian đã chậm trễ.
Bình an trở về là tốt nhất, hàng nhiều hay ít cũng là chuyện thứ yếu.
Còn trên đường về, hắn cũng tranh thủ bàn với bố chuyện đi thành phố trong vài ngày tới.
"May mà hôm nay bố về, không thì cũng không biết có kịp không."
"Mấy ngày nay kéo lưới được nhiều hàng nên bố mới muốn ở lại thêm hai ngày, chứ không thì mùng 7 là về rồi."
"Bình an là được, bố về nhà nghỉ ngơi cho khỏe, cũng không cần vội."
"Con đã muốn đi rồi, việc nhà thu xếp ổn thỏa cả chứ?"
"Thu xếp xong hết rồi, rong biển trong nhà cũng vừa thu hoạch xong, thuyền đánh bắt cũng sắp xếp người ra khơi rồi. Đến lúc đó cứ chở hàng đến xưởng là được, trong xưởng sẽ xuất hóa đơn, hóa đơn với tiền hàng đối chiếu được cả, không sợ chúng nó gian lận đâu, về nhà phải giao cho A Thanh xem lại hết."
Hắn bổ sung thêm, "Sau này thuyền của bố chuyến sau đi về cũng phải 20 ngày nữa, lúc đấy con về rồi."
"Chuyện nhà có A Thanh, không nhất thiết phải có bố, nó đều lo được cả. Với cả trong nhà và cửa hàng trên thành phố đều đã lắp điện thoại, tháng trước đã cho người lắp xong cả, sau này liên lạc cũng tiện."
"Thu xếp ổn hết rồi hả? Thế thì nhanh đấy, vậy sau này ở nhà gọi điện thoại tiện rồi." Diệp phụ vui vẻ nói.
"Đợi qua vài năm nữa khi nào làm không nổi nữa thì con mang điện thoại về nhà máy cho bố trông cửa, tiện thể lấy tiền nữa."
Diệp Diệu Đông cười ha ha, "Bố còn muốn kiếm hai lần tiền."
Cha hắn ít nhất còn có thể làm 10 năm nữa, các loại thiên niên kỷ, cái nhỏ linh thông kia đều có thể xuất hiện, phổ biến.
"Vậy dù sao dây điện thoại kéo rồi, không tận dụng kiếm tiền thì thật lãng phí? Dù sao ngươi cũng không thiếu chút tiền đó, cho ta kiếm chút tiền dưỡng lão."
"Được, chỉ cần đến lúc đó ngươi kiếm được."
"Chắc chắn có thể lừa được, tiền này dễ lừa biết bao, ngồi ở đó phơi nắng, nghe điện thoại, liền có thể kiếm tiền lời."
Vậy thì ngươi cứ cầu nguyện đi.
Diệp phụ lại hỏi thăm tình hình thu mua rong biển trong thôn thời gian này, nghe nói người tham gia mỗi người được phát 300 đồng, còn hâm mộ nữa.
"Ta ở trong thôn, chắc chắn cũng có phần."
"Ngươi còn thiếu 300 đồng này sao? Ta cho ngươi là cái 300 đồng này có thể so sánh được à, tiền khác gì cũng muốn kiếm, nhặt hạt vừng, mất quả dưa hấu."
"Ta chỉ nói vậy thôi, đều không làm gì mà cũng có tiền sống, nửa năm có thể kiếm được 300 đồng, quá dễ dàng. Năm ngoái còn có thể nói mới bắt đầu, ủy ban thôn đứng ra làm, tiền đổ xuống đến tay mọi người, mọi người chỉ là xem có thể kiếm tiền. Năm nay là thật có tiền rơi vào túi rồi, năm sau chắc chắn một đống người điên cuồng chạy theo làm."
"Vậy thì chắc chắn rồi, kiếm tiền, ai không làm chứ? Lại không cần xa quê, lại dễ dàng."
"Lúc đó sẽ không phải là không ai muốn theo chúng ta ra ngoài nữa chứ? Mà là ở nhà nuôi rong biển."
"Có trọng thưởng ắt có dũng phu, tiền lương một tháng của chúng ta đều trên 100 rồi, người lớn tuổi có lẽ sẽ ở lại trong thôn."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận