Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1126: Giám sát (length: 26212)

Lâm Tú Thanh trên mặt tràn đầy ý cười, còn liếc nhìn Diệp Diệu Đông.
Sau đó cực kỳ nể tình nói: "Cha ngươi chính là chủ nhà, nhà ta đều nghe cha ngươi, tiền đều là cha ngươi kiếm, đương nhiên đều do hắn định đoạt.
Diệp phụ lúc này cũng liếc nhìn Diệp mẫu.
Diệp mẫu cũng liếc sang, "Nhìn gì? Nhà cũ hiện tại chỉ có ngươi với ta, ngươi muốn quản tiền hay quản..."
Bà ngắt lời họ, "Các ngươi bây giờ đang ăn cơm ở đây, hai ngày này cũng ở đây, sau này chắc chắn cũng là đi theo Đông tử dưỡng già, ăn của hắn, uống của hắn, ở của hắn, đương nhiên Đông tử là chủ nhà, sau này các ngươi cũng phải nghe hắn."
Diệp mẫu bĩu môi, "Ngày nào cũng Đông tử Đông tử, còn may là ta đẻ ra, không thì ta cũng tức chết."
Diệp Diệu Đông thấy bầu không khí thay đổi liền vội hô, "Ăn cơm, ăn cơm."
Nhờ thế mà không khí bữa cơm cũng náo nhiệt, vui vẻ hòa thuận hơn, không còn căng thẳng như trước, mấy đứa trẻ cũng vui vẻ đùa nghịch, tranh nhau ăn.
"Cá này là ta nhặt!"
"Tôm này là ta nhặt."
"Tôm say này trẻ con không nên ăn nhiều, các con ăn ít thôi."
"Ta không sợ!"
Bão tan, hôm sau trời mới tạnh, trong thôn đâu đâu cũng thấy cảnh bận rộn, sửa nhà, thay ngói, lau chùi, xây lại tường. Xem ra mọi người đều coi đây là xây lại sau cơn bão, chỉ cần không ai bị thương vong, ai nấy trên mặt đều tràn đầy hy vọng về cuộc sống.
Đường xá cũng được dân làng dọn dẹp sạch sẽ, mọi người tự quét dọn trước sau nhà, nếu không nhìn mái nhà của mọi người thì trong thôn lại trở về hình dáng cũ.
Mà dân làng sau khi lo xong việc nhà mình, cũng bắt đầu bàn tán chuyện những người về, những ai chưa về cũng có họ hàng thân thích trong thôn cả.
Ba anh em Diệp Diệu Đông sau khi giúp Diệp phụ chở hai xe ba gác ngói vụn về, đều cùng nhau làm việc ở nhà cũ, người thì phụ trát ngói trên mái nhà, cửa kính thì đỡ mất công hơn, trực tiếp thuê người làm theo yêu cầu.
Diệp mẫu thu dọn phòng thì tốn không ít công sức, phòng nào phòng nấy đều một đống hỗn độn, đồ đạc do mưa to gió lớn thổi bay tới, lại còn ngói vỡ từ mái nhà rơi xuống.
"A Đông giờ là ông chủ lớn rồi, sao vẫn còn leo trèo sửa mái nhà thế?" Mấy người hàng xóm xung quanh cười trêu.
Diệp mẫu cười ha ha đáp: "Ông chủ lớn thì cũng là con trai tao đẻ ra, không giúp việc nhà thì trông chờ vào ai? Hai thân già này còn lóng ngóng vụng về."
"Hai ông bà số sướng ghê, ba anh em có tiền mà vẫn luôn chân luôn tay giúp đỡ ông bà."
Diệp phụ cũng cười tươi rói, "Đừng khen, cũng chỉ hơn người ta vài chiếc thuyền thôi, chứ đâu phải ông chủ lớn gì, cũng vẫn là dân chài, cùng lắm chỉ là cái xác to hơn thôi."
"Khác chứ, xem ra dân chài cũng có loại này loại kia, như A Đông đây, gọi là dân chài được à? Phải gọi là ông chủ cá mới đúng chứ."
Diệp Diệu Đông cau mày, cái gì, sao lại là ông chủ cá nữa?
"Đâu có đâu có..." Miệng Diệp phụ khiêm tốn, nhưng trên mặt thì vô cùng hưởng thụ.
"A Hải nhà mày lớn từng này rồi, nghe đâu còn đi làm ở xưởng đóng tàu rồi, được đấy, chưa học hết đã có thể đi làm ở xưởng đóng tàu, sau này thì có bát sắt rồi."
"Đúng là có bản lĩnh, mới 15, 16 tuổi mà đã đi xưởng đóng tàu học nghề, nhà mày từ trên xuống dưới ai cũng giỏi giang, giỏi quá!"
"Ha ha, nó còn nhỏ, chưa học xong đâu, chỉ là đến xưởng đóng tàu làm thợ học việc thôi, học chút nghề thôi, sau này thế nào còn chưa biết..."
"Cũng không kém, đấy là xưởng đóng tàu đấy, oách chứ, có nghề trong tay sau này đỡ phải đi biển mạo hiểm."
"Đúng là vậy, đời trước bọn ta bất lực, vì miếng ăn phải dầm mưa dãi nắng, đời sau này được thoải mái hơn một chút, đương nhiên là đừng đi lại vết xe đổ của chúng ta."
Diệp phụ mặt mày hồng hào, ở dưới trò chuyện rôm rả với đám hàng xóm, Diệp mẫu cũng vậy, hai vợ chồng ở dưới vừa nghe hàng xóm nịnh bợ, vừa nhìn ba con trai trên mái nhà đang bận rộn.
Hai đứa cháu lớn Diệp Thành Hải và Diệp Thành Giang cũng đang thu dọn chuyển ngói, Lâm Quang Viễn cũng giúp một tay.
Lúc hàng xóm xung quanh đang tâng bốc, cậu thiếu niên Diệp Thành Hải da mặt còn mỏng, buồn bực không lên tiếng, Diệp Thành Giang thì thỉnh thoảng nháy mắt với Diệp Thành Hải.
Diệp Thành Hải nắm chặt tay đấm ra mấy cái, còn đạp thêm mấy phát, hai anh em lập tức cười toe toét cả lên.
Lâm Quang Viễn hâm mộ nói với Diệp Thành Hải: "Mày giỏi thật đấy, năm sau tốt nghiệp có phải đi làm luôn ở xưởng không?"
"Tao không biết nữa, tam thúc bảo vậy."
"Mẹ kiếp, sớm biết thế tao đã không ở lại học hai năm rồi, rõ ràng hơn mày hai tuổi, ai ngờ cũng cùng học lớp 9 với mày, nghĩ mà thấy mắc cười."
"Không sao, sau này mày còn phải đi lính đấy!"
"Bát tự còn chưa có đâu, còn phải học thêm năm nữa, phiền chết đi."
"Khỏi lo, bọn tao dẫn mày đi gặp đội trưởng Trần, sáng nay nghe người ta nói hắn đang sửa mạch điện ở thôn gần đây."
"Anh em tốt, vậy tranh thủ làm đi..."
Lâm Quang Viễn trong phút chốc cả người tràn đầy năng lượng, vội xốc một đấu ngói liền trèo lên thang, chuyển lên mái nhà.
Ba anh em bận rộn hai ngày trời mới sửa xong mái nhà cũ, thay hết ngói cũ bằng ngói mới, nhìn đã thấy sáng sủa hẳn.
Diệp phụ nhìn mà lòng vui phơi phới, "Như này là có thể yên tâm mấy năm không lo dột rồi, hồi xưa cứ chỗ nào dột là vá chỗ đó, năm nào cũng phải sửa, giờ thay mới một lần cho xong, đỡ phải lo."
Diệp Diệu Đông vỗ tay, "Năm ngoái đổi cửa sổ, năm nay đổi mái nhà, thế là ổn, lại ở được hai chục năm nữa."
"Nói ít thế, ở đến lúc chết luôn chứ!"
"A Đông, điện thoại. A Đông, điện thoại..."
"À, lại có điện thoại cho ta sao?"
Một đám người đứng ở cửa quay lại nhìn lão già chở xe đạp.
"Vừa mới đến nhà tìm mày, vợ mày bảo mày ở ngoài nhà cũ, mau lên."
"Tới đây."
Diệp Diệu Đông thấy ông lão đẩy xe đạp quay đầu, leo lên xe liền đi, lập tức chạy theo sau, sau đó nhảy lên ngồi.
Ông lão giữ cửa không kịp trở tay bị Diệp Diệu Đông nhảy lên, đầu xe chao đảo suýt chút thì ngã, "Ngươi cái tên này, nhảy lên sao không nói một tiếng, suýt nữa là ngã rồi."
"Rèn luyện tay lái cho ông, ai gọi điện đến?"
"Thành phố."
Diệp Diệu Đông nghĩ bụng, mấy hôm trước là Diệp Diệu Hải gọi điện, hôm nay chắc là tên bán kem que, cũng nhiều ngày trôi qua rồi.
Đến ủy ban thôn, nhìn dãy số lưu lại thấy khác với mấy hôm trước, lòng hắn đầy mong đợi gọi vào, đúng là tên bán kem que.
Hắn ta nói sau khi hỏi thăm mấy hôm thì đã có tin tức, bảo hắn lên thành phố để nói trực tiếp.
Diệp Diệu Đông bảo hắn cứ nói luôn trên điện thoại, lên thành phố một chuyến mất mấy tiếng, hơi phiền phức, nhưng người kia không chịu, nhất quyết phải gặp mặt nói.
Hắn nghĩ một chút là hiểu, chắc chắn là muốn tiền boa, sợ nói trên điện thoại rồi hắn không trả, thì chẳng biết tìm ai mà đòi.
Hắn nghĩ bụng bây giờ ở nhà chắc cũng không có việc gì, bèn hẹn trưa mai gặp nhau ở chợ.
Chuyện này có liên quan đến việc hắn phát triển, chuyển từ làm thuê sang cơ giới hóa, đáng công đi một chuyến.
Lúc về, hắn cũng nói với Lâm Tú Thanh một tiếng, sau đó đợi đến sáng sớm hôm sau lại lái xe máy lên thành phố.
Mới qua cơn bão, đường xá toàn những vũng bùn lầy, xe máy không dám chạy nhanh, sợ trượt.
Kiểu thời tiết này thì tránh được bụi, nhưng bùn đất thì bắn tung tóe, càng thêm bẩn thỉu, mấy chiếc máy cày đi ngang qua thì khỏi nói, xe máy thì bắn bùn lên đầy người, nửa thân người hắn đầy bùn. Trên đường đi Diệp Diệu Đông chỉ còn biết chửi thầm.
Mắng mãi đến khi vào được thành phố, nửa người hắn đã thành tượng đất, người đi đường qua lại ai cũng ngoái nhìn, đây là lần đầu tiên không ai nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ nữa.
Mà tên bán kem que vừa thấy xe máy đã tiến lên đón, sau đó ngạc nhiên nhìn hắn.
Diệp Diệu Đông nén giận nói: "Tốt nhất là tin tức của ngươi phải có ích đấy."
"Có ích, có ích, haha, mới qua bão xong, đường sá đúng là không tốt lắm."
Diệp Diệu Đông cứ thế mà nhìn hắn.
Người kia thấy vẻ mặt khó chịu của hắn, không dám nói nhảm nữa, liền nói: "Cái máy dán đá lạnh kia là người ta mua ở tỉnh lỵ, nghe nói là hàng nhập, đắt lắm, mấy cái hẻm phố lớn nhỏ ở tỉnh lỵ giờ cũng toàn bán mấy loại túi chườm đá các kiểu, còn mua ở chỗ nào trong tỉnh thì không biết, phải lên tỉnh hỏi thăm."
"Mẹ kiếp, ngươi đây không nói nhảm à? Thành phố có thì tỉnh lỵ cũng có chứ, chỉ hỏi được mỗi là mua ở tỉnh lỵ, hết?"
"À... Nhà người ta bảo là người thân ở tỉnh giúp mua, còn mua ở nhà máy nào thì chính họ cũng không biết, chỉ nói là một nhà máy cơ khí."
Diệp Diệu Đông cạn lời, chỉ có thế?
"Ngươi có biết ta chạy đến thành phố này mất mấy tiếng không hả? Mất bao nhiêu tiền xăng không hả? Mà ngươi nói với ta mỗi cái là một nhà máy cơ khí ở tỉnh lỵ, đến cả tên còn không có?"
"Người ta làm gì mà nói rõ ràng địa chỉ cho mày làm gì, chắc chắn là đề phòng người khác cướp mối làm ăn chứ. Với lại không phải người mua thì ai mà nhớ kỹ như vậy, trong nhà chắc chắn cũng không nói rõ ràng như vậy, cho dù nói rồi thì cũng chỉ là nghe thoáng qua, quay đi là quên ngay, dù sao thì tỉnh lỵ cũng không phải ai cũng đi được, người trong thôn hầu hết cả đời không bước chân ra khỏi cái thành phố này đâu."
"Ta đã ở đây đợi ngươi rất lâu rồi, tốn công sức hỗ trợ nghe ngóng hỏi han."
"Ôi, được rồi, dù sao cũng làm người ta tốn công nghe ngóng, lại chạy tới chạy lui ở đây chờ, Diệp Diệu Đông sờ sờ túi, tiện tay đưa hai đồng tiền cho hắn, coi như tiền công vất vả.
"Thôi đi, ngươi nói với ta mà không có tác dụng gì, coi như là tiền công vất vả."
Người bán hàng rong nhận tiền, vui vẻ nói: "Ông chủ quả nhiên là người giữ chữ tín, vừa rồi nghe mẹ tôi nói, nhưng mà tôi cảm thấy bọn họ đang gạt người, tùy tiện nói bừa thôi. Nhà bọn họ có mấy người thân thích làm buôn lậu, tôi nghĩ chắc là do buôn lậu mà ra, chứ không phải là mua từ nhà máy máy móc tỉnh thành gì đâu."
Diệp Diệu Đông ngạc nhiên nhìn hắn, "Giỏi lắm, ngươi còn giữ lại một chiêu?"
"Hắc hắc, cái này dù sao cũng là tôi đoán thôi. Nhưng mà hai ngày nay có bão, mái nhà bọn họ cũng bị tốc, cửa kính cũng vỡ tan tành, tôi thừa cơ chạy đến nhìn trộm, từ cửa sổ thấy được máy móc trong xưởng của bọn họ, trên đó có chữ tiếng Anh."
"Nếu ta không trả tiền cho ngươi, mà còn mắng cho một trận, có phải ngươi sẽ không nói không?"
"Ha ha, cũng không phải, chỉ là cái này dù sao cũng chỉ là tôi đoán, với lại thực tế cũng không biết mua từ đâu, cũng không có tin tức xác thực gì cả."
"Khó trách phải gọi ta đến đây nói, hai đồng tiền này coi như không uổng phí, nào nào nào, đi theo ta vào trong tiệm, ngươi cho ta mượn giấy bút vẽ lại xem, đại khái là như thế nào?"
Nếu nói chuyện này qua điện thoại, ai mà để ý đến hắn?
Còn rất là ranh ma, biết phải đến nói chuyện trực tiếp, lại còn biết một cái nói trước, một cái giữ lại sau cùng.
"Được thôi."
Sau khi được trả tiền quả nhiên thái độ phục vụ khác hẳn, cũng dễ nói chuyện hơn.
Người bán hàng rong nhanh chóng cùng hắn vào trong tiệm, sau đó ngạc nhiên nhìn ngó xung quanh, rồi mượn giấy bút của hắn vẽ một hình ảnh máy móc trừu tượng, dù sao cũng hơi trừu tượng, giống học sinh tiểu học vẽ vời lung tung, nhưng cũng miễn cưỡng nhìn ra được hình dạng của nó.
"Cái này ngươi vẽ hơi trừu tượng, sơ sài quá, miễn cưỡng biết hình dáng mà thôi. ."
"Hắc hắc, dù sao tôi cũng chỉ học tiểu học, miễn cưỡng biết chút chữ thôi. Chào ông chủ giỏi ghê ha, đây là cửa hàng của ông sao? Nghe nói một cái cửa hàng ở đây giá mấy ngàn đấy."
"Ngươi tên gì? Bao nhiêu tuổi rồi?"
"Vương Kiến Tân, 18 tuổi."
"Có một công việc, ngươi có muốn làm không?"
"Công việc gì? Tôi mỗi ngày bán kem que cũng kiếm được kha khá rồi."
"Bán kem que của ngươi cũng chỉ có thể kiếm được một mùa hè, lại còn là nhờ vào ở gần xưởng nhỏ, hàng xóm láng giềng nên có chút lợi thế, chứ trời lạnh thì sao?"
Vương Kiến Tân đảo mắt nhìn Lâm phụ và Lâm mẫu đang chào đón khách bên cạnh, "Hay là ông chủ định lấy tôi vào cửa hàng làm ạ?"
"Công việc này không đến lượt ngươi, ta muốn nhờ ngươi làm giám sát vài tháng, chỗ đất trống bên cạnh ấy, ta muốn quây lại xây kho, còn muốn xây một ít phòng ở, ta không có thời gian dài ở đây trông nom, người khác cũng có việc bận, cũng không thể cả ngày ở đó mà nhìn được."
Diệp Diệu Đông cũng thấy tiểu tử này có vẻ nhanh nhẹn hoạt bát, mới tạm thời nảy ra ý định.
Miếng đất bên cạnh phải thuê người san phẳng, rồi còn phải xây dựng, đúng là cần có người trông coi, tránh cho người làm biếng kéo dài thời gian, mà ba vợ và anh vợ đều bận rộn việc ở tiệm, cũng không thể suốt ngày ở đó nhìn, nhiều nhất là lúc nửa buổi trưa rảnh rỗi mới ghé qua vài lần, tốt nhất vẫn nên tìm người, mà tìm một người bản xứ sẽ tốt hơn một chút.
Mấy hôm trước khi đến thành phố, hắn đã nhờ anh vợ tìm người trong thôn san ủi đất, sau đó lại gặp bão, chắc là vẫn chưa làm được gì, vừa hay có thể tìm người đến giám sát việc này.
"Chẳng mấy chốc nữa sẽ sang tháng 9, ngươi nhiều nhất cũng chỉ còn bán được một tháng kem cây thôi, ta trả cho ngươi mỗi tháng 40 đồng, ngươi chỉ cần nhìn mấy công nhân làm, ghi chép lại số ngày công của bọn họ, đừng để người ta kéo dài công việc."
"Cũng chỉ cần trông nom thôi ạ?"
"Đúng, việc làm đã có công nhân khác."
Vương Kiến Tân mừng rỡ nhận lời, "Tốt, được thôi, để em trai tôi bán kem que, hai người dùng chung một chiếc xe đạp, cứ để nó bán ở chợ, còn tôi sẽ đến công trường trông nom."
"Vậy đi thôi, ta dẫn ngươi ra chỗ đất trống xem một chút."
Diệp Diệu Đông cũng quay sang nói với cha vợ, "Vẫn chưa bắt đầu làm hả ba?"
"Chưa, ban đầu đã định ngày khởi công rồi, nhưng lại gặp bão, ta mới đi vung vài cái cuốc xem như động thổ, tính là đợi mấy ngày nữa thời tiết tốt lên rồi sẽ cho dân làng làm. Ta cùng đi với các con."
Lâm phụ thấy trong tiệm buổi trưa cũng không có khách khứa gì, nên đi theo bọn họ, tiện thể cho Vương Kiến Tân làm quen với mấy người thợ, để bàn về ngày giờ làm việc.
Diệp Diệu Đông đứng một bên xem họ làm quen, sắp xếp thời gian làm việc, không có chuyện gì nữa thì dự định về nhà.
Hôm nay cũng coi như không lãng phí công, ít nhất việc ở mảnh đất trống kia đã có người lo, lại có người giám sát, cha vợ và anh vợ chỉ cần thỉnh thoảng đến xem có thật sự bắt tay vào làm việc hay không là được, không cần phải canh chừng sát sao, sức người có hạn, không thể chuyện gì cũng nhờ họ được.
Người địa phương nói chuyện với người địa phương vẫn dễ hơn một chút.
"Cảm ơn Đông ca."
"Cố làm cho tốt nhé, làm nhớ để ý, sổ sách không được sai, ta rảnh cũng sẽ thường xuyên đến xem, nếu mà gian dối… thì mất cơ hội này, về sau khó tìm được việc nhẹ nhàng như vậy đấy. Nếu làm tốt, sau này kho xây xong, cũng cần có người trông coi."
Vương Kiến Tân lập tức gật đầu, vỗ ngực cam đoan, "Nhất định rồi, tôi nhất định làm thật tốt, việc tốt từ trên trời rơi xuống tôi nhất định phải nắm chặt."
"Ừ."
Diệp Diệu Đông gật gật đầu, leo lên xe máy chạy thẳng về nhà.
Khi đi, nửa bên người bên trái cùng chiếc xe máy bị bắn đầy bùn, khi về cũng vẫn là bên đó, bùn đất đã khô trên người, bây giờ lại ướt.
Lúc anh vừa về đến nhà, lũ trẻ con đã nhao nhao kêu la.
"Tam thúc ơi chú ngã xuống hố rồi hả?"
"A, xe máy của ta... Cha, sao cha không giữ gìn cẩn thận vậy... Bị thế này đây này..."
Diệp Diệu Đông cau mày, im lặng nhìn Diệp Thành Hồ, "Xe máy của ai?"
"Của nhà mình chứ sao! Con chỉ nói cảm thán thôi, ba có phải bị ngã không, sao thành thế này vậy?"
Bà nội cũng lập tức chạy ra, kéo áo anh chỗ này chỗ kia xem, "Sao lại ra thế này, đầu đến chân toàn là bùn đất.
Không sao, mặt đường gồ ghề, xe chạy qua là dễ bị bắn lên lắm, mấy cái xe kéo xe công nông đi qua là bắn bùn lên đầy người ta thôi. Được rồi, may là còn khỏe, mau đi tắm cái đi, ta để con lau xe cho."
"Con rửa cho, con rửa cho, con lau xe cho." Diệp Thành Hồ lập tức hăng hái chạy vào trong phòng, muốn đi lấy khăn lau.
"Con cũng giúp một tay" Diệp Thành Dương cũng theo sau.
"Con cũng giúp các anh rửa xe."
Bình thường khi lớn rồi thì chúng nó lười biếng, lúc này mới tích cực như vậy.
Diệp Diệu Đông cũng nhân tiện giao luôn chiếc xe cho chúng nó rửa.
Lâm Tú Thanh đang nấu cơm tối trong bếp, kinh ngạc nhìn anh mình đầy bùn đất, "Sao lại ra nông nỗi này vậy?"
"Ừm."
Anh giải thích một chút, cũng kể lại tình hình bên thành phố cho cô nghe.
"Ôi, vậy có phải là phải hỏi Lâm Tập Thượng không? Xem hắn có biết về mấy cái máy móc gì không?"
"Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng ai biết khi nào mới gặp được người, kể từ khi nghe nói khu biển phía ngoài muốn xây hải đăng, ta đã lâu lắm rồi không gặp hắn."
"Đến nhà hắn đưa lời nhắn cho vợ hắn, lúc về hỏi lại một tiếng."
"Lát nữa ăn cơm xong rồi sẽ đi."
Bây giờ ngành công nghiệp của nước ta đang trên đà phát triển, anh cũng cảm thấy sự phát triển vẫn chưa được nhanh như vậy, đa số vẫn là phải nhập khẩu từ nước ngoài về.
"Anh cứ tiện tay tìm đại một người làm giám sát, có ổn không?"
"Không phải là ba mẹ mình còn phải trông tiệm, anh trai mình thì còn bận bịu hơn nữa, nhà mình cũng phải lợp mái, mình không thể chuyện gì cũng gọi họ được, mà cũng không thể giao cho người trong thôn, bảo họ tự giác làm thì cũng không được, chắc chắn phải có người trông nom chứ."
"Tìm một người ngoài trông coi cũng được, tiện thể thử xem thế nào, sau này kho cũng cần có người trông, đến lúc đó thì trong nhà mình thuê một người, rồi thuê một người bản địa, kết hợp với nhau để cùng giám sát kho."
Lâm Tú Thanh cau mày suy nghĩ thấy cũng có lý, "Chỉ là em thấy hình như hơi qua loa, hay là kêu em trai trong nhà qua hoặc là kêu ai đó ở thôn qua trông nom có được không?"
"Mấy ngày nữa nếu xưởng thuyền đóng xong để cho thuê, em trai trong nhà mình cũng đã không đủ bận rộn rồi, bọn chúng vốn chỉ làm ca ba ngược lại, cứ sang đó cả ngày thì lại thành ngồi không, anh sợ là chúng nó cũng không chịu được. Chúng nó đều chỉ là mấy đứa mới lớn thôi, ở nhà có bạn thì còn đỡ hơn."
"Thuê một người địa phương cũng khá phù hợp, lại có thể giao tiếp với dân làng tốt hơn, dù sao thì mấy người dân làng kia cũng không biết nói tiếng phổ thông. Coi như là để thử việc đi, dù sao không thích hợp thì có thể cho đi ngay, người nhà mà đuổi thì cũng ngại."
Cô miễn cưỡng gật đầu, "Vậy cũng được."
Dù sao tiền cũng không phải do anh quản lý, chỉ cần ghi chép lại số ngày làm việc, giám sát công nhân, cũng không có gì mà đáng ngại, cha với anh hai thi thoảng đi làm cũng có thể ngó qua vài lần, mà Vương Kiến Tân biết bọn họ đang làm ở tiệm kia, cũng không dám gian dối gì..."
"Được."
Diệp Diệu Đông sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, thấy vẫn chưa đến giờ ăn cơm nên muốn đi đến nhà Lâm Tập Thượng một chuyến, vừa ra đến cửa đã thấy mấy đứa nhỏ lau xe máy ướt sũng từ đầu đến chân.
"A Thanh. A Thanh..."
"Hả?"
"Lấy roi ra đây!"
"Không cần."
Từng tiếng kêu lớn lập tức tan tác như chim muông, chỉ để lại Diệp Tiểu Khê ngơ ngác còn ngồi xổm ở thùng nước bên cạnh, hai cánh tay vẫn còn ngâm mình trong thùng nước.
Diệp Diệu Đông nhanh chân đi tới mong muốn nhấc nàng lên, nàng mới phản ứng chậm nửa nhịp, muốn xoay người chạy.
Hắn nhanh tay nắm chặt sau lưng áo cổ của nàng.
"Không nên đánh. . Cho chó con tắm rửa. ."
Quay đầu nhìn lại, hắn mới phát hiện trong thùng nước còn có hai con chó nhỏ ở bên trong đang cựa quậy không ngừng.
"Má ơi, còn may chó biết vùng vẫy, nếu không thì đến cho các ngươi đùa chết."
Lâm Tú Thanh cầm roi đi ra, túm lấy cổ áo Diệp Diệu Đông, quất roi vào bắp chân nàng, "Lại chơi nước, chó không bỏ được ăn cứt, mỗi ngày chơi nước, buổi chiều lại ở đây chơi bùn lấm lem hết người."
Diệp Tiểu Khê lập tức khóc lớn, hai chân không ngừng giơ lên, xoa dịu chỗ đau, "Không nên đánh, không nên đánh, không phải ta, là Được Đến. Là Được Đến"
"Được Đến chạy. Đồ xấu xa."
"Cái gì cũng chơi, nhìn ngươi từ đầu đến chân ướt nhẹp, quay đi không thấy đã thấy lấm lem, một ngày thay bao nhiêu bộ quần áo? Mau vào nhà cho ta."
"Còn có Được Đến. . . A. Được Đến chạy. ."
Diệp Tiểu Khê khóc lớn, quần áo bị nắm chặt, chỉ có thể loạng choạng một bên gào khóc, nghiêng đầu nhìn cửa sân, sau đó bị kéo vào nhà.
Diệp Diệu Đông vớt hai con chó ngâm nước ra, nhìn chúng run rẩy, tranh thủ thời gian mang đến ổ chó lót rơm, những con chó khác cũng lại gần, le lưỡi không ngừng liếm láp cánh tay hắn.
Ngoài cửa sân, Diệp Thành Hồ cùng Diệp Thành Dương thò đầu ra nhìn không dám vào, cảm thấy không có nguy hiểm, mới cẩn thận từng chút một gọi nhỏ một tiếng, "."
"Các ngươi muốn hiện tại vào đây bị đánh một trận, hay là chờ mẹ các ngươi ăn cơm no lại đánh?"
"Chúng ta không làm gì. ."
"Không làm gì, vậy các ngươi chạy cái gì?"
"Là ngươi ở đó kêu để mẹ cầm roi, chúng ta mới chạy."
"Vậy các ngươi có phải có tật giật mình không?"
Diệp Diệu Đông đi tới một tay xách một đứa, kéo vào phòng.
Trong phòng một đứa kia vẫn đang khóc lóc không ngừng, giơ chân lên, muốn trốn ra sau lưng lão thái thái, miệng vẫn không ngừng kêu gào, "Được Đến chạy "
Hai anh em vừa bị kéo đến cửa liền không dám vào, nắm chặt vào khung cửa, nghe tiếng kêu thảm thiết không ngừng vọng ra, đầu lắc lia lịa ra bên ngoài, muốn chạy.
"Ta không muốn vào. . Ta không muốn vào."
Lâm Tú Thanh quay đầu nhìn ra cửa, Diệp Tiểu Khê nước mắt lưng tròng vội ôm lấy tay nàng, "Đến mà về, đánh cho đến. . Đánh cho đến."
Nàng giơ tay lên liền quất một roi, Diệp Tiểu Khê đau nhói ở đùi, hoảng sợ lại lùi lại, trốn ra sau lưng lão thái thái.
"Cha. . . Ngươi mau buông ra, ngươi mau buông ra."
Diệp Thành Hồ nhìn thấy Lâm Tú Thanh cầm roi đi tới, hoảng sợ nắm chặt vào khung cửa móng tay cũng trắng bệch.
"Chuyện này không liên quan đến ta." Diệp Thành Dương cũng ở đó cãi, "Là bọn hắn làm ướt ta. ."
Không muốn vào, Lâm Tú Thanh liền đứng ở cửa tại chỗ đánh, vừa vặn cũng tiết kiệm công bà đến cứu giúp, bọn chúng cũng không thể chạy loạn.
Hai anh em bị đánh đau nhức kêu oai oái mới nhận ra, không ra được, vậy thì sao không vào trong?
Ít nhất trong phòng còn có không gian trốn tránh, còn có thể nhảy lên né tránh mấy lần, nép ở cửa thì chỉ có ăn đòn, không trốn được một lần nào.
Diệp Thành Dương dẫn đầu buông tay chạy vào phòng, giống như Diệp Tiểu Khê, trốn phía sau bà.
Diệp Thành Hồ ăn thêm hai roi mới nhận ra, cũng tranh thủ buông tay chạy về phía bà.
"Ôi, ngươi chạy không nhắc nhở ta một tiếng à?"
Diệp Thành Dương đâu rảnh mà trả lời, cảnh giác nhìn Lâm Tú Thanh đang đi tới, nắm chặt vạt áo lão thái thái phía sau lưng.
"A thái cứu mạng. ."
Ba đứa trẻ như gà con trốn sau lưng lão thái thái, bà phối hợp đưa hai tay ra như gà mái, Lâm Tú Thanh tức giận kêu bà tránh ra.
Bà xòe hai tay không nhúc nhích, nghiêng trái ngả phải che chở cho ba đứa sau lưng, "Đừng đánh, đừng đánh, trẻ con nghịch ngợm là vậy, tắm rửa trước đi, đừng có bị cảm ..."
Diệp Diệu Đông buồn cười nhìn bọn chúng bày ra bộ dạng gà mẹ bắt gà con, mặt không nhịn được phải thể hiện ra, sau đó đi đến kéo bà ra.
"Ôi, ngươi đừng kéo ta, sẽ bị đánh đó, để bọn nó tắm rửa trước đã. ."
Ba đứa trẻ chỉ cũng la hét muốn trốn ra sau lưng bà, "Không cần đâu."
Lâm Tú Thanh đuổi theo sau lưng đánh, "Đã chơi lâu như vậy còn chút xíu nữa sao? Đánh trước một trận đã, cả ngày đánh mà không biết sợ, càng ngày càng nghịch ngợm. . ."
"A Viễn đâu? Sao không thấy nó cùng các ngươi?" Diệp Diệu Đông lúc này mới phát hiện thiếu một đứa.
Diệp Thành Hồ vội vàng nói: "Nó cùng anh Hải chạy đi rồi, ái da, mẹ đừng đánh. . Đau quá. . ."
"Đau quá mà không thấy mày khóc, da dày vậy."
Diệp Thành Dương lập tức học Diệp Tiểu Khê khóc lớn, hai người càng khóc càng lớn tiếng.
Diệp Thành Hồ a a vài tiếng, lại khóc không được, chỉ có thể bị đánh một cái, a một tiếng, bị đánh một cái, lại a một tiếng.
Bà bị Diệp Diệu Đông kéo đứng ở đó, không thể động, muốn che chở cũng không được, đành nhìn ba đứa chạy loạn cả phòng.
"Thôi thôi thôi, đánh xong rồi. . Đánh xong có thể rồi. ."
"Người đã ướt hết, còn chạy nữa, đổ mồ hôi muốn cảm lạnh."
Sau đó ba đứa chạy lên cầu thang với tốc độ tên lửa, Lâm Tú Thanh không đánh được mới kết thúc.
Diệp Tiểu Khê leo sau cùng, vẫn không ngừng khóc ré lên, "Đều đánh ta đều đánh ta. . Được Đến đừng chạy "
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.).
Bạn cần đăng nhập để bình luận