Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1185: Người người có phần (length: 26875)

Diệp Diệu Đông cứ ngây người ở bến tàu đến tận tối mịt, nhìn Vương Quang Lượng tiêu hết 100 đồng còn chưa đủ, hắn còn phải bù thêm 2 hào, mới đuổi được người bán hàng cuối cùng đi. “Hôm nay thu hoạch tốt đấy, hôm qua thu tạm không được bao nhiêu, hôm nay các ngư dân đều khôn ra, đều giữ hàng lại.”
“Đông ca, em cảm thấy qua hai ngày có khi còn không chỉ thế này đâu, vừa rồi có mấy tàu lớn mới về, mới nghe nói, không chuẩn bị, qua mấy ngày có khi nhiều ít cũng sẽ giữ lại một ít.”
Diệp Diệu Đông thấy cũng phải, số lượng nhiều quá sợ tốn xăng, nhưng một thuyền mấy chục, cả trăm tấn hàng, thêm hai ba tấn ba năm tấn cũng không đáng gì, chút này thế nhưng bù được hơn một nửa, thậm chí toàn bộ tiền xăng.
“Vậy thì chờ qua mấy ngày rồi tính, hôm nay thu hàng đến giờ cũng không khác biệt mấy, ngày mai chắc cũng như hôm nay thôi, các anh về trước đi, bọn tôi cũng sắp ra biển.”
“Được, vậy anh cẩn thận đấy.”
Diệp Diệu Đông gật đầu, bảo người chèo thuyền bên cạnh cũng giúp bọn họ mang mấy món hàng trên bến lên thuyền.
Hàng hóa quá nhiều, bọn họ vừa thu đã vừa dời bớt một phần lên thuyền, lúc này chuyển hai chuyến là xong.
Hai chiếc thuyền cùng rời đi, lại là theo hai hướng khác nhau.
Bây giờ đã tối, Diệp Diệu Đông không yên tâm giao thuyền cho người khác lái, lúc này không có Bội Thu hào và Thuận Phong hào dẫn đường, phải tự mình dò theo tọa độ đi, nên hắn tự mình lái.
Lái được khoảng hai tiếng, hắn mới nhận được liên lạc từ Thuận Phong hào.
Tiếng của Diệp phụ nôn nóng vang lên ở đầu bên kia “Đông tử, con mò được cái kia giải quyết xong chưa? Gọi cho con mấy lần đều không được, cứ nghĩ là do xa quá, sao con lâu thế, trời tối thui rồi.”
“Lúc nãy giao đồ xong, thấy A Lượng với mấy người ở bến tàu thu hàng, con nên ở lại giúp một lát.”
“Mấy người đó làm gì? Bảo họ thu hàng rồi, con còn ở lại đó mất thời gian.”
“Cũng không tốn bao lâu, cũng chỉ đợi thêm nửa tiếng, mà mới hôm qua dẫn họ ra bến tàu một chuyến, hôm qua do là ngày đầu nên không ai chuẩn bị gì cả, hôm nay thu hàng có nhiều thêm, ở lại nhìn một chút cho chắc, không thì đến khi con về đều là chuyện mấy ngày sau.”
“Vậy con nộp đồ lên trên thế nào nói?”
“Thì sao nữa, khen con một trận, nói chắc chắn sẽ có khen thưởng, đến lúc có kết quả sẽ gọi điện cho con.”
“Vậy con có chụp hình không?”
“Có, có...” Diệp Diệu Đông hơi cạn lời, cha hắn bây giờ sao còn kỹ tính hơn hắn, còn bắt hắn chụp hình.
“Tốt, vậy đợi bọn ta về, chắc cũng có kết quả, chỉ không biết có phải vẫn là 50 đồng không…”
“Không thể nào, cái thiết bị JD lần này không giống, nghe nói còn có thưởng riêng cho cái này.”
“Vậy thì tốt, không thì vừa đi vừa về tiền xăng còn không đủ, còn mất thời gian, ngày nào cũng hao hụt, cái này coi như kiếm ít bao nhiêu.”
“Con không kém chút tiền ấy, đã mò được thiết bị dưới nước không người lái, tự mình còn nhận ra là thứ gì, thì phải tranh thủ mang về ngay, đây cũng là thể hiện lòng yêu nước của mình.”
Lúc ở Cục Hải dương học, biết hắn mò được liền mang về ngay, không ở ngoài biển nán lại lâu, đợi đủ hàng mới về, lãnh đạo cục đều đặc biệt hài lòng, hết lời khen hắn.
“Thôi được rồi, con nói gì cũng đúng, vậy bây giờ con đi được bao lâu rồi?”
“Gần ba tiếng rồi, chắc sắp đến gần rồi, nên bọn mình mới liên lạc được, đợi sắp tới con sẽ báo cho cha.”
“Được thôi, vậy con cẩn thận đấy, có chuyện gì thì nhớ liên lạc.”
“Vâng.”
Cúp máy với Thuận Phong hào chưa bao lâu, Bội Thu hào cũng gọi đến hỏi thăm tình hình.
Hắn cũng kể lại, Bùi phụ thì ra vẻ vô cùng hâm mộ.
Sau đó trên đường đi ba thuyền cũng thường xuyên liên lạc với nhau.
Cả ngày không bắt cá lần nào, hai chiếc thuyền đi xa thêm không ít.
Nói cho cùng thì hôm qua cũng mới ra khơi, thuyền đánh cá của họ mới đi ra đều hướng về phía biển Đông vừa đánh bắt vừa đi lên.
Cứ đi đến rạng sáng, hắn mới thấy được ánh đèn đằng xa.
Sau khi thấy, hắn liền gọi cho Thuận Phong hào, rồi gọi cho Bội Thu hào, nói mình đã tới, vệt sáng trên biển là thuyền của hắn.
Đợi khi bắt đầu thả lưới, hắn mới gọi người đang nghỉ trong khoang thuyền dậy, tiện thể giao việc cho Trần lão thất, còn mình thì nằm xuống ngủ.
Bôn ba cả ngày, hắn sớm đã buồn ngủ, tranh thủ nghỉ một chút, sáng mai làm tiếp, lúc này trên cùng một vùng biển còn có thuyền đánh cá khác, có thể chiếu ứng lẫn nhau, hắn cũng ngủ an tâm hơn.
Mấy ngày sau trên biển lại không còn sự cố bất ngờ nào, vẫn cứ thuận lợi đánh bắt.
Trong lúc đó còn bán hàng trên biển hai lần, thuyền thu hoạch lại vô cùng khả quan, ba chiếc thuyền của họ cách không xa, tiện đường đi lấy hàng của cả ba chiếc luôn, đỡ tốn nhiều việc.
Diệp Diệu Đông thầm nghĩ trong lòng: Lời cho chúng nó.
Chờ sang năm, liền sẽ không để của rơi vào tay người khác.
Lúc bán hàng, ba chiếc thuyền không lấy một xu, chỉ khi nào trên đường về, mới tụ lại với nhau, cùng nhau lên đường về.
Đương nhiên, lúc về, bọn họ cũng là dẫn đầu vào bến tàu thành phố, trước bán một thuyền hàng rồi mới lái thuyền về.
Trên đường về, họ cũng cố gắng tính toán thời gian, đến nơi sẽ là khoảng bảy tám giờ tối, vừa kịp chợ đêm.
Bất quá, hôm nay lại không thấy Vương Quang Lượng, Diệp Diệu Đông nghĩ bụng chắc họ đã thu xếp xong hàng hóa rồi lái thuyền về trước.
“Vốn còn muốn xem thử xem một ngày anh sắp xếp người thu được nhiều hàng thật không, không ngờ lúc vào bờ lại hụt mất rồi.” Diệp phụ tiếc nuối nói.
“Không nhìn bây giờ đã mấy giờ rồi, chắc sớm đã thu xong về rồi, tốt cũng phải nửa đêm.”
“Cũng phải.”
Diệp Diệu Bằng chen vào nói: “Ai, đã đến thành phố, Đông tử ngày mai có phải có thể nhận luôn phần thưởng mấy ngày trước rồi mang về không?”
Mắt Diệp phụ sáng lên, “Đúng ha, cũng một tuần rồi, chắc là có tin tức rồi chứ?”
“Không biết, đợi bán xong hàng trên thuyền, sáng mai tôi sẽ gọi điện hỏi thử xem sao?”
“Vậy thì ngày mai con gọi điện hỏi đi, mang về tiện hơn, như vậy thì còn có chút vẻ vang, tránh lần sau lại phải mấy ngày mới tới được.”
“Không biết sẽ thưởng được bao nhiêu tiền.”
Diệp phụ vỗ một cái vào người lái thuyền nói câu đó, “Tiền gì tiền, đây là vinh quang, có bao nhiêu tiền cũng không mua được vinh quang.”
Mọi người đều cười ha ha.
“Vinh quang quan trọng, tiền cũng quan trọng, chắc chắn đều có.”
Mọi người cười đùa xong thì mỗi người đi tìm một xe tải chở hàng.
Đến khi đưa hết một chuyến hàng này ra chợ bán xong xuôi thì đã hơn 3 giờ sáng, bọn họ vào bờ sớm nên bán cũng nhanh.
Xong việc liền đến tiệm ăn của Lâm Hướng Huy ăn điểm tâm, của rơi vào tay mình.
Lúc này chính là giờ quán ăn sáng đông khách nhất, bọn họ đến thì đã phải xếp hàng một hồi mới mua được bữa sáng.
Vợ chồng họ bận tối mặt tối mày, không rảnh chào hỏi họ, chỉ hỏi thăm đôi câu, Diệp Diệu Đông và mọi người mua xong bữa sáng liền tùy tiện tìm chỗ ngồi xổm ăn.
Đợi Lâm phụ và Lâm mẫu đến quán mở cửa, hắn mới dẫn người tới hỗ trợ.
Bất quá quán nhỏ quá, người của bọn họ thì quá nhiều, Diệp Diệu Đông lại bảo nhóm người chèo thuyền đi ra ngoài, để bọn họ tự tìm chỗ nghỉ tạm.
Ai ngờ đâu từng người từng người cứ đần mặt ra, toàn ngồi ở trước cửa, hoặc là dựa vào tường đứng, cả đám như mấy ông thần giữ cửa.
Rõ ràng người ta phải vào mua đồ, thấy cả đám đàn ông đứng chắn hết cả cửa, còn tưởng cửa hàng có chuyện gì, hết hồn hết vía.
Diệp Diệu Đông thấy vậy, vội đi ra đuổi họ, “Mấy người bị ngốc à, đứng ở đây làm thần giữ cửa dọa ai thế? Đi đi đi, tự tìm chỗ nào đó mà ngồi, đừng có đứng hết cả trước cửa, còn tưởng ai đến đập quán.”
Bùi phụ lúc này cũng đi theo ra, cười nói: “Nếu anh không xong nhanh như vậy thì thôi, không thì để tôi dẫn người về trước.”
“Cũng được, tôi phải đợi đến giờ hành chính, gọi điện cho cục hải dương học xác nhận chuyện tiền thưởng rồi hãy đi.”
Hắn còn phải xem tình hình đất trống của mình bên kia, phải trò chuyện với cha vợ một chút.
“Được, vậy A Bằng và A Hoa có muốn về trước không?”
Hai người suy nghĩ một chút, vẫn là nói đợi sau.
Dù sao Diệp phụ còn muốn xem có phần thưởng gì, đằng nào họ cũng không thiếu chút thời gian này, đều là người nhà, đợi đến lúc cùng nhau về cũng tốt.
Bùi phụ cũng một mình dẫn nhóm người chèo thuyền đi trước.
Đợi đến lúc trời sáng, Diệp Diệu Đông mới cùng Lâm phụ đi xem xét miếng đất đã mua, nghe Lâm phụ kể cho nghe tiến độ và những khoản chi gần đây.
Phía trước khu đất trống trải qua hơn ba tháng chỉnh lý và xây tường, tường ngoài đã xây xong, dựa vào tường là một dãy nhà kho lớn, mặt đất cũng đã được san phẳng.
Chỉ là còn chưa khô hoàn toàn, bây giờ còn không thể đi vào, cửa chính cũng đã khóa, phòng ngừa người hoặc gia cầm đi vào giẫm đầy đất vết chân.
"Chúng ta tiền công và tiền vật liệu trả sòng phẳng, công nhân cũng gọi đủ số, bây giờ thời tiết lạnh, ít mưa, mỗi ngày đều có thể làm việc, tốc độ lại rất nhanh."
"Đúng vậy, xây nhà vào mùa đông nhanh hơn so với xây vào mùa xuân hoặc mùa hè."
"Hôm nay nếu ngươi không đến, đợi làm xong các chỗ khác, ta cũng định gọi điện thoại báo tin cho các ngươi đến nghiệm thu."
"Vậy thì đợi qua hai ngày nữa rồi đến xem."
"Tiền công và vật liệu sửa sang khu này ta ghi sổ riêng, lát nữa khi ngươi về thì cầm mang về luôn. Còn có Vương Kiến Tân, cậu trai trẻ kia hai hôm nay cũng muốn tìm ngươi, nhưng biết ngươi đang ở biển nên nhờ ta, nếu thấy ngươi thì bảo lại cho ngươi một tiếng."
"Ngày mai đi, hôm nay nếu hắn có đến thì bảo hắn ngày mai chiều đến cửa hàng. Mặt đất này bây giờ chưa khô nên cũng không vào được, ta đợi ngày mai rồi vào xem."
"Được."
Diệp Diệu Đông đứng ở cửa ra vào nhìn xung quanh, thấy sân bãi rộng lớn, mặt đất vuông vức cũng rất hài lòng, cuối cùng cũng đã chỉnh xong khu này.
Hắn lại nhìn nhà của Lâm Hướng Huy bên cạnh, "Anh cả chuẩn bị khi nào chuyển nhà? Có xem ngày chưa?"
Lâm phụ cười ha hả nói: "Nó nói không vội, dù sao tiền thuê nhà chưa hết, đợi bọn trẻ được nghỉ đông rồi chuyển, rồi làm bữa tiệc mời mọi người đến chung vui."
"Như vậy cũng được, vừa hay được nghỉ đông, đến lúc đó vào nhà mới sẽ không chật chội."
"Bây giờ xây nhà lầu hai tầng, phòng cũng đủ, đến lúc đó mỗi người đều có phòng riêng. Đợi hai năm nữa, A Viễn cưới vợ, lại xây thêm một phòng bên cạnh."
"Đợi chuyển nhà thì sớm báo cho ta, ta xem chọn thời gian không ra biển, đến lúc đó đem A Thanh và bọn trẻ đến hết."
"Tốt, tốt."
Hai người đứng ở cửa ra vào nói chuyện một lúc, rồi mới tiếp tục đi về cửa hàng.
Diệp Diệu Đông không thấy người chèo thuyền nhà mình đâu, còn đi tìm xung quanh, mới nghe tiếng ngáy lẩm bẩm, ở lối vào cửa hàng gần đó chưa mở cửa, thấy từng người xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào ngủ một loạt.
Thật sự là mệt chết rồi, mỗi người trên thuyền cơ bản không thể nào ngủ ngon giấc.
Hắn vỗ vỗ vai Trần Thạch.
"Dậy, ta đi gọi cái máy kéo đưa các ngươi đến bến tàu, các ngươi lên thuyền ngủ còn ngủ ngon hơn."
"Ý anh… Ta đi, còn ngươi thì sao?"
"Chuyện của bọn ta sẽ qua sau, các ngươi cứ lên thuyền trước đi, dù sao các ngươi ở đây cũng không có việc gì."
"Vậy tốt."
Diệp Diệu Đông lại vào cửa hàng nói với cha hắn đang bận rộn, bảo anh cả, anh hai và những người chèo thuyền trên tàu Thuận Phong cùng nhau lên thuyền nghỉ ngơi trước, đợi hắn cùng về, cũng không cần phải chờ ở lối vào cửa hàng.
Bọn họ cũng đều không có ý kiến gì.
Mà thực tế là không có ý kiến phản đối.
Diệp Diệu Đông nói gì làm đó, hắn không nói gì thì họ mặc nhiên chấp nhận như vậy.
Đến khoảng 8 giờ 30, hắn mới tính toán thời gian rồi đi gọi điện thoại.
"Trần cục trưởng, ha ha, tôi là Diệp Diệu Đông..."
"A Đông à, cuối cùng cậu cũng gọi lại cho tôi, hôm qua tôi gọi cho cậu, nhưng bà xã cậu nghe máy nói chắc cậu sắp về rồi, đợi về đến nơi sẽ báo cho cậu, cậu vừa mới về nhà đúng không?"
"Không có đâu, tôi hiện tại còn ở thành phố, vừa cập bến bán hàng xong là không đợi được gọi điện cho ngài. Mấy ngày nay trong lòng vẫn luôn mong chờ phần thưởng đây, ha ha, có tiền hay không không quan trọng, chỉ mong có thể được vinh danh."
Trần cục trưởng cũng cười, "Lần này nhất định để cậu được vinh danh trở về."
"Thật ạ?"
"Thật, nếu cậu đang ở thành phố thì vừa hay, bây giờ đến luôn đi, mang theo những người chèo thuyền của các cậu đi cùng, họ cũng có phần thưởng."
"Thật?"
Lần này thì hắn thật sự ngạc nhiên, cả những người chèo thuyền trên tàu cũng có phần sao?
"Đúng, tham gia đều có phần thưởng. Mà các cậu lại là người lập công lớn, vì an ninh quốc phòng của nước ta mà có cống hiến, thực sự làm được giác ngộ 'Có biến báo cáo lên cấp', cho nên ai nấy đều có thưởng."
Diệp Diệu Đông mừng rỡ như điên, ai cũng có thưởng thì còn gì bằng.
Tuy thuyền là của hắn, nhưng những người khác đều đồng lòng góp sức.
Ban đầu hắn còn định đợi sau khi nhận khen thưởng về, cũng sẽ phát hồng bao cho những người tham gia, cảm ơn mọi người phối hợp.
Trần cục trưởng vừa cười vừa nói: "Các ngư dân của các cậu đều là anh hùng đấy."
"Cảm ơn, cảm ơn sự khẳng định của ngài, chắc chắn là ngài khi báo cáo đã xin công cho tất cả chúng tôi."
"Đó là điều chắc chắn, có công thì phải thưởng, huống hồ có thể vớt được thiết bị dưới nước không người lái này không phải một mình ai có thể làm được, mọi người đều bỏ công sức ra."
Diệp Diệu Đông hiểu rõ chủ yếu là do món đồ này có giá trị cao, cấp bậc quan trọng nên mới có thưởng cho tất cả mọi người.
Hắn lại liên tục cảm ơn một tiếng.
"Tôi cũng thay mặt những người chèo thuyền cảm ơn ngài, có lãnh đạo như ngài là phúc của toàn dân."
"Ha ha, đừng nịnh hót, bây giờ đến đây đi, thu dọn chỉnh tề một chút, sẽ còn cho các cậu chụp ảnh."
"Thật á, vậy tôi phải tranh thủ gọi họ đi tắm rửa, cạo râu, mặc quần áo sạch sẽ một chút rồi qua."
"Được, nếu chuẩn bị không kịp thì mai hẵng đến cũng được."
"Vậy thì tốt quá, để bọn họ về nhà thu dọn thật tốt, rồi chỉnh tề lại, mấy ngày trên thuyền không được nghỉ ngơi, ai cũng lôi thôi, mắt sưng như mắt cá, dù sao cũng muốn chụp ảnh, giây phút vinh quang như thế này phải giữ lại hình ảnh đẹp."
"Tốt, vậy tôi sẽ sắp xếp vào ngày mai."
Diệp Diệu Đông dò hỏi: "Mai là buổi sáng hay buổi chiều?"
"Buổi chiều đi, các cậu đi từ chỗ đó đến đây cũng phải mất mấy tiếng."
"Cảm ơn lãnh đạo thương tình."
"Ngư dân không dễ dàng, việc về thời gian ban đầu cũng không có yêu cầu gì."
"Được, vậy ngày mai buổi chiều giờ hành chính chúng tôi sẽ đến cục hải dương học."
"Ừ."
Diệp Diệu Đông cúp điện thoại, nắm chặt tay thành quyền, phấn khích a một tiếng.
Thật không ngờ lần này hào phóng như vậy, lại có phần cho tất cả mọi người chứ không phải chỉ có mình hắn được thưởng.
Như thế thì mọi người sướng đến điên rồi, làm ngư dân mà cũng có được giây phút vinh quang như vậy.
Hắn ra ngoài chào tạm biệt Lâm phụ, cầm theo tiền sổ sách đã chuẩn bị rồi lập tức chạy đến bến tàu.
Vốn một đêm không ngủ, thật ra đã rất mệt, lúc trên thuyền cũng chưa được nghỉ ngơi, nhưng sau cuộc điện thoại này, hắn cảm thấy toàn thân tràn đầy sức lực.
Trên đường đi, Diệp Diệu Đông cũng kể lại tình hình tiền thưởng cho cha hắn nghe.
Vẻ mặt tươi cười vui vẻ của Diệp phụ bỗng khựng lại.
"Trên thuyền ai cũng có thưởng?"
Vậy tức là trừ ông ta?
"Đúng đó, ai cũng có phần, không ngờ lần này lại hào phóng như vậy, vậy mà ai cũng có thưởng, ngày mai còn phải chụp ảnh..."
"Còn phải chụp ảnh!" Diệp phụ giọng cao hẳn lên.
Diệp Diệu Đông cũng kịp phản ứng, lần này hình như không có phần của cha hắn?
Khó trách lúc sáng còn cười vui vẻ như vậy, bây giờ trên mặt lại không còn nụ cười nào.
Hắn cũng không biết nói gì, cha hắn có lẽ có vận may không được tốt cho lắm.
Lần này khó có được cơ hội hưởng phúc mà lại không được dính vào, hắn cũng đành phải cười trừ, không dám nói gì nữa, tránh đâm vào chỗ đau của ông.
"Ha ha..."
Hắn không nói gì Diệp phụ càng không nói gì.
Trên đường đi mặt mày ủ rũ, cả người bức bối.
Đến bến tàu xuống xe thì ông liền thở dài một tiếng, rồi tự mình lên tàu Thuận Phong.
Diệp Diệu Đông cũng không để ý đến ông, ai bảo chuyến này vừa hay ông ta lại không đi trên thuyền, hờn dỗi thì cứ hờn dỗi đi, dù sao cũng chỉ là tự mình bức bối, không trách được người khác.
Hắn trở lại tàu, liền nghe trong khoang thuyền tiếng ngáy lẩm bẩm vang động trời.
Vốn muốn lập tức đánh thức những người này, chia sẻ với họ một tin vui, nhưng nhìn họ đều ngủ ngon như vậy, nghĩ lại đợi về đến nhà rồi nói cũng được.
Bây giờ nói, chắc chắn họ sẽ hưng phấn không ngủ được mất.
Nên hắn chỉ đánh thức một mình Trần lão Thất, bảo ông ấy đi mở máy cho thuyền về nhà.
Trần lão Thất ngủ bù được vài tiếng, tốt hơn hắn nhiều, hắn thì còn chưa chợp mắt được chút nào.
Sau khi đánh thức ông ta, hắn liền nói cho ông ấy nghe chuyện về tiền thưởng, Trần lão Thất vốn còn đang lơ mơ, trong nháy mắt hai mắt đã trừng lên to như chuông đồng.
"Cái gì?"
"Ai cũng có phần, ai cũng có thưởng, hiểu chưa? Hôm nay về các cậu mỗi người thu xếp lại thật tốt, ngày mai tinh thần một chút, đi theo tôi đến cục hải dương học nhận thưởng, đến lúc đó cho mỗi người trước ngực thắt một bông hoa hồng lớn rồi chụp ảnh, khoảnh khắc vinh quang trong đời sắp đến."
Khuôn mặt Trần lão Thất trong nháy mắt lộ ra vẻ mừng rỡ, "Thật sao? Còn phải thắt hoa hồng lớn để chụp ảnh!"
"Không biết có được thắt hoa hồng lớn không, dù sao chắc chắn có chụp ảnh, nên mới bảo các cậu thu xếp chỉnh tề lại."
Ông ta kích động đi đi lại lại xoay quanh trên boong thuyền, hai tay không ngừng xoa xoa, "Chúng ta vậy mà cũng có tiền thưởng? Tốt quá rồi! Vị lãnh đạo này thật tốt quá đi! Lại còn xin công cho chúng ta nữa? Phải về cầu Mụ Tổ phù hộ cho vị lãnh đạo."
"Lãnh đạo có ra biển đâu, cầu Mụ Tổ phù hộ làm gì?"
"Vậy thì cầu Bồ Tát phù hộ, cầu sao Văn Khúc, cầu thần tài phù hộ hắn, làm quan tốt nha, không ngờ chúng ta đều có phần, vật kia lợi hại như vậy sao? Còn có thể để mỗi người đều nhận thưởng."
"Ừ, vật kia là trọng lượng cấp, đi trước lái thuyền đi, đừng chỉ mải vui, ta đi nghỉ một chút, mí mắt sắp không mở ra được rồi, sắp ngã xuống đất luôn."
"Tốt tốt tốt, ngươi đi nghỉ trước đi, ta tới lái thuyền. Cái này tốt quá rồi..." Trần lão thất vui vẻ lẩm bẩm rồi đi về phía thang lầu.
Một thuyền người đều ngủ ngon một cách bất thường.
Lúc đầu trên thuyền đã rất vất vả, mọi người chỉ chực đứng không, hễ có thể nghỉ ngơi đều tranh thủ ngủ bù, nào còn quan tâm bên tai máy móc ồn ào hay không, mệt đến cực hạn thì âm thanh gì cũng chẳng nghe thấy.
Diệp Diệu Đông cũng vậy, ban đầu nằm xuống còn tỉnh táo vô cùng, theo thời gian trôi qua, thuyền đánh cá lắc lư, hắn cũng dần dần ngáy lên.
Đến khi thuyền cập bến vào trong thôn, mọi người mới bị gọi dậy.
Trần lão thất vẫn bộ dạng vui mừng hớn hở, người khác thấy đều có chút kỳ lạ.
"Ngươi cười ngơ ngác cái gì vậy? Không về nhà à? Vui như vậy sao? Không biết còn tưởng ngươi nhặt được tiền."
"Cái này còn vui hơn nhặt được tiền nhiều, nhặt tiền đâu có vinh dự như vậy."
"Chuyện gì vậy? Ngươi lái thuyền còn khai ra chuyện tốt sao?"
"Ngươi có chuyện gì mà vinh dự thế?"
Mọi người càng hiếu kỳ.
Trần lão thất hưng phấn kể cho mọi người nghe một lượt chuyện Diệp Diệu Đông nói với hắn.
"Hắc hắc, lần này mọi người cùng nhau vinh dự."
Mọi người nghe xong cũng đều trở nên phấn khích.
"Thật sao? Tất cả chúng ta đều có à?"
"Không lừa người đấy chứ?"
"Lừa các ngươi làm gì, A Đông nói, không sai được."
Mọi người cùng nhau nhìn về phía Diệp Diệu Đông, ánh mắt mong chờ.
Diệp Diệu Đông cười gật đầu, "Lãnh đạo chính miệng nói, các ngươi về nhà ngủ một giấc cho ngon, tỉnh dậy thì cắt tóc, cạo râu ria, ngày mai ăn mặc chỉnh tề một chút."
Từng người bây giờ nhìn như dân chạy nạn, đầu tóc rối bù, râu quai nón, răng vàng khè, ở trên thuyền hình tượng gì cũng không quản.
Còn may là không yêu cầu bọn họ đi chụp ảnh ngay, nếu không thì thật là mất mặt.
Chắc mấy hôm trước lãnh đạo đi bến tàu cũng thấy hình tượng của những người khác, nên mới dễ nói chuyện, trước hết để bọn họ về nhà sửa soạn đã rồi đến.
Từng người nghe được câu trả lời khẳng định của hắn, đều mừng như mở cờ trong bụng.
Quá ngoài sức tưởng tượng của bọn họ, không ngờ cả bọn họ cũng có phần.
"Chụp ảnh có phải là muốn đăng lên báo không?"
"Thật giả? Cho chúng ta đăng lên báo á?"
"A Đông, chúng ta thật sự muốn được đăng báo sao?"
Diệp Diệu Đông hai tay dang ra, "Không biết, chỉ nói là chụp ảnh, dù sao cũng đừng suy nghĩ nhiều làm gì, cho chúng ta chụp ảnh cũng không tệ rồi, dù sao người nào cũng có thưởng, mọi người đều có phần."
"Đúng vậy, mọi người đều có thưởng là đã tốt rồi, làm người không thể quá tham lam."
"Hắc hắc, nếu mọi người đều có thưởng, vậy khẳng định là có huy hiệu, đợi cầm về nhà ta phải cúng bái."
"Đi thôi, thuyền đến đón rồi, về trên bờ hẵng nói."
Diệp Diệu Đông xách trước hành lý và túi tiền leo lên thuyền.
Lái thuyền đến đón bọn họ là nhân viên mới được tuyển, cũng là ngư dân lớn tuổi trong thôn, tên là Trương Bảo Đảm Quân.
Vừa gặp mặt hắn đã cười nói: "Mấy ngày trước trong thôn đã đồn ầm lên, nói các ngươi vớt được một cái JD máy móc nước ngoài giao cho quốc gia, thật sao?"
"Đương nhiên là thật rồi."
Không đợi Diệp Diệu Đông lên tiếng, những người khác đã nóng lòng mở miệng.
Vừa biết nộp lên người máy JD nước ngoài thì người nào cũng có thưởng, bọn họ hận không thể bây giờ chia sẻ với tất cả mọi người, chiêu cáo thiên hạ, lời này hỏi đúng chỗ ngứa của bọn họ.
Bọn họ lần lượt leo lên thuyền rồi ồn ào kể lại, ai nấy đều tươi cười hớn hở, đừng nhắc tới là phấn khích đến mức nào.
Trương Bảo Đảm Quân vốn chỉ tùy tiện hỏi một câu, không ngờ lại trúng phóc, không khỏi lộ vẻ ngưỡng mộ.
"Thật sao? Vận may của các ngươi tốt quá."
"Còn không phải sao, chúng ta cũng thấy vận may tốt, thật đúng là bánh từ trên trời rơi xuống..."
"Trong thôn luôn truyền A Đông vận khí đi biển tốt, lần này thì hay rồi, chuyện tốt gì đều rơi vào đầu hắn, ngay cả chúng ta cũng được thơm lây."
Trương Bảo Đảm Quân cho thuyền khởi hành, đón hết người trên thuyền Đông Thăng hào rồi lại tiện thể đón thêm người trên thuyền Thuận Phong hào, dù sao cả hai thuyền đều về cùng nhau.
Diệp phụ cũng nghe được bọn họ bàn tán, mặt nghiêm nghị, không nói gì.
Mà những người trên thuyền Thuận Phong hào có chút không hiểu chuyện gì, Diệp phụ đương nhiên không chủ động nói với mọi người rồi, khi thuyền vào đến bến cảng ở thành phố thì ông cũng đi ngủ.
Người trên thuyền Thuận Phong hào tò mò cũng nhao nhao hỏi những lời bọn họ vừa nói có ý gì? Đã xảy ra chuyện gì?
Người trên thuyền Đông Thăng hào đương nhiên không keo kiệt, lại kể một lượt, bọn họ hận không thể nói nhiều thêm mấy lần.
Một đầu thuyền mười mấy người đều huyên náo bàn tán, có phấn khích, có ngưỡng mộ.
Chắc có mỗi tâm trạng của Diệp phụ là tương đối phức tạp.
Diệp Diệu Hoa lại rỗi hơi, một mặt tiếc nuối tiến đến bên cạnh Diệp phụ nói: "Cha, nếu như cha vẫn ở trên thuyền của Đông tử thì ngày mai cha cũng có thể đi chụp ảnh nhận thưởng rồi."
Diệp phụ trừng mắt nhìn hắn, "Không biết nói chuyện thì im đi, ta làm vậy cũng là vì ai chứ, chẳng phải cũng là vì các ngươi sao?"
"Nhận thưởng hay không có liên quan gì, chắc chắn là mang các ngươi quan trọng hơn, từng người đầu óc đều ngu si, chẳng biết giống ai."
"Đám ba mấy tuổi rồi mà không tỉnh ra chút nào..."
Diệp Diệu Hoa gãi đầu, không hiểu câu tiếp theo của cha hắn có ý gì, sao hắn lại đầu óc ngu si?
"Trong ba đứa nhìn lại thì chỉ có Đông tử là thông minh một chút, chịu khó học hỏi, nếu các ngươi có một nửa thông minh của nó thì ta cũng không cần phải lo lắng vậy."
"Ba mươi mấy tuổi rồi thì nên tỉnh táo lại đi..."
Diệp Diệu Hoa càng ngơ ngác.
Diệp Diệu Đông nghe buồn cười, nhị ca của hắn đúng là đâm đầu vào họng súng, hết chuyện để nói, đáng đời.
Diệp Diệu Bằng vội vàng kéo Diệp Diệu Hoa ra chỗ khác, tránh cho bị mắng tiếp.
Diệp Diệu Hoa bị kéo ra chỗ vắng sau thì tỉnh táo lại, tự đánh mình một cái vào miệng.
Đúng là lẽ ra phần thưởng đó là của cha hắn, không phải lên thuyền của bọn họ thì kết quả đã không bỏ lỡ.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận