Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 349: Bà con xa(3)

Chương 349: Bà con xa(3)Chương 349: Bà con xa(3)
"Phải đấy, chị bị hiểu nhầm rồi, tin đồn bên ngoài không thể tin được, sao có thể tin chứ? Hay chị sang nhà khác hỏi lại? Nhà chúng tôi vừa xây nhà xong cũng hao tài tốn của lắm."
Cứu cấp không cứu nghèo, họ còn không tới mức nghèo, hoàn toàn do bản thân tạo ra, có tay có chân, làm công việc gì mà không nuôi nổi người nhà?
Hồi anh vô dụng, vợ anh vẫn có thể đi làm công nuôi cả nhà mà.
Đánh bạc chính là vực sâu không đáy, vay rồi chỉ như ném xuống biển, đúng là đồ vô dụng.
Vương Mỹ Anh cau mày buồn bã, mặt đầy khổ sở: "Không nhiều như lời đồn, nhưng chắc cũng có phải không? Mọi người giúp đỡ cho mượn một chút đi."
"Chẳng lẽ anh rể lại bắt chị đi vay tiền à? Thôi chị đừng quan tâm đến hắn nữa, có cái ăn là được rồi, đâu đến nỗi chết đói, chị còn chiều hắn đi cờ bạc nữa à?"
"Hả?"
"Chị tưởng không ai biết hắn cờ bạc à? Vài làng xung quanh đây, ai mà chẳng có chút quen biết, mọi người chỉ nói xấu thầm thì thôi. Cờ bạc hại người, đừng dính vào, chị cứ khuyên nhủ tử tế đi, làm thuê công việc gì cũng tốt hơn đi vay mượn khắp nơi."
Vương Mỹ Anh đỏ bừng mặt, miệng há hốc nhưng không nói được gì, một lúc sau mới nhỏ giọng: "Anh ấy chẳng làm được gì cả, không biết làm gì, tôi chỉ nghĩ vay một ít, kiếm được lời chút đỉnh là được rồi...
Đâầu óc thế này sao? Còn nói ra được lời đó?
Thậm chí còn nghĩ kiếm lời?
Diệp Diệu Đông nghe vậy, cả người đều tê dại, vợ còn bao che, đàn ông muốn sửa đổi cũng khói
Người đáng thương ắt có chỗ đáng trách, thảo nào kiếp trước nợ một đống tiền, khi có người tới đòi thì người lớn người nhỏ trong nhà lại cuống cuồng đi trốn. "Chị đừng nghĩ nữa, kiếm lời là điều không thể, cờ bạc chỉ là vực sâu không đáy, càng chơi càng khó dừng tay, đến lúc nợ càng nhiều hơn, nếu nợ nần bọn cho vay nặng lãi thì cả gia đình đều tự chuốc lấy họa."
"Đàn ông tráng kiện, không làm nổi việc nặng, giúp đỡ đan lưới cũng chẳng mất mặt. Anh tôi khi rảnh rỗi cũng hay giúp đan lưới. Cần cù một chút, dù không sống sung túc nhưng ăn uống đủ no là được rồi."
Là bà con, anh cũng khuyên bảo thật lòng, nếu là người khác, anh cũng lười nói, còn dám nói kiếm lời, đầu óc thật sự bị vấy bẩn rồi.
Vương Mỹ Anh cau mày nhìn cặp vợ chồng vô cảm, thấy dù mình có van nài thế nào họ cũng không giúp, chỉ bảo cô ta về khuyên chồng làm ăn tử tế nuôi gia đình. Nếu lời khuyên có tác dụng, cô ta đã không phải ra ngoài vay tiền, cũng không nghĩ đến chuyện cho anh ta kiếm lời, cô ta chỉ đành bỏ về tay không.
Hai vợ chồng nhìn người đi, cũng im lặng nhìn nhau.
"Một bên muốn đánh một bên muốn chịu đòn, nói cũng vô ích thôi."
"May mà anh không đánh bạc, chỉ thỉnh thoảng chơi bài, gân đây đã lâu lắm rồi không chơi."
Lâm Tú Thanh liếc anh: "Anh mà đánh bạc, em cũng ly dị liền."
Diệp Diệu Đông xấu hổ cười cười, may mà kiếp trước hư hỏng nhưng vẫn tự biết điều, không dính vào những thứ không nên, sống cuộc đời lười biếng...
Chuyện cũ rồi, anh lập tức đổi chủ đề: "Làng mình thực sự đồn nhà mình đào được vài chục hạt ngọc, bán được vài ngàn à?”
"Đúng vậy, sáng nay có xe tải chở vải vóc tới bán, em mua vài đôi đệm giày, mọi người hỏi sao em không mua thứ khác, bảo nhà mình đã giàu có rồi, sao vẫn tiết kiệm thế."
"Em cũng cảm thấy kỳ lạ, nghe mãi mới hiểu, sau đó còn nghe nói nhà mình đã thành triệu phú, hỏi em khi nào đi mua đồ điện tử, đến lúc đó sẽ tới nhà mình xem tỉ vi, em mù tịt luôn." Truyền miệng ở nông thôn thật kinh khủng.
Diệp Diệu Đông bật cười: "Chỉ vài hạt ngọc thôi mà lan truyền rộng thế, mẹ thật là, không giữ kín được chuyện gì cả."
"Mang đi đổi thuyền cũng tốt, khỏi ai thèm muốn, không lỡ ngày nào cũng có người tới vay tiền, em cũng chịu không nổi, có cớ từ chối cũng tốt. Hơn nữa vài tháng nữa bụng sẽ to lên, ngày ngày có khách tới càng giấu không được."
"Phải rồi, khiêm tốn một chút, sau này cũng đừng kể hết chuyện với mẹ nữa, phụ nữ nhàn rỗi trong làng hay khoe khoang lắm."
"Mẹ tự thấy mà?"
"Biết rồi, biết rồi, để ăn cơm trước đã, chuyện thuyên chắc sắp xong."
"Ừ, hai đứa nhóc cũng không biết chạy đâu mất rồi, vừa mưa xong, chỗ nào cũng ướt át, lát nữa về mà dính đầy bùn đất là em đánh cho..."
Lâm Tú Thanh vừa mắng vừa chạy ra cửa gọi, càng gọi càng to, chẳng mấy chốc, 7-8 đứa trẻ từ bãi biển chạy lên.
Cô vừa đập bụi trên người chúng vừa mắng, hai đứa nhỏ cũng chẳng sợ, cười hí hí làm cái mặt quỷ rồi chạy thẳng vào nhà lên bàn ăn cơm.
Kết quả bị Diệp Diệu Đông tát một cái lên tay: "Rửa tay đi, tay thế này mà ăn cơm à? Nhìn thôi cha cũng không dám ăn chung với mấy đứa rồi."
"Lè lè lè-"
Bạn cần đăng nhập để bình luận