Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 117: Lại kiếm tỉên(1)

Chương 117: Lại kiếm tỉên(1)Chương 117: Lại kiếm tỉên(1)
"Sao con ốc Hoàng Đế này chỉ có vỏ, thịt đâu rồi?" Mẹ Diệp cũng giúp họ phân loại.
"Trong chậu, mẹ cứ tìm xem, buổi trưa thái lát rồi chiên lên."
"Đã mở ra rồi, không có gì bên trong sao?" Mẹ Diệp chỉ thản nhiên hỏi, xác suất quá thấp, bà cũng không tin mình có thể tùy tiện mở ra một hạt ngọc Merlot Pearl.
"Vâng!"
Anh nói dối mà không có sự chuẩn bị trước, còn Lâm Tú Thanh lại chột dạ liếc mắt nhìn anh.
Anh nhíu mày một lúc rồi mới nói với cô: "Đi tắm trước đi, đừng để bị cảm lạnh, ở đây có mẹ và hai chị rồi."
Cô hiểu ý anh, gật đầu rồi quay về nhà giấu hạt ngọc Merlot Pearl trước, cô vẫn luôn lo sợ nó sẽ bị rớt ra ngoài vì vậy cô đã che túi suốt dọc đường, sợ nó sẽ biến mất.
Để lại một con ghẹ xanh không chân, thịt cũng không cùng với vài con cá linh tỉnh, cua đá tôm nhỏ, những con còn lại có giá trị đều được mẹ Diệp nhặt riêng ra rồi bỏ vào xô cho anh.
"Bây giờ trời đã hết mưa, anh mau trở về đi, nhớ mặc áo choàng vào."
Diệp Diệu Đông liếc mắt nhìn cái áo choàng cũ kỹ treo dưới hành lang, anh cũng không ghét nó, nó thuận tiện hơn nhiều so với một chiếc ô, sẽ không bị thổi bay.
Khi anh ra ngoài với hai cái xô, những người phụ nữ trong gia đình cũng bắt đầu làm cá và nấu ăn, nhân tiện, họ đổ đầy nước vào ngao biển và rắc một ít muối thô để nuôi chúng.
Bình thường ngôi làng tràn ngập không khí của cuộc sống, trước cửa hoặc đằng sau sau mỗi nhà đều phụ nữ ngồi ở đó đan lưới, còn giờ thì cửa sổ nhà nào cũng đóng kín, trên đường cũng không có một bóng người.
Khi Diệp Diệu Đông đi đến nhà A Tài, anh ta đang mài dao chém cá ở cửa sau, khi nghe thấy có người tìm mình, anh ta cầm dao đi ra. "Cậu đang làm gì vậy, A Tài, tôi đến đây để giao hàng cho anh, không phải để cướp của, sao anh lại hùng hùng hổ hổ cầm dao đi ra như vậy?"
"Hả? Ha ha -" A Tài lúng túng liếc nhìn con dao trong tay rồi giải thích: "Tôi vừa mới giết cá, sao ngày mưa bão mà cậu lại đến đây? Cha cậu cũng thật là, mưa bão mà cũng ra biển, không sợ chết à?"
"Không, không, đây là những thứ tôi nhặt được trên bãi biển khi thủy triều vừa rút xuống."
"À! Cậu cũng rất thông minh, cậu biết rằng bão lớn thì sẽ có một đó để nhặt lên, để tôi xem xem có thứ gì tốt. Anh ta nhét con dao làm bếp vào cạp quần sau đó vươn cổ nhìn vào cái xô.
"Không tồi, ở đây có năm, sáu con ghẹ xanh đúng không? Cũng khá to, bên dưới còn có một con cá chình Moray sao? Còn gì nữa không? Trời ạ... Nó là cái gì? Cá mú mỡ? Nó là cá mú mỡ phải không?" A Tài cũng rất ngạc nhiên trước hoa văn trên người con cá này, anh ta trực tiếp ngồi xổm xuống để xem xét kỹ hơn.
Diệp Diệu Đông trong lòng có hơi kiêu ngạo, chỉ là một con cá mú mỡ mà anh ta đã ngạc nhiên đến mức này, nếu như anh biết mình còn có một hạt ngọc Merlot Pearl có đường kính hơn 2cm, chẳng phải là anh ta sẽ bị sốc đến mức rớt quai hàm luôn sao?
"Cho tôi một cái giá! Bao nhiêu tiền thì cậu mual"
Anh đá cái xô, con cá song bên trong sợ hãi, đuôi cá vung vẩy, nước biển bắn lên mặt A Tài, nhưng A Tài lại không hề bực mình, mà chỉ đưa tay ra lau mặt.
"Ở đây, con cá này rất hiếm, thỉnh thoảng có thể đánh bắt ở bến tàu Ngư Tỉnh, chúng ta cứ cân nó trước đã."
Diệp Diệu Đông gật đầu, anh cầm xô đi theo anh ta vào nhà.
Việc cân cá sống không hề dễ dàng, nhưng thật may là nhà anh có một cái giỏ, anh nhanh chóng cho nó vào giỏ và đặt lên cân sau đó lại nhanh chóng bỏ nó vào xô.
"Một cân 8 lạng, tôi trực tiếp tính cho cậu 8 tệ?"
"Không có chuyện 5 tệ một cân đâu? Chỉ cần cộng thêm một chút, là cậu có thể bán cho những ông chủ giàu với cái gias gấp đôi, chúng ta đều là người cùng làng, tại sao cậu lại không biết xấu hổ mà chèn ép tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận