Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 811: Đến nhà đòi tiền

Chương 811: Đến nhà đòi tiềnChương 811: Đến nhà đòi tiền
Người ta mặc cả thì phần lớn đều cười nịnh nọt, cười nhăn nhó cầu xin giá hạ xuống một chút, hai người này thì suýt nữa đã kết nghĩa anh em rồi, nịnh nọt thì thôi, bánh còn vẽ to tướng, chuyện không có, mở miệng là có ngay.
Xưởng trưởng Ngô suýt nữa thì đồng ý với họ, trực tiếp tính tròn một vạn luôn, may mà dựa vào kinh nghiệm nhiều năm mà anh ta vẫn giữ vững, chỉ nói ngày mai tính kỹ giá cả, nhất định sẽ ưu đãi.
Diệp Diệu Đông và A Quang mới tiếc nuối ngậm miệng lại, chỉ có thể lần sau lại chiến tiếp.
"Hai đồng chí trẻ đúng là nhân tài, sau này chắc chắn sẽ rất có tiền đồ, tuổi còn nhỏ đã mua nổi thuyền lớn rồi, lại không cần trưởng bối trông nom, can đảm lại giỏi, nghé con mới đẻ không sợ hổ, trường giang sóng sau xô sóng trước, sau này nhất định sẽ thành người tài."
"Ha ha - Xưởng trưởng Ngô khách sáo rồi, anh mới là người tài, địa vị thân phận của anh, đó là mục tiêu phấn đấu cả đời của chúng tôi."
"Là mục tiêu phấn đấu cả đời cũng không với tới được, xưởng lớn như vậy, nếu tôi có được, tổ tiên dưới suối vàng cũng phải cười tỉnh dậy."
"Các cậu còn trẻ, sau này đều có khả năng, chúng tôi đã già rồi."
"Anh khiêm tốn rồi, anh đã vượt qua đa số cán bộ rồi, cán bộ bình thường còn không bằng anh..."
"Cán bộ sao mà sánh được? Lãnh đạo cấp huyện còn phải nể mặt..."
"Không có không có...' Xưởng trưởng Ngô bị họ nói đến mức suýt nữa thì ngượng ngùng. Hai người trước khi đi đến cửa xưởng, lại hết lời tâng bốc khen ngợi thêm một hồi, rôi mới mỗi người lên một chiếc xe đạp rời đi.
A Quang đạp xe nghiêng sang, hai chiếc xe cách nhau chưa đến một mét, anh ta hỏi: "Mai mày còn đến không?" "Đến chứ, không phải đã nói rồi sao, mai tính toán lại giá chính xác rồi báo giá lại."
"Mày không phải định lên thành phố giao hàng à?"
"Giao hàng thì cũng là chuyện sáng sớm thôi, trước trưa là về rồi." Hôm nay họ cũng gần 10 giờ mới đi, giờ cũng mới hơn 3 giờ, về đến nhà chắc cũng tầm 5 giờ, ngày mai từ thành phố về, rồi đến xưởng đóng thuyền không thành vấn đề.
Đặt thuyền là chuyện lớn, đâu thể đến một hai lần nói mấy câu là có thể quyết định được, kéo dài tranh luận mặc cả mới có thể đưa ra phương án cuối cùng.
"Dù sao mày cũng lên thành phố rồi, hay là đến xưởng đóng thuyền ở thành phố xem thử? Xưởng đóng thuyền ở huyện mình, chắc chắn không bằng thành phố, chắc là nguyên liệu, chất lượng, kỹ thuật đều không thể so được."
"Cũng có ý định này, dù sao cũng phải lên thành phố một chuyến, chỉ là không biết xưởng đóng thuyền ở thành phố nằm ở vị trí nào, tìm một hồi chắc không dễ, cũng không biết lúc đó chú Chu có gấp không."
"Nếu không biết thì có thể ra chợ tìm người hỏi thăm một chút?"
"Cũng được, cuối cùng mày cũng nói được câu có ích rồi."
"Cút đi, tao đi với mày đi đi lại lại, mày không nói lời tốt thì thôi, còn phải chê bai hai câu."
Diệp Diệu Đông nhướn mày, nhìn sang,
"Không phải tao dẫn mày đến mở rộng tâm mắt sao? Không phải mày nên cảm ơn tao à?”
"Mẹ nó!"
"Gà thì bảo là gà, dừng dạy hư thế hệ sau, đó là cháu gái ngoại của tao đấy."
A Quang trợn mắt liếc anh:
"Xéo đi! Học mấy hôm, biết mấy chữ đã tưởng mình là người có văn hóa rồi, qua một bên chết đi, người cả ngày chửi thề là chó!"
"Đúng, là chó! Là mày đấy!" Diệp Diệu Đông nói xong liền đạp xe phóng nhanh về phía trước. A Quang bị anh chọc tức điên cũng tăng tốc đuổi theo.
Hai người họ mà ở cùng nhau, thật sự không thể yên ổn được một lúc. Diệp Diệu Đông cũng mặc kệ người phía sau đang tức giận đuổi theo, cứ đạp xe phóng nhanh về nhà.
Thực ra hôm qua đạp xe quá sức, sáng nay đùi anh còn hơi đau, nhưng đàn ông thì chút đau này tính là gì?
Lúc cần phải cố gắng thì phải cố gắng. Đến lúc anh đạp xe về đến nhà, trước cổng nhà anh đã có rất nhiều người vây quanh, đứng đó ngóng trông, hơn nữa trước cửa có rất nhiều xe kéo xếp hàng.
Trong làng cũng có một số người hiếu kỳ tám chuyện, đứng đó nhìn ngó xì xào. Mọi người vừa thấy anh liền nhường đường ngay.
"A Đông về rồi..."
"Ôi chao, A Đông, cậu về rồi, chúng tôi đợi nãy giờ rồi."
"Đúng vậy, cuối cùng cũng thấy bóng dáng cậu rồi, vợ cậu còn bảo sáng cậu đi rồi mà chưa về."
"Đợi nãy giờ rồi, đã đến giờ cơm tối rồi, cuối cùng cũng thấy người rồi..."
"Cậu mau vào đi, mọi người đều đang đợi cân đấy..."
Cả Tiểu Tiểu và A Chính cũng đến, một tay đút túi vừa hút thuốc vừa tán gẫu bên cạnh.
"Mày đi đâu vậy? Cả nửa ngày không thấy, bận thế à?"
"Nghĩ là có chút thời gian rảnh, nên cùng A Quang đến xưởng đóng thuyền xem một chút."
"Hả? Đến xưởng đóng thuyền làm gì? Sao không gọi bọn tao? Bọn tao cũng đang rảnh mà."
"Lúc đến nhà bọn mày, một đứa bế con chơi, một đứa vợ bảo là lên núi đốn củi rồi, sao gọi bọn mày được?" "Cũng đúng."
Diệp Diệu Đông ngạc nhiên nhìn họ, vừa đẩy xe đạp vào vừa nói: "Tao không có ở nhà, cứ để cha tao cân cho bọn mày là được mà, sao cứ phải đợi tao?"
"Vợ mày bảo đợi mày về."
"Cha mày cũng bảo đợi mày về, họ dù sao cũng kiểm tra phân loại trước đã..."
"Mày đến xưởng đóng thuyền làm gì?"
"Lát nữa nói với bọn mày, tao vào trong phụ một tay đã.' Vừa bước vào sân, anh cũng thấy bên trong để hai chiếc xe kéo, bên cạnh xếp mấy bao tải lớn, giường tre cũ ở nhà cũng được khiêng sang, dùng để đổ cá khô.
Cha, anh cả, anh hai, chị dâu cả, chị dâu hai, cả bà nội, cả nhà đều đang phụ giúp phân loại. Ngay cả Diệp Tiểu Khê cũng được để vào cái rổ bên cạnh, ngồi trong đó nhìn mọi người.
Anh lại ngẩng đầu lên, nhìn mấy con cá khô treo trên đầu, ít đi nhiều, nhà mình hình như cũng đã thu xuống trước một ít.
"Đông Tử, về rồi thì nhanh qua đây cân đi, cân xong chúng ta sẽ đóng gói hàng mang vào, để khỏi chất đầy sân, đi lại cũng không được."
"Đến đây, để con đẩy xe đạp vào trước, để ngoài kia chiếm chỗ." Ở góc đã để mấy bao đã phân loại xong, cha Diệp và Diệp Diệu Bằng buông công việc phân loại đang làm xuống, cầm một cái cân đòn lớn, hai người khiêng cân.
Diệp Diệu Đông nhìn cân, vừa nhìn vừa cầm giấy bút ghi lại. Chỉ là chưa kịp ghi được mấy nét, bà nội đã bưng một cái đĩa ra, trên đó để 3 cái bánh bao gạo, đưa qua bảo anh ăn trước.
"Trưa con không về ăn cơm, giờ vừa về lại phải làm việc, không biết mấy giờ nữa mới ăn được cơm, ăn trước vài cái lót dạ, vẫn nóng hổi để trong nồi giữ ấm, đừng để đói quá."
"Vâng ạ."
Nhà mình thì chưa tính, nhà anh em bên cạnh cũng để cuối cùng, còn có sáu nhà xếp hàng chờ, mỗi nhà cơ bản đều có hai ba trăm cân hàng.
Nói nhiều thì không nhiều, nói ít cũng không ít, dù sao vẫn cần phải phân loại, may mà nhà họ bây giờ người làm việc được, người phụ giúp được cũng nhiều.
Những người khác phân loại, ba người họ cân, tiến độ cũng tính là nhanh. Lúc Diệp Diệu Đông về mới 5 giờ, trời còn chưa tối, đến khi cân xong hết hàng cũng mới 6 rưỡi.
Anh cân xong hết, liền nói với mọi người còn đang đứng xì xào, vừa mới cân xong, còn chưa bắt đầu tính giá, lát nữa ăn cơm xong sẽ đưa tiền đến từng nhà cho họ.
Dù sao khối lượng vừa cân, mỗi nhà họ cũng tự ghi lại rồi, mọi người về tính một chút là biết, giờ cũng muộn quá rồi.
Mọi người cũng đều thông cảm, dù sao cũng đều quen biết cả, không có người ngoài. Chỉ là lúc mọi người chuẩn bị về, điều ngoài dự đoán của tất cả là, vợ Háo Tử lại dẫn theo một đám anh em bên ngoại đến!
Bộ dạng hung hăng, khiến những người vốn định đi ra ngoài đều dừng bước. Diệp Diệu Đông không khỏi cũng đứng thẳng người, nhíu mày nhìn chằm chằm mười mấy người đang từ sân đi vào, bước lên phía trước, cau mày tìm một lúc, mới thấy Háo Tử đang đứng ở góc.
Cái thằng đàn ông vô dụng này, khó trách cứ nghe lời người khác, bạn bè bảo làm gì thì làm nấy, vợ vét sạch nhà, anh ta cũng chỉ biết làm lừa kiếm tiền.
"Các người dẫn đông người thế này đến làm gì?"
Một người lớn tuổi hơn cười lên tiếng: "Chúng tôi đến hỏi xem hôm nay cá khô nhà ông Bùi bán được bao nhiêu tiền? Đây là con rể tôi bắt được, theo như thỏa thuận ban đầu, chúng tôi cũng được chia một nửa."
Diệp Diệu Đông cười khẩy một tiếng:
"Đừng nói là cá khô có chia đôi hay không trước đã? Cho dù chia đôi, thì phải chia một nửa cho nhà họ Vương các ông sao? Cái thuyền này là của nhà các ông à, hay là hợp tác với nhà các ông à? Không phải chsu Bùi lấy thuyền hợp tác với Háo Tử sao? Sao lại đến lượt nhà họ Vương các ông đến lĩnh tiền? Nhà Háo Tử hết người rồi, phải nhà các ông đến lĩnh tiền à?" Anh không phải nói giúp cho Háo Tử, anh chỉ là không chịu nổi bọn người này ở đó chiếm chỗ người khác, cái bộ dạng lý lẽ đương nhiên trông phát ghét.
Sao lại có nhiều người vô liêm sỉ thế nhỉ? Cha Diệp và cha Bùi vốn đang phụ giúp khiêng cá khô vào nhà, phát hiện nhà họ Vương đến gây sự, lúc Diệp Diệu Đông đi nói chuyện, cũng đi đến bên cạnh anh.
Mẹ Diệp cũng nghe rõ, mấy người này là đến gây sự, nhà họ Bùi chính là nhà con rể bà. Bà trực tiếp chống nạnh, trợn mắt tức giận:
"Các người đến đông người thế này, tôi còn tưởng là đến đòi nợ cướp của cơ. Mở miệng ra là đòi tiền, người không biết còn tưởng chúng tôi nợ các người, đông người đến thế, là định không cho thì cướp luôn à?"
"Ôi dào, bà con làng xóm ơi, mau đến xem ở đây có một đám người định đến nhà chúng tôi tống tiền này, thấy chúng tôi bán cá khô kiếm được tiền, muốn đến thu một khoản bảo kê đấy, làm tôi sợ muốn chết..."
"Không phải..."
"Không phải cái gì, chúng tôi có nợ các người đâu, các người lại kéo cả đám đến nhà chúng tôi đòi tiền, là thấy chúng tôi dễ bắt nạt à! Trời đất không có mắt rồi à? Tưởng nhờ đông người là có thể ức hiếp chúng tôi ít người à..."
"Không có..."
"Không có cái gì, nhiều đàn ông khỏe mạnh như thế, khí thế hung hăng thế kia, ôi chao, làm tôi sợ chết khiếp, mọi người đừng vội đi, mau đến giúp một tay, chặn lại chút, không thì họ phá nhà chúng tôi đấy..."
Diệp Diệu Đông vốn cau mày chau mặt, nghe mẹ anh nói mấy câu, diễn xuất tuyệt vời, mặt lập tức giãn ra, có những người chỉ có thể trị bằng loại tài năng của mẹ anh thôi.
Người ta còn chưa nói được mấy câu, mẹ anh đã ra tay trước rồi, mắng người ta một trận, ôi dào, nghe mà sướng tai làm sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận