Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 353: Rắn biển xanh(1)

Chương 353: Rắn biển xanh(1)Chương 353: Rắn biển xanh(1)
Diệp Diệu Đông nhìn đàn rắn xa xăm, vuốt cằm, mắt nheo lại suy nghĩ: "Nhiều rắn biển tụ tập như vậy, chắc chắn dây câu của chúng ta sẽ móc được vài con."
Tiểu Tiểu trợn mắt nhìn anh: "Hay thật, mày vẫn còn nghĩ tới à?"
"Có thể mang vài con về nhà ngâm rượu thuốc, người ven biển chúng ta khi già thường hay bị thấp khớp, ngâm chút rượu rắn biển cũng tốt."
"Cũng đúng."
Hai người cũng hơi mong chờ, quá nhiều thì thôi, họ không chịu nổi, chỉ cần không vớt cả đống lên cùng lúc, vài con treo trên móc câu, cứ giết chết từng con rồi kéo lên thuyền cũng không sao.
Cũng không biết bao giờ đàn rắn mới tản đi, Diệp Diệu Đông lấy trong túi ra chiếc bánh tổ to bằng lòng bàn tay đã lạnh ngắt gói trong tờ báo, ngửi vẫn thơm, anh nhìn chằm chằm mặt biển, cắn một miếng lớn.
Hai người bên cạnh ngửi mùi thơm, đồng loạt quay đầu nhìn anh, cùng nói: "Sao mày còn có bánh tổ ăn thế?"
Anh khoái chí nói: "Vợ tao thương tao, sợ tao đói trên biển, hôm qua mua hai cái bánh tổ, sáng nay chiên cho tao mang theo ăn trưa trên thuyền."
Hai người cau mày đến mức có thể kẹp chết ruồi, nhìn anh với ánh mắt khinh bỉ, tưởng ai cũng không có vợ à?
Nhưng sao vợ họ không chuẩn bị cho họ?
Má nó, còn thua cả chuyện vợ con à?
Diệp Diệu Đông cảm thấy cái bánh tổ lạnh ngắt trong tay càng thơm hơn, nhai hăng hái hơn, còn ăn có tiếng chóp chép.
Hai người bên cạnh nhìn mà càng đói, ánh mắt như dao cắt xuyên qua người anh, Diệp Diệu Đông vẫn làm như không thấy, vẻ mặt càng tự mãn.
"Ôi, rắn, rắn -" Tiểu Tiểu đột nhiên hoảng hốt nhảy dựng lên, chỉ về phía mặt biển la lên, làm Diệp Diệu Đông giật bắn mình, thân người lùi lại, suýt làm rơi cái bánh tổ trên tay.
Nhưng thực ra không có gì cả, hai gã bên cạnh võ đùi cười lớn.
Diệp Diệu Đông tức giận run lên!
"Má mày, quá đáng quá, suýt hù chết tao rồi!"
"Haha-"
Còn cười nữa à?
Bạn tồi, đoạn tuyệt luôn!
A Chính lúc này không nhịn được cười hí hửng: "Tao cũng bị dọa nhảy dựng lên nè."
Tiểu Tiểu tự mãn nói: "Xa xa có hàng vạn con rắn tập trung kia kìa, mày còn ăn ngon lành thế, tao tưởng mày không sợ nữa rồi."
"Má nó, cút xa tao ra."
Diệp Diệu Đông lườm anh ta, ăn ba bốn miếng nuốt hết phần bánh tổ còn lại, không nhín thèm họ nữa, chó quá rồi!
"Haha-"
Nhiều rắn biển tập trung như thế, ước tính cũng hai ba vạn con, ai cũng không dám hoạt động trong tình huống này, thuyền đánh cá trên mặt biển cũng tụ tập ở đó xem, vài chiếc gần nhau còn thảo luận sôi nổi.
Một lúc lâu sau, dần dần đàn rắn tản đi, lặn sâu xuống đáy biển.
Nhưng chim biển trên không vẫn không muốn đi, vẫn đập cánh trên không, vừa tiêu hóa xong lại lao xuống vớt một con trong mồm, cơ bản mỗi con chim đều cắp một con trong mồm, chưa kịp ăn.
Vì hầu hết đã no căng bụng rồi, cắp trong mồm có thể ăn sau, một vài chim ưng còn móc thêm một hai con trên móng.
Các tàu thuyền tụ tập lại cũng chưa rời đi, vẫn đậu lại gần đó. ...
Cảm giác tối nay cả làng lại có chuyện mới bàn tán rồi, may hôm qua khi chiếc thuyên của anh bị cá ma kéo đi không có nhiều thuyền xung quanh, thời gian cũng ngắn, anh không muốn trở thành đề tài bàn tán của mọi người, rồi loan tin lung tung, biết đâu nói anh bắt được vài con cá ma vài mét, lại phát tài.
Nhà ai cũng có vài người thân ngu xuẩn mà, đúng không?
Phát tài thâm lặng mới là vương đạo.
Sau khi thấy rắn biển không tụ tập nữa, các thuyền cá mới luyến tiếc rời đi vê khu vực đánh cá của mình.
Sợ nhưng vẫn muốn xem, thấy nhưng không muốn đi, Diệp Diệu Đông và hai người kia cũng thết
Đợi một hồi lâu, ba người mới liếc nhìn nhau.
"Đi thôi, làm việc đi, xem dây câu có thể móc được vài con không?"
Diệp Diệu Đông nói xong cũng chèo thuyền tìm phao của mình.
Người có tam suy lục vượng, may mắn đến thì có ngăn cũng ngăn không được.
Anh thu câu đầu tiên, liền thấy con rắn biển xanh đang vật vã, đuôi liên tục quấn quít, hơi đáng sợ.
Anh thực sự sợ rắn mà, lại còn loại rắn biển này rất độc, nhưng dù sợ vẫn phải bắt, đã cắn câu rồi sao bỏ được? Ban đầu anh còn hy vọng móc thêm vài con để ngâm rượu thuốc cơ mà.
Anh không vội vàng kéo rắn lên, phải có thùng đựng, trước tiên đổ hết cá trong thùng xuống thuyền, rồi chuẩn bị để con rắn vào.
Rắn biển xanh vùng vẫy trên mặt nước tạo ra sóng nhỏ, Diệp Diệu Đông nhăn mặt ghét bỏ vén nó lên, tay kia cầm kéo.
Anh căng thẳng thân người, đứng xa vươn tay cầm rắn chĩa vào thùng nước, không đợi tháo câu ra đã rắc một cái, cắt đầu nó.
Máu rắn bắn tung tóe, văng cả lên thuyền, may anh đứng xa không bị dính.
Những con rắn biển không còn đầu thì bán không được giá, chỉ có rắn biển còn sống mới có giá trị, nhưng anh không có khả năng bắt sống, anh sợ rắn lắm, tháo móc câu cũng là vấn đề lớn, một chút bất cẩn bị cắn một phát thì anh sẽ tàn đời luôn.
Dù sao anh cũng không định bán chúng, chỉ cắt đầu ra thôi, an toàn hơn.
Diệp Diệu Đông cầm dây câu, đưa xa ra, đầu rắn treo trên móc câu vẫn há miệng, hung dữ chờ cơ hội cắn.
Kiếp trước anh đã nghe quá nhiều tin tức rồi, đầu rắn không có thân vẫn có thể phóng lên cắn người.
Trong thùng, thân rắn vẫn cựa quậy, trông hơi đáng sợ, máu vấy đầy thùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận