Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 358: Người bán thuyền(2)

Chương 358: Người bán thuyền(2)Chương 358: Người bán thuyền(2)
Lâm Tú Thanh mang hết thức ăn trong nhà ra, sắp sẵn vài mâm khai vị để họ uống rượu từ từ.
Hai đứa trẻ chỉ cần một tô trứng chiên tôm là đủ, ăn xong lại chạy ra chơi với rắn. Cô cũng không dám đụng vào mấy thứ đó, chỉ để nguyên đấy.
Bốn người càng uống càng hăng, uống đến tối mịt mới hết 8 cân rượu gạo. Nhưng cũng đã trao đổi xong.
Bàn rượu vốn dĩ thuận lợi để bàn việc.
Triệu Thành Chu đổi thuyền lớn cần rất nhiều vốn, giờ cần tiền gấp nên hôm nay có tin liền tìm tới ngay.
Sau khi nghe giới thiệu về tình trạng thuyền, Diệp Diệu Đông và ông ấy thống nhất ngay, chỉ cần ngày mai Triệu Thành Chu đưa thuyền tới, họ kiểm tra không vấn đề gì thì có thể giao tiền luôn.
Trước khi đi, Diệp Diệu Đông rất khéo léo tặng mỗi người hai con rắn biển.
"Cháu nói rồi đừng khách sáo mà, không phải người ngoài, các chú là bạn của cha cháu, hai con rắn so với tình cảm này có đáng gì đâu. Sau này chắc chắn sẽ còn nhiều chuyện cần nhờ các chú."
Ch Diệp cũng nói líu lưỡi: "Phải rồi, cứ lấy đi, tự câu chứ có phải mua đâu, Đông tử còn nhiều lắm, đừng khách sáo."
Chú Lâm ợ một cái, mặt đỏ bừng vì rượu, mỉm cười nói: "Được rồi, vậy chúng tôi nhận, mỗi người hai con."
"Để cháu lấy dây rơm buộc lại."
Diệp Diệu Đông ra cửa lấy vài sợi rơm, vắt thành dây rồi buộc mỗi người hai con rắn mang về. Anh cũng buộc hai con cho cha mang về.
Sau khi tiễn mọi người, anh mới dựa vào cửa thở dài nhẹ nhõm, ợ một cái.
Lâm Tú Thanh ôm eo anh, vỗ vỗ ngực anh: "Sao anh cũng uống nhiều thế, mặt đỏ hết cả lên rồi kìa."
"Anh vui quá! Chúng ta sắp có thuyền mới rồi."...
Diệp Diệu Đông cười toe toét, ôm chầm lấy vợ, bóp sau gáy rồi hôn liên tục.
"Này, còn ở cửa mà, làm gì thế?" Lâm Tú Thanh nhẹ nhàng đẩy ngực anh, ngượng ngùng tránh né.
Anh cũng hơi say rồi, men rượu lên não, mừng rỡ bèn bế thốc vợ vào phòng.
"Á... anh say rồi, mau thả em xuống, hai đứa nhỏ vẫn đang chơi bên kia, đừng để chúng thấy..."
"Sợ gì!"
Vài tháng lao động, sức anh cũng tăng lên rồi, bế vợ hơi vất vả chút nhưng chỉ vào phòng thì vẫn không có vấn đề gì.
Lâm Tú Thanh cũng không vùng vây, biết anh đang sung sướng lắm.
Anh nhẹ nhàng đặt vợ xuống giường, lại hôn liên tục rồi sờ soạng.
Gần đây may mắn liên tiếp ập đến, Diệp Diệu Đông càng ngày càng đáng tin cậy, chu đáo, tình cảm vợ chồng ngày càng thăng hoa, đúng là cảm giác yêu đương nồng nhiệt.
Khi hai vợ chồng nồng nhiệt lăn lộn trên giường, Lâm Tú Thanh bị hôn đến choáng váng, quần áo gần như tuột hết, thì hai đứa nhóc đẩy cửa bước vào, vừa đi vừa gọi.
"Cha mẹ ơi, anh Hải bảo sẽ đem đèn pin ra bãi biển chiếu cá con, chúng con có thể... đi không... cha mẹ đang làm gì vậy? Sao lại chồng lên nhau thế?"
Nhìn ánh mắt trong trẻo của hai đứa, mặt Lâm Tú Thanh đỏ bừng, không biết vì hồi nãy hưng phấn hay vì xấu hổ, cô hất chân đá bay người đàn ông trên người, vội vàng cười trừ với con:
"Cha con say rồi, mẹ đỡ cha vê phòng, nặng quá nên bị đè."
Diệp Diệu Đông vớ lấy chăn che phần nhạy cảm, nghe cô nói mà cười khúc khích, anh chưa thấy vợ mình đáng yêu đến thế. Ừm... bây giờ cô mới 25 tuổi mà...
Lâm Tú Thanh nghe tiếng động bên cạnh, liếc nhìn anh, nhưng không biết sắc thái trên mặt cô lúc này chỉ khiến người ta muốn lao tới, ăn tươi nuốt sống.
"Hả? À..."
Diệp Thành Hồ như hiểu như không, nhưng vẫn còn nghĩ tới chuyện ra biển, liền hỏi tiếp: "Vậy con có thể đi cùng anh Hải ra bãi biển không? Anh ấy bảo sẽ đem đèn pin ra bãi biển bắt cá con."
Lâm Tú Thanh lập tức nghiêm mặt: "Không được đi, ban đêm càng nguy hiểm, nhảy xuống biển thì ai cứu hả?"
"Con sẽ cẩn thận mà."
"Không được, đi ngủ đi, không được đi đâu cả. Anh Hải con mà dám đi, bác cả của con cũng sẽ lột da thôi."
Con trai lớn mới 5 tuổi, con nhỏ chưa đầy 2 tuổi, mà dám nghĩ đêm đi biển không có người lớn à? Chán sống rồi sao?
"Chúng con chỉ nhìn xíu thôi rồi về ngay."
Lâm Tú Thanh hầm hầm đứng dậy lấy ra một bó tre, cô mang từ quê lên, cái này hữu hiệu hơn mắng chửi.
"Ngứa da à? Ở trong nhà cho mẹ, đi đâu cũng không được, mẹ đi lấy nước rửa chân, rửa xong ngủ."
"Cha..."
Diệp Diệu Đông nằm phịch xuống, hai tay đỡ đầu, tâm trạng rất tốt, mắt cười thành đường cong lưỡi liềm: "Gọi cha cũng vô dụng! Đêm nguy hiểm thật, không được đi."
"Nhưng ban đêm mới vui mà? Anh Hải nói, bác cả bảo tối dùng đèn pin chiếu sẽ có nhiều cá lắm."
"Đừng mơ nữa, không có người lớn, không ai được đi cả. Đi rồi bắt về chặt chân đấy!" Hai đứa phản đối vô hiệu, đành miễn cưỡng rửa mặt rửa tay chân rồi nhảy lên giường, bị mắng xong, lại cùng bám vào Lâm Tú Thanh cãi nhau.
"Mẹ là của anh!"
"Là của eml"
"Của anh!"...
Một vòng lẩn quẩn...
Diệp Diệu Đông bị chúng làm đau cả đầu, vốn uống rượu đã không tỉnh táo, anh gắn giọng: "Im miệng, là vợ cha đấy!"
"Của con!"
"Của con!"
"Hai đứa ngủ riêng giường nhỏ đi!"
"Con không muốn, cha xấu hổ quá, lớn rồi còn ngủ với mẹ!"
"Đây là vợ chai!"
Lâm Tú Thanh cũng đau đầu: "Anh trẻ con thế à? Im hết đi, ngủ đi!"
Cả nhà lập tức yên tĩnh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận