Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1365: Định tốt thời gian (length: 11291)

Thật sự có hơi lớn, với lại bây giờ đường xá không tốt, tính an toàn vẫn là không an toàn bằng xe đạp.
Diệp Diệu Đông nghĩ một lát cũng không khuyên nàng, dù sao đi xe đạp cũng được.
"Có muốn mua cho ngươi một chiếc xe đạp nữ nhỏ hơn không? Chiếc xe hai bánh lớn này yên quá cao, phía trước còn có một thanh ngang, lỡ trên đường muốn dừng lại, chân còn chưa tới đất, cẳng chân ngươi đã va vào cái thanh đó thì đau c·h·ế·t."
Lâm Tú Thanh véo hắn một cái thật đau, "Ăn nói gì đó?"
"Nói thật mà, chỉ có hai chúng ta trên g·i·ư·ờ·n·g, có gì không thể nói? Lại không ai nghe thấy, ngày mai đi mua ngay một chiếc xe đạp nữ đi, phía trên không có thanh ngang."
Nàng khẽ đáp một tiếng.
Dù sao mua một chiếc xe đạp cũng không tốn bao nhiêu tiền, chiếc xe hai bánh lớn kia đối với nàng mà nói thực sự quá cao, bảo nàng đi xe đó, nàng thà đi bộ còn hơn, bởi vì đã từng bị ngã đau rồi.
Đợi đến ngày hôm sau, hai vợ chồng chở một chiếc xe đạp nữ về, lũ trẻ ở nhà lại vui mừng hết lớn, nhưng thấy Diệp Diệu Đông ở đó, cũng không dám nghịch ngợm.
Chúng nó tr·ộ·m nhìn hắn, sau đó chạy chậm đến bên cạnh Lâm Tú Thanh.
"Mẹ mua xe mới hả?"
Lâm Tú Thanh cười nói: "Ừ, mau vào nhà đi."
"Mẹ, con giúp mẹ..."
"Không cần, mẹ tự mình làm được."
Vừa mua xe mới, bản thân nàng còn chưa ngắm nghía đã đâu.
"Mẹ ơi, bọn con có thể dùng xe đạp mới của mẹ để tập đi không? Xe của bố lớn quá, tụi con chỉ có thể luồn dưới thanh ngang mà đạp, lạch bà lạch bạch, khó đi lắm."
"Không được."
Lâm Tú Thanh một lời từ chối, xe đạp mới là bảo bối mới của nàng, sao có thể cho bọn chúng làm hỏng được?
Bọn chúng có tập đi thì cũng người ngã, xe đổ, nàng xót của.
Hai đứa nhóc không dám nhây, bị từ chối thì cũng ngoan ngoãn đi vào nhà, sau đó vui vẻ sờ mó một hồi, nghịch ngợm một lúc, rồi lại chạy ra ngoài.
Làm xong bài tập thì bọn chúng được ăn no, lại còn có tư cách nhìn người khác.
Sau khi Lâm Tú Thanh mua xe đạp, Diệp Diệu Đông cũng không chở nàng bằng xe máy ra xưởng nữa, mà hai vợ chồng mỗi người một xe đạp, song song đạp đi xưởng.
Người gác cổng thấy đều rất lạ.
"Ông chủ Đông, hôm nay ông với bà chủ sao lại đạp xe vậy, đi xe máy chán rồi à?"
"Gần thế này, cũng đâu cần ngày nào cũng chạy xe máy, đi xe đạp cũng tiện."
"Nói vậy thì đúng, cái xe máy kia đâu phải ăn dầu? Rõ ràng là ăn tiền chứ bộ, mà thôi, ông chắc chẳng thiếu chút đó."
Diệp Diệu Đông cười ha ha, dừng lại một chút, rồi cùng Lâm Tú Thanh đi vào.
Trên đường gặp người chở hàng vào kho, hoặc những người đi lại làm việc khác, đều sẽ dừng lại gọi một tiếng, ông chủ Đông, bà chủ.
Hai vợ chồng đều gật đầu, đã quen rồi.
Mấy tháng nay họ cứ ba bữa nửa tháng lại tới, công nhân đã sớm quen mặt họ, gặp là chào hỏi.
Họ cũng từ việc lúc mới đầu nghe thấy thì lén nháy mắt với nhau, đến bây giờ thì nghe quen, mặt không đổi sắc gật đầu.
"Bây giờ cô đã quen thuộc với xưởng rồi, người trong xưởng cũng biết cô, tôi không nói thì mọi người cũng đều tôn trọng chào hỏi cô rồi."
"Chỉ là cô đi đường cẩn thận một chút, may là có A Giang làm việc trong xưởng, lát nữa cô cùng hắn đi làm về, cũng an toàn hơn."
"Hay là để công nhân trong xưởng đưa đón hai người đi làm cho xong?"
Lâm Tú Thanh vội ngăn cản, "Thôi đi, sao có thể để người ta mỗi ngày đưa đón mình bằng xe ba gác được, đến lúc đó người ta lại nói tôi oai như bà lớn thì xấu hổ chết."
"Tôi đi làm bằng xe đạp với A Giang là được rồi, trên đường đi cũng có công nhân, giữa ban ngày người qua lại trên đường lớn cũng nhiều, chứ có phải ban đêm đâu mà không an toàn."
Diệp Diệu Đông gật đầu, "Thế thì cũng được, dù sao sau này cô cũng đâu cần ngày nào cũng tới, như bây giờ, cứ hai ba ngày thì tới xem sao, đi một vòng kiểm tra, tiện thể hỏi xem tình hình xuất hàng thế nào."
"Ừ, tôi thấy năm nay khó thu hồi vốn rồi, mặc dù vẫn liên tục xuất hàng, nhưng mà nhiều công nhân như vậy, tiền lương và nguyên liệu giai đoạn đầu cũng tốn không ít."
"Đừng nóng vội, năm nay mới khai trương, từ từ rồi sẽ đến, dù sao cũng đâu có mong làm giàu sau một đêm."
"Bây giờ cũng cuối tháng 7 rồi, anh định khi nào lên thuyền Thị?"
"Nhà trên đó đang xây, dù cứ 3, 5 ngày lại gọi điện về báo tiến độ, nhưng vẫn chưa an tâm được, tôi nghĩ có thể đi sớm được thì cứ đi sớm, dù sao ở trên đó mình vẫn có thể đánh bắt."
"Vậy không đợi tháng 9?"
"Khoảng giữa tháng 8 đi, hơn nửa tháng nữa thôi, đi sớm cho chắc."
Hắn tính toán, đến lúc đó, cho dù chưa xây xong thì cũng không còn bao nhiêu nữa.
Bây giờ trời nóng, ngày nào cũng nắng chang chang, tiến độ chắc cũng nhanh, lên trên đó, mình ngủ luôn ở cái nhà mới lợp xong cũng được.
Tháng này không có bão, nhưng mà đến tháng 8 thì bão sẽ bắt đầu lác đác kéo tới, đến tháng 9, tháng 10 sẽ liên tục có bão, dù không có bão trực tiếp thì biển cũng sẽ bị ảnh hưởng, đến lúc đó Viễn Dương số 1 chắc chắn không thể ở biển dài ngày.
Không thể ở biển dài ngày, mà cứ chạy đi chạy về thì tiền xăng còn không đủ.
Chi bằng đợi tháng sau chọn một ngày trời đẹp, lên sớm cho rồi, dù nói là ở trên đó mà gặp bão thì cũng không ra khơi được, nhưng mà ít nhất cũng giám sát được công việc hoàn thành, đám người chèo thuyền đó cũng có động lực hơn, hoàn thành sớm.
Để tránh trường hợp gặp liên tục bão mà chẳng có ngày nào trời đẹp để đi xa được, đi sớm sẽ không phải lo nhiều như vậy.
Hắn nghĩ vậy, cũng giải thích như thế với A Thanh.
Lâm Tú Thanh cũng hiểu, bây giờ mùa bão nhiều thật.
"Vậy anh hai ngày nay gọi điện cho A Quang đi, để bọn họ chuẩn bị sớm, trong lòng có cái để trông ngóng."
"Tôi biết rồi, bây giờ chỉ đang nói chuyện với cô thôi, nói thì nói vậy, lát nữa anh ấy gọi điện về, mình nói chuyện với nhau, tôi cũng sẽ nói cho anh ấy biết."
Hai vợ chồng vừa đi dạo trong xưởng, vừa nói chuyện về những việc sắp tới, có công nhân chào hỏi thì cũng cười gật đầu.
Không qua hai ngày, A Quang gọi điện tới báo bình an, Diệp Diệu Đông liền nói cho anh ta biết, bảo anh ta chuẩn bị trước.
Bây giờ nhà hắn có điện thoại, A Quang cũng đều gọi vào điện thoại bàn nhà hắn, sau đó gọi Huệ Mỹ ra đón, dù sao hai nhà cũng ở gần nhau, tiện hơn so với việc nghe ở ủy ban xã.
Với lại A Quang với Diệp Diệu Đông cũng có nhiều chuyện để nói, đều là kể tình hình thu mua sứa, với người khác thì họ không chia sẻ, chỉ có với Đông tử mới nói chuyện hợp nhau.
Sau khi xác định được thời gian xuất phát, Diệp Diệu Đông chờ thuyền của anh ta và những người bạn thuyền quay về, cũng báo cho họ biết trước.
Mấy chiếc thuyền của họ bây giờ đi biển thì cũng ít nhất một tuần, hoặc mười ngày, nói sớm thì mới giúp họ sắp xếp được thời gian.
Trong nhà cũng bận rộn hơn, Lâm Tú Thanh lấy chăn mền quần áo dày ra, chuẩn bị mọi thứ trước cho hắn.
Biết đâu ngày nào đó giữa tháng sẽ đi, cũng phải xem mấy thuyền khác về lúc nào, có lẽ lúc đó sẽ phải đi sớm hơn ấy chứ.
Bà thì càng lo, bắt đầu mỗi ngày đi lễ bà Mụ, sáng tối đến Thiên Hậu Cung thắp hương.
Diệp Diệu Đông còn trêu bà một câu, "lúc này mới bái phật".
Bà cười cầm quạt mo quạt vào người hắn hai cái. "Ta đâu có phải bây giờ mới bái phật, tín ngưỡng của ta lúc nào cũng ở trong tim rồi, bây giờ chỉ là nhắc nhở bà Mụ thôi, con cũng phải nhớ sáng tối đi thắp hương đó."
"Con biết rồi."
"Trong thôn trước đó luôn nói, chín tháng chín trùng cửu, bà Mụ ngàn năm tế, con sẽ về đúng không?"
"Nhất định rồi."
"Tốt, tốt, con về là tốt rồi."
Bà mừng rỡ, như vậy là lần này đi không bao lâu sẽ về, chứ không cần phải trông mong đợi đến Tết.
"Coi như dành chút thời gian về nhà nghỉ ngơi mấy ngày, tẩm bổ sức khỏe."
"Ừ, đến lúc đó hãy tính, con còn chưa đi mà mẹ đã bắt đầu mong con về rồi."
"Haizzz, người già rồi, chỉ muốn con cháu ở bên cạnh, ngày nào cũng nhìn thấy thôi."
Mẹ Diệp lớn tiếng nói: "Đông tử là người làm chuyện lớn, đâu có thể ngày nào cũng ở nhà làm ông Bồ Tát cho mẹ ngắm."
"Làm chuyện lớn đến đâu thì cũng phải về nhà chứ."
"Vậy thì phải lo xong việc, mẹ tuổi đã cao rồi, đừng cản chân nó, ở nhà giúp nó trông lũ nhỏ, nấu cơm là được rồi."
"Ngoài kia làm sao tốt bằng ở nhà, Đông tử kiếm được nhiều tiền như vậy rồi, vẫn cứ ở bên ngoài mãi."
"Không đi ra ngoài thì sao mà kiếm tiền được? Ngồi ở nhà mà trên trời rơi tiền xuống à?"
Diệp Diệu Đông không để ý tới hai mẹ con cứ cãi nhau, tự đi về phía Thiên Hậu Cung.
Bà nói cũng đúng, có "bái phật" thì cũng phải bái, trước khi xuất phát phải sáng tối đi bái bà Mụ cho nhiều vào.
Hắn chờ đến lúc thắp hương, tiện thể thì thầm với bà Mụ chuyện mình quyên tiền.
Nói là mình cũng có lòng muốn xây lại kim thân cho bà Mụ, nhưng bây giờ lễ ngàn năm là do huyện tổ chức, tiền hắn quyên thì lại vào túi của huyện, không phải do thôn họ định đoạt, cách sắp xếp ra sao thì cũng do huyện quyết.
Chứ cũng không chắc là có thật sự vào người bà Mụ không, quyên càng nhiều lại càng không chắc, có khi lại chẳng mạ được cho kim thân.
Cho nên hắn nghĩ sẽ quyên một phần cho huyện, cũng coi như có góp chút công sức, một phần quyên cho Thiên Hậu Cung để giữ gìn tu sửa.
Các loại, qua chút năm, tiền của cải tích lũy đủ rồi, đến lúc đó hắn tìm một dịp lễ lớn, trực tiếp quyên cho thiên hậu cung trong thôn, nói rõ là dùng để chuyên tu sửa kim thân.
Không biết lúc này có dát vàng hay không, dù bây giờ có dát vàng, đến lúc đó hắn cũng có thể làm cho dày thêm một chút.
Đây cũng là dự định tương đối tốt.
Diệp Diệu Đông thành tâm thành ý chuẩn bị đồ cúng, liền thắp hương mấy ngày liền.
Lão bà nhìn thấy đều yên tâm vô cùng. Còn đem chuỗi tràng hạt niệm Phật mà bà vẫn mang trên tay giao cho hắn.
"Ta niệm rất nhiều kinh vào chuỗi tràng hạt này, nhất định có thể bảo đảm bình an, ngươi mang theo trên tay đi."
Diệp Diệu Đông dở khóc dở cười, "Ngươi niệm mấy chục năm kinh văn đều ở trong chuỗi tràng hạt này, bây giờ cho ta, ngươi liền không thể niệm tiếp vào."
"Chờ ngươi trở về, ngươi cho ta, ta lại tiếp tục niệm vào."
"Vậy ngươi niệm kinh không có tràng hạt thì làm sao?"
"Có mà, ta còn có một chuỗi dài 108 hạt treo trên cổ, đều có niệm."
Hắn nghĩ một chút, hình như là có.
Đều là lúc bái Bồ tát, lão bà mới treo trên cổ niệm, ngày thường liền là đeo vòng tay, ngồi trước cửa niệm kinh.
"Được thôi, vậy ta đeo."
Hắn trực tiếp quấn lên trên tay.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý).
Bạn cần đăng nhập để bình luận