Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1378: Mua đất (length: 22944)

Đem ra biển sống giao cho người khác, hắn chỉ cần ở nhà thu hàng, vậy liền thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, thời gian cũng dư dả.
Chờ hắn lại lim dim tỉnh giấc, ngủ đến tự nhiên tỉnh, nơi này cũng chỉ còn lại người thay phiên chèo thuyền cùng công nhân làm việc.
Diệp Diệu Đông còn nhớ rõ buổi sáng đẻ hai ổ chó con, thế mà lại còn cùng một chỗ đẻ, nói rõ hai con này là cùng thời điểm thụ thai.
Diệp Diệu Đông nhìn thấy chúng nó mắt cũng còn chưa mở ra, nhắm mắt lại còn đang bú sữa.
Có một công nhân thấy hắn đang nhìn chó, cũng lại gần, "Đông ca, có 13 con, tôi bắt một con cho anh xem, đặt trong lòng bàn tay nhỏ xíu, ấm áp."
"Không cần, vừa mới sinh ra không nên sờ nhiều, sờ nhiều chúng nó yếu."
Hắn nói xong cũng đi rửa mặt ăn cơm, sau đó bưng bát cơm đi cạnh công trường nhìn công nhân lợp nhà, tiện thể nói vài câu.
Hôm nay hắn không ở lại đây mãi, hắn phải đi thương hội tìm mấy người cùng ra chợ cá dạo chơi, bắt đầu kế hoạch mua nhà mua đất lớn.
Tiền trong tay cứ thế mà tăng lên, ngoài một phần gửi ngân hàng, cũng phải tiêu một ít, khẳng định.
Vừa lúc Kim Lai Hỉ lúc này cũng ở thương hội, không đi đâu, hắn liền gọi anh ta cùng đi xem, tiện thể cũng có mấy người rảnh rỗi đang ngồi đó nói chuyện.
"Mua phòng làm gì a? Có ai chịu bán đâu?" Kim Lai Hỉ có chút bực mình, "Tốt thế này mà đòi mua phòng? Chỗ của ông không phải còn một miếng lớn, đang xây nhà ở đó sao?"
"Đúng vậy đó, ông có tận ba mẫu đất rồi, còn chưa đủ xây nhà à?"
"Đầu năm nay ai mà bán nhà? Nhà họ nhiều thế, lấy đi cho thuê, mỗi năm cũng tùy tiện thuê được mấy trăm đồng, ai mà bán? Không phải là kẻ ngốc."
Diệp Diệu Đông vừa đi vừa nói: "Thử vận may thôi, kiểu gì cũng có người xa quê hoặc thiếu nợ hoặc xuất ngoại chứ? Không bán cũng đâu sao, xem chỗ nào có thì chúng ta mua đất cũng được."
Hắn nghĩ cũng đúng, đầu năm nay ai mà bán nhà.
Dù có nghèo thế nào, nhà ở quê vẫn để lại, huống chi giờ người nơi khác tràn vào nhiều thế, riêng tiền cho thuê phòng đã đủ họ kiếm đầy bồn đầy bát.
"Ông còn mua nhà làm gì?" Kim Lai Hỉ lại hỏi tiếp.
"Mua để dành tăng giá, tiền cứ để đó có tăng lên đâu, mua căn nhà cho thuê, chẳng phải tiền đẻ ra tiền sao?"
"Vậy cũng phải có người bán, người ta không tự đi cho thuê, lại bán cho ông để ông lừa?"
"Vậy nên mới phải xem vận may chứ, không mua được nhà thì mua đất, tìm mấy hộ dân bản địa, không dùng thì mua luôn xây nhà, mình ở đỡ phiền."
"Vậy không được, vợ tôi mà biết, lại cho rằng tôi muốn ở đây thêm nhà, cưới thêm vợ bé."
"Chẳng lẽ không đúng sao? Ông mà không cất thêm cái nhà, chẳng phải cũng coi như thêm cái nhà nhỏ rồi."
"Vậy có phải mua cái nhà bỏ không hay không lại là chuyện khác."
"Có lý, vậy ông đừng mua, tôi mua cho ông thuê."
"À? Cái này được đấy!"
Diệp Diệu Đông cạn lời.
Giờ mua cái nhà cho tình nhân ở, nhà vẫn là của mình, đợi mấy năm lên giá, vậy là lời to còn gì?
Ngủ gái, nhà lại tăng!
Thế mà lại không tính!
Thôi được, cho ông ta lừa vậy!
Hắn dứt khoát vừa đi vừa nói cho họ biết mua nhà mua đất tốt như thế nào. Còn những cái khác không dám nói nhiều, không dám thúc giục, mua nhà mua đất, hắn thật liều mình mà thúc đẩy.
Thật sự là một vốn bốn lời, chỉ lời chứ không lỗ.
Chẳng mấy chốc cả đám đã đi chợ cá một vòng, chuyện nhà cửa chắc chắn công cốc rồi, không ai bán.
Họ tới hỏi, người ta còn tưởng họ bị điên.
Nhưng mà cách đó không xa đất thì lại có chút, chỉ là không lớn, thường thì người ta trồng ít rau củ để ăn, và một vài thửa ruộng, chứ cũng không ai bán.
Nếu có bán, thì chỉ có mấy người thông gia thân thích hàng xóm hỏi nhau thôi.
Diệp Diệu Đông cảm thấy mình ở Ôn thị mua được nhà đúng là hời lớn.
Nơi này là hải đảo, vốn dĩ đất ít người đông, chắc phải đợi chính phủ quy hoạch, giải tỏa thì họ mới mua được nhà.
Xung quanh một vùng không có hy vọng, hắn chỉ có thể đi xa hơn, ở vùng ngoại thành thì lại thấy có không ít đất hoang, đều là đất không thích hợp trồng trọt, toàn rác rưởi.
Mọi người thấy hắn càng đi càng xa, dù không muốn đi cùng, nhưng vì đã đi ra rồi, đành phải đi theo một chuyến.
Nhưng mà nhìn hắn mắt sáng lên khi nhìn đống rác, ai nấy đều có chút khó hiểu.
"Ông định không phải mua đống rác này đấy chứ? Chỗ này cách đường đi còn phải hai mươi mấy phút."
"Hai mươi mấy phút tính gì?"
Giờ người nơi khác đến nhiều như thế, bên trong không đủ chỗ ở, sau này trọng tâm phải dời ra ngoài, với lại gần đây cũng có thôn.
Bây giờ đi bộ hai mươi mấy phút, chờ sửa đường xong, đạp xe đi vào thành chỉ là 5 phút thôi!
Chờ vài năm nữa, chỗ này cũng là trong thành, lúc đó còn vùng ngoại ô gì nữa.
"Ông định mua chỗ này thật hả?"
Kim Lai Hỉ cảm thấy hắn có chút điên rồ, đã mua ba mẫu đất rồi, còn muốn mua đống rác này.
Diệp Diệu Đông lại cười tủm tỉm.
"Đúng, mua miếng đất này đấy, đi đi đi, mời mọi người ăn cơm, chiều Kim hội trưởng giúp tôi đi một chuyến lên cục đất nhé? Bên này không thuộc thôn quản, phải đi cục đất hỏi một chút."
"Ông vừa rồi mua bãi rác, bây giờ lại mua đống rác..."
"Không phải cũng không có mảnh đất nào tử tế sao, đi xa hơn nữa chẳng phải lại càng hẻo lánh à? Trong thành toàn nhà là nhà, người địa phương ai mà bán? Giờ ai cũng dựng lều ra trước, đem nhà cho thuê kiếm tiền, đường đi còn chả có."
"Vậy cũng không thể mua cái này được? Mua cái này để làm gì?"
"Có ích chứ, trong thành ở được bao nhiêu người? Trong thành ở không nổi nữa thì phải dời ra ngoài xây tiếp nhà cửa cho người ta ở chứ."
"Thật á..."
"Anh xem này, chỗ hải đảo này có phải là bốn mùa có cá khác nhau không? Tàu thuyền ở ngoài khơi đến sẽ ngày càng nhiều, tự nhiên thương nhân cũng đổ về thôi, trong thành không thể chứa hết nhiều người thế được. Dù sao tiền tôi để đó cũng là để đó, thà đổi ra đất còn hơn."
"Cái lý thuyết tiền mặt bị mất giá của ông..."
"Đất đảm bảo giá trị tiền gửi! Mua nhét đấy chẳng cần làm gì cũng kiếm ra tiền!"
Cũng may là hắn hiện tại quen thuộc nơi này, biết đường đi lối lại, không thì hắn cũng chẳng dám mua đất.
Diệp Diệu Đông nói xong liền khoác vai bọn họ đi tiếp vào thành, "Đi đi, mời mọi người ăn cơm, muốn ăn gì thì cứ gọi."
"Mua nhà mua đất tốt thế thật hả?" Kim Lai Hỉ bán tín bán nghi.
Thật sự là ánh hào quang của Diệp Diệu Đông cộng thêm thực lực khiến anh ta thấy ảo diệu, trong tay nhiều thuyền thế, ngày ngày thu được bao nhiêu tiền, cũng khiến anh ta nghi ngờ không ngớt, có phải thật sự kiếm nhiều tiền vậy không, trong lòng cũng bắt đầu xao động. Tiền nhiều như vậy, ai mà không tỉnh táo quăng bừa đi.
"Tôi hỏi ông nhé, mua chỗ đó rồi xây nhà lên cho thuê, có ai thuê không?"
"Sẽ có người ở xa như thế à?"
"Đi bộ hai mươi mấy phút mà gọi là xa à? Trong thành chả chứa đủ người, không mở rộng ra khu vực lân cận thì người ta ở đâu? Với lại mấy năm nữa chắc chắn sẽ sửa đường, quốc gia không phải đang khuyến khích làm giàu, ưu tiên làm đường trước sao?"
"Vậy thì xem ra chỗ bãi rác ven biển ông mua vẫn là tốt đấy, gần khu dân cư lại gần biển."
"Đương nhiên rồi, nhặt được bảo đấy, hiểu không?"
Diệp Diệu Đông nghĩ một chút lại nói: "Để tôi phân tích cho mấy ông nghe, giờ mấy ông mua một miếng đất, xây cái nhà, chẳng phải có thể cùng người yêu cũ vui vẻ sống bên nhau sao? Ở thoải mái, thời gian qua đi lại tươi nhuận."
Mọi người gật gật đầu.
"Đợi sau này không thích người này, đổi người khác cũng không ai nói ra nói vào. Chứ có chủ nhà, có mà bị dòm ngó trong bụng ấy chứ? Thay liên tục, ngày nào cũng bị nói đổi người yêu thì ông cũng thấy xấu hổ."
"Với lại ông mà có nhà ở đây, có bao nhiêu cô gái trẻ làm ở đây tình nguyện muốn theo ông, vừa không mất tiền thuê nhà lại được ông chủ bao nuôi!"
"Nhà là sức mạnh của ông bày ra cho thiên hạ thấy, là biểu tượng thực lực của ông, cũng có thể làm các chị em yên tâm hơn."
"Anh xem, nhà ở nội thành giờ mua có được đâu, dù có nhiều tiền người ta cũng không nỡ bán, chỉ thích đem đi cho thuê kiếm tiền, mà giá thuê cũng hàng tháng lại tăng lên."
"Đồ hiếm thì quý, thế thì giá nhà trong này không phải cứ thế mà tăng chậm rãi à?"
"Sau này chờ vài năm nữa nhà tăng giá, chẳng phải kiếm được cả núi tiền sao? Chơi gái được, mà nhà lại tăng giá! Quá hời đi!"
Ba ông chủ trẻ tuổi đồng loạt gật đầu, kêu hay.
"Hóa ra ông là người như vậy!"
"Mấy ngày trước tôi thấy ông cũng nghiêm chỉnh, gọi ông xoa bóp còn đẩy qua đẩy lại..."
"Tôi cứ thắc mắc sao ông hết mua nhà ở đây, lại mua nhà ở kia..."
"Không phải..." Diệp Diệu Đông hoang mang, "Tôi đang phân tích cho mấy ông nghe thôi, chứ tôi không có ý đó, tôi không..."
"Nói rất đúng lý, dù sao mình cũng cần ở mà, mua một căn ở cho mình cũng an toàn hơn, nếu không dùng có thể cho thuê, hoặc là bán đi."
Kim Lai Hỉ cũng vỗ vỗ vai hắn, "Tôi biết ngay mà..."
Mặc dù phòng bên cạnh ngươi đóng cửa, nhưng có quá nhiều công nhân ở đó, tốt nhất là mua thêm cái phòng mới để nuôi họ, nếu không ra vào cũng bất tiện, mà đám công nhân đó lại do chính ngươi đưa từ quê lên, truyền tiếng về quê không hay đâu."
"Không phải, ta không phải mua để nuôi gái."
"Thôi đi, ai chẳng biết."
"Không phải, ta không có, ta vẫn là muốn kiếm tiền thôi."
"Ngươi nói vậy cũng có lý, lát nữa hãy để bọn họ suy nghĩ một chút. Dù sao nếu không kể về, làm sao lão bà biết được ở đây mua nhà?"
"Diệp lão bản vẫn là nhìn xa trông rộng, mua một mảnh đất rồi dựng nhà thế này cũng không tốn bao nhiêu tiền, diện tích nhỏ chút cũng chẳng sao."
Diệp Diệu Đông bị bọn họ vây quanh, người thì vỗ vai hắn, người thì nhìn hắn bằng ánh mắt của những người cùng chí hướng.
Hắn cảm thấy mình khó lòng giãi bày.
Còn oan hơn cả Đậu Nga.
Hắn chỉ muốn kiếm tiền thôi, ai mà theo chân họ để gái gú chứ?
Hắn chỉ là đứng ở lập trường của họ để cân nhắc, chứ không phải là chính bản thân hắn cũng nghĩ như vậy. "Ta thật sự không có ý đó, ta chỉ muốn kiếm tiền thôi."
"Ý tưởng này của ngươi rất hay, dù sao ở bên ngoài, lão bà có biết ngươi kiếm được bao nhiêu tiền đâu, có tiền rồi thì nên hưởng thụ một chút."
Diệp Diệu Đông không muốn giải thích.
"Được rồi được rồi, các ngươi muốn nghĩ sao thì tùy, đi, ta mời các ngươi đi ăn cơm, buổi chiều lại đi làm giấy tờ chứng nhận đất."
"Vậy chúng ta cũng mua một miếng đất nhỏ một chút, tốn hai ba ngàn chắc cũng có thể xây một căn nhà, lát nữa trong thành tìm xem sao."
"Ban đầu cũng không để ý lắm, cứ đi theo ngươi loanh quanh, bây giờ mới thấy mua một miếng đất rồi xây nhà cũng không tệ."
"Đúng đấy, sau này nếu không ở thì có thể cho thuê, một năm cũng được mấy trăm đồng, tính ra thì vài năm là hòa vốn."
Mọi người không bị lý thuyết tiền bạc mất giá của hắn thuyết phục, mà lại tán đồng việc xây nhà nuôi tiểu tam, vừa có thể chơi gái miễn phí vừa có thể kiếm thêm tiền.
Hắn bất lực trào phúng, thôi kệ vậy.
Dù sao mục tiêu lớn nhất của hắn là kiếm tiền nuôi gia đình, mong cả nhà nửa đời sau không phải lo lắng, cha mẹ tự hào, con cái kính trọng, lão bà yêu thương.
Nếu không phải thấy bọn họ giúp hắn rất nhiều, hàng hóa đều do họ từng người một gánh vác giúp, giảm bớt áp lực cho hắn, chắc hắn cũng không muốn nhiều lời.
Sau khi mời mọi người ăn cơm trưa, Diệp Diệu Đông lại cùng họ đi khắp các ngóc ngách trong thành, tìm kiếm các khu dân cư.
Cũng là để cho họ tìm mấy mảnh đất hoang rải rác có thể xây nhà, hoặc là bãi rác, mỗi miếng vài chục mét vuông, cũng có thể xây nhà lầu.
Năm nay, rác thải sinh hoạt chỗ nào có đất trống, khe nước là đổ ra đó, cũng không thể trách người ta đi tìm mua đất ở bãi rác.
Chính sách bây giờ cũng rộng rãi, xin chỗ ở thì nộp 500 đồng tiền phí nền là có thể xây nhà.
500 đồng đối với một gia đình không phải là con số nhỏ, nhưng với mấy người bọn họ thì chẳng đáng gì.
Nói xong thì lập tức về nhà lấy tiền, ngay ngày đó cũng đến đóng dấu vào đơn xin, cầm giấy phê duyệt, cực kỳ nhanh chóng.
Mảnh bãi rác ở ngoại ô của Diệp Diệu Đông cũng đã làm thủ tục xin ở cục đất, chỉ nói phải chờ phê duyệt, bởi vì diện tích đất khá lớn, chỗ của hắn chắc phải được 5 mẫu, có thể xây được trung tâm thương mại cỡ vừa.
Nhưng mà không sao, hắn tự tin chắc chắn sẽ được phê duyệt, bởi vì tài chính đang thiếu, chính phủ cũng thiếu tiền, xây dựng thành phố cũng cần tiền, nếu không làm sao lại mở lãi suất khủng để người dân gửi tiền vào ngân hàng.
Mà bây giờ trọng tâm của chính phủ cũng không thể quản đến khu ngoại ô, nội thành thôi cũng đủ cho họ bận rồi.
Đến khi nào trọng tâm của họ chuyển sang khu ngoại ô thì chắc cũng là chuyện của năm 1990 về sau, thậm chí là năm 1995 về sau.
Không có gì nghi ngờ, ba ngày sau hắn đã có được giấy phê duyệt của chính phủ và hồ sơ đăng ký tại cục đất, tổng cộng cũng chỉ mất có 50 ngàn đồng.
So với năm ngoái hắn mua 3 mẫu đất hoang bãi biển chỉ có 20 ngàn đồng, thì chỗ này đất đã lên giá rồi.
Thật là cứ nằm im cũng lên giá.
Người ngoài nhìn vào thì thấy không đáng gì, dọn dẹp đã tốn công, diện tích lại lớn, mà xây lên thì tốn thêm một khoản tiền lớn, chưa chắc đã bù được.
Nhưng với Diệp Diệu Đông, thì đây là giá bèo, người khác xót của, còn hắn thì âm thầm vui mừng!
Mấy năm nay hắn chắc chắn sẽ chưa xây ngay, bây giờ trong nội thành vẫn chưa mở rộng ra bên ngoài, cứ để đó một chút, ở chỗ bãi biển của hắn cũng còn ba mẫu đất.
Chỗ đó cũng đủ cho hắn bận rộn rồi, chỗ này cứ để đó một thời gian, đợi vài năm nữa thì tính tiếp, đến lúc đó hãy lên kế hoạch làm gì rồi tận dụng.
Dù sao thì người khác cũng đã từng ở đây, có đi có lại cũng quen thuộc, cũng không đến mức mới có một tờ giấy phê duyệt là không thuộc về hắn.
Lúc đi làm thủ tục, vì muốn an toàn, hắn mang theo 4 công nhân, lại gọi Kim Lai Hỉ và hai ông chủ đã từng mua hàng cùng nhau, một người là lão Triệu, một người là Lý lão bản.
Họ nhìn mà còn xót hơn cả hắn, lúc hắn ký tên nộp tiền, họ còn khuyên hắn suy nghĩ lại.
Diệp Diệu Đông sợ chính phủ đổi ý đấy chứ, tranh thủ ký ngay.
"Đi, chúc mừng ta vừa có thêm miếng đất, mời mọi người ăn ngon uống say." "Đông ca, ngươi trâu bò thật đấy, lặng lẽ không một tiếng động mà lại mua một miếng đất lớn."
"Lợi hại quá, cuối tháng về quê lại có cái để mà khoe rồi!"
Kim Lai Hỉ xót xa nói: "50 ngàn đồng cơ đấy, ngươi cứ thế mà mua một miếng đất hoang."
Những người khác cũng nhao nhao phụ họa.
"Khâm phục, thật sự khâm phục, 50 ngàn đồng cứ thế mà tiêu à? Nhìn ngươi chẳng hề do dự chút nào."
"Đây là thật sự phục sự quyết đoán của ngươi, cả một bao tiền lớn 50 ngàn đồng mà chỉ đổi lấy một miếng đất hoang không dùng được."
"Ai nói không dùng được, sau này tác dụng lớn lắm đấy."
"Không biết phải nói gì về ngươi, chỉ có thể nói là ngươi có tiền, thực sự phục, bội phục, tuổi còn trẻ mà vung tiền như rác, hơn nữa còn rất quyết đoán."
Kim Lai Hỉ trong lòng thực sự bội phục hắn, "Nhỏ hơn ta mười tuổi, nhưng mà ta không có sự quyết đoán như ngươi, thảo nào ngươi kiếm được nhiều tiền."
"Nhìn ngươi tiêu ngay 50 ngàn đồng, ta cảm thấy việc chúng ta mua mảnh đất kia quá trẻ con luôn ấy, ha ha."
"Đúng vậy, ngày mai tìm người xem ngày rồi bắt đầu xây thôi."
Diệp Diệu Đông cười nhìn mọi người, "Dốc hết vốn rồi, 50 ngàn đồng tiêu sạch rồi, bây giờ phải kiếm tiền lại thôi, phải trông chờ vào các ông chủ nhiều hơn, đặt mua nhiều hàng của tôi hơn chút nữa."
"Ngươi cứ tiêu 50 ngàn đồng một cách tùy tiện như vậy, còn muốn chúng ta chiếu cố à, chúng ta mới phải cầu ngươi chiếu cố mới đúng."
"Vậy thì không được rồi, mà các ngươi lại ở đầu chuỗi thức ăn của ta, ta phải cầu các ông chủ chăm sóc mới đúng, phải nịnh bợ các ngươi thật tốt mới được."
"Diệp lão bản..."
"A Đông thôi, tiêu hết rồi, không xứng gọi Diệp lão bản đâu, cứ gọi tôi A Đông là được."
"Ha ha ha... Tiểu tử nhà ngươi cũng biết làm ra vẻ."
Diệp Diệu Đông cười móc thuốc lá trong túi ra, đưa cho mọi người một điếu, mấy người vừa nói vừa cười, vui vẻ đi ăn cơm trưa.
Lần này thì họ đã thật sự nhận thấy thực lực của hắn, trước đây chỉ nghe Kim Lai Hỉ thổi phồng thôi, giờ mới thật sự hiểu.
Đương nhiên, đợi khi về nhà, họ lại ra sức thổi phồng cho người bên cạnh, có một người bạn có thực lực cũng đáng để mà khoe, đáng để họ tự hào.
Đương nhiên, ai nấy cũng chọn mua hàng của Diệp Diệu Đông trước.
Sau đó nhờ cá hố ngày càng nhiều, lượng đánh bắt mỗi ngày một tăng, chỉ cần có ai cần cá hố là đều tìm đến hắn trước tiên, số lượng đặt hàng trước của Diệp Diệu Đông ngày càng nhiều hơn.
Mà số hàng của mấy thuyền đánh cá này phần lớn đều được tiêu thụ trong thương hội, người trong thương hội rất đa dạng, mọi người trao đổi với nhau cũng có thể tạo thêm cơ hội buôn bán.
Lúc này mới giữa trưa, thuyền đánh cá đều đang ở ngoài biển, việc Diệp Diệu Đông lại mua một miếng đất, chỉ có mấy người họ biết.
Các công nhân sớm đã kích động rồi, trở về thì lại vô cùng bình tĩnh, chỉ cùng hai người ở lại nói chuyện sôi nổi.
Còn hắn thì vừa về đến nhà, việc đầu tiên là khóa cửa, cất giấy phê duyệt và phiếu gửi tiền chung một chỗ, còn có cả đơn đăng ký.
Nhìn thì có vẻ đáng mừng thật đấy, sản nghiệp lại tăng lên, tiền mặt trong tay thì không còn nhiều nữa, lại càng an toàn hơn.
Nhưng trong lòng lại có chút bất an, bên chỗ A Thanh thì vẫn chưa biết gì.
Khục...
Rõ ràng không có gì đáng chột dạ cả, nhưng mà hắn vẫn cảm thấy hơi áy náy, giống như lại tiền trảm hậu tấu, hơn nữa lại là liên tục.
Đã nói là không được tiền trảm hậu tấu, phải thương lượng đàng hoàng.
Nhưng cơ hội không chờ đợi người ta, rất nhiều chuyện nghĩ đến là phải làm liền, nghĩ mà không làm thì đợi sau này cũng thôi.
Phần lớn thời gian, làm việc là phải nghĩ đến làm liền, muốn là phải thừa thắng xông lên.
Nghĩ mà không làm thì chỉ càng ngày càng do dự, rồi sau đó bỏ lỡ cơ hội. Làm bất cứ chuyện gì mà cũng phải xin phép trước báo cáo sau rồi mới đi làm, thì tâm tình cũng đã khác rồi.
Nghĩ vậy hắn lại không còn chột dạ nữa, ghê gớm ngày mai sẽ gọi điện về báo bình an, tiện thể lại nói hết với nàng một lần.
Việc 200 ngàn tiền tiết kiệm còn chưa cho nàng biết, hai chuyện gộp lại mà nói, tránh khỏi kể hết cái này đến cái khác, một lần làm choáng váng là được rồi.
Diệp Diệu Đông cất lại mấy tờ giấy tờ quan trọng, khóa vào trong rương có mật mã, sau đó lại đưa tay ra đếm số tiền còn lại.
Hôm nay là ngày 10, tháng này từ ngày 3 ra khơi đến giờ cũng đã 7 ngày rồi, hôm nay hắn đã tiêu mất 50 ngàn, bây giờ trong tay còn lại hơn 60 ngàn.
Có nhiều tiền rồi, đúng là dùng tiền không còn đau lòng như vậy nữa.
Hôm nay khi rút 50 ngàn ra, hắn còn cảm thấy mình kiếm lời quá, chẳng hề thấy tiếc tiền gì cả!
Tính toán lại một chút, còn 60 ngàn dặm đường nữa thì hắn còn 20 ngàn mấy đồng, sau đó bên trong có một chiếc thuyền là của hắn, có ba chiếc thuyền thì hắn còn có thể kiếm thêm ba bốn thành.
Tính toán sơ sơ, cũng còn có thể kiếm được khoảng 40 ngàn đồng là của hắn!
Nói đi nói lại, phần lớn đều là của hắn, không cần thiết phải đau lòng như vậy.
Lúc đầu chi tiêu cũng đâu phải là mất hết, đều đổi thành tiền tiết kiệm, quản lý tài sản và đất đai, so với việc bọn họ trực tiếp đem tiền cho nhân tình tiêu xài thì đơn giản là một trời một vực.
Bọn họ như thế mới gọi lãng phí, như vậy mới gọi hưởng thụ đấy!
Giữ tiền lại, một ngày đổi một kiểu mới gọi hưởng thụ!
Hắn đắc ý cất tiền đi, dự định ngủ trưa một giấc, sáng sớm hôm nay dậy, hắn đã đi gọi người cùng đi làm hồ sơ, lúc này cơm nước xong xuôi trở về cũng có chút buồn ngủ.
Chờ đến giữa trưa tỉnh ngủ, hắn mới đi thương hội gọi điện thoại.
Lúc đầu Lâm Tú Thanh nhận được điện thoại của hắn vẫn rất vui vẻ, nhưng nghe xong việc hắn lại mua một mảnh đất, còn bỏ ra 50 ngàn đồng, nàng hít sâu một hơi, đứng sững ở đó, suýt nữa thì không thở được.
"50 ngàn đồng mua 5 mẫu là quá hời."
"Chỗ thành phố của chúng ta, ngươi 13 mẫu đất mới có 10 ngàn đồng..."
"Cái đó không so được, mỗi nơi giá cả thị trường khác nhau, năm ngoái ba mẫu đất cũng đã tốn 20 ngàn đồng, năm nay 50 ngàn đồng mua 5 mẫu cũng không đắt, dù sao tiền để trong tay cũng là để không."
Lâm Tú Thanh thở dài, "Vậy ngươi mua dự định làm gì?"
"Trước mắt cứ để đó, còn chưa nghĩ ra, ta chỉ đơn giản là muốn tiêu tiền, chứ không phải để tiền ở bên cạnh không yên lòng, mỗi ngày nơm nớp lo sợ, nếu như bị trộm mất thì khóc cũng không có chỗ khóc. Bên người mấy trăm người, tuyệt đối không được thử lòng người, thà tiêu xài biến thành bất động sản còn hơn."
"Ngươi không sợ mất trắng, gà bay trứng vỡ sao?"
"Chắc sẽ không đâu, ta thấy tình hình tiếp theo chắc chắn cũng là đi đi lại lại hai đầu thôi, chỉ cần người ở chỗ này thường xuyên trông nom thì không đến nỗi mới có một phê chuẩn là đã mất rồi."
Sợ là mua rồi nhét ở đấy, người cũng không thấy tăm hơi, thời gian lâu như vậy, ngươi không bị chiếm lấy thì ai bị chiếm lấy?
Lý do của người ta cũng hết sức đầy đủ, ngươi lại không xây dựng thì chính phủ đương nhiên có quyền thu hồi.
Nhưng người ta đã nói, chắc chắn sẽ không tùy tiện làm bậy, có ý tưởng gì cũng sẽ báo trước đúng chỗ, rồi thương lượng lại.
"Sắp trở về rồi, còn mua đất nữa..."
Diệp Diệu Đông lại thao thao bất tuyệt giảng giải những chỗ tốt khi mua đất cho nàng, đồng thời còn nói trong nhà đã có một khoản tiền tiết kiệm kếch xù rồi, tiền mặt bên người quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt, người người đều biết bọn họ có tiền.
Qua điện thoại, Lâm Tú Thanh cũng không nói được gì, hắn luôn có đạo lý của hắn, lý do thuyết phục người khác, hắn có thể tìm được cả trăm cái.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận