Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 313: Nhận lời(2)

Chương 313: Nhận lời(2)Chương 313: Nhận lời(2)
"Này này này, các cậu làm gì đấy? Đừng sờ lung tung, có bị gì là bôi không nổi đâu."
"Chúng tôi chỉ tò mò xem thôi..."
"Thôi thôi, đây chìa khóa đây, mau lấy về nhanh lên."
"Được."
Diệp Diệu Đông nhận chìa khóa xe đạp, hỏi mượn hai chiếc, rồi cùng nhau đạp về nhà, đường gồ ghề mà đạp nhanh như bay.
Về đến nhà, Lâm Tú Thanh đang phân loại vỏ sò ở cửa sau, anh đứng trong nhà gọi vọng ra: "Tú Thanh à? Tú Thanhl"
"Dạ, tới liền!"
Lâm Tú Thanh lập tức đứng dậy, múc một gáo nước từ chum nước rửa tay sạch sẽ, lau tay vào tạp dề rồi đi ra.
Hai đứa trẻ nghe tiếng động đã chạy ra trước, hớn hở ôm chân anh, đòi đồ ăn vặt.
"Cha ơi, bánh rán đâu? Kẹo mạch nha đâu?”
"Hả?" Anh cúi nhìn hai đứa bám chân: "Cha không có thời gian mua, vốn định mua cho hai đứa, nhưng gấp quá không kịp, lần sau nhé, lần sau cha mua đồ ngon cho."
Ánh mắt hai đứa lập tức tắt ngấm, biểu cảm thất vọng, vai cũng rủ xuống. ...
Diệp Diệu Đông chợt thấy hối hận, cảm giác phản bội lòng tin của con, thật sự hơi đau lòng.
"Vậy tối cha mua mang về, hai đứa nếu chưa ngủ thì ăn luôn, ngủ rồi thì để sáng mai ăn nhé? Sao ha?”
Diệp Thành Hồ nghe vậy lập tức phấn khởi trở lại, nghiêm túc nói: "Được, lần này cha không được lừa tụi con đâu!"
"Được."
Lâm Tú Thanh vừa bước vào liền trừng mắt với hai đứa trẻ, rồi mới ngạc nhiên hỏi: "Sao anh về nhanh thế? Mới đi có một lúc thôi mà, có quên gì không?"
"Vào trong nói." Diệp Diệu Đông khoác vai cô kéo vào trong, rồi bảo hai đứa tự chơi ở ngoài.
Vào trong phòng, anh lập tức lấy tiền trong túi ra, đường về cứ sợ rớt tiền, một tay cầm tay lái, một tay bịt túi, chỉ buông tay ra để lái khi quẹo hoặc tránh xe.
Lâm Tú Thanh trợn mắt nhìn đống tiền trên tay anh, sững sờ hết cả người: "Sao nhiều thế? Mấy trăm đồng à?"
"Trên 600, dưới 700, cá hồng chấm xanh đắt, bán được trên 500, chân gà biển hơn 100, tổng cộng 690 em cất đi, tiền lẻ bốn đồng anh giữ."
Cầm mớ tiền lớn trên tay, cô cũng không dám tin: "Nhiều... nhiều quá, sao đắt thế? Bây giờ em cũng không biết hóa ra kiếm tiền dễ dàng đến vậy?"
Mỗi ngày cô ở nhà đan lưới, từ sáng đến tối cũng không kiếm được đồng nào, còn anh chỉ đi mò biển đã kiếm được nhiêu đây, thật như mơ mài
Cảm giác như mơ vậy!
"Ừ, hàng tốt, lại may có sinh nhật ông chủ Hoành Thăng nên họ mua luôn, rất nhanh chóng." Diệp Diệu Đông nói và tiếp tục lục túi áo trước: "Đây là tiền em gái kiếm được, lát nữa em đưa qua bảo với nó bán cá 316 đồng 8, chân gà biển 64, cộng cua và ốc, làm tròn 390."
"Hả?"
Thấy cô mông lung, anh lặp lại: "Nếu em không nhớ hết, cứ đưa số tiền này cho nó, ngày mai anh qua nói rõ.'
"Anh đi đâu thế? Lúc nãy nghe nói anh phải ra ngoài phải không?"
"Đúng, đó cũng là chuyện anh muốn nói, quản lý Hoành Thăng thuê vài người chèo thuyền ra biển ban đêm, trả 5 đồng, mấy đứa tụi anh định đi, nên mượn xe đạp về cất tiền rồi nói luôn."
"Sao lại chỉ thuê một đêm? Họ không đi ra biển bằng thuyền lớn suốt đêm à?" Lâm Tú Thanh càng lúc càng mơ hồ. "Không, nói là câu cá biển, vài thiếu gia ra biển sợ không an toàn nên thuê vài người biết bơi, phòng hờ thôi."
"Thế à? Tiền thù lao nhiều quá nhỉ? Có nguy hiểm không? Hay là đừng đi nữa?" Cô nhăn mày lo lắng.
"Bọn anh đã nhận việc rồi, những thiếu gia đó có xuất thân tốt, chắc chắn trọng mạng sống hơn ai hết, chắc bọn anh chỉ đi cho có thôi, không sao đâu."
"Được rồi, vậy anh đi sớm về sớm, em lấy áo khoác cho anh đem theo, trên biển gió lớn, đêm lạnh hơn ban ngày, mặc thêm để tránh cảm lạnh nhé. Đừng quên cẩn thận trên thuyền, đứng cùng mọi người, an toàn hơn là đứng một mình trên boong thuyền..."
Diệp Diệu Đông nghe giọng cô lo lắng dặn dò, nhăn mày quan tâm anh, cảm thấy ấm áp trong lòng.
Anh không nhịn được vòng năm ngón tay qua mái tóc của cô, ôm sau gáy, cúi người hôn nhẹ môi của cô, hút mạnh một cái, thấy mặt cô đỏ bừng lên, mới cười nói: "Yên tâm đi, anh có chừng mực mà, đừng lo, tối ngủ sớm trước đi, không cần chờ anh đâu."
Lâm Tú Thanh nhếch khóe miệng: "Ừm, em lấy quần áo cho anh."
Cô tùy tiền đặt tiền trên tay xuống giường, đi tìm quần áo cho anh trước, rồi đưa cho anh.
Diệp Diệu Đông nhận lấy quần áo, siết chặt tay cô: "Anh đi đây, tối vê, nhớ khóa cửa sổ cẩn thận, khi anh về sẽ gõ cửa sổ gọi em."
"Ừm."
Trong ánh mắt lo lắng của cô, anh mỉm cười rồi đi thẳng ra ngoài.
Hai đứa trẻ đang chơi ở cửa, thấy anh ra cũng không quên dặn: "Cha nhớ mang bánh rán, kẹo mạch nha về nha."
"Biết rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận