Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 252: Cục Thủy sản tới(2)

Chương 252: Cục Thủy sản tới(2)Chương 252: Cục Thủy sản tới(2)
Anh thành thạo lắm, nhưng tốc độ cột không bằng tốc độ họ vớt, chỉ có thể tạm để chúng chen chúc nhau trong thùng, may thùng lớn cao nên chịu được.
Anh cột xong con nào thì vứt qua một bên, khỏi cần đồ đựng, sau cứ xách tay mang về.
Nhưng số lượng cá quá nhiều, hai anh vợ vẫn đang hăng say vớt, không biết sau này có xách nổi không nữa.
Anh không nhịn được hỏi: "Một cân cá này bao nhiêu tiền vậy? Sao các anh vớt nhiều thế? Bán được à?"
"Cá này đắt đấy, bây giờ 1 cân là 2 tệ, cá trắm chỉ 5 hào 1 cân, hiếm thấy nên vớt nhiều vào."
“Trời, cá nước ngọt mà cũng 2 tệ à?”
Khó trách, một con chắc chắn 1-2 tệ rồi, vớt cả trăm con là bán được hàng trăm hào mà. Thảo nào họ hăng hái vớt thế.
"Đúng rồi, một số cá nước ngọt còn đắt hơn cá biển nữa. Cá này vài năm rồi không thấy, tưởng do gần đây nhà máy nhiều làm ô nhiễm nước, nhìn bây giờ thì nước ở đây vẫn ổn nhỉ."
"Nhanh vớt đi, nhiều con bơi mất rồi."
Họ không còn tâm trạng nói chuyện nữa, cố vớt thêm được con nào hay con đấy.
Diệp Diệu Đông ngồi trên bờ, tất bật cột cá, cho đến khi họ bơi vòng quanh con sông một lượt không thấy cá nữa mới thôi.
Nhìn cá cột xong trải đầy đất, ai cũng thỏa mãn, bù đắp lại khoản lỗ vì con tầm rồi.
"Có bao nhiêu rồi?"
Diệp Diệu Đông không ngừng tay nói: "Các anh tự đếm đi, đầy đất rồi, chắc cả chục con rồi chứ?" Hai người háo hức đếm ngay.
Anh lại lắc lắc thùng nước, cá chép còn nhảy lên xuống: "Trong thùng chắc cũng mười conl"
Lúc này, Diệp Diệu Đông bỗng nghĩ ra, liệu bây giờ ở nông thôn có thương lái mua cá nước ngọt không nhỉ?
Bán lẻ thế này thì bao giờ mới hết?
Không phải anh khinh thường khả năng mua sắm của dân quê, mà bây giờ mọi người đều không dám ăn xài, kiếm được ít tiền cũng khó, nhiều cá thế này, tính ra mỗi con cũng không rẻ, gia đình công nhân có lẽ mới dám chỉ tiêu.
Hai anh em không nghĩ tới điều này, vẫn hào hứng đếm cá, trước giờ chưa bao giờ vớt được nhiều cá chép th nàyế, chỉ lúc đi câu mới được vài con.
Diệp Diệu Đông cũng hơi không đành lòng phá hỏng niêm vui của họ: "Nhiều thế này, hai anh tìm được thương lái mua không?”
Hai người lập tức nhăn mày, đếm không hết, có vẻ khó bán lẻ, nhưng thương lái thì...
Cũng không quen biết ai cả, họ chỉ là nông dân bình thường, trước chỉ bắt vài con, mang ra chợ bán nửa buổi là hết.
Giờ nhiều cá thế này, họ cũng cảm thấy rắc rối, lúc đó chỉ nghĩ đến niềm vui khi bắt cá thôi.
"Bọn anh không quen biết ai cả." Lâm Hướng Huy do dự một chút rồi nói: "Trong thôn có chợ rau, trên thị trấn cũng có chợ nông thôn, ngày mai chúng ta chia nhau mang đi bán ở vài chợ xem sao, bán được bao nhiêu hay bấy nhiêu."
Họ cũng không ngờ một lúc lại bắt được nhiều thế, lúc đầu bắt cho vui, cũng không nghĩ nhiều, những con cá này chỉ giữ được đến ngày mai, ngày mốt thì chưa chắc đã sống, nếu không bán hết thì tiếc công lắm.
Khuôn mặt vui vẻ của Lâm Hướng Vinh lập tức xụ xuống.
Diệp Diệu Đông an ủi: "Ngày mai mang đến quán rượu, quán ăn ở thị trấn hỏi thử xem, quán rượu và quán ăn tiêu thụ lớn, bán rẻ một chút, có lẽ sẽ bán được khá nhiều."
"Đúng rồi, có thể mang đến quán rượu quán ăn hỏi thử."
Hai người lập tức vui vẻ hơn một chút.
"Mặc quần áo vào trước đi, chúng ta về đã, ngày mai bán được bao nhiêu hay bấy nhiêu."
Nhiều cá thế này, cầm tay cũng bất tiện, còn phải xách những cái lồng tôm và lưới tay nữa, họ quyết định bỏ tất cả cá vào lồng tôm.
Hai anh em khiêng một lưới đầy cá chép, tâm trạng tối hôm đó lên xuống khá nhiều, cũng không còn tâm trạng nói cười, đều đang lo lắng ngày mai sẽ bán những con cá này thế nào.
Diệp Diệu Đông cũng đang suy nghĩ, nhưng ngoài việc bán cho quán rượu quán ăn, cũng không có ý tưởng gì hay, chỉ đành chờ xem ngày mai thế nào.
Trên đường về, Lâm Hướng Huy suy nghĩ mãi, cho đến gần về tới nhà mới nói: "A Đông ngày mai dậy sớm giúp bọn anh bán ở trong thôn nhé, anh với A Vinh Vinh ngày mai đẩy xe đạp đi thị trấn, nó đứng bán ở cổng chợ nông thôn, anh chạy vòng đến quán rượu ở thị trấn xem sao, bán xong thì chúng ta lại cùng nhau chia."
"Giúp hai anh bán trong thôn thì không vấn đề gì, còn tiền thì thôi, em vốn cũng không làm gì, toàn là các anh nhảy xuống sông bắt, em chỉ đứng trên bờ cột cá thôi."
Thả con cá tầm Trung Hoa đi, đã khiến họ thiệt thòi rồi, số tiền này cũng bỏ qua vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận