Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 986: Phát sáng cá tráp mắt vàng (length: 15894)

Ba người nhìn chằm chằm vào mặt biển, ai cũng không lo được đầy khoang thuyền tôm cá, chỉ muốn biết cái vòng sáng này lúc nào có thể biến mất, cho bọn hắn một chút an tâm.
Theo thuyền đánh cá tiến lên, vòng sáng không ngừng khuếch đại, giống như không ngừng từ đáy thuyền từng điểm đi ra ngoài.
Vốn dĩ đều đều bao phủ cạnh thuyền, hiện tại đã hướng mũi thuyền xuất hiện một vòng rất lớn, còn vòng sáng ở đuôi thuyền thì đang thu nhỏ lại, giống như là thoát khỏi thuyền di động ra bên ngoài.
Giống như nguyên thần chậm rãi xuất khiếu?
Diệp Diệu Đông đột nhiên trong đầu hiện ra cảnh nguyên thần xuất khiếu trong phim truyền hình, hắn lập tức lắc đầu, cố gắng xua đi những ý nghĩ lung tung đó.
Trong đầu, hắn thực ra có khuynh hướng nghĩ rằng có lẽ đây là một đàn cá kỳ lạ nào đó đang đi qua.
"Người trên thuyền, lấy hai tay lưới đến đây."
"Ngươi cảm thấy dưới đáy là đàn cá?"
"Rất có thể, không thì sao giải thích được cái vòng sáng di chuyển?"
"Ý của Đông ca..." Trần Thạch kích động kéo tay áo hắn xuống, sau đó giơ ngón tay.
Diệp Diệu Đông cũng vội quay đầu lại, đúng lúc hắn vừa mới quay đầu nói chuyện với người lái thuyền trong một giây lát, xung quanh vòng sáng xuất hiện không ít cá mòi, mực ống nhỏ, đều bị ánh sáng thu hút.
Độ sáng này so với đèn pin của bọn hắn còn sáng hơn nhiều.
Chỉ vài giây, mặt biển trở nên dày đặc, toàn cá mòi, mực ống nhỏ, những loài cá có xu hướng ánh sáng.
Lúc này, người lái thuyền già vừa đưa tay lưới cho hắn, hắn lại nhìn thấy trên mặt nước xuất hiện mấy con cá lớn màu đỏ rực, chúng há miệng săn bắt cá mòi, mực ống nhỏ, những con cá con khác.
Mọi người đều thấy, mắt của những con cá này giống như hai bóng đèn lớn, chiếu sáng mặt biển.
Cùng lúc đó, chúng càng ngày càng ngoi lên nhiều, nhất thời mặt biển sủi bọt như sôi, những âm thanh bì bạch toàn là tiếng săn mồi.
"A! Đúng là cá!"
"Hóa ra là cá, làm ta la lên một tiếng sợ hết hồn, còn tưởng dưới đáy thuyền sao lại phát sáng, với cả cả một vòng sáng động ở đó, sợ chết khiếp, cứ tưởng giống như chuyện kỳ quái trên biển mà người trong làng hay kể."
"Chuyện kỳ quái trên biển nhiều lắm, thường là do các sinh vật biển sinh ra hoặc do sự vật khác, không cần phải sợ vậy."
Tuy rằng ngay từ đầu hắn cũng giật mình, tim đập nhanh hơn, nhưng sau khi bình tĩnh lại, sự việc đã xảy ra, chỉ có thể nhìn tiếp thôi.
"Giật mình một chút thì thôi, cũng biết loại cá mắt to này phát sáng, nhưng cũng không ngờ cả một đàn xuất hiện dưới đáy thuyền, phát ra ánh sáng lớn vậy."
"Là cá tráp mắt vàng, không phải cá mắt to gì đâu."
"Ha ha, mọi người trước kia hay gọi là cá mắt to, sau này trong thôn có điện thì gọi cá bóng đèn, vì mắt nó như hai bóng đèn, biết phát sáng."
"Thôi thôi... Đừng có nói nữa, tranh thủ lúc bọn nó còn đang di chuyển và ăn cá ở kia, vẫn còn quanh thuyền đánh cá, chưa chạy xa, quăng vài mẻ lưới xem bắt được bao nhiêu thì bắt bấy nhiêu."
Diệp Diệu Đông vừa thu vừa đưa tay lưới cho hắn, mình cũng sửa lại lưới đánh cá trên tay, nhắm thẳng vào đàn cá đang nhảy nhót tung lưới.
Năm ngoái khi có bão hắn cũng bắt được hai con, cá này còn rất có giá trị, cũng là cá màu đỏ, loại này so với cá đầu ngựa bắt được ban ngày thì có giá hơn một chút.
Ở đáy biển sâu từ 200 mét (m) đến 1000 mét (m), nơi gần như không có chút ánh sáng nào, những loài cá như cá tráp mắt vàng lại có đôi mắt to lớn, có thể phát hiện ánh sáng yếu ớt.
Ở đáy biển, một con cá tráp mắt vàng phát ra ánh sáng, khiến người đứng cách xa hai mét, cũng có thể thấy rõ số trên đồng hồ, thợ lặn thường bắt chúng cho vào túi nhựa, coi như đèn pin để dùng.
Một con đã phát sáng mạnh như vậy rồi, nói chi đến cả đàn, thảo nào lúc nãy cả đáy thuyền phát sáng, thì ra là một đàn cá tráp mắt vàng, làm hắn nhìn thấy trên nóc ca-bin thì la lên một tiếng sợ hãi, lập tức chạy ra boong tàu.
Vừa thấy vòng sáng di chuyển, hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ dám đứng quan sát xem.
Loài cá này cũng là loại ăn đêm, ban ngày bình thường không thấy chúng, toàn trốn ở dưới rặng san hô hay trong hang động, chỉ đến đêm thì mới thường thành đàn đi kiếm ăn, rồi bơi lên trên mặt nước.
Diệp Diệu Đông vung lưới chuẩn xác xong, liền kéo lên, Trần Thạch cũng đưa tay ra giúp một bên, người lái thuyền già cũng tiếp tục quăng lưới.
Lưới cá đầy ắp, không ngừng giãy dụa, nhưng cũng bị bọn hắn kéo lại gần mạn thuyền.
Những con cá màu đỏ rực, nhìn đặc biệt vui mắt, loại cá này cũng rất thích hợp để nấu canh, phần đầu của nó chứa rất nhiều chất dinh dưỡng.
Hai người cố sức kéo cá lên, thả xuống chồng tôm cá ở trên boong thuyền, Diệp Diệu Đông liền kêu Trần Thạch tranh thủ qua hỗ trợ, thanh niên sức dài vai rộng, chỗ này giao cho hắn gỡ lưới là được.
"Bơi bơi bơi, muốn bơi đi ..."
Hắn quay đầu lại nhìn, quả nhiên vòng sáng càng lúc càng di chuyển ra ngoài, trong lòng quýnh lên, lập tức run rẩy lưới vài cái, tranh thủ thời gian tiếp tục quăng một mẻ lưới, kẻo để cả đàn chạy mất.
Khó lắm mới thấy chúng ở dưới đáy thuyền, làm bọn họ sợ hết hồn, đương nhiên phải bắt nhiều chút cho đỡ.
Vừa mới mỗi người thả được hai mẻ lưới, thì đàn cá tráp mắt vàng đã trôi sang một bên, cả vòng sáng như mặt trời lớn, sáng rực di chuyển trên mặt biển, trông đặc biệt nổi bật.
Người khác cũng có cảm giác như vậy.
"Loài cá này giống mặt trời di động vậy, cả một vòng sáng lớn ở trên biển, không biết còn tưởng mặt trăng rơi xuống biển."
"Thế rốt cuộc giống mặt trời hay mặt trăng?"
"Hả? Ha ha ha, không khác mấy, không khác mấy, dù sao cũng đều ở trên trời..."
"Giống ... Giống ... Mặt trời!"
Cũng không thèm quan tâm đến lưới vừa mới kéo lên, vứt cả lưới cả cá lên boong thuyền, liền lập tức nói: "Ta đi lái thuyền theo vòng sáng này, các ngươi tranh thủ thả lưới, vừa mới kéo lưới lên còn chưa thả xuống kia kìa."
"Được, được..."
Diệp Diệu Đông giao việc xong liền vội trở về cabin lái, khi thuyền đánh cá đang chạy, không nhất định lúc nào cũng cần người trông ở bánh lái, đã có định sẵn quỹ đạo, nó sẽ tự tiến về phía trước, nếu muốn đổi hướng thì người phải can thiệp vào.
Chờ khi bọn họ phối hợp thả lưới xuống biển, họ tiếp tục phân loại tôm cá.
Còn Diệp Diệu Đông không yên lòng cứ ở trong ca bin lái thuyền mà nhìn hướng phía trước, đuổi theo vòng sáng.
Cũng không biết có thể đánh bắt được bao nhiêu, trong đêm tối đàn cá này đều xuất hiện ở tầng mặt biển, dưới đáy biển không biết còn bao nhiêu, dù sao khi làm việc ở trên mặt biển thì không có mục tiêu cố định.
Đợi đến khi thuyền đánh cá hoàn toàn đuổi kịp vòng sáng, rồi tiến vào vòng sáng, làm tan vòng tròn dưới mặt nước, đáy thuyền xung quanh lại tiếp tục phát ra ánh sáng.
Chủ yếu là nếu để bây giờ gặp người khác trên biển, họ có thể còn tưởng là thuyền có đèn nháy tự động.
Còn bây giờ cho người khác nhìn thấy, chắc có thể coi chiếc thuyền của bọn họ là thuyền ma cũng không chừng.
Không thì sao giải thích được chuyện đáy thuyền phát ra ánh sáng?
Đang lúc Diệp Diệu Đông định chạy ra boong thuyền, bảo họ nhân lúc vòng sáng di chuyển thả lưới thêm hai mẻ, thì radio hàng hải trên thuyền lại vang lên, có người xin liên lạc, hắn lập tức quay về, kết nối ngay.
"A Đông à, bên chỗ ngươi sao rồi? Ta vừa thấy thuyền đánh cá của ngươi bên cạnh có một điểm sáng, mới đầu thì gần thuyền ngươi, sau lại không thấy, không biết là lóa mắt hay là gì, cứ có cảm giác thuyền của ngươi phát sáng."
"Vừa rồi, không đầy lát nó lại đột nhiên xuất hiện, sau đó thuyền của ngươi lại trở lại bình thường, bây giờ thuyền của ngươi lại sáng lên..."
"Chính ngươi có phát hiện gì không? Có phải có chuyện gì xảy ra không? Nãy giờ ta tìm ngươi để liên lạc cả mười mấy phút, đều không được, có chuyện gì?"
Bùi phụ vừa nói gấp gáp vừa lộn xộn.
Diệp Diệu Đông nhìn mặt biển phía sau, phát hiện Bội Thu Hào đã tiến gần đến hắn nhiều rồi, hẳn là đã tăng tốc.
"Vòng sáng dưới đáy thuyền rõ lắm sao?"
"Là ánh sáng phát ra từ đáy thuyền? Đúng... giờ đến gần rồi thì thấy là phát ra từ dưới đáy thuyền, vừa rồi thấy thuyền của ngươi đột nhiên sáng lên rất nhiều, một lát sau lại trở về như cũ."
"Rõ lắm, thuyền đánh cá của ta bây giờ đang chạy về phía ngươi, càng gần càng thấy ghê, đúng là cả vòng dưới đáy thuyền ngươi đang phát sáng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Đêm hôm khuya khoắt, hù người quá đi..."
"Ui da... ánh sáng phía đuôi lại biến mất rồi? Chỉ còn ánh sáng ở mũi thuyền thôi, ai? Lại không thấy nữa, lại giống vừa rồi rồi... ngươi rốt cuộc gặp chuyện gì vậy? Sao lại có một vòng sáng cứ đi theo ngươi, lúc có lúc không thế này..."
Diệp Diệu Đông nghe thấy tiếng lách cách cót két, cũng đủ thấy ông ta đang hoảng loạn thất thố, có lẽ Bùi phụ cũng cho là hắn gặp phải chuyện gì kỳ dị...
"Không phải, bác không cần khẩn trương, con gặp phải cá tráp mắt vàng thôi..."
Còn tốt vừa mới không kết nối thành công, hắn liền đã ở trên boong thuyền nhìn vòng sáng, nếu không phải nghe Bùi thúc miêu tả, hắn lạnh cả tóc gáy, da đầu tê dại.
Cái gì mà dưới đáy thuyền xuất hiện một tầng vòng sáng, vòng sáng lại di động, một lúc có một lúc không, đêm hôm khuya khoắt nghe thôi đã thấy ớn.
"Cá tráp mắt vàng, cái gì cá tráp mắt vàng? Là cá?" Đầu dây bên kia phát ra tiếng kinh ngạc, không còn hoảng sợ nữa.
"Là cá, hai con mắt có thể phát ra ánh sáng như bóng đèn, gọi là cá tráp mắt vàng, một đàn ở dưới đáy thuyền của ta, cho nên ngươi mới thấy dưới đáy thuyền của ta có một tầng ánh sáng, rồi lại di chuyển, lúc có lúc không."
Bùi phụ thở phào nhẹ nhõm, "Là cá đèn à, vậy ta an tâm, làm ta sợ chết khiếp, còn tưởng cái gì quái quỷ quấn lấy thuyền ngươi, phát ra ánh sáng, nửa đêm đột nhiên thuyền sáng bừng lên như vậy, một hồi lại tối, thật là hết hồn."
"Đúng, lúc nãy ta nhìn thấy dưới đáy thuyền xuất hiện vòng sáng cũng giật mình la lên, chạy ra boong thuyền nhìn nửa ngày, cho nên mới không nghe thấy ngươi gọi."
"Vậy ngươi có bắt được không? Đám cá đó nhiều không? Chỗ ta xa vậy mà còn thấy sáng như vậy, đoán chừng ở gần chắc còn sáng hơn nữa, số lượng chắc cũng không ít nhỉ? Có thể bao phủ cả một vòng lớn đáy thuyền ngươi, bầy cá này hẳn là không nhỏ."
"Tạm được, vừa thả hai lưới thì chúng đã chạy đi xa, cho nên ta mới chạy đến chỗ mũi tàu để chỉnh lại hướng, đang chuẩn bị đi tiếp tục gọi bọn chúng quây hai lưới."
"Tốt, tốt quá rồi, vậy ngươi cứ bận đi, không có chuyện gì là tốt rồi, lúc nãy là giật mình thôi nên mới tranh thủ liên lạc ngươi."
"À... ta thấy phía trước có nhiều chỗ phát sáng lắm, có từng vòng từng vòng, có từng con, ngươi có thể đi nhanh lên một chút, ngay ở ven bờ biển, ngươi hướng phía trước tăng tốc hẳn sẽ thấy được."
"Thật?" Bùi phụ kinh ngạc vui mừng lên tiếng, "Thật tốt, ta cái này thu lưới ngay rồi tăng tốc tới xem."
Mắt Diệp Diệu Đông dán chặt vào vòng sáng phía trước, tính toán gần xong thì lập tức đuổi theo.
Hai người trên boong thuyền, lúc hắn đang nghe điện thoại đã bắt đầu thả lưới, vòng sáng vốn ở dưới đáy thuyền giờ đã lệch đi một chút, nhưng không biết bọn họ thả bao nhiêu lưới, dù sao vòng sáng cũng không hề nhỏ lại.
Trong lúc nói chuyện, theo thuyền đánh cá tiến lên, hắn còn thấy ở ven biển phía trước lại xuất hiện vài điểm sáng, có dạng dài, có dạng tròn, lại có dạng thoi, tập hợp lại thành từng nhóm nhỏ.
Chắc những thứ này đều là cá tráp mắt vàng.
Hắn để thuyền đuổi theo phía sau, sau đó giữ tốc độ đều rồi lập tức từ buồng lái xuống boong thuyền.
"Thả mấy lưới rồi?"
Hắn vừa hỏi vừa nhìn đống cá tráp mắt vàng đang vương vãi trên boong thuyền, nhìn ra cũng có ba bốn trăm cân, con lớn thì rất lớn, con nhỏ thì chừng hai ba mươi cen-ti-mét (cm).
Trong đó còn lẫn cả cá mòi và mực ống nhỏ, cả trứng cá nữa, có con cá tráp mắt vàng trong miệng vẫn còn ngậm một nửa mực ống, đang ăn dở thì bị mắc lưới chết queo.
"Hai...hai lưới..."
"Nhanh, nhanh lên, áp sát lại, tiếp tục quăng thêm hai lưới nữa, phía trước, phía bên bờ biển kia lại có..."
Mặt biển không ngừng sục sôi.
"Vòng sáng này có phải to ra không? Cảm giác như không nhỏ lại mà còn lớn ra." Diệp Diệu Đông bực bội nói.
"Không biết nữa, chúng ta có rảnh đâu mà nhìn, lúc cúi đầu dọn dẹp thì thấy lại có vòng sáng tới gần, liền tranh thủ tiếp tục quăng lưới thôi."
"Ta...ta...vậy...hình...hình như...cảm thấy, nhiều!"
"Cứ nhìn xem có thể lưới bao nhiêu thì lưới bấy nhiêu..."
Ngay khi hắn nói thì bên tai có một tiếng động lớn, cùng lúc đó từ xa đến gần, tiếng càng ngày càng to, càng ngày càng rõ ràng, hắn nhìn sang bên cạnh.
Tàu Bội Thu đã vượt lên trước, đi vào bên cạnh hắn không xa, còn Bùi phụ thì đang đứng trên boong thuyền nhìn về phía bên này.
Hai chiếc thuyền bị một vòng tròn ánh sáng lớn chia cách, tựa như một mặt trời đỏ rực, rơi xuống mặt nước, vô cùng sáng, đủ để bọn họ trong đêm tối có thể thấy rõ mặt người trên thuyền đối phương.
Bùi phụ cười giơ tay lên, rồi lại trở lại buồng lái, không bao lâu thì tàu đánh cá lại tăng tốc hướng về phía trước bọn họ.
"Bọn họ là muốn chạy tới phía trước đuổi theo vòng tròn phía trước?"
"Chắc vậy."
Dù sao hắn đang đuổi theo vòng này, Bùi phụ cũng không tiện theo giành, đằng trước còn có những vòng sáng khác nữa.
Khi tàu đánh cá tới gần, vòng sáng phía trước trông càng lúc càng lớn.
"Cái này cái này cái này cái này cái này cá quý quý quý..."
"Cũng tạm, so với cá ngựa thì quý hơn, qua năm mới rồi, đám tôm cá này chắc giá vẫn tốt, dù sao cá màu đỏ may mắn mà, cá ngựa chắc cũng chỉ đáng vài đồng, con cá này chắc phải được vài chục đồng, tùy vào giá thị trường, cũng phải xem trên thị trường có nhiều cá này không nữa, mai liên lạc với mấy thuyền thu mua là biết ngay."
Người lái thuyền già cũng nói: "Giá cả tôm cá này, mỗi thời điểm một khác, không nhất định giữ nguyên giá đó đâu, nhiều thì rẻ thôi, dù sao đa phần các loại cá cũng có mấy đồng, như loại cá màu đỏ này thì giá tốt hơn một chút."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý)
Bạn cần đăng nhập để bình luận