Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 724: Đánh nhau

Chương 724: Đánh nhauChương 724: Đánh nhau
Đợi họ lái thuyền đến gần bờ, liền thấy xung quanh bến cảng đậu đầy thuyền bè, ngay ngắn, xếp có trật tự, không biết cập bờ từ khi nào.
Diệp Diệu Đông ngạc nhiên nói: "Đúng là thanh niên trai tráng cả làng đều bị gọi về đánh nhau thật à? Đoàn kết vậy sao!"
"Ừ, đàn bà trên bờ cũng ít đi, hôm qua bãi biển toàn sứa biển dày đặc, hôm nay đều không có, nhiều thuyền thế này đều về sớm cả."
"Chúng ta xuống thuyền khiêng hết hàng về trước đi."
Ngoài đầu và da sứa biển ra, chỉ có mấy thùng máu và não sứa biển, khiêng đi khiêng lại mấy chuyến cũng nhanh thôi.
Diệp Diệu Đông vừa thấy cha Diệp đến là hỏi ngay: "Anh cả anh hai đến chưa? Có gọi điện thoại không?”
"Đang định nói với con đây, sáng mẹ con gọi điện nói họ đi từ hai ba giờ sáng, không biết đi thế nào, mới đến cập bến thị trấn, vừa rồi gọi điện nói không biết làng ở đâu, cha vừa mới nhận điện thoại xong từ trong làng ra."
"Vậy lát nữa con ra bến cảng thị trấn đón họ..."
"Cha đi là được rồi, con nghỉ ngơi chút đi, cha ở nhà rảnh rỗi nằm cả ngày rồi, xương cốt sắp rỉ sét rồi." Cha Diệp vừa nói vừa trèo lên thuyền, rồi còn không quên dặn dò anh một tiếng.
"Thanh niên trai tráng trong làng chiều nay ai nấy đều cầm vũ khí sang làng bên cạnh, nói là người làng họ bị đánh trên biển, còn bị ném xuống biển bị sứa biển đốt. Cả làng chiều nay sôi sùng sục, người trên biển truyền tai nhau đều bị gọi về, hùng hổ tập hợp lại, cầm vũ khí sang làng bên."
"Các con cẩn thận chút, đừng nhảy vào, không liên quan đến chúng ta, chúng ta chỉ là khách qua đường thôi, nhìn xem là được rồi."
Diệp Diệu Đông nhướn mày: "Làng họ đoàn kết thật, mấy người bị ném xuống biển cho sứa biển đốt ấy, chính là một nhà mà chúng ta hỏi đường hôm qua, còn là con kéo cả thuyền và người về."
"Cha đi đón hai anh đi, con chỉ nghe cho vui thôi, ai ăn no mà nhảy vào, còn một đống việc đang đợi làm kìa."
Cha Diệp tuy hơi ngạc nhiên là anh cứu người về, nhưng cũng không nói gì, chỉ dặn dò thêm vài câu, bảo họ đừng nhảy vào, cứ ở điểm thanh niên chờ họ về là được rồi.
Diệp Diệu Đông và mọi người dọn dẹp xong đồ đạc trên thuyền, đợi máy kéo đến, cân hết hàng xong, mới lại chở máy kéo về điểm thanh niên cân máu và não sứa biển.
Máu sứa biển phơi khô hôm qua ngoài dự kiến chỉ có 6 cân 7 lạng, theo lý thì 3000 cân sứa biển, phải có mười cân máu sứa biển mới đúng.
Khoảnh khắc cân xong trọng lượng, Diệp Diệu Đông cũng hơi ngẩn người, không dám tin.
Anh họ cả cũng ngạc nhiên nói thẳng: "Chẳng phải 300 cân ra một cân sao? Sao chỉ có chưa đến bảy cân vậy?"
"Sao? Anh nghi ngờ cân có vấn đề à?" Người thu mua không hài lòng nói.
Diệp Diệu Đông vội vàng cười nói: "Không đến nỗi, không đến nỗi, chỉ là hơi ngạc nhiên thôi, chúng tôi hôm qua bán một lần tính qua trọng lượng rồi, cảm thấy chênh lệch hơi lớn."
Anh lại rút cho họ hai điếu thuốc, hỏi han: "Người anh em biết cỡ này ra được bao nhiêu cân không? Cái này dao động lớn lắm phải không?"
Người kia thấy anh hiểu chuyện, cũng không keo kiệt nói: "Sứa biển to nhỏ sản xuất ra máu sứa biển tất nhiên khác nhau rồi. Con to, nặng là ở phần đầu và da ô sứa biển phía dưới, tuy diện tích phía trên ô cũng lớn hơn, nhưng diện tích lớn hơn một chút, có thể cạo được bao nhiêu? Cái này vốn cũng chẳng chiếm trọng lượng."
"Anh lấy một con sứa biển hơn trăm cân với một con sứa biển mười mấy cân, tuy chênh lệch gấp mười lần trọng lượng, nhưng máu sứa biển của anh có thể cạo ra nhiều gấp mười lần không? Không thể đúng không? Cái này cũng không có con số cố định." Diệp Diệu Đông gật đầu: "Có lý."
"Hơn nữa, anh thu hoạch trên biển, lại không có cách cân, tự mình ước lượng sơ bộ cũng sẽ có sai số, lúc xử lý cũng sẽ co rút."
"Đúng vậy."
"Được rồi, chúng tôi đi trước đây, gấp lắm."
Diệp Diệu Đông hẹn với họ thời gian đến thu mua hàng ngày mai, tiện thể lại rút thuốc, mới lịch sự tiễn người đi.
Anh nhìn hộp thuốc trống không, lẩm bẩm vài tiếng: "Mình chẳng hút mấy điếu, toàn rút cho người khác, lại không thể mua loại quá tệ, Thất Lâm Lương, một ngày mua hai bao cũng chưa chắc đủ dùng."
"Haha, là cậu quá biết cách ứng xử rồi, tôi thấy người trong làng khi họ bán cũng đâu có rút thuốc cho người ta."
"Ôi, mới đến lạ nước lạ cái mà, phải lịch sự một chút chứ, rút hai điếu thuốc cũng tiện hỏi chuyện."
Diệp Diệu Đông ném hộp thuốc rỗng sang bên, lại lấy từ trong túi ra một hộp khác bóc một điếu ngậm trên miệng, chỉ là không châm lửa, thuận tay lại đưa cho ba anh họ, hỏi họ có muốn không.
Ba người liên tục xua tay, đều nói mình mang theo thuốc lào hoặc mang theo sợi thuốc, tùy tiện xé một mảnh giấy báo cuốn một cái là hút được.
Sao họ dám hút của anh chứ.
Diệp Diệu Đông cũng không ép, đóng hộp lại nhét vào túi.
Anh nhìn về phía xa, trong lòng đang tính một khoản, hôm qua đợt sứa biển đó bán được 77 đồng 4 hào 4 xu, máu sứa biển hôm nay bán được 73 đồng 7, não sứa biển không đáng giá, cũng chỉ bán được 2 đồng 1, nhưng cộng lại tương đương với đợt vớt thuận tay chiều hôm qua khi đến.
Cũng khá ổn, trừ đi tiền nhân công với dầu, cộng thêm ăn uống, cũng kiếm được khoảng 130 đồng, như hôm nay, một ngày đi hai chuyến cũng kiếm được hơn 200, cho dù sau này mỗi ngày giảm giá, cũng kiếm được không ít.
Diệp Diệu Đông càng tính càng hài lòng, một tháng làm nửa tháng anh cũng kiếm được 3000 đồng, chia vài trăm đồng cho cha, anh cũng còn dư không ít.
Không cần như các nhà khác trong làng này, cả nhà đông người một chiếc thuyền, nhiều người chia tiền như vậy, tiền mà mỗi người được chia cũng không nhiều lắm.
Anh hai tay đút túi, ngẩng đầu cứ nhìn về phía hoàng hôn xa xa, miệng ngậm điếu thuốc, lắc lư, trông bụi bặm đẹp trai.
Có ba người vừa đi qua, đàn ông đàn bà đều không nhịn được cứ nhìn chằm chằm vào anh, đặc biệt là hai cô gái, đều không nhịn được liếc anh thêm vài lần.
Diệp Diệu Đông cảm thấy hình như có người đang nhìn mình chằm chằm, quay đầu nhìn lại, nghi hoặc nhướn mày, động tác này lại mang chút cảm giác bụi bặm đẹp trai, trong đó có một cô gái đỏ mặt luôn.
Ba người cười đi vê phía anh, chỉ là liếc nhìn giữa anh và mấy người anh em bên cạnh, rồi chọn đi về phía anh họ cả.
Mọi người nhìn đều hơi ngớ người.
Người phụ nữ đi đầu nói một thứ tiếng địa phương, lại nhét cái rổ trong tay vào lòng anh họ cả.
Anh họ cả nhìn rổ trứng gà, trực tiếp ngẩn người.
Vẫn là một người họ Lữ tuổi tâm tuổi Diệp Diệu Đông, chỉ là trông già hơn anh, dùng tiếng phổ thông giải thích cho mọi người một chút, họ mới hiểu ra, đây là mẹ già nhà họ Lữ dẫn theo mấy đứa con trai con gái còn lành lặn đến cảm ơn.
Mấy người Diệp Diệu Đông đều hơi dở khóc dở cười.
Anh họ cả cũng hơi ngượng, ngại ngùng cười với họ, lại chỉ vào Diệp Diệu Đông, đồng thời đưa trả lại rổ trứng gà trong tay cho họ.
Ba người nhà họ Lữ mới biết, Diệp Diệu Đông trông có vẻ tuổi nhỏ nhất này mới là người chủ sự, cũng đều hơi ngạc nhiên.
Diệp Diệu Đông cũng buồn cười nhìn họ, thì ra là thấy anh họ cả tuổi lớn, tưởng là đầu lĩnh của họ.
Ba người lại đi vê phía anh, lão tứ nhà họ Lữ còn đặt một bao gạo to vác trên vai xuống bên chân anh cho anh, cô gái cũng đưa cho anh một rổ rau.
"Xin lỗi, nhận nhầm người rồi. Chúng tôi ở nông thôn cũng chẳng có gì tốt, cá tôm mấy thì các anh cũng là dân đánh cá, chắc chắn không thiếu, mẹ tôi chỉ nghĩ đến việc mang chút gạo rau trứng gà đến cho các anh thôi."
Diệp Diệu Đông xua tay không nhận: "Cảm ơn nhiều, các anh quá khách sáo rồi, tôi chỉ là thuận tay tiện thể thôi, ai mà gặp phải cũng sẽ ra tay đưa người về thôi."
"Đúng rồi..."
Mẹ già nhà họ Lữ với Lữ lão tứ dùng tiếng địa phương và tiếng phổ thông lẫn lộn, lại nói thêm mấy lời cảm ơn, nhất định bắt anh nhận cho bằng được.
Qua lại một hồi, anh mới thuận thế nhận lấy, đồ tặng vừa hay là thứ họ đang thiếu, cũng rất chu đáo, Diệp Diệu Đông cũng khá vui.
"Vậy tôi không khách sáo nữa, cảm ơn nhiều, bác Lữ với Lữ Hoành Vĩ thế nào rồi? Không sao chứ?”
"Chiều đều đi truyền dịch rồi, vừa truyền về, chắc không sao đâu."
"Vậy các anh lấy lại được máy chưa? Tôi thấy thanh niên tráng đinh trong làng hình như vẫn chưa về?"
Lữ lão tứ tức giận trợn tròn mắt: "Vẫn chưa về, tôi ở nhà trông cha với mấy anh truyền nước, mấy anh em khác sang đó rồi, cũng không biết tình hình thế nào, bây giờ phải chuẩn bị sang làng bên xem sao."
"Vậy các anh mau sang xem thử đi."
Họ lại khách sáo nói thêm vài câu rồi mới vội vàng đi.
Diệp Diệu Đông nhìn bao gạo to dưới chân, còn có trứng gà với rau, cười nói với mấy người: "Lại có gạo nấu cơm rồi, mấy ngày tới khỏi lo ăn uống."
"Cậu có cảm thấy cô gái nhỏ vừa rồi cứ nhìn chằm chằm vào cậu không?" Anh họ hai đùa một câu. "Nhìn thì cứ nhìn, ai bảo tôi đẹp trai. Máu sứa biển nấu xong thì nấu cơm trước đi, tôi đi vo gạo đây, hôm nay phải nấu nhiều một chút, lát nữa anh cả anh hai đến, không biết có bao nhiêu người nữa."
Mấy gã đàn ông lại bắt đầu vo gạo nhặt rau chuẩn bị bữa tối, mệt cả ngày, đổ mồ hôi cả ngày, về còn phải nấu cơm, may mà hôm nay cha Diệp đã múc nước xong, còn nhặt khá nhiều củi vê, không thì họ còn bận hơn nữa.
Diệp Diệu Đông cũng không khỏi nghĩ, không biết anh cả anh hai có dẫn hai chị dâu đến làm việc không, mấy gã đàn ông họ thật sự không phải hạng nấu nướng.
Tranh thủ lúc gạo đã cho vào nồi, giao việc khác cho ba anh họ, anh đi dạo quanh làng, tiện thể mua hộp nhang muỗi.
Xung quanh điểm thanh niên cỏ dại mọc um tùm, tối qua ngủ không biết có bao nhiêu con muỗi, suýt nữa hút cạn máu họ.
Hôm qua lại bận rộn đến quá muộn, dọn dẹp xong ăn cơm cũng đã tám chín giờ rồi, trong làng tối om, anh cũng không đi dạo khắp nơi, sáng lại ra khơi từ sớm, cũng chỉ lúc này mới có chút thời gian rảnh.
Làng chài nhỏ này, cũng chẳng khác gì mấy so với môi trường làng họ, khắp nơi đều là đường đất, thỉnh thoảng có vài con đường đá nhỏ, kẽ hở đều mọc đầy cỏ dại, chỉ là bị giãm đạp, trông lộn xộn lắm, có mấy con đường nhỏ hai bên cỏ dại còn cao hơn người.
Nhà cửa xung quanh đều là nhà gạch cộng nhà đất, không như nhà họ là nhà đá, hơn nữa có mấy căn nhà nhỏ mái nhà cũng không còn nữa, không biết có phải do cơn bão này cuốn bay mái nhà không.
Lúc này đang vào giờ cơm, mái nhà các gia đình đều tỏa khói bếp mờ ảo, khắp nơi đều ngửi thấy mùi cơm thơm, cùng mùi tanh của cá tôm cua.
Diệp Diệu Đông đi trên con đường nhỏ, ngó nghiêng, đỉnh đầu là một tổ muỗi nhỏ, đang xoay tròn bay lượn, đi đến đâu theo đến đó.
Anh vừa đi vừa vung vẩy cánh tay, xua đuổi lũ muỗi trên đầu, nhưng hiệu quả không lớn, hơn nữa đôi khi phía trước cũng có, đi qua là một đám lao vào mặt, làm anh nhăn nhó cả khuôn mặt, nheo mắt lại, miệng cũng không dám há to, sợ nó bay vào.
May mà anh không phải hạng hở răng, miệng có thể ngậm lại được.
Điểm đáng ghét của mùa hè là côn trùng nhiều quá, lại độc dữ, chưa đi được mấy bước, cổ anh đã ngứa rồi.
Đúng lúc anh mua xong nhang muỗi, định quay về, đằng xa đột nhiên truyên đến một tràng ồn ào, hơn nữa càng lúc càng gần.
Anh tò mò bước ra khỏi con đường nhỏ, liền thấy một đám đông thanh niên trai tráng cầm gậy gộc mặt mũi bầm dập, khập khiễng dìu nhau về, đàn bà trong làng nghe tiếng đều ra dìu người nhà mình về.
Tiếng nói chuyện, tiếng chửi rủa, tiếng kêu la một mảng, làng chài vốn hơi yên tĩnh, chớp mắt như bùng nổ.
Diệp Diệu Đông đứng trên con đường nhỏ tò mò nhìn, không biết họ thắng hay bại, đánh nhau đến muộn thế này mới về.
Không phải nên thừa lúc người bên kia đang trên biển, trực tiếp đánh úp một đợt, cướp đồ với máy móc, rồi sớm về sao?
Có lẽ tập hợp người của họ cũng mất khá nhiều thời gian nhỉ?
Anh đứng trên con đường nhỏ nhìn một lúc, cho đến khi thấy cuối cùng có người dùng xe đẩy đẩy một cái máy, trên đó còn rải rác vương vãi một đống sứa biển, tuy rải rác lộn xôn khắp nơi, nhưng cũng có thể thấy rõ ràng đại khái đồ đạc đã cướp về rồi.
Nhìn một lúc, anh cũng trực tiếp quay về luôn.
Hai làng đang xảy ra mâu thuẫn, vừa hay cũng có thể giúp họ thu hút phần lớn sự chú ý, đỡ phải để ánh mắt của người trong làng cứ tập trung vào nhóm người ngoài như họ.
Đối với họ mà nói, chắc cũng coi như chuyện tốt, họ khiêm tốn một chút, có lẽ còn có thể ở thêm vài ngày.
Không biết người làng bên có quay lại gây sự nữa không nhỉ? Nhìn thế này, họ đánh nhau thêm vài trận, cũng có lợi với anh... Ặc... không thể nghĩ như vậy được...
Bạn cần đăng nhập để bình luận