Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 778: Trộm cát

Chương 778: Trộm cátChương 778: Trộm cát
"Ôi dào- Bọn bây đen lòng thối ruột, đến cát xây miếu Mẹ Tổ cũng trộm nữa."
"Ra đây, đừng trốn nữa, tao đã thấy bọn mày rồi..."
"Không ra nữa thì tao gọi người đến bây giờ..."...
Mấy người ở điểm thu mua tại bến thuyền, lúc đầu nghe thấy tiếng ồn ào không xa, còn nghi hoặc một chút, đến khi họ dỏng tai lắng nghe kỹ, mọi người lại thấy giọng nữ có vẻ quen thuộc.
Diệp Diệu Đông và cha Diệp nhìn nhau, đồng thời nói: "Sao cảm giác giống tiếng mẹ vậy?”
"Hình như là tiếng mẹ con?"
Chú Lâm cũng nói: "Tôi cũng thấy hình như vậy."
"Cùng đi xem thử, đêm hôm khuya khoắt xảy ra chuyện gì vậy?"
Nghe thấy không xa cứ ồn ào, mắng chửi um sùm, mọi người định cùng nhau đi qua xem thử.
Kết quả vừa đi qua, họ đã thấy mẹ Diệp bị người ta xô ngã ngồi dưới đất, đối phương thấy đột nhiên lại có nhiều người đến như vậy, hoảng hốt, lập tức quay đầu định bỏ chạy.
"Đệch, thằng nào dám xô mẹ tao vậy?"
"Ôi giời, tên khốn nạn, mau bắt lấy chúng nó, chúng nó là cha con Vương Lão Ngũ và Vương Kiến Cường, nhanh lên... đừng để chúng chạy mất." Mẹ Diệp ngồi bệt dưới đất, tức giận chỉ tay về phía trước mà la lớn.
Diệp Diệu Đông phản ứng cũng rất nhanh, xông lên phía trước đá một cú vào mông tên thanh niên kia, khiến anh ta loạng choạng.
Sau đó, Diệp Diệu Đông lại nhanh chóng vòng tay khoá cổ anh ta, dùng đầu gối đâm vào bụng anh ta, khuỷu tay lại đấm xuống lưng anh ta. Lập tức, tiếng kêu rên thảm thiết vang lên, kèm theo cả tiếng chửi rủa của anh.
"Mẹ kiếp mày, con chó mù, dám xô mẹ tao, tao chặt tay mày luôn, đồ khốn nạn, tao đánh chết mày."
Ông già ở bên cạnh thấy con trai bị đánh cũng không dám chạy nữa, vội vàng kêu la đừng đánh nữa, không thể đánh nữa, đều là người một nhà...
Diệp Diệu Đông mặc kệ ông ta, tiếp tục đánh: "Ai là người một nhà với các người? Đừng có léo nhéo nữa, biết xấu hổ chút được không? Cũng không soi gương xem mình thế nào, mà dám nói người một nhà, một nhà cái con khỉ."
Diệp Diệu Đông nghe đến "người một nhà", đột nhiên nhớ ra ông già này còn từng ăn trộm sò của anh, lúc đóông ta ăn trộm sò trong lưới của anh, cũng nói với anh là người một nhà.
Thật vô liêm sỉ, đi đâu cũng nhận họ hàng.
Trong lòng bực bội, anh lại nặng tay đấm thêm mấy cú nữa.
"Ôi giời, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, sẽ đánh hỏng mất..."
Mẹ Diệp cũng nhanh nhẹn bò dậy, kéo cha Diệp chỉ vào hai người này nói: "Hai người này ăn trộm cát xây miếu mẹ Tổ. Lúc nãy tôi vừa mới bước ra khỏi cửa không bao lâu, đã thấy bên này có ánh đèn pin, chỉ là một chấm nhỏ, không sáng lắm."
"Đang thấy lạ, kết quả chưa đi được mấy bước, ánh sáng đã tắt, làm tôi còn tưởng mình hoa mắt, nhìn thấy ma trơi."
"Rồi khi đến đây, vẫn không yên tâm nên đặc biệt để ý một chút, dùng đèn pin rọi qua, kết quả phát hiện ở góc đống cát có một chiếc xe đẩy, tấm bạt phủ cát đã bị vén lên một nửa."
"Ôi dào-"
Mẹ Diệp nói đến chỗ kích động, còn vỗ đùi một cái: "Đêm hôm khuya khoắt, sao lại có xe đẩy ở đây, nếu là xe ben thì tôi không lấy làm lạ."
"Kết quả ông đoán xem? Tôi đi đến gần nhìn một chút, xe đẩy đã chất đầy cát, bên cạnh còn có một cái xẻng sắt, dưới đất còn có dấu chân." "Chính là cha con này, tôi dùng đèn pin rọi khắp nơi thì rọi trúng, chúng nó trốn trong cái miếu xây được một nửa bằng đá."
"Hai cha con chết tiệt này, ngay cả cát để xây miếu Mẹ Tổ cũng dám ăn trộm, ngày mai cầu Mẹ Tổ đừng phù hộ cho các người nữa, đây là tiền của cả làng góp lại xây đấy, các người ăn cắp của chung..."
Mẹ Diệp nhanh nhẩu xông lên trước, tuôn ra một tràng kể lại đầu đuôi sự việc, thuận tiện mắng thêm một trận nữa, hoàn toàn không cho người khác có cơ hội nói.
Đợi bà nói xong, thở hổn hển, Vương Lão Ngũ mới vội vã giải thích: "Không phải, không phải, chúng tôi không ăn trộm, chúng tôi chỉ mượn thôi, chúng tôi định mượn một ít để sửa nhà, trời lạnh nhà dột khắp nơi, định mượn một ít để sửa sang lại."
"Mượn cái búa, ai mượn cát vào lúc nửa đêm chứ, mày có nói với ai là mượn cát không? Mày có nói với Mẹ Tổ không? Rồi Mẹ Tổ có đồng ý không?" Diệp Diệu Đông nói một cách không khách khí.
"Không không... chúng tôi chỉ mượn tạm thôi, sẽ trả lại mà, sẽ trả lại..." Ông lão cúi rạp người xuống.
"Trả cái quái gì, nói nghe hay hơn hát, mà trả lại thì sao giữa đêm hôm khuya khoắt lén lút đào cát ở đây? Thấy người đến còn trốn đi? Xem ai là đồ ngốc chứ?"
"Không phải, thật sự chỉ định mượn một chút thôi, đều là người một nhà, bỏ qua cho chúng tôi đi? Được không?" Vương Lão Ngũ nói với vẻ mặt khó coi: "Tha cho chúng tôi đi..."
Diệp Diệu Đông ném người thanh niên đang nằm như con chó chết trên tay xuống đất, nói: "Mơ đi, ai mà biết các người ăn trộm bao nhiêu rồi? Đây là đồ của tập thể, dùng để xây miếu Mẹ Tổ, mày ăn cắp đồ của tập thể, chắc chắn phải để cả làng biết."
"A đừng đừng đừng- A Sinh... A Sinh... mau nói giúp đi, chúng tôi thật sự chỉ mượn một chút thôi, đừng nói với cả làng, sẽ bị phê bình đấy..."
Diệp Diệu Sinh từ khi nhận ra hai cha con, cũng cứ nhìn chằm chằm với vẻ mặt phức tạp, muốn lên tiếng nhưng lại ngại, cảm thấy ngượng ngùng và mất mặt.
Biết Vương lão đầu đã nhận ra anh ta, anh ta mới nhìn Diệp Diệu Đông: "Đông tử..." Diệp Diệu Đông nhìn anh ta vô cảm nói: "A Sinh, anh đừng nói anh thật sự coi ông ta là cha vợ tương lai nhé? Mới chỉ có manh mối thôi, đổi người khác vẫn kịp mà, muốn vợ con chẳng phải chuyện đơn giản sao? Anh cố gắng làm việc vài năm, tích cóp nhiều tiền một chút, cưới cô 18 tuổi cũng được."
"Cậu nói bậy bạ gì vậy, đã nhờ bà mối nói chuyện xong rồi, sao còn có thể đổi ý được nữa?"
"Sao lại không thể đổi ý? Cưới xong còn ly hôn được, chưa cưới sao lại không thể đổi ý? Chưa từng thấy ai vội vã tìm chỗ dựa đến vậy, chồng còn chưa chết cơ mà."
Đừng trách anh nói chuyện khó nghe, cũng chỉ là lời qua lại thôi, hơn nữa anh thật sự không ưa nổi một người đàn bà, chồng chưa chết đã vội vàng tìm sẵn đàn ông khác tiếp quản.
Nhìn anh họ này đâu đâu cũng tốt cả, anh cũng không muốn anh ta dễ dàng bị heo húc như vậy, huống chỉ cưới cô đó về, nửa đời sau cũng chẳng yên ổn.
Chi bằng tìm một cô trẻ trung, cố gắng nhiều hơn một chút, muốn con trai chẳng phải chuyện đơn giản sao? Già rồi, chưa chắc sau này tuổi cao, sinh nở còn khó.
Đợi anh nói xong câu "tìm một cô trẻ trung”, ông lão đã xắn tay áo định gây sự rồi.
Lúc này đến lượt cha Diệp lên sân khấu, ông giữ lấy ông lão, ngăn lại: "Làm gì vậy? Đã già đầu rồi còn định đánh thanh niên à, định giả vờ ngã để được đền bù à?"
"Thà phá mười ngôi chùa, không thể hủy một cuộc hôn nhân, ông xem nó nói cái gì kìa?"
Diệp Diệu Đông hừ mũi hai tiếng, vẻ mặt khinh thường: "Tôi nói sự thật thôi, vốn dĩ cũng không phải chuyện của tôi, nhưng mà ai bảo ông đụng vào họng súng làm gì?"
Mẹ Diệp cũng chống nạnh: "Sao, không cho người ta nói à? Mồm mép mọc trên người chúng tôi, hơn nữa Đông tử cũng đâu có nói sai. Đi thôi đi thôi, đừng ở đây cãi nhau vô ích với họ, đưa họ đến chỗ bí thư, giao cho làng giải quyết."
Ông lão cũng hơi sợ, ông ta nghĩ kiếm chác chút lợi, nhưng không muốn bị cả làng xì xào sau lưng. "A Sinh à, cậu không thể vô tâm như vậy được! Cậu nói với mấy người họ hàng này đi, bỏ qua cho bọn tôi đi, lần sau bọn tôi cũng không dám nữa, bọn tôi cũng đâu có ăn trộm thành công, đổ trả lại hết rồi là được chứ gì?"
"Giờ thì nhận là ăn trộm rồi nhé. Vừa nãy còn nói nghe hay lắm, mượn, tôi còn tưởng Mẹ Tổ đồng ý cho mượn cơ đấy."
Diệp Diệu Sinh đau đầu nhìn Diệp Diệu Đông, cũng hơi ngại ngùng: "Đông tử, hay lần này tạm bỏ qua đi, anh thay họ xin lỗi thím ba. Vừa rồi Kiến Cường xô ngã tam thím ba, cũng không phải cố ý, chắc là quá sốt ruột, sợ hãi thôi."
Diệp Diệu Đông bất đắc dĩ nhìn anh ta: "Nói với em vô ích, ông ta ăn trộm đồ của tập thể, anh hỏi mấy người có mặt ở đây xem, có đồng ý bỏ qua như vậy không? Nếu mọi người không ý kiến gì thì thôi."
"Ừ được rồi..." Diệp Diệu Sinh lại nhìn những người khác.
Mọi người đều quen biết nhau, cũng không đến nỗi không cho thể diện, nói vài câu rồi bỏ qua.
Mọi người đổ hết cát trên xe đẩy ra, rồi bảo hai cha con mau cút đi.
Đợi hai người cúi rạp người, mặt mũi lấm lem bụi đất bỏ đi rồi, họ mới nhấc tấm bạt ni lông đã vén lên một nửa, cùng nhau phủ kín cát lại cẩn thận.
Lại lấy thêm mấy viên gạch đè lên mép tấm bạt, tránh bị gió thổi tung lên.
"Trời vừa tối là lũ yêu ma quỷ quái lại nhiều lên, đâu đâu cũng có, cái gì cũng muốn, cũng không mang chút lòng kính sợ, ăn trộm ăn cắp đến tận đầu Mẹ Tổ."
Thời buổi này, trộm cắp vặt thật sự nhiều, đâu đâu cũng có.
"Có người là vậy đấy, chẳng có chút kiêng ky nào, ngày mai Mẹ Tổ đừng phù hộ cho hắn, hôm nay đã nhường nhịn rồi." Mẹ Diệp cũng đứng đó chê bai.
Diệp Diệu Đông nhìn mẹ mình cười: "Sao mẹ lại ra đây? Còn tính đúng lúc nữa chứ.”
"Đâu phải tính? Mẹ có phải thầy bói đâu mà tính chuẩn vậy? Mẹ vẫn đứng ở cửa, vừa mới mổ xong cá ếch ngẩng đầu lên, thấy bên này hình như có ánh đèn pin, nghĩ chắc là các con về rồi, nên mới ra xem." "Giờ này mới mổ xong à?"
Mọi người vừa đi vừa nói chuyện, điểm thu mua vẫn còn một đống cá chưa cân.
"Đúng vậy đấy, hơn 1200 cân đâu phải số lượng nhỏ, hai chị dâu con từ sáng sớm đã bắt đầu mổ, mổ đến tối, mẹ tan ca cũng sang phụ mổ, không thì làm không xong, nhiều quá."
"Lúc này có mấy con vẫn chưa rửa xong, rửa rồi mới phơi được, cả nhà đều bận rộn, mấy đứa nhỏ cũng sai đi phụ phơi."
"Vậy à... Con còn tưởng nhiều người chắc mổ xong sớm chứ."
"Mấy con cá ếch đó khó mổ lắm, lúc thì dùng kéo, lúc lại dùng dao, còn phải cạo bao tử nữa, đâu dễ mổ như mấy loại cá khác, nhất là mấy con to."
"Vậy hôm nay số lượng có vẻ còn nhiều hơn, mai gọi thêm người sang mổ đi."
"Hôm nay nhiều hơn à? Vậy được, mai bảo chị dâu Lan bên cạnh sang phụ mổ, hôm nay lúc mổ cá mấy bà hàng xóm có sang xem, còn nói nếu cần người thì gọi họ."
"Ừ, về hỏi A Thanh, mổ không xong thì thuê người vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận