Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1146: Thăng cấp (length: 26950)

Tằng Vi Dân nhẹ nhàng thở ra, lau vội mồ hôi trên trán.
"Chỉ một con cá lớn thôi mà, làm gì mà rầm rộ lên như vậy, bao nhiêu người giúp đỡ đều bị hút đến, lời đồn thật đáng sợ."
Diệp Diệu Đông cười gượng một chút, giải thích: "Dạo này bến tàu không có máy kéo, chúng ta chỉ có thể dùng sức người nhấc lên, nếu có máy kéo kéo qua thì cũng không đến mức thu hút nhiều người như vậy."
Thật ra đúng là như vậy, nhiều thuyền đánh cá thường đi biển vào sáng sớm hoặc ban đêm, đến chiều hoặc chập tối mới về, giờ này máy kéo đều đi nơi khác kéo hàng, bến khác hoặc chở người, bên bến tàu này vốn chẳng có ai.
"Được rồi, đuổi hết đám đông là tốt rồi, còn con cá này... Hay là cứ mang vào đã? Để dưới nắng phơi sợ hỏng."
"Thì tại chưa liên hệ với viện nghiên cứu đó thôi, còn chưa biết họ có cần con cá này không... ."
Những người nói chuyện này, Diệp Diệu Đông cũng không biết là ai, có người nói giọng địa phương, có người nói tiếng phổ thông, hắn chỉ im lặng đứng một bên, như tên lâu la.
Bọn họ qua lại bàn tới bàn lui một hồi, cuối cùng cũng quyết định mang con cá vào đồn công an biển cất giữ trước, rồi rải đá lạnh lên, tiện để bên cục hải dương gọi điện cho viện nghiên cứu xem họ có qua mang cá đi không.
Diệp Diệu Đông cũng gọi mấy công nhân phụ giúp cùng nhau mang cá đi, làm xong hết những chuyện này, người khác túm năm tụm ba đi về hết, chỉ có Tằng Vi Dân nán lại cuối cùng.
Hắn nói với Diệp Diệu Đông: "Coi như lần này ngươi góp sức miễn phí đó, không có thưởng hay gì đâu..."
"Tôi hiểu, tôi biết mà, vốn dĩ cũng bán không được."
Tằng Vi Dân gật đầu, "Ừ, mọi người đi tới đi lui bận bịu nhìn cũng mệt rồi, các ngươi về nhà ăn cơm đi, chuyện hiệp hội chưa định ra nhanh vậy đâu, đợi khoảng mười ngày nửa tháng xác định thì ta sẽ báo cho ngươi."
"Vâng, cảm ơn."
Diệp Diệu Đông hơi lưỡng lự, hỏi: "Con cá này sau khi nghiên cứu xong có phải sẽ làm tiêu bản không?"
"Chắc vậy."
"Vậy làm tiêu bản, chắc chắn phải ghi rõ lai lịch, có được ghi tên của tôi không? Ha ha..."
Tằng Vi Dân cũng cười, "Tôi sẽ nói thử, lai lịch chắc chắn có ghi, nhưng nếu ngươi không nói gì thì đại khái sẽ ghi kiểu 'vào tháng đó ngày đó, do ngư dân hiến tặng'."
"Tôi biết sẽ thế mà, nên mới hỏi thử, ha ha, dù sao cũng cực khổ mới vớt được, có thể lưu danh cũng đáng."
"Đến lúc đó tôi sẽ hỏi xem sao."
"Vậy làm phiền, chúng tôi về trước nhé, cũng không làm trễ giờ tan tầm của lãnh đạo, bây giờ cũng hơn 12 giờ rồi, quá giờ làm rồi."
Tằng Vi Dân gật đầu.
Diệp Diệu Đông dẫn mọi người ra về trước.
Cũng may trong nhà còn hai người giữ nhà, chờ bọn họ mồ hôi nhễ nhại về đến nhà, có cơm ăn ngay, không phải chờ đợi mà bị đói.
Lúc ăn cơm, mọi người cũng bàn tán về chuyện bát quái của người địa phương, rồi những lời đồn thổi đã bị tam sao thất bản hoàn toàn, đúng là tin đồn có thể lan truyền bậy bạ.
"Rốt cuộc cũng xong việc, đi tới đi lui phơi nắng cả buổi, nóng chết người, chiều nay mọi người nghỉ ngơi cho khỏe, tối xem lưới đánh cá vá lại thế nào. Nếu không xong thì mượn cái xe ba gác chở lưới về, để hai chị kia mai đến vá ở trong sân chúng ta, cũng đỡ mất thời gian mai ra khơi."
Diệp phụ hơi do dự, "Bảo hai chị kia lên nhà chúng ta vá lưới, chắc người ta cũng không muốn đâu? Một phòng toàn đàn ông, mười người, hai chị đó đến nhà mình vá lưới chắc cũng lo bị người dòm ngó."
Nghĩ lại thì đúng là vậy, ở đây mà có phụ nữ thì còn đỡ, toàn đàn ông, mà đều là người ngoài, kêu hai phụ nữ tới, chắc người ta cũng sợ.
Lưới cá quá lớn, nếu vá ở ngoài đường thì chắc chắn chiếm hết đường, ảnh hưởng xe cộ đi lại, lại bị người mắng cho mà xem, dù sao thì đây cũng là nhà mặt tiền.
Vá trên thuyền thì lại hay, ban ngày ban mặt, ai cũng thấy là làm ăn chân chính.
"Thôi đi, hôm nay vá không xong thì mai cứ để người ta ra thuyền vá tiếp, mình nghỉ thêm một ngày. Hôm qua lúc bán đồ cũng nghe mấy người địa phương nói, lặn không được bao sâu, không thấy con nhím biển nào, mai thêm một ngày chắc ai nấy cũng đã thử hết rồi, không cố nữa, như vậy cũng sẽ không ảnh hưởng tới mình."
"Chỉ sợ có người không muốn cho mình yên."
"Sợ gì chứ, dù sao cũng đang mùa sứa lên, ai ai cũng phải tranh thủ làm trước khi hết mùa để kiếm thêm, có ai hơi sức đâu mà quản đến chúng ta, cũng không kiếm được lợi lộc gì ở đây. Đợi hết mùa, chắc chúng ta cũng xong việc, thuyền đến đầu cầu thì tự nhiên sẽ thẳng thôi."
"Cũng được."
Diệp phụ cũng không nói gì thêm.
Sau khi ăn cơm xong, mọi người lại đi tắm rửa, rồi đi ngủ bù, nghỉ ngơi thật khỏe nửa ngày.
Hôm sau vì lưới vẫn chưa vá xong, nên lại nghỉ ngơi thêm một ngày nữa.
Diệp Diệu Đông cũng tranh thủ lúc rảnh gọi điện về, hôm qua đám người chèo thuyền đã đi gọi điện, anh vẫn chưa có dịp nào rảnh.
Hôm nay là ngày thứ sáu bọn họ đi làm ăn xa.
Chỉ có cha hắn lúc đến Chiết Giang vào ngày thứ hai có dành thời gian gọi điện về báo bình an, còn công nhân thì đã gọi vào ngày hôm qua rồi, mỗi mình hắn bận tối tăm mặt mũi.
Nhân lúc nhàn rỗi hắn mới đi gọi điện cho nhà.
Lâm Tú Thanh vừa bắt máy, câu đầu tiên đã xỉa xói hắn.
"Tôi còn tưởng anh mua nhà ở bên đó, cưới thêm vợ nữa nên không thèm gọi về."
"Nói bậy, ta chỉ có một bà vợ thôi."
"Vậy là có bồ rồi."
"Nói mò, bên cạnh mười mấy thằng đàn ông, ta tìm được gái chắc? Mà muốn tìm, ta cũng phải tìm cho mỗi thằng một đứa mới công bằng chứ, không thì chẳng phải là lộ tẩy sao? Ta vừa tìm gái là nửa ngày sau, kiểu gì cũng có người gọi điện về làng ngay."
Đầu dây bên kia vọng lại tiếng mắng có phần xa của Diệp mẫu, "Cái ông già của mi á, mi tìm cho ông ta đàn bà, chỉ nửa bước là ông ta về chầu ông bà liền đó."
"Hứ hứ, đấy thấy chưa, anh chẳng phải không có gan đó sao, chỉ là vì nhiều người thôi, không tiện."
"Ngươi xxx..." Diệp Diệu Đông vừa chửi vừa nói, "Đừng có nói lung tung, lại đồn là ta dẫn bọn họ đi tìm gái, chứ không phải đi làm kiếm tiền. Ta là mấy hôm nay bận quá, toàn chuyện."
"Thế sao hôm nay rảnh mà gọi điện về?"
"Lưới bị cá lớn làm rách, không tiện đem người về nhà, phải nhờ người ra thuyền vá, nên hôm nay mới có chút thời gian rảnh."
Lúc này Lâm Tú Thanh mới nói chuyện tử tế, rồi hỏi thăm tình hình, Diệp Diệu Đông cũng báo cáo tình hình cho cô nghe.
"Ta quay cuồng như chong chóng đây này, ngủ không đủ giấc nữa, cô còn tưởng tôi đi tìm gái."
"Ba à, không sao, ba đi tìm dì, con cũng cho mẹ tìm chú, a bà một người, mẹ một người, con một người..."
Bỗng nhiên có giọng con trẻ non nớt khiến hắn nghe mà mắt tròn mắt dẹt, trong khoảnh khắc vừa tức vừa buồn cười.
Ở đầu dây bên kia cũng vang lên mấy tiếng cười mắng.
"Mi hiếu thảo ghê, hiếu thảo xong rồi còn không quên tìm cho bản thân."
"Con chưa nói xong... Muốn nói chuyện điện thoại với ba..." Diệp Tiểu Khê ôm chặt điện thoại, không cho Lâm Tú Thanh giật đi.
Tiếng Lâm Tú Thanh vọng ra từ trong máy, "Con nói cái gì đó? Lại nói bậy nói bạ."
"Ba à, ba nhớ kiếm nhiều tiền nha, ăn cơm thật ngon, ngủ thật đã, rồi khi về nhớ mua quà cho con nữa đó."
"Ừ ừ, con ngoan ba sẽ mua."
Diệp Tiểu Khê cầm điện thoại gật đầu lia lịa, "Dạ, con có ngoan mà..."
"Ngoan cái rắm, ngày hôm qua nó đi chăn dê ngoài núi, nó còn lén lút đi theo lên núi chơi, hại tao tìm muốn chết, chạy hết cả làng không thấy, tí nữa tao cũng phát điên luôn. Đến giờ ăn cơm trưa, thằng nhóc kia mới khóc chạy về mách em gái mất tích, tao mới biết chúng nó cùng nhau chạy lên núi chơi.
"Không phải đi theo lên núi sao? Sao lại lạc mất?"
"Con bé nó leo cây, trộm củi của người ta, rồi mệt quá ngủ trong bụi cây luôn, thằng nhóc kia tìm khắp nơi, gọi nát cả họng cũng không thấy nên sợ mới chạy về báo tao. Khi tao muốn chạy đi tìm thì có người đã đưa nó về rồi, nói nó ngủ quên, trong lòng vẫn còn ôm mấy thanh củi."
Đến đây, Diệp Diệu Đông cũng chẳng còn gì để nói nữa.
"Rồi tao muốn đền tiền thì người ta không lấy, bảo con nít không biết gì thì bỏ đi, bọn họ cũng có mất gì đâu, lát nữa tao đành phải mua một kí củi đền cho người ta. Hai cái hôm qua cho tao một trận đánh."
"Nên hôm nay vừa nghe là liền muốn xả lên đầu tao phải không? Tao đã nói rồi, giọng cô sao cứ như uống thuốc nổ vậy, đúng là giận cá chém thớt."
"Đâu có."
"Con nhỏ chết tiệt này nghịch ghê, càng lớn càng thích chạy, còn lén la lén lút trèo cây hái trộm củi nữa chứ, đúng là phải đánh cho một trận."
Diệp Tiểu Khê ở đầu dây bên kia liền hô lớn, "Không cần."
Da mặt cũng dày thật, hôm qua vừa ăn đòn, hôm nay đã lại tinh nghịch như thường, làm ầm lên, chẳng có chút ý thức gì là phải cụp đuôi.
Diệp mẫu lúc này cũng hỏi ở đầu dây bên kia, "Cha mi đâu rồi, có đi gọi điện thoại cùng con không?"
"Không có, quá nóng, hắn nói ta đến gọi điện thoại báo bình an là được rồi, dù sao hắn mấy ngày trước gọi điện thoại, cũng không chịu theo tới."
"Lão già, ai mà không nóng? Ta cũng nóng ... ."
Diệp Diệu Đông nghe mẹ hắn lải nhải một tràng, vừa nói vừa mắng cha hắn, lại quan tâm hỏi hắn vài câu rồi mới đưa điện thoại trả lại cho Lâm Tú Thanh.
Hắn cũng không nói chuyện lâu, hỏi han tình hình dạo gần đây, chỉ nói vài hôm nữa có tiền sẽ gọi điện thoại về rồi cúp máy.
Trên đường về nhà, mặt hắn luôn nở nụ cười, một nhà già trẻ chính là động lực phấn đấu của hắn.
Đến chạng vạng tối, sau khi sửa xong lưới đánh cá, hắn nhận tiền công, hôm sau lại dẫn người ra biển vớt nhím biển.
Đầu tháng 9, một đường chạy trên mặt biển, thỉnh thoảng lại có con sứa trôi lềnh bềnh, xung quanh các thuyền đánh cá đều đuổi theo ánh mắt hướng về phía con sứa.
Hắn cầm ống nhòm đứng ở khoang lái quan sát xung quanh, trong lòng nghĩ, mọi người mỗi ngày trên mặt biển tìm kiếm con sứa, trong thời gian này mấy thuyền nhỏ kia chắc cũng thu nhập không ít, ít nhất một ngày mươi đồng vẫn có thể kiếm được, so với người bình thường đi làm mạnh hơn nhiều.
Khi bọn hắn gần tới rãnh biển, hắn dùng ống nhòm nhìn thấy, bên đó vẫn trống không, chỉ có hai chiếc thuyền đánh cá đang nhanh chóng chạy ngược về hướng rãnh biển, có lẽ là đã vớt hết cả rồi.
Hắn 5 giờ ra khơi, đến giờ thì cũng chỉ mới 7 giờ, đã chẳng còn gì, vớt đúng là quá sạch.
Vậy cũng vừa lúc, tiện cho bọn hắn vớt nhím biển.
Đợi đến vị trí mục tiêu, bọn hắn vẫn theo thứ tự như mấy ngày trước xuống nước trước, cố gắng trong thời gian hạn hẹp tranh thủ xuống nước nhiều lần.
Tuy nói một ngày không nên xuống nước quá nhiều lần, nhưng bọn hắn chỉ làm trong vài ngày, không phải dài ngày, chỉ cần cơ thể chịu đựng được, không có chỗ nào khó chịu, thì xuống nước thêm vài lần vẫn được.
Diệp Diệu Đông trước khi đi cũng đã để lại 5 đồng để họ mua thịt, mỗi ngày ăn ngon uống sướng, mới đi vài ngày mà hắn đã cảm thấy ai nấy mặt mũi đều hồng hào hơn so với ở nhà.
Hôm nay một ngày vớt xuống, trong lúc đó cũng có vài chiếc thuyền chạy đến nhìn, có lẽ là không cam tâm, muốn xem có còn con sứa nào không, nhưng thấy bọn hắn thì liền đi ngay.
Cũng có vài người tò mò dừng lại xem, chỉ là người xuống nước không lên nhanh vậy, dừng lại một lát, thấy không có gì nên cũng không đợi được nữa liền quay đầu đi, chậm trễ thêm vài phút là có thể kiếm ít đi vài đồng.
Vớt được thuận lợi một ngày, hôm nay thu hoạch được nhiều hơn chuyến trước mấy ngày.
Khi về đến bờ, hắn vẫn bán cho người quen cũ, hôm nay vớt được 2865 cân, bán được 630 đồng, lại một món tiền lớn vào túi.
Tuy so với đợt sóng lớn lần trước không so được, nhưng so với việc tàu Đông Thăng kéo lưới một ngày bình thường thì đã có lãi lớn, so với mấy người đang vớt sứa trên biển thì lại càng được nhiều hơn.
Bán được mấy trăm đồng, tuy nói là rất nhiều, nhưng so với chiếc tàu của hắn, người địa phương trong lòng đều sẽ cảm thấy tàu của họ kiếm được nhiều hơn cũng là phải, dù sao tàu lớn như vậy, chi phí hao xăng và nhân công đều cao hơn gấp bội so với tàu nhỏ.
Có người bàn tán thì cũng có người khác dùng câu nói này phản bác lại.
Chỉ cần không làm cho người ta kinh ngạc mà một lần bán được mấy nghìn đồng, hắn bán được năm sáu trăm đồng cũng không xem là nhiều nhặn gì.
Mới ra khơi 7 ngày, hắn đã kiếm được 6000 đồng, có thể nói là rất nhanh chóng.
Mấy ngày tiếp theo lại rất bình yên, chỉ là làm không được mấy ngày thì trời mưa, bọn hắn đành phải ngừng việc nghỉ ngơi, đợi mưa tạnh, mặt trời lên mới có thể đi biển.
Nhưng sau khi mưa tạnh thì lại gặp phải trời âm u, bọn họ thử ra biển xuống nước một lần nhưng chỉ đành về không.
Vì trời âm u, tối tăm, tầm nhìn dưới nước quá thấp, vốn rãnh biển đã đen ngòm, không có lúc nào thời tiết tốt, xuống dưới đáy nhìn không thấy thì cũng không thể vớt, tầm nhìn rất quan trọng.
Tạm nghỉ một tuần, họ mới lại đi vớt như bình thường.
Chỉ là vào ngày Diệp Diệu Đông trở về, người trông nhà nói với hắn là chiều nay có người của cục cảnh sát biển đến tìm hắn, bảo hắn về thì ghé qua một chuyến.
"Ngươi không nói ta về là phải đến chạng vạng tối sao?"
"Nói rồi, họ nói nếu ngươi về trễ quá thì họ tan ca, vậy sáng mai hẵng qua."
"Ừm."
Diệp phụ có chút lo lắng, "Cục cảnh sát biển tìm con làm gì? Chúng ta gần đây có làm gì đâu?"
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Đã từng vào cục cảnh sát một chuyến, giờ nghe nói mấy cơ quan công an tìm, ông đã run chân, sợ lại có chuyện gì không hay tìm đến cửa.
"Chẳng làm gì cả mà, mai con đi xem sao, chắc là vụ hiệp hội sứa gì đó xác nhận nên gọi con tới."
Diệp phụ thở phào nhẹ nhõm, trên mặt nở nụ cười, "Đây là gọi con đi làm quan mà, là chuyện tốt đó, còn tưởng lại có phiền toái gì muốn tìm chúng ta tới nói chuyện."
"Có Tằng cục trưởng ở đó, chắc không đến nỗi có chuyện gì lớn."
"Có người chống lưng trong bất cứ chuyện gì thì cảm giác vẫn tốt, ít nhất không cần lo lắng việc mình là người ngoài mà thiệt thòi."
"Ta là người có vận khí lớn."
"Lời đừng nói trước vậy ... ."
Thực tế đúng là như thế, Diệp Diệu Đông cảm thấy mình chắc là người có vận khí lớn, kiếp này quay về làm gì cũng rất thuận lợi.
Ban đầu không tự tin lắm, nghĩ rằng mình gặp may mới trọng sinh, nhưng hai năm qua mọi việc đều thuận lợi khiến hắn tin chắc mình là người có vận lớn, không chừng còn là cái gì đó thiện nhân chuyển kiếp.
Hắn chuyển chủ đề, "Vậy mai sáng con không đi biển với mấy người, cha cứ dẫn họ đi biển, mai con đi cục cảnh sát biển xem sao, xem có phải bàn về vụ hiệp hội không."
"Được, ít một người cũng bớt một người."
Diệp Diệu Đông đoán không sai.
Nhận được tin sáng hôm sau, hắn đợi đến giờ làm việc mới đến cục cảnh sát biển, sau đó Tằng Vi Dân nói với hắn là qua mấy ngày thảo luận, không thành lập hiệp hội sứa mà là thành lập một hiệp hội nghề cá, mảng sứa này cũng tính vào hiệp hội nghề cá.
Hắn ngẩn người mới nhận ra, chức phó hội trưởng sắp có được của mình có phải là tan thành mây khói rồi không?
Ngưu bức đã thổi banh trời rồi.
"Anh chuẩn bị đi, mai tầm 2 giờ chiều sẽ có hội nghị, địa điểm hội nghị ở cục hải dương học, anh nhớ tới đó, rồi báo tên mình lên, chỗ này có một bản điều lệ, anh xem qua đi, lúc đó thân là phó hội trưởng, phải đứng lên nói mấy câu đấy."
"Hả?"
"Ngơ ra đó làm gì, tôi nói cho anh biết, cái hiệp hội nghề cá này bao gồm nhiều thứ lắm, không phải như cái hiệp hội sứa mà anh đề xuất ban đầu, chỉ quản mấy việc đánh bắt sản xuất hay tiêu thụ sứa thôi đâu, cái hiệp hội nghề cá này giờ xem như là bao gồm cả một ngành nghề cá đấy."
"Anh là người ngoài, vẫn là tôi hỗ trợ cãi lý, hỗ trợ nói không nên lấy khu vực ra mà kỳ thị, tôi cũng là người ngoài đây, tôi chẳng phải vẫn có thể đến đây làm việc có giá trị đấy sao? Huống chi anh ở đây mua nhà rồi, cũng xem như người địa phương rồi, chỉ là cho anh một cái chức danh thôi."
"Mấy hôm trước anh cống hiến một con cá lớn cho viện nghiên cứu, cũng xem như lộ mặt đấy, viện nghiên cứu bên kia cũng rất mừng có được một tư liệu nghiên cứu như vậy, cũng khen anh có giác ngộ, vô tình mà có công."
"Có một người ngoài vào cũng có thể dung hòa ngư dân tứ xứ tốt hơn, bến tàu bên chúng ta không phải cũng chỉ có thuyền đánh cá địa phương cập bến, cũng có cả thuyền đánh cá nơi khác, dù sao Ôn thị cũng gần Mân tỉnh, đây cũng có thể tạo một hiệu ứng tuyên truyền, chúng ta người địa phương cũng không kỳ thị người ngoài."
Hắn trầm mặc một lát, "Mặc dù bọn họ quả thật rất kỳ thị người ngoài không nói được tiếng địa phương, nhưng mà thái độ phải tỏ ra là thế. Cũng là tôi qua nhắc nhở của anh, sớm đề xuất chuyện này, nên mới có thể nói được vài câu, nếu không cũng không đến lượt tôi lên tiếng."
Diệp Diệu Đông như trúng bánh từ trên trời rơi xuống, còn chưa hết mừng, nghe nói thế thì nghĩ thầm, có lẽ do thời kỳ đầu mới thành lập, những người này cũng không biết gì cả, cứ làm liều một phen nên cũng không để ý lắm.
Cái này là hiệp hội nghề cá chứ đâu phải hiệp hội sứa nhỏ bé mà so sánh, đoàn thể xã hội này có tính đại diện rất lớn đấy.
Huống hồ còn là phó hội trưởng!
Hắn thực sự có chút hoang mang, hiệp hội nghề cá Trung Quốc còn chưa thành lập, lại bị hắn do ý thức quá cao gây nhiễu mà ra, bây giờ hiệp hội nghề cá địa phương lại thành lập trước?
Diệp Diệu Đông tiêu hóa hết tin tức này, kịp phản ứng thì liền cúi người chào vị lãnh đạo một cách chân thành.
"Cảm ơn lãnh đạo, con là người xứ khác, dù đã mua nhà ở đây nhưng xét cho cùng thì không nói được tiếng địa phương, chắc chắn sẽ bị kỳ thị, nhưng có được một cái chức danh đã là vinh hạnh lớn lắm rồi. Con vốn là một ngư dân nhỏ bình thường mà thôi, quen được ngài đúng là bánh từ trên trời rơi xuống."
"Nơi này bài xích rất nặng, thầy dẫn vào cửa, tu hành là ở bản thân, sau này anh tự mình lo liệu, nói thật cho anh biết, tôi cũng là thuộc dạng bị bài xích đấy."
"Ha ha, lãnh đạo cố gắng học nói tiếng địa phương đi là không bị bài xích liền."
Hắn gật đầu, "Đây đúng là một cách, chỉ có chung tiếng nói mới có thể dễ hòa nhập vào nơi này."
Thật ra còn một cách khác, nhưng nó không phù hợp với Tằng Vi Dân, mà hợp với hắn hơn, đó là trở thành doanh nhân bản địa. Chỉ cần ngươi có tiền thì ai mà không tôn trọng ngươi chứ?
Nhưng thôi đi, chuyện này hắn cũng không dám nghĩ đến, hiện tại hắn chỉ có chút tiền dư thôi mà.
Hơn nữa, nếu hiện tại mà ngươi dám làm doanh nhân, người ta lập tức có thể vùi dập ngươi.
Đã có nhiều tiền như vậy, sao không quyên ít tiền xây cầu trải đường; đã có nhiều tiền như vậy, sao không quyên ít tiền xây trường học bệnh viện; đã có nhiều tiền như vậy, sao không quyên ít tiền ủng hộ địa phương xây dựng...
Muốn trở thành doanh nhân nổi tiếng ở đây cũng phải chờ vài năm nữa, khi môi trường lớn tốt lên.
Nói cho cùng thì vẫn là trước hết phải học nói tiếng địa phương, cố gắng không bị kỳ thị.
"Vậy... ta cái chức phó hội trưởng này xem như chắc chắn rồi sao?"
"Còn chưa chắc, giờ chỉ mới là đăng ký thôi, phải đến buổi chiều mai mở phiên họp rồi công bố danh sách phát biểu, lúc đó mới coi như xong chuyện."
"Đã hiểu, ta về chuẩn bị kỹ bản thảo phát biểu cho hội nghị."
"Tốt nhất là nêu hết những đề xuất của ngươi, đặc biệt là về hội sứa mà trước đây ngươi đề cập ấy, cứ nhắm vào cái đó mà nói, tốt nhất là phải có liên kết gì đó thiết thực."
"Được."
Cái này hắn có tự tin, hắn biết rất nhiều về lĩnh vực này, đặc biệt là về sự phát triển sau này, hắn có thể đưa ra một phương án nuôi sứa, để địa phương xây dựng thành làng sứa, đẩy mạnh tuyên truyền việc nuôi sứa, đại khái là đủ.
Dù sao hiện tại mọi thứ đều dựa vào tài nguyên biển tự nhiên, chưa ai nghĩ đến việc nuôi trồng, nếu hắn đề xuất sớm thì sau này có phát triển theo hướng này, hắn cũng có phần công.
Còn chuyện sau khi hắn nói ra rồi, đến lúc đó có ai nghe theo không thì không nằm trong phạm vi quan tâm của hắn.
Dù sao hắn chỉ cần là người đưa ra ý kiến đầu tiên là được rồi, đến lúc đó nhìn lại, chỉ có thể nói rằng hắn có tầm nhìn xa, có dự kiến trước.
Diệp Diệu Đông sau khi bàn xong với lãnh đạo về nội dung mình sẽ phát biểu thì cầm tờ giấy trở về.
Trên đường về, hắn cứ nghĩ ngợi mãi, nếu thật sự giữ được chức phó hội trưởng hiệp hội nghề cá này, thì hắn đúng là hàng năm phải đến đây, ít nhất mấy tháng mùa nước lên hắn nhất định phải ở đây, sau đó tốt nhất là kinh doanh cái gì đó tại đây.
Ai... người này vận may thật tốt, cũng có chút phiền não, đi tới đâu sạp hàng trải ra tới đó, gánh nặng ngọt ngào.
Vốn chỉ định mỗi năm đến kiếm ít tháng tiền là được, bây giờ nghĩ lại, vẫn là nên kinh doanh ít thứ ở đây.
Hắn vừa đi vừa thỉnh thoảng cầm tờ giấy lên nhìn, nhìn xong, đầu óc lại phóng khoáng, không gò bó, những chuyện sau này như người ta cung kính gọi hắn một tiếng Diệp hội trưởng, Diệp tổng, Diệp chủ tịch, đều đã nghĩ đến.
Trước đây còn chỉ tưởng tượng người ta gọi hắn là thuyền vương Đông, bây giờ mộng tưởng đã cao cấp hơn rồi.
Vẫn là giữa ban ngày, bớt mơ mộng chút đi, hắn vội lắc đầu, cầm tờ giấy bước nhanh về nhà.
Vừa về đến nhà, hắn lập tức cầm giấy bút xoạt xoạt xoạt viết không ngừng, đám người đi biển thấy vậy cũng không nhịn được xúm lại nhìn ngó.
"A Đông, cậu viết gì vậy? Giống vợ con tớ đang làm thơ ấy."
"Đừng làm ồn, bận việc của các ngươi đi, không cần quản ta."
Hắn đang hứng thú cực kỳ, trong đầu đã nghĩ đến làm một vố lớn, khát vọng thể hiện đang dâng trào mạnh mẽ, muốn viết hết những gì mình nghĩ ra.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, thật sự là không hiểu hắn viết cái gì, trong nhà toàn người lớn tuổi, giỏi lắm cũng chỉ biết viết tên mình.
Hắn là ông chủ, hắn nói không được ồn ào thì họ cũng chỉ có thể tạm không quấy rầy.
Chỉ là mọi người thật sự rất tò mò, từ lúc về nhà cho đến bữa trưa, Diệp Diệu Đông cứ ngồi viết không ngừng, không biết còn tưởng hắn là nhà văn, mọi người.
Đến lúc ăn trưa, thấy hắn ngừng tay thì mọi người mới dám hỏi vài câu.
"Hôm qua cảnh sát biển bảo hôm nay cậu qua đó có chuyện gì không?"
Diệp Diệu Đông cười toe toét, "Thành phố muốn lập hiệp hội nghề cá, không phải là hiệp hội sứa nữa, ta được đề cử làm phó hội trưởng, chiều mai 2 giờ có cuộc họp cần ta phát biểu ý kiến, nên ta vừa chuẩn bị đây."
"Hả? Sao lại thay đổi?"
"Hiệp hội nghề cá với hiệp hội sứa thì cái nào lớn hơn?"
"Ngốc, tất nhiên là hiệp hội nghề cá rồi, hiệp hội nghề cá nghe thôi đã biết là đại diện cho cả ngành đánh bắt cá, chẳng qua nó mới thành lập, vẫn là 'cỏ đài gánh hát', nên không câu nệ quá, vẫn có thể cho ta 'nhặt cái để lọt'. Dù sao thì ông chủ của các người như ta cũng chỉ treo cái tên thôi, nhưng vậy cũng đủ rồi."
Diệp Diệu Đông cười đến đắc ý.
"Vậy có phải là quan lớn hơn không?"
"Chưa tính, đã bảo giờ chỉ là 'cỏ đài gánh hát', sau này không biết có bị đá ra không, nhưng mà dù sao thì ta cũng là 'người sáng lập'!"
"Nghe đã thấy ghê gớm rồi, giỏi quá, cậu là người ngoài mà lại có thể chạy đến đây làm hội trưởng, quá được, quá ghê."
"Phó, phó, người ta nói có năm phó, đừng mừng sớm quá."
Nói vậy thôi chứ nụ cười của hắn rạng rỡ hơn ai hết.
"Vậy A Đông, cậu làm hội trưởng ở đây rồi thì có phải phải ở lại đây luôn không?"
"Không có mà, chẳng phải đã bảo rồi sao? Ta chỉ treo tên thôi, thực ra cũng là cho lãnh đạo giữ thể diện, bọn họ đang cân bằng các bên mà thôi, lãnh đạo các ban ngành địa phương chắc chắn phải có người nơi khác, cũng có người bản địa, đám quan chức này đương nhiên cần cân bằng các mặt."
"Chắc ta là sản phẩm của việc cân bằng đó, có ta hay không cũng không quan trọng gì, chỉ là nghe thì oai thôi."
Mọi người nghe hắn nói cứ như lọt vào sương mù, không rõ hắn nói cái gì, cảm giác như hiểu mà lại thấy không hiểu, tóm lại là nghe đặc biệt cao siêu!
Dù sao nói đến chuyện làm quan thì không phải là thứ mà người dân nhỏ bé bình thường có thể hiểu được.
Trong mắt mọi người đều không tự chủ được ánh lên tia ngưỡng mộ.
"Cậu là thật sự muốn làm quan lớn rồi!"
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận