Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 1368: An bài

**Chương 1368: An bài**
Căn phòng vừa mới đắp xong, không cửa chính cũng chẳng có cửa sổ, nhưng đang là mùa hè nên cũng không thành vấn đề, mở rộng ra cho thông gió lại mát mẻ.
Dù sao ở cửa chính có cửa sắt là được.
Chỉ là không hề cách âm, có một nửa số người nằm ngủ tr·ê·n hành lang, một số thì ngáy to, tiếng ngáy vang vọng cả một vùng.
Diệp Diệu Đông hối hận rồi, lẽ ra nên đi ngủ sớm hơn một chút, như vậy sẽ không phải nghe thấy tiếng ngáy.
Sáng sớm hôm sau, trời vừa hửng sáng, không có gì che chắn ánh sáng, có người liền dậy, lác đác có tiếng động và tiếng nói chuyện, dần dần mọi người cũng lục tục thức giấc.
"Gạch đã có sẵn, xây một cái bếp, gác cái nồi lớn lên là nấu được ngay..."
"Đến đây đến đây, phụ nhấc một cái..."
"Đi lấy ít rơm đến nhóm lửa..."
"A Đông mua mảnh đất này thật là rộng, vậy mà chỉ xây được có ngần ấy phòng..."
"Chút này, ngươi biết tốn bao nhiêu tiền không? Trong nhà tùy t·i·ệ·n xây một căn nhà lầu cũng phải hai, ba ngàn đồng, ngươi nhìn xem dãy nhà này có bao nhiêu gian..."
"Ai nha, mẹ ta ơi, cái này phải tốn mấy vạn..."
"Chậc chậc chậc, A Đông càng ngày càng phát tài, đi đến đâu, nhà cửa cứ thế mua đến đó, chỗ này tùy t·i·ệ·n bỏ ra mấy vạn rồi..."
"Lợi h·ạ·i quá, trâu bò quá..."
Sáng sớm, mọi người cũng không có việc gì làm, nhiều lắm là nấu bữa sáng, đều túm tụm lại một chỗ nhìn ngang nhìn dọc, nói chuyện với nhau.
Cũng mới năm, sáu giờ, còn chưa tới giờ c·ô·ng nhân đến làm việc, chỉ có nhóm bọn hắn, khoảng ba, bốn trăm người.
Diệp Diệu Đông vặn vẹo lưng cổ đứng dậy liền thấy hành lang kín người ngồi, cửa ra vào tr·ê·n đất t·r·ố·ng bày một dãy nồi lớn, thật chẳng khác nào c·ô·ng trường.
"Chào buổi sáng, không cửa chính, không cửa sổ thế này đúng là không được, phải gọi thợ mộc đến đóng cửa chính, cửa sổ mới được."
"Đúng vậy, trời vừa sáng đã chói mắt, mọi người không ngủ được, trong phòng còn đỡ, còn có tường che chắn bớt..."
"Ban đêm đi ngủ lấy bộ quần áo trùm l·ê·n đầu là được."
"Điều đó chứng tỏ các ngươi chưa đủ mệt."
Diệp Diệu Đông nói: "Lát nữa đốc c·ô·ng tới, bảo hắn gọi thợ mộc đến làm cửa sổ trước."
Nước cháo trong nồi sôi sùng sục, hắn tiến lên cầm cái xẻng quấy đều.
Bên cạnh có người kéo một bao tải khoai lang thái sợi đến, trước mặt hắn mấy cái nồi lớn, mỗi nồi múc mấy vá đổ vào.
C·ô·ng nhân của hắn đông, tự nhiên hắn cũng phải chuẩn bị thêm mấy cái nồi sắt lớn.
Diệp phụ nói: "Chỗ này đất trống nhiều, các ngươi hôm nay không có việc gì thì xới đất lên, nhặt đá lớn ra, rồi đi đằng kia lấy ít đất về, mấy tháng này cũng trồng được chút rau dưa mà ăn."
"Vâng."
Diệp Diệu Đông nói: "Tối nay nhờ đốc c·ô·ng gọi người đến đào cái giếng... Các ngươi xem xem, hôm nay có muốn ra ngoài tìm nhà trọ để chuyển đi không, dù sao chỗ này vẫn chưa xây xong. Không muốn chuyển cũng được. Cứ tạm thời ở đây cũng không sao, dù sao che được mưa là được."
"Không sao, mọi người chỗ nào mà chẳng ngủ được, có chỗ nằm là tốt rồi..."
"Đúng vậy, chuyển đi chỗ khác cũng bảy, tám người nằm đất chen chúc một phòng, chưa chắc đã tốt hơn, chúng ta ở đây ít nhất an toàn, yên tâm hơn."
"Đúng, thuê nhà còn lo không an toàn, đi ngủ phải hé một mắt, nghe ngóng động tĩnh."
"Cứ ở đây thôi, dù sao cũng sắp xong rồi, đông người thế này, nhiều lắm chỉ mất vài tuần, mọi người cùng xúm vào làm, không cần mấy ngày chắc là xong." Diệp Diệu Đông nghe bọn hắn nói vậy liền gật đầu: "Được, vậy các ngươi xem rồi sắp xếp, dù sao khi nào chưa xong việc, mọi người ở đây, chắc chắn sẽ không thu tiền thuê của các ngươi."
"Ha ha ha, vậy thì chờ làm xong rồi trả."
"Làm xong rồi nói."
Chờ cháo chín, mỗi người bưng một bát, ngồi dưới mái hiên ăn, cửa lớn có mười mấy người đi vào.
Mấy người kia mắt chữ A mồm chữ O nhìn bọn hắn, đều sợ đến ngây người.
Mà bọn hắn mỗi người bưng một bát cơm, vừa húp cháo vừa nhìn những người kia, mọi người có chút dửng dưng, phối hợp ăn, bởi vì biết những người này là đến xây nhà.
Những người ở cửa chỉ trỏ bọn hắn nhưng không vào, Diệp Diệu Đông mới p·h·át giác được bọn họ có thể hiểu lầm, hắn sai Trần Chí Hoa đêm qua trực ban đi giải thích rõ ràng.
Mười người c·ô·ng nhân mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới đi lên lầu, cảnh giác tránh đám người bọn hắn, làm việc của mình.
"Đông ca, bọn hắn nói vừa rồi sợ c·hết k·h·iếp, không dám vào."
"Cứ tưởng là bị n·ô·ng dân c·ô·ng từ đâu đến chiếm."
"n·ô·ng dân c·ô·ng? Ha ha, chúng ta đây là ngư dân c·ô·ng, bọn hắn nói tưởng đám dân lang thang nào đó chiếm chỗ này, đang không biết phải làm sao."
"Ừ."
"Biết là lão bản dẫn người tới, bọn hắn mới thở phào, nhưng cũng có chút hoảng, không ngờ chúng ta một lần đến mấy trăm người, có chút không dám vào. Ta còn trấn an mấy câu, bảo bọn hắn yên tâm làm việc, sẽ không làm gì bọn hắn cả."
Diệp Diệu Đông lại ừ một tiếng.
Ba, bốn trăm tráng hán đều ở trần ngồi dưới mái hiên, đồng loạt nhìn về phía cửa, mười người c·ô·ng nhân bản địa kh·iếp đảm không dám vào cũng là bình thường.
Tùy t·i·ệ·n một người một bãi nước bọt cũng đủ dìm c·hết bọn họ.
Đây chính là sức mạnh của số đông.
"Đốc c·ô·ng còn chưa tới sao?"
"Đúng vậy, đốc c·ô·ng muộn một chút mới tới."
"Vậy chờ tới rồi nói sau, ngươi lát nữa đưa sổ ghi chép công việc của bọn họ cho ta xem, nhanh làm xong, cũng phải thanh toán tiền c·ô·ng cho bọn họ."
"Được, ta đi lấy ngay."
"Không vội, ăn cơm trước đã."
Ba, bốn trăm người ăn xong bát cháo vẫn ngồi dưới mái hiên, nghỉ ngơi đủ rồi, mới bắt đầu dọn dẹp, rồi đi xới đất.
Tranh thủ mặt trời vừa mới lên, còn chưa quá nóng, vừa vặn làm việc.
Mặc dù đây là việc của Diệp Diệu Đông, không liên quan đến người khác.
Nhưng đừng quên, tr·ê·n tàu hắn có mấy chục c·ô·ng nhân, lại thêm 17 chủ thuyền thuê thuyền của hắn, đám chủ thuyền này lại có một nhóm c·ô·ng nhân.
Sau đó bạn của hắn, anh em của hắn, hàng xóm, bạn của cha hắn.
Không có ai có thể ngồi không, chỉ nhìn hắn một mình làm việc, không giúp đỡ gì.
Hiện tại chỗ ở còn là hắn cung cấp.
Đốc c·ô·ng sang đây thấy bọn hắn đông người như vậy cũng giật mình, cũng hoảng sợ một phen.
Bên cạnh c·ô·ng nhân nhắc nhở Diệp Diệu Đông, Diệp Diệu Đông mới thấy đốc c·ô·ng ở cửa, bên cạnh còn có hai người không quen biết.
Hắn đi qua chào hỏi, đốc c·ô·ng mới thở phào nhẹ nhõm.
"Thì ra là Diệp lão bản đã đến, giật cả mình, còn tưởng từ đâu tới nhiều người như vậy." "Hôm qua đưa th·e·o c·ô·ng nhân lên, xem tiến độ, chắc là cũng sắp xong."
"Gần xong rồi, hai người này là thợ mộc, chúng ta trét vữa trước, lợp ngói, lại đóng cửa sổ, cơ bản là xong."
"Tốt, các ngươi cứ làm việc của các ngươi, không cần để ý chúng ta, cũng không cần sợ, trong đêm hoặc là ngày mai, bọn hắn sẽ ra khơi, không có nhiều người ở đây, chỉ tối về nghỉ ngơi."
"Vậy thì tốt, vừa mới nhìn thấy nhiều người như vậy, chúng ta đều luống cuống. Diệp lão bản, thì ra ngươi có nhiều người như vậy? Ngươi thật lợi h·ạ·i, thảo nào mua mảnh đất lớn như vậy để xây nhà, sắp xếp chỗ ở cho c·ô·ng nhân."
Đốc c·ô·ng nhìn hắn, trong ánh mắt lộ ra một chút kính nể, vốn dĩ còn rất tùy ý.
"Cũng không hoàn toàn, các ngươi cứ làm việc của mình đi, cần vật liệu gì cứ nói với ta, tính toán số lượng, ta đi mua."
"Được, được..."
Diệp Diệu Đông nói chuyện phiếm với bọn họ, lại đem yêu cầu của mình và việc tăng tốc tiến độ nói một lần, bọn hắn mới an tâm, tiếp tục làm việc.
Mà hắn cũng giao việc ở c·ô·ng trường cho cha hắn trông nom, hắn phải ra ngoài xưởng ngói mua ngói, còn có các vật liệu gỗ khác.
Không biết hôm nay có giải quyết xong hết đống vật liệu này không.
Hắn còn phải tranh thủ thời gian mua chút đồ đến thương hội thăm Kim Lai Hỉ, cảm ơn hắn, người ta là thật lòng tới xem xét.
Còn phải đến xưởng gia c·ô·ng tìm Tục Nhân, xem hắn có nhà hay không, không có, hắn cũng phải để lại lời nhắn, nói mình đã lên đây.
Sau đó hắn còn phải đến xưởng đóng tàu xem tiến độ đóng tàu đ·á·n·h cá, nếu không đủ thời gian thì đành chờ đến mai.
Vừa mới lên, hắn có một đống việc, rất bận.
May mà những người khác cũng cần thu xếp ổn thỏa, t·i·ệ·n thể tìm hiểu tình hình bến tàu hiện tại, giá cả tôm cá.
Hôm nay không chỉ mình hắn chạy khắp nơi, các chủ thuyền khác cũng ở tr·ê·n bến tàu đi lại, dò la tình hình.
Chỉ có đám c·ô·ng nhân ở lại c·ô·ng trường hỗ trợ làm việc, nghe cha hắn chỉ huy.
Diệp Diệu Đông cả ngày đều ở ngoài mua vật liệu, đến trưa, hắn mua đồ, từng xe từng xe chở tới đây.
Những người khác hôm nay đi dạo một vòng, cũng nắm rõ tình hình gần đây, buổi chiều đều ngồi lại nói chuyện, thương lượng tối nay sẽ ra khơi.
Xa nhà, chi phí lớn, mỗi chiếc thuyền đều thuê nhân c·ô·ng, một ngày một người tốn bốn, năm đồng.
Các chủ thuyền không thể để c·ô·ng nhân ở đây, chỉ làm việc cho Diệp Diệu Đông mà không ra khơi, nhiều lắm là tranh thủ hôm nay chỉnh đốn một ngày, để các c·ô·ng nhân hỗ trợ.
Thấy Diệp Diệu Đông về, mọi người nhao nhao chào hỏi, cũng nói lại với hắn.
"Được, vậy các ngươi sắp xếp ra khơi thì cứ ra khơi, thuyền thu hoạch bình thường vẫn là ngày kia ra ngoài thu hàng, ở đây sẽ không chạy quá xa, ta ở ven bờ nhiều khi cũng có thể dùng."
"Tốt, ngươi rảnh ra ngoài thu hàng thì càng tốt."
"Cái này vẫn là có rảnh, vật liệu đã thu xếp xong, ngày mai ta bận chút việc khác, ngày kia nhất định có thể ra ngoài thu hàng."
Nói xong, hắn lại nhìn cha hắn.
"Cha, Viễn Dương số 1 vẫn là cha ra ngoài lưới kéo, ngư trường ở đây tài nguyên phong phú, không cần chạy quá xa, ta xem thuyền thu hoạch ra ngoài thu hàng cũng có thể đi xa một chút, thu một bộ ph·ậ·n hàng của thuyền cha."
"Vậy cũng được, đến lúc đó ngươi thu được bao nhiêu thì thu bấy nhiêu. Cả thuyền chúng ta sẽ về bán cho ngươi một đợt, dù sao gần đây, hao xăng n·g·ư·ợ·c lại là sẽ thấp hơn, đợi mười ngày, nửa tháng quay về bán hàng cũng có lời."
"Ừm, con cũng nghĩ vậy. Vừa vặn việc tr·ê·n bờ con chưa xử lý xong, trong khoảng thời gian này vẫn là để cha ra khơi. Đợi con xong việc, chúng ta lại thay phiên nhau."
Nói đến đây, Diệp Diệu Đông lại suy nghĩ một chút, nói: "Cha t·i·ệ·n thể xem xem, tr·ê·n thuyền ai có kinh nghiệm lão luyện, thành thạo, t·h·í·c·h hợp tiếp quản công việc của chủ thuyền."
"Dù sao mười ngày, nửa tháng về một chuyến, trong khoảng thời gian này cha bồi dưỡng một người tiếp quản công việc của cha, đến lúc đó cha cũng có thể nghỉ ngơi, không cần phải ở tr·ê·n biển suốt."
Diệp phụ cười nói: "Ôi, nỡ cho ta nghỉ ngơi rồi sao?"
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận