Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1118: Nghị luận (length: 25920)

Bọn họ một nhóm người này trở về cứ như anh hùng, bị hơn nửa thôn dân vây quanh, xung quanh đều là bạn bè thân hữu, đa số người còn tưởng rằng tất cả mọi người cùng nhau trở về, dù sao trước một ngày có gọi điện thoại báo tin, kết quả không phải vậy.
"Trước khi đi các ngươi nói chuyến này không thuận lợi, bây giờ là thật gặp nguy hiểm, cho nên những người kia không ai trở về sao?"
"Có người bị thương không? Không có ai cho câu trả lời chắc chắn, làm sao mà yên tâm cho được."
"Đừng có giấu diếm, khó trách lại bị như vậy, chắc chắn là có chuyện lớn, nếu không sao lại chỉ có các ngươi trở về?"
"Ai, cứ nói là người khác đều không sao, họ chỉ không nỡ về, nên tiếp tục ở lại đó làm, bất quá chúng ta về rồi thì chỉ còn lại họ, cái đó cũng khó nói có phát sinh xung đột nữa hay không."
Có người bị mọi người vây hỏi không được, hết hỏi người này đến người kia, đành phải nói vài câu cho xong.
"Lại xảy ra xung đột? Trước đó các ngươi đã xung đột rồi sao? Là với người địa phương hả?"
"Đúng đó đúng đó, về nhà rồi hãy nói, ở bên ngoài sao nói hết chi tiết được."
Người vừa về bị mọi người làm phiền, chỉ có thể bước nhanh hơn.
Một nhóm người trước sau bị giãn khoảng cách, đi đến chỗ ngã ba rồi tản ra.
Diệp Diệu Đông ôm lấy Diệp Tiểu Khê từ tay Lâm Tú Thanh, con bé cứ nhào vào người hắn rồi gọi, đủ trò nghịch ngợm, hắn dùng râu cằm ngắn trên mặt cù vào má trắng nõn của nàng, nghe tiếng cười giòn tan của con bé, trên mặt cũng nở nụ cười.
"Có nhớ cha không?"
"Nhớ ~ "
"Lại mập rồi, phải ăn ít thôi."
Diệp Tiểu Khê cười toe toét, dùng hai bàn tay mũm mĩm nắm chặt hai má hắn.
Không khí xung quanh trong phút chốc đều trở nên ấm áp.
Bọn họ dẫn đầu tách khỏi đám đông đi về nhà mình, xung quanh vẫn có một đám bà con lối xóm vây lấy, đa số là người nhà của những người chưa về, tất cả đều vây quanh hắn, định hỏi cho ra lẽ, ngay cả vợ của Diệp Diệu Sinh cũng có mặt.
Vừa bước vào sân nhỏ, chưa kịp uống miếng nước, cũng chưa ngồi xuống, sân đã đầy bà con lối xóm.
"Đã về đến nhà rồi, A Đông à, anh nói cho mọi người biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao chỉ có mình các anh về?"
"Chuyện này làm chúng tôi lo muốn chết, không về thì cũng phải báo trước, hôm qua chỉ có vài người gọi điện báo hôm nay về, mọi người còn tưởng tất cả cùng về."
"Đúng vậy, ở bên đó mười ngày nửa tháng không có ai gọi điện báo tin, cứ tưởng đang bận kiếm tiền không có thời gian gọi."
"Để cho Đông Tử nghỉ ngơi đã, vừa mới về, chắc là đói bụng lắm rồi." Tiếng bà vừa nói đã bị mọi người át đi.
"Trong lòng cứ bất an, đàn ông trong nhà đều đi cả, cũng không biết ra sao, họ cũng không gọi điện về báo gì."
Nhiều người vây lại chờ tin, Diệp Diệu Đông cũng không nghỉ ngơi được, sau khi đặt con xuống liền đứng trên bậc thềm trước cửa hô với mọi người.
"Mọi người đừng có nôn nóng, nói là họ không sao thì là không sao, muốn nghe chuyện ở bên đó thì tôi sẽ kể cho mọi người nghe, vội vàng làm gì?"
Nhà Diệp Diệu Bằng và Diệp Diệu Hoa bên cạnh cũng có không ít người, tất cả đều đứng ở trước cửa nói chuyện, nhìn rối tinh cả lên, ai nấy đều muốn biết chuyện gì đã xảy ra, vì sao chỉ có một bộ phận người trở về.
Diệp Diệu Đông kể lại chuyện đám người trên trấn xảy ra xung đột với người địa phương, rồi dẫn đến bắn nhau, tất cả bị bắt, bọn họ không chạy kịp nên cũng bị bắt mất một nửa, toàn bộ kể lại cho mọi người nghe.
"Cho nên, người ở lại hoặc là đã bị bắt, không kiếm được tiền, hoặc là lòng tham quá lớn, không nỡ về, nên mới có một nửa ở lại, chúng tôi thấy hỗn loạn quá nên về trước."
"Hiểu rồi chứ? Đừng có hỏi nữa, sự tình là như vậy đó. Nếu không tin thì đợi vài hôm nữa nếu có ai gọi về thì hỏi kỹ lại là được."
"Cái này... Sao lại phải ngồi tù?"
"Cũng quá xui xẻo rồi, đám người trên trấn đáng chết ngàn lần, còn liên lụy đến bên này chúng ta."
Mẹ Diệp vỗ đùi một cái, "Xui xẻo, lại còn bị bắt vào tù, lại còn tốn của con không ít tiền để chuộc người ra, con thuê bao nhiêu người như vậy, chẳng phải hết mấy ngàn rồi sao? Từng người một sao vô dụng vậy, chạy cũng không biết đường chạy, lại còn để bị bắt."
Mặt cha Diệp đen xì, mà chẳng dám nói gì.
Diệp Diệu Bằng và Diệp Diệu Hoa ở bên cạnh cũng lớn tiếng nói: "May mà có Đông Tử có cách, có người quen biết nói giúp nên bà con mình mới được thả ra, chỉ cần bỏ tiền chuộc thôi là được."
"Nếu không thì đã phải ngồi tù chung với đám người trên trấn, nghe đâu còn có người bị xử bắn nữa đấy."
"Thế thì thảm quá rồi, rõ ràng đi là để kiếm tiền, kết quả ngồi tù coi như xong, lại còn có nguy cơ bị xử bắn."
"Vậy chồng tôi lúc trước cũng bị bắt hả?"
"Bị bắt rồi sau đó chuộc ra."
"Haizz, thảo nào họ không về, cũng không gọi điện thoại báo bình an, thì ra là ngồi tù, không kiếm được tiền."
"Không kiếm được tiền thì không có mặt mũi về, nên mới ở lại đó."
Cô vợ bụng bầu của Diệp Diệu Sinh cũng kéo Diệp Diệu Đông hỏi: "A Sinh dạo trước còn gọi điện thoại về, còn gửi tiền về nữa, hắn kiếm được tiền sao lại không về?"
Diệp Diệu Đông cau mày một cái, nói thật luôn: "Anh hắn là A Quốc và em vợ của A Quốc đều bị bắt, kêu hắn giúp chuộc người, tiền hắn nộp hết rồi, còn thiếu A Quang 1000 đồng, không biết hai ngày nay trả chưa. Nghe đâu muốn ở lại bên đó làm thêm chút, dặn tôi về nhà thì báo bình an giúp."
Vợ A Sinh như muốn ăn thịt người, trợn mắt nhìn vợ của Diệp Diệu Quốc bên cạnh.
"Chị đừng có nói lung tung..." vợ Diệp Diệu Quốc vừa nói vừa lui ra sau, đi thẳng ra ngoài.
Diệp Diệu Đông cũng mặc kệ họ, cứ vào nhà uống miếng nước đã.
Trong sân vẫn cứ ồn ào, mọi người sau khi biết chuyện đầu đuôi cũng không chịu đi, vẫn cứ bàn tán xôn xao, có chỗ không hiểu lại hỏi tiếp.
Cha Diệp cũng giúp lời: "Chuyến này còn giữ được mạng đã là tốt rồi, kiếm nhiều hay kiếm ít đều là do số phận. Như đám người trên trấn đó, đi gần trăm người mà chỉ có mười mấy người trở về, họ mới gọi là thảm, chúng ta như này đã là may mắn lắm rồi."
"Cũng không biết đường gọi điện thoại về báo một tiếng."
"Không kiếm được tiền thì thôi, bình an trở về là quan trọng nhất... Mấy đứa đều về cả, để mấy người kia ở lại đó cũng không biết sao nữa, A Đông có tài như vậy, không có nó ở đó cũng không biết có an toàn không nữa..."
Khắp sân nhỏ đều xôn xao bàn tán, cả nhà bọn họ dẫn đầu vào nhà, dù sao tình hình đã nói rõ với người trong thôn, còn lại cứ để họ tự đoán đi.
Lâm Tú Thanh mang trà nước rồi dọn thức ăn, "Biết hôm nay mấy anh về nên đã giữ cơm tối, ăn cơm trước đi, có gì chúng ta đợi ăn xong rồi nói."
Bà cũng gật đầu luôn, "Đúng đúng, nói xong rồi thì đừng để ý họ nữa, con ăn cho no bụng đã."
Mẹ Diệp ngồi chống cằm ở bên bàn, "Không ngờ con lại liệu được trước, may là người trong thôn mình không ai sao, không thì không biết còn làm loạn đến thế nào. Bây giờ các con về trước một bước rồi, còn lại có chuyện gì cũng không liên quan tới mình."
"Đúng lý, lỡ có chuyện gì lại là người trong thôn thì chắc chắn không phải hỏi han gì đâu mà đánh đến cửa rồi," bà giật mình, "Về là tốt rồi, có kiếm thêm được bao nhiêu cũng không bằng tính mạng."
"Giờ ai nấy đi qua nhà lao một vòng rồi, lại còn được anh tìm quan hệ cứu ra, đến lúc đó lại phải cảm ơn chúng ta đấy."
Cha Diệp phản bác lại: "Cũng không tính là đi nhà lao một vòng, chỉ là bị tạm giữ mấy ngày, ở cục công an thôi, không phải là nhà lao."
"Khác nhau ở chỗ nào? Không phải cũng bị bắt nhốt mấy ngày à, nói ra thì thanh danh cũng không tốt đẹp gì."
Mẹ Diệp mặc kệ cha Diệp mặt mày tối sầm, vẫn nói: "Cũng may mấy đứa nhà mình không bị bắt ngồi tù, nếu không còn biết để mặt vào đâu nữa."
Diệp Diệu Đông liếc cha một cái rồi đỡ lời: "Cũng không đến mức vậy đâu, nhiều người bị bắt như thế, không phải chỉ có một hai người, cũng đâu đến nỗi bị lôi ra mà nói, mọi người cũng đều như nhau."
"Thì cũng không có được vẻ vang."
"Mẹ nói ít đi một câu, không ai bảo mẹ bị câm đâu."
"Sao, người khác thì không cho người ta nói à, tụi bây thì có bị bắt vào đâu mà không được nói."
Cha Diệp không dám nói thêm tiếng nào nữa.
Diệp Diệu Đông nói: "Đa phần là bạn bè thân thích bị bắt vào, mẹ đừng có ồn ào, động vào nỗi đau của người khác, còn có người chưa về đấy."
Lâm Tú Thanh có chút lo lắng hỏi: "Mấy người ở trên trấn chỉ có vài người về, liệu có đến tìm chúng ta không?"
Mẹ Diệp vỗ bàn một cái: "Đến tìm mình làm gì? Chính họ tự tìm đường chết rồi còn liên lụy mình, dám đến đây thì mình đuổi hết ra ngoài."
Bà nói: "Họ cũng đáng thương, tiền thì không kiếm được mà người cũng mất, chắc là thuyền cũng không còn, cả nhà đều trông cậy vào người đàn ông trong nhà, người đáng tin cậy thì lại gặp nạn, nửa đời sau không biết làm cái gì nữa."
"Vậy khẳng định cũng không thể tìm chúng ta à, cũng không phải chúng ta hại, là chính bọn họ làm ầm ĩ, chúng ta cũng tốt bụng đem người còn lại mang về."
Lâm Tú Thanh đồng ý nói: "Mẹ nói đúng, lại không phải chúng ta hại, bọn họ bằng cái gì tìm chúng ta, những người mà ta giúp đưa về đến chắc chắn sẽ nói rõ ràng sự tình, vốn là không liên quan đến chúng ta."
Diệp phụ nhìn về phía Diệp Diệu Đông, "Có lẽ có khả năng tìm ngươi qua đây nói giúp, để ngươi hỗ trợ đem người mang ra."
Diệp Diệu Đông dừng lại một chút, như thế cũng có khả năng.
Cả người cả của đều không còn, không có người thuyền cũng mất, không thể nào cam tâm như vậy được, bên bọn họ người lại đều bình an vô sự, thuyền cũng đều trở về, chỉ là tốn chút tiền mà thôi.
Hai bên so sánh một chút, gây ồn ào đến cửa tìm bọn họ bồi thường một chút thì có khả năng, nhưng càng có thể là muốn để hắn giúp vớt người.
Thế nhưng, hắn nào có bản lĩnh đó chứ...
Có thể đưa người trong thôn ra đã là cho thiên hạ mặt mũi, mang ơn cứu mạng rồi.
Loại này hoàn toàn là dựa vào lương tâm, người ta nếu không nhận ân cứu mạng của ngươi, ngươi cũng chẳng làm gì được, đâu dám đòi hỏi đền ơn đáp nghĩa hết lần này đến lần khác.
Diệp mẫu nghi ngờ nhìn Diệp Diệu Đông, "Khi nào ngươi lớn được bản sự như vậy?"
"Ta có cái rắm bản sự, suýt thì bị bắn chết rồi, ta còn có thể đem người từ Diêm Vương cướp về à? Cục công an là ta mở hay pháp viện là ta mở, hay đại lao là nhà ta? Coi ta là hoàng đế à? Một câu là có thể vô tội phóng thích toàn bộ?"
"Cũng tại người trong thôn chúng ta không xung đột với bọn chúng, chỉ là vô tội bị liên lụy, lúc chạy bị người địa phương tấn công, nếu không thì mọi người có chuyện gì đâu, cho nên lãnh đạo mới dễ nói chuyện như vậy, mất ít tiền là có thể thả ra."
"Chứ không phải nhiều người như vậy bị phán tội, sự tình lớn như vậy, không chừng quan chức của hắn cũng ngồi không yên."
Đây cũng là sau này hắn mới nghĩ ra, chắc chắn muốn báo cáo số người càng ít càng tốt, liên lụy càng nhiều người, chứng tỏ vụ án càng lớn, cho nên mới phạt nhiều, phạt nhẹ.
Lâm Tú Thanh cau mày nói: "Vậy làm sao xử lý? Chúng ta lại không có bản lĩnh lớn như vậy."
"Không xử lý thế nào cả, ăn ngay nói thật là được, vốn không đi theo ta, đám người trên trấn lại không liên quan gì đến chúng ta, chúng ta cũng không quen, sao mà đổ lên đầu chúng ta được."
"Đúng vậy a, ai dẫn bọn họ đi thì để bọn họ tìm người đó mà gây sự" Diệp mẫu lại tò mò, "Cái người môi giới trên trấn kia có trở về không? Chắc là bản thân cũng khó giữ toàn mạng ấy chứ? Nhiều người như vậy bị hắn dẫn đi, kết quả không mang về được, kiểu gì cũng bị người ta xé xác."
"Không có trở về, trong danh sách bị bắt cũng không có hắn, chắc chắn là trốn đi rồi."
"Vậy người nhà của hắn, anh chị em thảm rồi, không tìm thấy chủ mưu, chỉ có thể tìm người nhà gây chuyện."
Bà lẩm bẩm a di đà phật, "Đều là người đáng thương, cũng chỉ vì kiếm chút tiền, giờ lại sắp người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, còn bị giam ở nơi đất khách, nhìn cũng không nhìn được chút nào…"
"Ai… có thể giúp thì chúng ta giúp một tay, không giúp được thì cũng hết cách… đều là mệnh cả… ."
Không ai để ý đến những suy nghĩ linh tinh của bà.
Diệp mẫu lại hỏi: "Lần này thôn chúng ta có bao nhiêu người bị bắt vậy? Là những ai? Ngươi đã bỏ ra bao nhiêu tiền chuộc người vậy?"
"Bốn năm ngàn, có người là thuê thuyền của chúng ta. Ta mời người, ta giúp bọn họ ra, những người khác đến khi thanh toán thì trực tiếp lấy."
"Nhiều vậy sao!"
Diệp phụ liếc nàng một cái, "Kiếm cũng nhiều, sao bà không nói?"
"Đều bị bắt vào rồi, còn kiếm cái gì nữa?"
"Vậy chẳng lẽ người ta mời ngươi đi mà ngươi không có trách nhiệm giữ an toàn? Chắc chắn cũng phải tốn tiền chuộc về."
"Là ai vậy? Ở đây ai đen đủi bị bắt vậy?"
Diệp phụ lập tức ngậm miệng, nhanh chóng gắp thêm mấy miếng cơm.
Diệp Diệu Đông cười nói: "Vừa về đến là mẹ đã hỏi không ngừng, cứ dọn dẹp đồ đạc một chút đi đã, nên giặt thì cầm đi giặt, đồ đã mua về thì chia nhau đi, mấy đứa kia chờ không được đòi mở rương rồi."
Ba đứa nhỏ đã sớm vây quanh đống hành lý lay qua lay lại, hết lần này đến lần khác lại không dám lộn xộn, sợ bị mắng, đã sớm ngứa ngáy tay chân, nghe thấy vậy lập tức nói.
"Cha, cha đã mang gì vậy…"
"Chúng con có thể mở ra không?"
"Lại mua đồ gì đó à?" Diệp mẫu bị đánh lạc hướng, cũng đi mở một đống đồ.
Lâm Tú Thanh cũng đi theo xem hành lý, tìm ra đồ chơi nhỏ cho bọn trẻ rồi đưa chúng tự chia, những đồ ăn thức uống còn lại thì sắp xếp gọn gàng.
"Sao quần áo của cha chỉ thừa có mỗi bộ này vậy? Còn lại đâu?"
"Trên người không đang mặc à?"
"Còn có cái này nữa?"
"Hỏng rồi, bỏ đi."
"Cái đồ phá gia chi tử này, hỏng thì mang về đây tôi vá lại cho, không phải vẫn mặc được à? Dù sao cũng là quần áo lao động thôi mà, có sao đâu?"
Diệp mẫu vừa sửa quần áo cho Diệp phụ vừa lẩm bẩm, "Quần áo không có, đến cái quần đùi cũng mất..."
Bọn trẻ bên kia thì vui vẻ hớn hở chơi đồ chơi, đứa ôm vào ngực một cái, không khí trong nhà trong nháy mắt lại trở nên dễ chịu hơn, nếu không có nhìn vẻ mặt căng thẳng của Diệp phụ.
Lúc này, Diệp mẫu cầm quần áo của Diệp phụ đột nhiên dừng lại, "Không đúng, cái quần đùi này phía sau mông bị rách mấy lỗ vẫn còn đây, cái khác sao không thấy?"
"Đã nói với bà rồi mà, không cẩn thận rách hết cả rồi."
"Cái kia không phải cũng có thể mang về vá sao?"
Nàng nghi ngờ đứng lên, nhìn Diệp phụ từ trên xuống dưới, "Không lẽ..."
"Không có gì bà đừng có nói linh tinh."
"Tôi còn chưa nói gì mà, ông đã khẩn trương làm gì? Có phải ông cũng bị bắt vào không đấy?"
Diệp phụ xấu hổ hóa giận, nặng nề đặt đũa xuống, "Có bà như vậy không? Vừa về đến đã hỏi đông hỏi tây, có phải thẩm vấn tội phạm không hả?"
Diệp mẫu một mặt đã hiểu rõ, tức giận lườm ông một cái, "Tôi đã bảo sao ông cứ có tật giật mình như vậy, hỏi một chút đến ai bị bắt, thì hai ba lần đều nói sang chuyện khác, hóa ra là bản thân cũng có phần, ngại mất mặt không dám nói."
Vẻ mặt Diệp phụ còn khó chịu hơn là nuốt phải ruồi.
"Quần áo không có còn nói với tôi bị rách, bỏ đi, hóa ra là lúc thả ra, trực tiếp mang đi đốt rồi."
Bà cũng ngạc nhiên nắm lấy Diệp phụ, "Ông cũng bị bắt vào đó hả? Sao mà bất cẩn như vậy? Trở về cũng không nói..."
"Có gì mà nói chứ, tưởng chuyện gì vinh quang sao? Cứ hỏi tới hỏi lui mãi, có phiền hay không? Cũng không phải mình tôi bị bắt, nhiều người như vậy bị bắt."
"Haizzz, nghiệp chướng à, chúng ta thật thà cả đời, sắp già rồi vẫn còn phải chịu tội này..."
Diệp phụ tức đến muốn nổ tung, trừng mắt bà, "Bà im miệng đi, không nói ai bảo bà câm đâu, tôi cũng chẳng sao, chỉ là vào đó đảo qua một vòng, học hỏi thêm thôi."
"Được rồi được rồi, không nói nữa, lát tôi luộc hai quả trứng gà cho ông ăn để xả xui." Diệp mẫu bực mình nói.
Nói xong, lại lầm bầm, "Cũng may, không phải một mình ông bị bắt, không đến mức quá mất mặt…"
"Tên trọc đầu này không cạo phí công… cũng linh nghiệm thật…"
Diệp Diệu Đông suýt chút nữa phun cả canh ra ngoài.
Đầu của Diệp phụ cảm thấy như bốc khói.
Bà vội vàng vỗ Diệp mẫu một cái, "Bà bớt nói đi, cũng không phải chuyện gì hay ho, ra ngoài đừng có nói lung tung."
"Không nói thì người ta cũng chẳng biết sao?" Diệp mẫu không nhịn được liếc mắt, "Hai cha con còn muốn gạt tôi, cứ tưởng giấu là tôi không biết."
Diệp phụ ném đũa xuống trực tiếp đi ra, người ta nói qua nói lại, tức đến no bụng rồi, còn ăn được cơm sao.
Lâm Tú Thanh từ đầu đến giờ cũng không tiện lên tiếng, lúc này mới hỏi Diệp Diệu Đông, "Cha thật sự bị bắt vào hả?"
"Ừm."
"Khó trách lúc nãy mẹ vừa hỏi tới, cha đã nháy mắt với anh."
"Ông già sĩ diện, trước sau gì cũng sẽ cho ta biết mà cứ giấu diếm cái gì chứ?"
Diệp mẫu thu dọn quần áo của Diệp phụ xong, cùng đồ mua về, "Tôi về trước đây, mất mặt quá, tuổi đã cao rồi còn phải bị người khác hù, tôi về luộc cho ông ấy hai quả trứng trước."
Hai người trước sau đi ra ngoài, trong sân sớm đã vắng hoe, mọi người bàn tán xong, liền đều đi ra ngoài tán dóc với người khác rồi.
Cổng thì ầm ĩ, trong nhà thì cãi nhau, ba đứa nhỏ giành đồ chơi, đều nằm rạp xuống đất, giữ khư khư phần của mình.
Diệp Diệu Đông ăn cơm xong đứng dậy cởi giày đi mưa, dùng mông giẫm, "Dưới đất có bẩn không mà nằm thế?"
"Cha, chân cha thúi quá!" Diệp Thành Hồ bịt mũi lại, chịu không nổi liền vội đứng dậy.
Diệp Tiểu Khê lớn tiếng phản bác, "Không có thúi!"
Diệp Thành Dương ghét bỏ nhìn Diệp Tiểu Khê một cái, hếch mũi lên, nhanh chóng từ dưới đất bò dậy, nhặt đồ chơi cho vào vạt áo, bịt mũi chạy lên lầu.
Diệp Thành Hồ cũng nhanh chóng đứng dậy theo, ôm đồ chơi bỏ chạy.
Diệp Diệu Đông cười lớn ha hả, "Thật sự không thúi à?"
Hắn cố ý đưa chân về phía chóp mũi cô, Diệp Tiểu Khê lập tức vội vàng cúi đầu, rúc đầu vào lòng.
Lâm Tú Thanh bật cười, "Cỏ non à! Anh đừng chọc con bé nữa, mau đi tắm đi, thật sự thúi lắm, giày đi mưa nhanh cởi ra cho em giặt."
Diệp Diệu Đông cúi xuống, bế Diệp Tiểu Khê đang nằm lên, "Đã nói là không thúi, vậy lát nữa ta rửa chân cho nha?"
Cô bé lắc đầu nguầy nguậy, ngồi xổm xuống nhặt đồ chơi của mình lên, rồi vội vàng chạy về phòng, "Em không nói là không thúi sao? Chạy làm gì?"
"Tiền công đã phát hết chưa? Có cần phải đi đưa cho từng nhà không?"
"Không cần, về đến nơi là đã phát hết cho họ rồi."
Lâm Tú Thanh cầm bọc vải trên tay lắc lắc, "Vậy ta sẽ cất số tiền này."
"Ừ."
"Chuyến này kiếm được bao nhiêu tiền? Ngươi có nhớ không?"
"Có, sổ sách ở trong bọc vải, chính ngươi lật xem. Tính cả đầu đuôi thì kiếm được tổng cộng khoảng 60 ngàn tệ, tiền hoa hồng của A Quang cũng chia hơn 3200 tệ, chuộc người bên mình mất 3000 tệ, bên kia mất hơn 1000 tệ, dù sao sẽ thu hồi lại, không tính là gì. Mặt khác, tiền công trả 6000 tệ, còn có, ta còn mua sáu chiếc thuyền..."
"Hả?" Lâm Tú Thanh ngạc nhiên ngẩng đầu, "Ngươi còn mua sáu chiếc thuyền? Thuyền gì vậy?"
Diệp Diệu Đông đơn giản kể cho nàng nghe việc mình mua mấy chiếc thuyền kia.
"Vậy là chúng ta có đến hai ba chục chiếc thuyền à? Quản nổi không?"
"Đợi ngày mai bán hết mấy chiếc thuyền gỗ nhỏ kia đi, nhỏ thế làm gì cho khổ, bán đi là tốt nhất, còn lại mấy chiếc thuyền đánh cá thì lúc đó sắp xếp cho thuê, dù sao cũng có mấy đứa tiểu đệ ngày nào cũng đi thu hàng, ngươi chỉ cần cầm đơn thu tiền là được."
"Nhiều thuyền như vậy, không đủ nhân lực bận rộn..."
"Vậy thì lại thuê thêm hai người chuyên ngồi ở bến tàu thu hàng, không vấn đề gì."
"Thuyền kia đâu, lúc về cũng không thấy mà."
"Đưa đến xưởng đóng tàu ở huyện thành rồi, bảo họ sơn lại, thuyền nhìn mới hơn, dù sao cũng là thuyền chuộc về, không biết có dính máu người không, xui xẻo một chút, đưa vào xưởng sơn lại cũng đỡ."
"Cũng may không phải mua thuyền của đám người trong trấn, không thì họ lại đến tận cửa đòi lại thuyền, cửa nát nhà tan, chân trần cũng chẳng sợ đi giày."
Hắn gật đầu, cởi hết quần áo trên người, "Ta đi tắm trước. À, đúng rồi, ta còn mua một căn phòng nhỏ ở bên đó..."
Lâm Tú Thanh ngạc nhiên, "Ngươi mua thuyền thì ta còn hiểu, ngươi mua phòng làm gì? Định ở đó an cư rồi cưới vợ hả?"
"Nói bậy, ta mua để tiện đi lại, với lại ở đó có thể dựa vào quan hệ lãnh đạo, khu vực chỗ đó vị trí cũng tốt, qua cái thôn này thì không có chỗ nào khác, dù sao cũng chỉ có 2000 tệ."
"2000 tệ cũng là tiền đó, ngươi lại không nhất định ở đó mãi, sang năm có khi lại không đi qua."
"Vậy cũng không sao, ta có hợp đồng nhà, nhà kia cũng đi nước ngoài cả rồi, sẽ không quay lại đâu, sau này cũng không có tranh chấp, hàng xóm bên cạnh cũng biết ta mua nhà."
"Được rồi, mua rồi thì thôi, hy vọng sau này có ích chút."
Lâm Tú Thanh hơi buồn bực, nhưng nghĩ đến chuyến này kiếm được nhiều tiền như vậy, thì cũng không quá bận tâm chuyện 2000 tệ kia.
Nàng thu xếp hết đồ đạc hắn mang về, cái gì cần giặt thì mang đi giặt, người vừa về, nàng lại bận rộn.
Diệp Diệu Đông tắm xong không thấy bóng dáng nàng đâu, vốn còn muốn hỏi nàng về mảnh đất ở thành phố.
Tháng trước mua vội rồi đi Chiết Tỉnh, còn chưa kịp sắp xếp, không biết anh của nàng có bắt đầu san đất xây nhà chưa.
Hắn mua mười mấy mẫu đất kia đâu chỉ toàn là đất bằng, tuy là đất hoang, cũng có mấy chỗ dốc, còn có đủ loại rác sinh hoạt, trước khi xây phải thuê người san cho phẳng cái đã.
Nhưng mà, bây giờ cũng chưa gấp như vậy, nhìn ngoài cửa náo nhiệt như thế, mọi người đang bàn tán về chuyện bọn họ trở về, hắn cũng dời ghế ra trước cửa ngồi nghe đám người nói chuyện.
Lúc này, cơ bản cả thôn đều biết chuyện gì xảy ra.
Mọi người vừa thấy hắn đi ra, lập tức kéo hắn hỏi chuyện nọ chuyện kia.
"A Đông à, trước khi đi ngươi nói chuyện chuẩn xác lắm, bây giờ ngươi về rồi, bọn họ cũng chưa về, ngươi nói có khi nào xảy ra chuyện gì không?"
"Không biết nữa, bên đó có chính sách mới, nói là phải có giấy phép đánh bắt mới được vớt, lại còn tăng cường tuần tra biển, chắc là sẽ đỡ hơn thôi."
"Nhưng sao trong lòng vẫn thấy không an tâm..."
"Ngươi còn đi nữa không? Ngươi không ở bên đó, lỡ có chuyện gì thì không có ai giúp."
"Vừa mới về mà, để tính sau, bọn họ chắc cũng gọi điện về báo bình an thôi, mọi người nóng vội thì chỉ có thể chờ. Ta cũng phải dùng một cái nhân tình lớn, bỏ tiền ra, mới bảo lãnh được hết bọn họ ra ngoài, thêm lần nữa thì ta cũng hết cách rồi."
"Vẫn may là có ngươi, nếu không thì cả nửa thôn không về được ấy chứ."
"Bọn họ cũng không rút kinh nghiệm gì, vẫn cứ ở bên ngoài."
"Chỉ sợ lại như trước đây, có chuyện gì không dám gọi điện về, cả mười ngày nửa tháng cũng không có tin tức gì."
"Lúc đó những ai bị bắt vậy?"
Hắn cười nói: "Đây đâu phải chuyện vẻ vang gì, bị bắt không ít người đâu, lúc đó hỏi người nhà là biết thôi, đừng lôi ra mà nói."
Vì mặt mũi cha hắn, âm thầm bàn luận là được rồi.
"Không phải nói rồi sao? Bọn bị bắt chưa kiếm được tiền, không nỡ về nên mới còn ở bên ngoài... Đoán một chút là biết ai liền à..."
"Cũng không biết khi nào mới về nữa. Tiền quan trọng đến đâu cũng không bằng cái mạng, liên lạc không được thì gọi họ về đi chứ."
"Ta nói thật, đám người trong trấn là thảm nhất..."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận