Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1005: Cá voi lưng gù (length: 15692)

Bất quá khi hắn trở lại khoang nhỏ trên tàu nằm xuống, trong đầu hắn một mực nhớ lại chuyện hai chiếc thuyền va chạm trước đó, chuyện cứu một thuyền, một thuyền chìm.
Tọa độ vùng biển đó hắn vẫn nhớ, nhưng bây giờ khoảng cách nơi đó còn rất xa, hắn yên tâm nhắm mắt.
Đến lúc nếu có cơ hội đến gần đó, sẽ lại đi xem thử, hắn đã nghĩ đến chuyện này hai ngày nay rồi.
Mùa đông xuống nước rất lạnh, nhưng nhiệt độ dưới đáy nước lại không lạnh lắm, cái lạnh chỉ là cảm giác khi vừa xuống nước.
Thân thể hắn bây giờ khỏe mạnh và còn trẻ, không phải lão già, cũng có thể chịu lạnh, thỉnh thoảng trời lạnh xuống nước một chuyến cũng không sao.
Không xuống nước nhìn một chút, hắn chắc chắn không bỏ được, dù hàng hóa trên boong tàu đều bị thổi bay, nhưng chắc chắn vẫn còn hàng trong khoang thuyền, thuyền lớn như vậy, sao có thể trong khoang không có hàng hóa tốt hơn?
Cho dù không phải hàng tốt hơn, thì cũng không thể tệ hơn mấy hộp cá trên boong được, ít nhất cũng không kém bao nhiêu, trong khoang hàng thế nào cũng không bị bay mất.
Nếu cũng chỉ là cá hộp, thế thì cũng không tệ, vớt lên một rương cũng được hơn trăm tệ, thêm mấy lọ trứng cá muối thì kiếm lời to rồi.
Cũng không biết sau khi báo cáo với cục trưởng Trần, cục hàng hải có phái người đến vớt không? Hay là đang tranh cãi, đang điều tra, hoặc là căn bản không coi trọng, bỏ qua luôn.
Cũng có khả năng là cục trưởng Trần không để ý, không báo lên, giữ lại ăn riêng, chuyện này cũng không phải không thể.
Chưa tận mắt nhìn thấy, mọi chuyện không chắc chắn được, dù sao chờ hắn ngủ đủ, lúc đó xem thuyền đang đi ở vùng biển nào, tọa độ cách bao xa rồi tính tiếp.
Đồ lặn, dù sao hắn đã mang lên thuyền hết rồi, đồ mình mua bằng tiền, sao có thể cho người khác dùng, thứ này dùng còn có ích hơn nhiều.
Bùi thúc có lẽ cũng không chạy lung tung, đi làm việc bình thường cũng chỉ trong phạm vi tuyến đường quen thuộc.
Nghĩ ngợi lung tung một hồi, hắn mới từ từ ngủ thiếp đi trong tiếng nổ vang bên tai.
Vì tiếng máy móc quá ồn, động tĩnh của người xung quanh nghe không rõ ràng, hắn cứ ở trong trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh.
Đến khi hắn tỉnh hẳn thì những người khác xung quanh giường đã không còn ai, chắc vì hắn là lão bản, ngoại trừ cha hắn ra, không ai dám gọi hắn dậy làm việc.
Hắn mặc áo len và quần vào rồi mới vén chăn lên, duỗi lưng một cái thật mạnh, lại vặn vẹo hai cái hông, mới cầm chiếc áo bông bị đá xuống cuối giường, đội mũ đi ra ngoài đi tiểu.
Ánh nắng ban ngày khiến hắn chói mắt không mở ra nổi, ngoại trừ cha hắn, mọi người đều ngồi xổm trên boong đếm hàng, nhìn mặt trời treo trên cao, thời gian cũng chưa muộn lắm.
Hắn lại móc túi, cầm đồng hồ ra nhìn, mới có 8 giờ 30 phút.
"Đây là mẻ lưới đầu tiên thu lên?"
"Đúng, vừa thu lên nửa tiếng."
"Mẻ này nhìn có vẻ ít cá hố, nhưng lại nhiều cá ba lang."
"Chắc là cá hố sắp hết mùa, tiếp theo chắc sẽ ít dần, chúng sẽ chạy sang nơi khác."
Diệp Diệu Đông đi ủng, dùng chân đảo một vòng, đá đống hàng hóa, cũng không thấy có món đồ gì ngon, thu hoạch bình thường.
Hắn lại ngẩng đầu nhìn về phương xa, bầu trời xanh thẳm, biển cả mênh mông, chim biển bay lượn giữa không trung, thỉnh thoảng đáp xuống, săn mấy chú cá con nhún nhảy trên mặt biển, thật đúng là trời cao mặc chim bay, biển rộng cho cá nhảy.
"Xung quanh đây là ở đâu?"
"Không biết nữa, cứ lênh đênh trên biển, bốn phía đều là nước, đâu biết nơi nào là nơi nào."
"Ngươi hỏi cha ngươi xem, chắc cha ngươi biết, hỏi bọn ta, làm sao chúng ta biết đường."
"À."
Hắn liếc qua một chấm nhỏ trên mặt biển phía xa, rồi đi về khoang lái.
Có lẽ là thuyền Bội Thu, nhìn xa còn bé bằng một ngón tay cái của hắn, muốn rút ngắn khoảng cách giữa hai thuyền, chắc phải mất mười phút nữa.
"Cha."
"Tỉnh ngủ rồi à? Muốn xem một lát không?"
"Cũng được, giờ mình ở vị trí nào? Thành phố gần nhất là thành phố nào?"
"Thành phố gần nhất thì khó nói lắm, khi nào thấy bờ mới biết được, còn trên mặt biển thế này sao mà biết thành phố trên đất liền cách bao xa?"
"Vậy ta hỏi câu khác, chúng ta cách nơi hai thuyền đánh cá đâm phải đá ngầm mấy ngày trước bao xa?"
"Ta không nhớ vị trí rồi."
"Con nhớ." Diệp Diệu Đông móc ra một mẩu giấy nhỏ đưa cho cha xem.
Trí nhớ tốt không bằng ngòi bút cùn, đầu óc dù có tốt cũng không bằng nhớ được, huống chi việc không để ý thì quay đi là quên.
"Con nhớ cái này làm gì? Con còn muốn đến đó à? Muốn xuống nước vớt máy móc à?" Diệp phụ lập tức hiểu ra, vì trước đây cũng đã từng như thế.
"Máy móc là thứ yếu, con muốn xem trong khoang tàu đắm có món hàng nào tốt không? Trên boong tàu đã chất đầy hàng, không có lý gì mà trong khoang lại không có gì cả, con muốn xem thử có còn không, biết đâu còn có đồ tốt."
"Còn có thể?"
"Con cũng không biết nữa, ai biết người ta có đi điều tra không, cứ nghĩ đã chìm xuống đáy rồi thì không quan tâm, con cũng không biết họ có coi trọng vụ này không, con chỉ muốn qua đó xem một chút thôi."
"Vậy cũng được, chỉ là vùng đó mình không quen, còn đá ngầm, hơi lo, tới gần lại để thuyền mình va phải đá ngầm thì sao."
"Chúng ta đi theo tọa độ, dừng sớm một chút, con sẽ lặn xuống thăm dò đường nhiều lần, cẩn thận một chút, chắc sẽ không va vào đá ngầm đâu."
"Vậy thì lát nữa xem thử đi, hoặc đợi lúc về xem có đi ngang qua không, không thì con mới xuống nước một cái mà bị cảm lạnh thì nằm ở trên thuyền cả mấy ngày, nặng thì người chịu không nổi. Lúc về thì còn đỡ, dù sao việc kéo lưới của mình cũng làm xong cả rồi."
"Thế cũng được, lúc về thì chú ý một chút."
"Con ăn cơm chưa?"
"À đúng, con còn chưa ăn cơm, con đi ăn lót dạ rồi tới thay cha, hai người cũng vào chợp mắt một lát đi."
Diệp Diệu Đông vỗ trán mới nhớ ra, bữa ăn khuya đêm qua không tính là bữa ăn sáng, cha hắn mà không nhắc thì hắn cũng không thấy đói.
Trong nồi còn một chút cháo, chắc là để cho hắn, còn một nồi khác đầy hải sản, trừ cá ra, cái gì cũng có, toàn đồ hấp.
Hắn thấy có một con ghẹ trắng nhỏ, liền trực tiếp cầm một chân kéo ra, ăn thử từng cái trước đã, cũng không vội ăn cơm.
Thịt chắc và dai, có độ đàn hồi, bỏ vào miệng như đang nhai kẹo cao su, khiến người ta không tự chủ mà nhai thêm vài lần, cảm nhận khoái cảm giữa mỗi lần miệng đóng mở, hải sản ăn ngon là ở chỗ tươi, vừa đánh bắt đã chế biến mới ngon.
Khi hắn ăn cơm xong, đi thay cha hắn, hai người trên boong tàu cũng đứng dậy theo cha hắn về khoang nhỏ ngủ, còn lại giao cho hai người cùng tổ của hắn, cũng sắp đến lúc mẻ lưới tiếp theo.
Diệp Diệu Đông lái thuyền duy trì khoảng cách gần với thuyền Bội Thu, cho đến khi đến giờ thì báo tin hai người chuẩn bị kéo lưới.
Điều làm hắn bất ngờ là, trong tầm mắt làm việc của thuyền hắn, hôm nay lại xuất hiện thêm một chiếc thuyền đánh cá, thật là hiếm thấy.
Biển rộng mênh mông, đi xa như vậy muốn gặp được đoàn thuyền cũng không dễ, dù sao hiện tại là những năm 80, ngành đánh bắt cá còn chưa phát triển, tàu lớn ít, mà biển thì lại rộng bao la.
Chiếc thuyền đánh cá mới xuất hiện, hắn cũng không để trong lòng, ai mà chẳng đi ngang qua làm việc, hắn tiếp tục đứng trên cabin nhìn xuống hai người đang kéo dây.
Chỉ là, không hiểu sao chiếc thuyền đánh cá đột nhiên kia, không biết là cố định đường biển hay là thế nào mà lại đi thẳng về hướng này, ngày càng gần.
Trong lúc thuyền của hắn đang chậm rãi kéo lưới, chiếc thuyền đánh cá kia ngày càng phóng to trong tầm mắt, cho đến khi xuất hiện ở gần chỗ của bọn hắn.
Lúc này Diệp Diệu Đông cũng thấy đối phương đang thu hàng, không đúng, phải nói là đang thu dây.
"Cá hố? Đang câu cá hố?"
Trong tầm mắt của hắn, hai bên mạn thuyền đối phương đều có hai người, rồi đang kéo dây, những con cá hố bạc óng ánh lần lượt bị kéo lên khỏi mặt nước, ánh bạc lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Không chỉ ban đêm câu được cá hố, ban ngày cũng câu được, dù cá hố là loài ưa ánh sáng, nhưng nó săn mồi cả ngày.
Cá hố thích nước ấm, ban ngày thích nghỉ ngơi ở đáy biển bùn cát có ánh sáng mờ, vào lúc bình minh và hoàng hôn thì bơi lên các tầng nước trên, thích di chuyển thành đàn theo chiều thẳng đứng và ăn các loài cá con.
Khi tàu đánh cá di chuyển, hai tàu ngày càng gần, hắn thấy trên tàu đối phương có mấy cần câu, không biết họ có phải là chuyên đi câu cá hố hay là cũng dùng dây kéo như cách của mình, chuyên bắt cá lớn.
Dù sao thời này cá nhỏ không có giá trị gì, cá lớn mới đáng tiền.
Kéo lưới một vừa muốn mấy giờ, loại này chạy đến chỗ sâu hơn một chút ở vùng biển khơi kéo câu ngược lại có thể không ngừng kiếm hàng, vận may tốt, thu được tôm cá có thể cùng một loại cá lớn.
Hiện tại chuyên làm thuyền cá hố hẳn là cũng khó, dù sao phải đi câu ở ngư trường mới có nhiều hàng, vẫn phải có thiết bị dò đàn cá dưới nước, hiện tại bình thường đều là thả lưới kéo tìm vận may là chính.
Bất quá, thấy người ta liên tục câu lên từng con từng con cá hố thật thích, đáng tiếc, hắn không mang cần câu, nếu không có thể bảo cha hắn lái thuyền, hắn cũng học người ta câu.
Ở chiếc thuyền đánh cá kia từ xung quanh bọn họ chạy nhanh qua, bọn họ một bao lớn tôm cá cũng bị thu lên, hắn cũng đem lực chú ý từ trên người đối phương dời về trên thuyền mình.
"Thông suốt! Vậy có cá hố, hôm nay cái vùng này có cá hố!"
Hắn vừa dứt lời, một bao lớn hàng liền trực tiếp đổ xuống boong thuyền, cá hố vừa ra khỏi nước từng con từng con vẫn còn ánh bạc, lấp lánh, bất quá vẫn không đẹp bằng cá hố bắt lên trong đêm, cá hố câu được trong đêm thật giống như lụa, đặc biệt trong, khác hẳn với đồ tươi bán ở chợ.
Cá hố vừa ra khỏi nước liền chết ngay, các loại vừa ra khỏi nước một hồi sau liền cũng không khác gì trên thị trường, cũng không còn vẻ rực rỡ vừa câu lên.
Diệp Diệu Đông từ trên nhìn xuống, cảm thấy một đống hàng lớn trong đó cá hố vẫn không ít, chỉ là có chút bị đè ép, chỉ lộ ra đầu hoặc lộ ra đuôi.
Nhìn lưới đánh cá lại lần nữa thả xuống về sau, chiếc thuyền kia cũng càng chạy càng xa, nghĩ chắc cũng không có vấn đề gì lớn, hắn cũng đi ra boong thuyền, bới đống cá lên xem, nhìn xem lưới này thu hoạch.
"Lưới này tôm cũng không ít, đều là tôm he với tôm đỏ, tôm nhỏ ít hơn chút."
"Đúng, lưới này thu được tốt, chỗ cá hố này cũng không ít, cá hố giá rất tốt."
Diệp Diệu Đông bới hàng lên xem, tiện tay cầm một con khoa tay, đều dài hơn nửa mét, thịt còn rất dày, chắc chắn có thể bán được giá tốt.
"Nha, con này còn đầu đuôi cắn lấy một khối, liền dính vào nhau."
Hắn cười nói: "Ta trước kia từng thấy người ta câu cá hố, câu lên một con, kết quả đuôi nó lại treo thêm một con, đầu đuôi dính nhau, cũng không giống đây là đánh bắt trong lưới, mới quấn vào một khối."
"Đó không phải là câu được một con, cái đuôi có thể làm mồi để câu thêm một con? Lạ à nha."
"Ý tứ Đông ca! Ngươi ... cái nào cái nào thấy... ?"
"Cùng người có tiền ra biển câu thấy."
"Mơ hồ... ở trấn... ông chủ..."
"À đúng, các ngươi điểm hàng, ta ra khoang lái coi, tránh giống người ta phạm sai lầm, va phải đá ngầm đụng thuyền."
Người chèo thuyền già lập tức phản ứng, "Phỉ phỉ phỉ, cũng không được nói mấy lời không may."
"Phỉ phỉ phỉ, đại cát đại lợi. Đi, ta đi."
Theo hắn vừa tùy tiện bới lên nhìn thì, cá hố có lẽ có tầm 1000 cân, hai loại tôm chắc cũng có tầm ba bốn trăm cân, mấy loại cá có thể bán lấy tiền khác chắc cũng được nghìn cân, tạp nhạp chắc chỉ chiếm tầm 1/3 thôi.
Nghĩ lưới này thu hoạch tốt, hắn lại tiếp tục ở khu vực này làm việc, không định rời đi chỗ này.
Mà Bội Thu hào cách chỗ hắn, cũng vẫn giữ ở khoảng cách mà nhìn nó chỉ to bằng một ngón tay cái, đồng thời có khi còn biến mất khỏi tầm mắt, nhưng không đầy một lát lại sẽ xuất hiện trong tầm mắt, đồng thời phóng lớn hơn một chút.
Dù sao hai chiếc thuyền luôn duy trì một khoảng cách, cố gắng không rời mắt đối phương quá lâu là được rồi.
Ánh mặt trời ấm áp ngay giữa bầu trời chiếu xuống, nhưng khoang lái thì không tới, cũng không có gió thổi, hắn vững vàng chuyên tâm làm việc, chỉ là thỉnh thoảng mới ra khỏi khoang lái.
Hàng trên boong đã nhặt được một nửa, hắn nhìn đồng hồ vậy mà không nhận ra đã tới 12 giờ, liền hô một tiếng, để Trần Thạch xuống chuẩn bị nấu cơm.
Chỉ là lúc này, hắn lại nghe được một trận tiếng kinh hô, hắn vội vàng quay đầu nhìn lại.
Một con cá to lớn bất ngờ từ bên cạnh bọn hắn phóng lên mặt nước, cũng lộn một vòng, đen thui, hắn cũng nhìn thấy, kinh ngạc thốt lên.
"Là cá voi lưng gù!"
Trong nháy mắt, bọt nước lớn cũng phun toàn lên boong thuyền, vì quá gần, con cá to lớn đập xuống mặt biển, cũng làm thuyền cá lắc một cái.
"Cái cái cái cái cái... Cá cá cá cá cá cá cá..." Trần Thạch nhìn trợn mắt há mồm, đợi phản ứng lại càng lắp bắp.
"Là cá voi! Cá voi!"
"Phún phún phún phún... nước!"
Thuyền đánh cá lắc lư một cái, cũng làm Diệp phụ tỉnh táo lại, lúc đầu trong điều kiện khắc nghiệt như vậy trên thuyền họ cũng không thể nào ngủ say được.
Bọn họ cũng vội chạy ra khỏi khoang tàu nhỏ, lên boong.
Vừa vặn con cá voi lưng gù lớn kia cũng không có rời đi, đồng thời ngay sát bên thuyền đánh cá của họ đang bơi, lộ ra phần lưng thân thể khổng lồ.
"A, trời ạ, cá lớn như vậy?"
"Lại có cá lớn như vậy..."
"Là cá voi?"
"Là cá voi lưng gù!"
"Đông tử, nhanh nhanh nhanh, tránh xa một chút."
"Không sao, con cá này không làm người bị thương đâu, chúng ta cứ ở gần đây nhìn một chút, không sao đâu."
Hiếm khi có thể ở gần nhìn như vậy.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý).
Bạn cần đăng nhập để bình luận