Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 240: Anh Đông may mắn

Chương 240: Anh Đông may mắnChương 240: Anh Đông may mắn
Khi đang vận chuyển lưới tại bến cảng, anh gặp A Chính và Tiểu Tiểu cũng đi ra.
Hai người vừa thấy anh là xông lại, một tay vòng qua cổ anh, một tay giả bộ đấm vài cú vào bụng anh: "Mẹ kiếp, cuối cùng cũng bắt được mày rồi, thằng chó, hôm trước dám cùng A Quang lén ra biển, không rủ tụi tao, tao đập chết mày..."
"Còn đánh được cả cá Tam Đao, cá mú nghệ nữa cơ đấy. Mà cũng không mời tụi tao đi uống vài chai."
"À, là do A Quang rủ tao, mày đi đập nó đi! Nó dám không rủ mày uống rượu nữa." Diệp Diệu Đông lẹ miệng đổ hết trách nhiệm cho A Quang, bạn chết mình không chết: "Đập thêm hai cú nữa, dám không mời uống nè."
"Mày cũng có phần!"
"Nó là chủ mưu, tao chỉ là tòng phạm thôi."
"Đừng tìm cách thoái thác!"
Diệp Diệu Đông vùng ra, giơ hai tay lên: "Được rồi, hôm đó nguy hiểm lắm, nên không rủ bọn mày thôi. Vốn cũng chẳng phải chuyện tốt gì, chỉ là thử vận may thôi, trên đường về sóng thật sự rất lớn. Chỉ có thể nói tụi tao may mắn thôi."
"Tối nay mời tụi tao đi uống, kiếm được nhiều tiền rồi, chắc chắn không thoát đâu đấy, đừng có trốn."
"Được, không thành vấn đề." Anh vốn cũng định thế.
"Lần sau đi gom hải sản, ra biển tập thể nhớ rủ tụi tao nữa, tao nhận ra mày chính là con ruột của thánh mẫu, nhớ cho tụi tao cũng được hưởng lộc chút đấy."
Diệp Diệu Đông lắc đầu: "Nói bậy gì thế? Sao tao không biết mình đổi mẹ thế?"
Trong đầu suy nghĩ, không lẽ mình thực sự được thêm chỉ số may mắn? Cho nên gặp nhiều chuyện tốt lành?
Thôi kệ, dù sao cũng là chuyện tốt. "Thôi, nhân lúc sau bão, hàng nhiều, hôm nay bọn mày cố mà đánh thêm lưới đi, tao phải vội đi thả lưới đây."
"Đi cùng thôi.
Thuyền nhỏ vẫn không ổn định so với thuyền lớn cho lắm, hôm nay sóng nhỏ vẫn còn, lắc lư nhiều, không thuận tiện để chèo, chỉ có ít ngư dân cần cù đi thuyền nhỏ trong vịnh làm việc.
Thuyền kéo lưới ra khơi thì lỗ vốn, thời gian ngắn không kéo được nhiều lưới.
Diệp Diệu Đông phải dùng sức mới chèo thuyền ra điểm thường thả lưới, thả hết 42 cái xuống, có thể sắp thành 4 hàng.
Sau khi thả xong, anh rảnh rỗi đi theo xem A Chính và Tiểu Tiểu quăng lưới kéo lưới, mỗi lưới đều không nhiều nhưng họ quăng liên tục nên cũng nhiều dần.
Trong khoảng thời gian anh đi thả lưới, trong thùng của họ đã có cả mười cân hàng, nhất là cá đù nhỏ và mực, cả cua biển nữa.
"Khá nhiều đấy, tối để lại chút nhậu nhé!"
A Chính liếc anh: "Không phải nói là hai bọn mày mời à?"
"À thì... mượn chút? Mọi người góp hụi vào đi?"
"Mày thật mặt dày!"
Tiểu Tiểu tò mò hỏi: "Góp hụi là gì vậy?"
"Haha, là mỗi người góp một chút! Lưới mới thả xuống, sớm nhất cũng phải sáng mai mới thu được, không có gì để nhậu mà? Mọi người góp vào đi, nhà tao còn ít đồ khô, có thể xào một mâm, sò cũng có thể xào thêm một đĩa nữa."
Hai người liếc xéo anh, đầu óc xoay chuyển nhanh thật.
Mắt Tiểu Tiểu lóe lên: "Mày qua đây giúp tụi tao quăng vài lưới đi, lấy thêm hàng ngon trước đi, tối tụi tao làm món, mày mua rượu."
"Được, không thành vấn đề!"
Diệp Diệu Đông liền buộc thuyền nhỏ của mình vào thuyền họ, rồi leo lên. "Xem bố mày nổ lưới nè." Anh cầm lưới tay suy nghĩ: "Vùng này bọn mày đánh gần hết rồi, dịch sang chỗ khác đi!"
"Được, mày chỉ đạo, bọn tao nghe theo! Phải đến chỗ nào?" A Chính hăng hái chuẩn bị chèo.
"Mày chọn đại đi!"
"Vậy tao chọn thử xem sao."
Chờ thuyền A Chính dừng lại, Diệp Diệu Đông liền thả lưới xuống. Chờ một chút rồi kéo lên.
Hàng không nhiều lắm, nhưng cũng được, vài con cua hoa lan, vài con cá nước ngọt nhỏ, mười mấy con cá nóc, cùng một ít tôm nhỏ.
Với loại lưới thả tay như thế này, thả xuống chỉ một lúc ngắn rồi kéo lên, thường sẽ không có nhiều hàng được, biển rộng mênh mông thế kia mà.
"Một lưới này cũng được đấy, còn có vài con cua hoa lan nữa." Tiểu Tiểu lựa cá nóc ra: "Cái này bỏ đi nhé."
"Đợi đã, cá nóc tuy có độc nhưng chế biến tốt thì rất ngon." Diệp Diệu Đông vội ngăn lại, anh rất thích món cá nóc này, thấy chúng là đã phấn khởi rồi.
Cá nóc nuôi thì không ngon bằng, bây giờ cũng chẳng có ai nuôi.
"Muốn chết hả? Cá nóc mà mày cũng dám ăn à?"
"Tao biết cách chế biến, lấy hết máu ra, bỏ buồng trứng, gan, thận, mắt, tất cả bộ phận độc đều loại bỏ sạch sẽ là được rồi, đảm bảo ăn xong bọn mày còn muốn ăn nữal"
Tiểu Tiểu nhìn cá nóc với vẻ ghét bỏ: "Tao không ăn!"
"Đợi tao phơi khô rồi mày sẽ biết nó ngon như thế nào."
"Mày tự thưởng thức đi! Như vậy khi mày đi rồi, bọn tao còn có thể giúp mày khiêng quan tài."
"Cút mẹ mày đi, nói cái gì thế, tao sống khỏe chết già, món này đâu phải chưa từng ăn?"
Kiếp trước trên thuyền lớn, anh thường xuyên phơi khô và ăn cá nóc, còn có mực tự mình câu và phơi khô thành mực sợi, rất thơm ngon.
Diệp Diệu Đông cũng không quan tâm đến hai người đó, hiếm khi có cá nóc vào lưới, anh nhặt tất cả vào thùng của mình, về nhà sẽ tự tay chế biến và phơi khô cẩn thận, món này thật sự không thể nhờ người khác, người bình thường chế biến không tốt, ăn vào thật sự nguy hiểm.
Tiểu Tiểu đổ hết đồ trong lưới ra rồi đưa lưới cho Diệp Diệu Đông: "Quăng thêm vài lưới nữa đi anh Đông?”
"Tao đâu có may mắn đến thế, còn muốn tao quăng lưới nữa à?"
"Thử tiếp đi mà, dù sao cũng không tốn công lắm mà."
Thì thử vậy, dù gì cũng không mất công.
Nhưng không ngờ lưới thứ hai kéo lên khá nặng, Diệp Diệu Đông cười nói: "Lưới này chắc chắn không tồi rồi!"
"Đừng có là cá con nhỏ nhé."
"Đừng xem thường cá con, cũng có thể phơi khô làm cá khô mà. Ô, toàn tôm trắng cả lưới! Tuyệt lắm, rất tốt!"
Mắt Tiểu Tiểu sáng lên, nịnh bợ: "Trời ơi, anh Đông đúng là anh Đông, anh ra tay thật khác biệt, một lưới tôm này bằng cả ngày vất vả của bọn này rồi!"
Diệp Diệu Đông tháo lưới ra, đổ tôm vào thùng, ước tính khoảng 10 cân tôm trắng đấy, thật sự là nổ lưới to rồi.
A Chính cũng vui mừng nói: "Giỏi quá, chỉ một lưới quăng chơi mà mày đã thu hoạch tốt hơn tụi tao rồi, tiếp tục nữa đi, quăng thêm vài lưới nữa."
Diệp Diệu Đông liếc hai người một cái: "Lưới cuối cùng rồi, tao phải vê, nhà còn việc phải làm."
Nổ lưới thì nổ lưới nhưng mà cũng không phải hàng của anh, quăng vài lưới cho vui thôi chứ anh cũng không thể ở đây cả ngày với họ được. Như thế cũng đủ rồi. Tranh thủ lúc rảnh, anh còn phải về làm thêm mấy chục tấm lưới nữa, số lưới hiện tại vẫn còn ít quá.
"Đừng thế chứ! Việc nhà có bọn tao lo giúp mày mài"
"Vài hôm nữa chuyển sang nhà mới còn nhờ bọn mày giúp."
"Được rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận