Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 597: Thu hoạch

Chương 597: Thu hoạchChương 597: Thu hoạch
A Chính và Tiểu Tiểu thay phiên nhau xuống nước mỗi người thêm một lần nữa, tương đương mỗi người xuống nước ba lần.
Lần trước Tiểu Tiểu không thu hoạch được gì, còn A Chính thì bắt được hai con hải sâm. Hai lần sau, thu hoạch của hai người đều khá tốt, túi lưới đều đầy ắp khi lên, tất nhiên phần lớn vẫn là bào ngư.
Diệp Diệu Đông đợi họ lên rồi cũng lại xuống một lần nữa, dĩ nhiên, hàng anh mò được là của riêng anh.
A Chính nhìn đống hàng trong rổ của họ, vui vẻ nói: "Mấy thứ này trông có vẻ phải ba chục cân rồi, còn có mấy con hải sâm, với tôm hùm xanh nhỏ nữa."
"Không ngờ dưới đó nhiều bào ngư vậy, chỗ này đúng là mỏ vàng."
A Chính cũng hưng phấn xoa xoa tay, hai người ướt sũng cả người, cũng mặc kệ, chẳng để ý gì cả, chỉ mải mê vui sướng.
"Không biết dưới biển ở những vị trí khác có nhiều hàng không nhỉ?"
"Ai mà biết, nếu không cần thiết, ai lại lặn xuống đáy biển chứ? Bào ngư hải sâm đắt cũng có lý do cả, sò điệp thì dễ nói hơn, không nhất thiết phải mọc dưới đáy biển, vùng triều thấp cũng có thể có."
"Đông tử, mày nói thật đi, mày đốt nhang cao lắm phải không?"
"Đốt nhang cao gì? Tao đây là mồ tổ bốc khói xanh, gặp vận may lớn đấy, tương lai mọi việc thuận lợi, đại cát đại lợi, quan vận hanh thông, thăng tiến từng bước, tiền bạc ào ào...
"Thôi được rồi, khép cái miệng lại đi, đừng khoe thành quả học mấy hôm lớp xóa mù nữa." Cha Diệp giờ nghe anh nói là đau đầu, còn tự coi mình là người có văn hóa, bốc phét xong rồi, lại bắt đầu khoe mẽ.
Tiểu Tiểu cười nói: "Kệ nó đốt nhang cao hay không? Chúng ta có phần hưởng là tốt rồi, nghỉ chút đi, lát nữa tao xuống tiếp, dù sao nhìn giờ vẫn còn sớm." "Có thể xuống nước thêm vài lần, không phải nói hôm nay nếu thu hoạch không tốt, ngày mai sẽ không tới vùng biển này nữa sao, vậy sẽ không xuống nước được, mấy hôm tới có thể cũng không xuống được."
"Đúng đúng đúng, hôm nay phải xuống nước thêm mấy lần, vớt nhiều một chút."
"Nghỉ chút, lát nữa tao trước."
Hai người nói qua nói lại rồi vui vẻ quyết định.
Diệp Diệu Đông thấy họ đang hứng thú, cũng không ngăn cản nữa, người trẻ thể lực tốt, dù sao mấy hôm tới không ở đây, không cần xuống nước, hôm nay cứ để họ xuống thêm hai chuyến nữa.
Anh thì không định xuống nữa, hôm nay đã xuống ba lần rồi, từ từ thôi, dù sao thu hoạch cũng đã nhiều hơn hẳn lúc anh một mình mò rồi.
Tiếc là thuyền của anh cả anh hai không hợp cùng thuyền anh, không thì còn có thể gọi anh cả anh hai cùng thay phiên xuống nước, chia một phần.
Cái này đâu cần cố định ai phải xuống nước, người nhiều, anh có thể nằm ăn, càng nhàn hạ. Dù sao cũng là người nhà cả, vài hôm nữa xem tình hình rồi hỏi lại cũng được.
Xuống nước mò chút này có thể coi như ngoài luông, hơi mạnh hơn kéo lưới của họ một chút, cùng có lợi.
Đợi hai người họ lại thay phiên xuống nước thêm hai lần nữa, họ mới ngồi phịch xuống thuyền thở hổn hển.
Tiểu Tiểu vẩy vẩy nước trên tóc, lại lau nước biển trên mặt: "Lặn cũng tốn sức phết."
"Chủ yếu là bọn mày không nghỉ được bao lâu, thôi, hôm nay đừng xuống nước nữa, hàng vớt cũng đủ rồi, sắp trưa rồi, mì trong nồi sắp chín rồi, ăn xong thì mỗi người đi bắt mực đi." Diệp Diệu Đông trực tiếp thu dọn thiết bị, tránh để họ không nỡ.
A Chính ngẩng đầu nhìn trời: "Sao trưa nhanh vậy?"
Cứ ở dưới nước cũng chẳng biết trên bờ đã qua bao lâu, nhìn mặt trời treo cao giữa trời, họ mới giật mình nhận ra thời gian dưới nước trôi qua thật nhanh.
"Vậy thì chia thu hoạch một chút, tối nay nếu mực thu hoạch không nhiều, chúng ta lại qua đây tiếp tục đào bào ngư cho đã."
Diệp Diệu Đông nhướn mày, có tiền kiếm, từng người đều không muốn sống nữa à?
"Đừng liều lĩnh, không thì đến lúc già bọn mày sẽ mắc đủ thứ bệnh đấy."
"Vậy còn mấy chục năm nữa, biết đâu không sống được đến lúc đó." A Chính vô tư nói.
Tiểu Tiểu vỗ anh ta một cái: "Lải nhải gì đấy, nhanh chia đồ đi, hình như không có cân...'
"Đại đi, không gấp, về rồi chia cũng được." Đều là bạn bè, anh không có gì không yên tâm.
Thu hoạch hôm nay trông thật không ít, đầy cả rổ rưỡi, Diệp Diệu Đông ước chừng chỉ riêng bào ngư mỗi người cũng chia được hai chục cân, còn có tôm hùm xanh nhỏ và hải sâm, mỗi người cũng chia được vài con.
Tiểu Tiểu và A Chính vui đến nỗi miệng muốn rách đến tận gáy, với họ, hôm nay những thứ này chẳng khác nào nhặt được, vừa kích thích vừa vui, thu hoạch lại tốt, có khi còn hơn cả thu hoạch mực.
"Vậy trước tiên chia tôm hùm xanh và hải sâm theo số lượng, bào ngư thì đợi về cân rồi chia đều ba phần."
"Ôi dào, không vấn đề gì, anh em cả mà đâu phải người ngoài."
"Vậy được, vậy đợi về rồi chia, dù sao cũng không mất đi đâu."
Mấy người ăn đơn giản một bát mì, lấp đầy bụng rồi, liền quay vê chỗ thả phao nhánh cây của mình.
Lúc này vừa đến trưa, quanh nhánh cây chỉ có lác đác vài con mực, số lượng không nhiều, Diệp Diệu Đông đành trực tiếp vớt cả mực lẫn nhánh cây, tiện thể thu luôn cả trứng mực.
Anh đã hai ngày không qua đây rồi, trên nhánh cây treo một chuỗi trứng dài, chỉ chít, anh đều thu hết cả, bỏ vào thùng.
Trứng mực ướp muối, có thể bảo quản lâu dài.
Khi ăn, rửa sạch một chút, xếp từng cái vào bát, cho thêm chút rượu nấu ăn, vài lát gừng, hấp chín là được. Gắp một cái ăn một miếng, trơn mềm mặn ngọt, lại dai dai, xứng đáng là vũ khí ăn cơm.
Dạo này cứ ba hôm hai bữa lại thu được nửa thùng nhỏ, nhà đã ướp rất nhiều, khi cha mẹ Lâm đi, mẹ Diệp còn đóng không ít cho họ, bảo họ mang về ăn dần, số còn lại bà đều đóng vào lọ hũ cất đi.
Cha Diệp cũng đứng bên phụ một tay nói: "Ước chừng là sắp hết thật rồi, tiếc thật, mấy hôm trước không rảnh ra, không thì còn có thể vớt thêm chút nữa."
"Có gì mà tiếc, mấy hôm nay người ta thu hàng cũng không nhiều, chỉ có thể nói tàm tạm thôi."
"Sao trước đó mày chỉ lấy của bạn bè 1/3 vậy? Họ đều bảo đưa mày một nửa mà."
"Gần đủ rồi, lấy nhiều vậy lương tâm chịu nổi à? Họ ở dưới nước cũng nguy hiểm lắm, con chỉ ở trên bờ, chẳng làm gì cả, chỉ đưa cái thiết bị, với lại họ đâu phải thuyền công con thuê, coi như giúp đỡ bạn bè thôi."
"Vậy sao mày không cho anh cả anh hai xuống nước, giúp đỡ họ?" Cha Diệp trước đó rất muốn hỏi, chỉ là ngại hai bạn của Đông tử đều ở đó, không tiện nói.
"Họ đâu có ở đây!" Diệp Diệu Đông nói theo lẽ đương nhiên.
Thuyền của họ bình thường không đi cùng anh, họ quen ở bên vùng biển trước đây cha Diệp dẫn họ đi, người không ở chỗ anh, bảo anh dạy kiểu gì?
Cha Diệp nghĩ một chút, cũng đúng.
"Ngày mai đi đánh bắt bên vùng biển anh cả anh hai, mấy anh em cũng có thể chăm sóc lẫn nhau, một thời gian nữa bảo họ cùng quay lại đây, mấy người thay phiên xuống nước vớt cũng được nhiều hơn."
"ừ"
Anh hiểu ý bố. Đều là con trai, lòng bàn tay lòng bàn chân đều là thịt, có chuyện tốt tất nhiên muốn nhường cho con trước rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận