Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 322: Nhà có người phụ nữ đang đợi anh(2)

Chương 322: Nhà có người phụ nữ đang đợi anh(2)Chương 322: Nhà có người phụ nữ đang đợi anh(2)
"Không kể thì tao khó chịu lắm, tao nói cho bọn mày nghe, lúc đó tao thấy bên nghĩa trang đối diện... ưm ưm ưm..."
"Ngậm mồm lại! Nói nữa tao đấm cho một trận đấy.......
Bốn người nói cười đùa giỡn, đường về ban đầu vốn dài cũng thấy ngắn hẳn khi có bạn bè.
Đến gần cửa thôn, họ đều tăng tốc, rồi tạm biệt nhau, tiếng chó sủa vang dội, ai về nhà nấy.
Diệp Diệu Đông chạy về cửa nhà, thấy trên cửa treo đèn lồng đỏ lay động trong gió, mặt anh lại tươi hơn.
Anh đẩy cửa, đảm bảo cửa đã khóa rồi mới vòng ra cửa sổ phòng bên cạnh, chưa kịp gõ, trong phòng đã vang lên tiếng động nhỏ.
"A Đông về à?"
"Là anh đây, anh về rồi."
"Em mở cửa cho."
Diệp Diệu Đông lại đi vòng ra cửa chính đợi, không lâu sau trong phòng sáng đèn, cửa mở ra, Lâm Tú Thanh mặc áo ngủ quần đùi đứng đó.
Anh vội vào nhà, đóng cửa lại, kẻo gió thổi vào người cô.
"Làm phiền em dậy à, hay em chưa ngủ? Sao lại mặc ít thế này?"
"Trong phòng không lạnh, ngủ có chăn đắp mà."
Diệp Diệu Đông cởi áo khoác ra quàng lên vai cô, rồi ôm vai dẫn cô đến bàn: "Em không ngủ à?"
"Ừm, ngủ không được."
"Chắc vì anh chưa vê nên em ngủ không được?"
Lâm Tú Thanh quay đi, hỏi nhẹ: "Sao anh vê muộn thế? Gần 12h rồi đấy." "À, đi bộ về lâu một chút."
Sau khi ấn cô ngồi xuống ghế, Diệp Diệu Đông mới sờ vào túi áo khoác trên người anh, lấy ra những cái bánh rán để trên bàn, rồi từ túi kia lấy ra hai hộp kẹo mạch nha.
Lâm Tú Thanh trợn mắt nhìn anh lấy đồ từ túi ra như ảo thuật: "Anh còn nhồi túi à? Hồi tối hai đứa quả quyết không chịu ngủ, bảo chờ anh về, làm em dỗ mãi mới ngủ được, mệt quá mới ngủ đấy."
"Ừ, hai đứa ôm chặt đùi anh, mắt long lanh nhìn anh, sao anh nỡ thất tín với chúng chứ? Vừa hay hôm nay cũng kiếm được nhiều tiền, tối về trễ thế này cũng không uổng công?”
"Đánh cho một trận là được rồi, quan tâm làm gì?"
"Vậy lúc tối em đánh chúng không?"
Lâm Tú Thanh nhất thời nghẹn họng.
Anh lại móc túi quần lấy tiền tối nay kiếm được ra, nhưng bất ngờ sờ trúng hai viên ngọc, lúc này mới nhớ, anh chưa đưa hai viên ngọc hàu sữa cho cô, thảo nào cả buổi cứ thấy thiếu thiếu gì đó.
Diệp Diệu Đông để tiền lên bàn, đặt hai viên ngọc vào tay cô: "Đây là 17 đồng hồi tối kiếm được, còn hai hạt ngọc này, anh tình cờ moi được từ hàu sữa lúc moi đồ biển ban ngày."...
Lâm Tú Thanh mở to mắt, quên cả việc anh kiếm được nhiều tiền, chăm chăm nhìn hai hạt ngọc trong lòng bàn tay, không biết phải làm sao.
Trong hàu sữa mà có ngọc à? Cô chưa từng nghe nói.
"Thật đấy! Trưa vội quá, lúc móc túi quên béng đi, vừa rồi sờ thấy mới nhớ."
“Trong hàu sữa thật sự có ngọc à?”
"Động vật thân mềm đều có khả năng có ngọc, chỉ là xác suất cao thấp, anh cũng chưa thấy ai moi được ngọc trong hàu sữa, nhưng có nghe nói cách đây nhiều năm."
Là thấy trên tin tức. Lâm Tú Thanh cầm một hạt, giơ cao dưới ánh đèn, cảm giác còn khiến cô khó tin hơn cả viên ngọc Mỹ Nhạc.
"Bán được bao nhiêu tiền nhỉ?"
"Không biết nữa, cứ giữ đi! Dù sao cũng tự mình moi ra, sau này làm đôi khuyên tai đeo đi, cũng có thể để làm kỷ niệm."
Cô cười oán trách: "Anh làm việc lao động mỗi ngày, đeo ngọc làm gì, chỉ có phu nhân nhà giàu mới đeo."
"Sau này chúng ta cũng sẽ giàu."
"Phải giàu lắm mới đeo được chứ..."
Dù ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng cô vui sướng lắm, nhà cô đã có ngọc rồi.
Cô cầm hai hạt ngọc, vuốt ve chơi đùa, bỗng nhớ ra điều gì, hoảng hốt đứng bật dậy.
"Còn một túi phía sân sau nữal"
Diệp Diệu Đông nắm tay kéo cô xuống, cau mày: "Giật mình làm gì vậy? Túi phía sau để mai anh cùng em mở."
"Trong đó có thể có ngọc nữa không?"
"Có khả năng, em gái anh cũng moi được một hạt, Mập cũng được một hạt, có lẽ hòn đảo đó địa thế không tốt, nhiều năm không ai đến nên hàu sữa sống lâu, một vài con sinh ra ngọc."
Cô cười tươi: 'Nhặt được kho báu rồi."
"Cất đi, để cùng viên ngọc Mỹ Nhạc, mai xem có moi thêm được nữa không."
Cô cười híp mắt gật gù, rồi nhìn thấy tiền trên bàn: "À phải rồi, anh bảo đi ra biển một chuyến mà? Sao kiếm nhiều thế?"
"Đám công tử kia không biết gì cả, anh chỉ cho họ cách câu, họ bắt được cá liền tặng cho anh luôn, là con chim biển 5 cân. Rồi cá biển họ cũng không biết phải làm rỉ máu, bọn anh giúp họ làm sạch sẽ, nên họ trả thêm tiền công." "Tốt quát"
"Ừ, tích tiểu thành đại, sau này còn nhiều khoản phải chỉ tiêu."
Cô liếc anh: "Anh cũng biết à? Tưởng anh không hay, cứ mua đồ này đồ kia hoài."
"Không phải anh chỉ muốn em và con không chịu thiệt thôi sao, kiếm tiên vốn là để cải thiện cuộc sống mà. Thôi không nói nữa, khuya rồi, đói không? Ăn đi rồi ngủ, anh mua nhiều lắm, mỗi người một phần."
Nói rồi Diệp Diệu Đông cầm bánh rán đưa cô, lạnh rồi không giòn nữa nhưng vẫn thơm.
Nhưng cô đặt lại xuống bàn: "Chắc anh đói rồi đúng không? Tối không ăn đã ra ngoài liền, em nấu mì cho anh, bánh rán để mai ăn với cháo."
Anh thở dài, nắm tay cô, thành thật: 'Không cần tiết kiệm thế, nên ăn thì ăn, không cần để sáng mai ăn với cháo, hàu hôm qua đào về phơi khô đủ ăn lâu rồi."
"Không phải, em thấy ăn mấy thứ dầu mỡ này vào buổi khuya dễ buồn nôn."
"Vậy nấu nhiều mì cho cả hai, anh phụ em hái rau sau vườn."
Cô mỉm cười gật đầu.
Nam nữ cùng làm việc không mệt, một người nhóm lửa, một người nấu mì.
Hai vợ chồng tránh được hai đứa trẻ trong nhà, hiếm hoi được yên tĩnh thưởng thức một bữa mì thanh bình, bình thường có con thì bữa ăn nào cũng như chiến trường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận